Sau gờ ngọ, ánh mặt trời nóng rực, người tắm mình dưới ánh mặt trời, lại giống như khoác một lớp áo vàng, cả người đều phát ra ánh sáng. Vốn đường phố nên náo nhiệt, bây giờ có thể nghe tiếng châm rơi.
Nhiều con mắt rơi vào một chỗ, bị đánh là Bình vương thế tử, chợt bình tĩnh, mới chịu mở miệng nói chuyện, cô gái bị đùa giỡn lúc trước lấy hết dũng khí tiến lên, run giọng nói: “Thế tử, Tô nữ lang mới vừa trở lại Thượng đô, không biết thân phận của ngài, vừa rồi có nhiều mạo phạm, mong ngài bao dung.” Nàng dùng sức cắn đôi môi, trên môi có vẻ hơi tái nhợt, nhiều hơn một chút màu đỏ, “Nô là nữ nhi Tẩy mã của Thái tử, nguyên do là việc của nô, từ một thân nô gánh, xin Thế tử đừng dính líu người khác.”
Quan Khinh Lăng duy trì biểu tình nhu nhược động lòng người, trong lòng lại hận không thể đem Tô Nhan ném vào trong sông Hưng Khánh, phải dùng tới nàng lao ra cứu người sao, người bình thường thanh cao kiêu ngạo đâu rồi? Con mắt của ngươi không nhìn thấy sao? Cũng bị ăn sao.
Tô Nhan đơn giản không biết nên nói gì với cô nương này cho tốt, vừa lúc đầu người không nhận ra được là Quan Khinh Lăng, đợi lúc đến gần, liền nhận ra. Nàng tính toán sả giận cho mình, cũng cảm thấy Quan Khinh Lăng chẳng qua là thứ xuất, ngoài cha tuy lf Tẩy mã của Thái tử, cũng không nhất định có thể bị Bình vương Thế tử để ở trong mắt. Vô luận nàng nhìn Quan Khinh Lăng không vừa mắt, lúc này, cũng nên giúp nàng ta một tay.
Nàng đều dem chuyện ôm vào, Bình vương Thế tử cũng bị đánh, nhiều cơ hội tốt, nên đi thì đi. Nếu không phải đi, liền đem thân phận của mình giấu đi thật tốt, cô nương này cho là Bình vương Thế tử sẽ không đi An Khánh bá phủ cầu hôn sao? Nàng ta là một nữ nhi thứ xuất, trăm phần trăm không làm được Thế tử phi, người cha đó của nàng ta ước chừng cũng sẽ không vì nàng ta mà đối phó với Bình vương. Rốt cuộc nàng đụng vào cái gì, chỉ ngây ngốc lao ra coi như xong, còn tự giới thiệu?
Bên này ánh mắt Tô Nhan nhìn Quan Khinh Lăng như nhìn một kẻ ngu, trong lòng Quan Khinh Lăng bên kia cũng đang mắng Tô Nhan xen vào việc của người khác.
Hôm nay nàng ta cùng người nha ra đi chơi, bị nhị tỷ đâm vài câu, liền lôi kéo đại tỷ ra ngoài đi dạo, không nghĩ tới ở tửu lâu thấy được Thái tử điện hạ vi phục ra ngoài. Vừa vặn, lại nhìn thấy Bình vương Thế tứ đi ngang qua chỗ này. Nàng suy nghĩ một cái, làm cái sảo kế, để cho Bình vương Thế tử nhìn thấy đại tỷ. Quả nhiên, hắn đã tới. Đây là cơ hội tốt, nàng ta lập tức xông ra che trước người đại tỷ, chỉ chờ cơ hội thích hợp, báo ra danh hiệu phụ thân. Thái tử nhất định sẽ ra tay xen vào chuyện này, nàng ta cũng có thể mượn cơ hội này lưu lại ấn tượng trong lòng Thái tử.
Ai ngờ, người định không bằng trời định, khi tất cả mọi chuyện đang tiến hành theo đúng dự tính của nàng ta, Tô Nhan không biết từ nơi nào đụng tới, trong nháy mắt cướp hết tất cả hào quang của nàng ta, nàng ta thật sự hận đến nghiến răng.
Nhưng không được, Thái tử có thể gặp dễ như vậy sao? Có thể có cơ hội lưu lại ấn tượng tốt trong hắn? Quan Khinh Văn không cam lòng tự giới thiệu ra, coi như không để lại ấn tượng cho Thái tử điện hạ, cũng muốn dương lên danh tiếng tỷ muội tình thân.
Sau khi Quan Khinh Lăng báo xong tên của mình, liền muốn Bình vương Thế tử đùa giỡn oai phong, dập tắt khí thế của Tô Nhan, tốt nhất trực tiếp đoạt nàng về Binh vương phủ là được, đến lúc đó, Tô Nhan nàng muốn không làm Bình vương Thế tử phi cũng không được. Đáng tiếc, thế sự vô thường...
Sau khi Bình vương Thế tử lấy lại tinh thần, nhìn cũng không nhìn lâu Tô Nhan một cái, thậm chí sau khi Quan Khinh Lăng tự giới thiệu, cũng bất quá phụ họa ừ hai tiếng. Sau đó hắn cúi đầu, dùng một loại giọng nói đặc biệt chân thành, nói với Tô Nhan: “Tô nữ lang, đều là sai lầm của tiểu vương, thật là ta sai lầm rồi. Kia, ta biết ta sai lầm rồi, ta lập tức trở về nhà đóng cửa suy nghĩ.” Nói xong ngựa cũng không cưỡi, mỹ nhân cũng không nhìn, lấy tay đánh vào bụng, nhanh chân bỏ chạy.
Tô Nhan:.... Trên người của nàng treo đao giết người hay sao, hay là dáng dấp nàng quá dọa người, có cần sợ đến như vậy không.
Quan Khinh Lăng và quần chúng vây xem đều trợn mắt há hốc mồm: Đây là hạng nhất hoàn khố của Đế Đô sao? Tên của ngươi không hợp chút nào.
Thái tử dùng sức đập xuống bàn, oán hận thầm mắng: Mẹ kiếp, Tần Ngạn Húc. Ngươi có thể gánh vác một lát được hay không, chờ ta anh hùng cứu mỹ nhân xong rồi ngươi chạy. Cơ hội tốt lớn như vậy, cứ như vậy bay đi, cô gia không vui.
Mặc dù trò đùa đã hạ màn, nhưng trải qua một chuyện như vậy, Tô Nhan cũng có chút tinh thần. Suy nghĩ nếu đã đi ra, tùy ý đi dạo một chút cũng tốt.
Quan Khinh Lăng vốn có lòng muốn mời Tô Nhan đi đến tửu lâu Thái tử ngồi, nhưng nhìn gương mặt kia của nàng, liền phát tiết ra. Nàng ta lôi kéo đại tỷ của mình là Quan Khởi Lệ, hướng về phía Tô Nhan nhẹ nhàng bái tạ, cảm kích nói cảm ơn: “Hôm nay đa tạ Thập nương giải vây cho tỷ muội ta.”
“Tỷ muội?” thật đúng là lần đầu tiên Tô Nhan gặp đại tỷ Quan Khinh Văn, theo nàng biết, tỷ tỷ Quan Khinh Văn năm nay đã 20? Thế nào thời gian về sau không có xuất giá? “Không cần phải nói cảm ơn, chẳng qua là Tam nương trở về, sợ là phải phiền não một chút.”
“Vâng, đa tạ Tô Nhan.” Quan Khi Lăng lại phúc thân tạ ơn lần nữa, Tô Nhan nghiêng người né tránh, có chút kì quái hỏi: “Chỉ có hai tỷ muội các ngươi sao? Người theo hầu đâu rồi? Cần ta phái người đưa các ngươi về nhà?”
“Không cần, bọn họ đều ở bên cạnh sông gần đây, ta nhất thời cao hứng, len lén lôi kéo tỷ tỷ ra ngoài chơi.”
Tô Nhan thấy nàng ta từ chối, cũng không nhiều lời, trực tiếp cáo từ: “Nếu như thế, ta đi trước.” Nàng nói còn chưa dứt, chỉ cảm thấy trên vai nặng chút, có đồ vật rơi vào trên người mình. Tô Nhan nghiêng đầu nhìn, vừa đúng chống lại một đôi con ngươi màu đen to như hạt đậu.
Đó là một con chim Vẹt toàn thân tuyết trắng, đang tò mò nghẹo đầu nhìn Tô Nhan, còn đặc biệt hữu nghị dùng đầu cọ xát cần cổ nàng, mang đến một loại xúc cảm kì dị.
Tô Nhan rất ngạc nhiên, vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một con Vẹt trắng, thấy con tiểu tinh linh này đối với mình rất tốt, từ từ đưa tay ra sờ nó.
Con Vẹt kia cũng không có chạy, ngược lại cọ xát tay của nàng, cái mỏ nhỏ nhắn màu đen mở rộng, lại hỏi thăm nàng một câu: “Tiểu nương tử khỏe.”
Ánh mắt Tô Nhan trừng to tròn, “A, ngươi biết nói.” Thật là đáng yêu, thật muốn ôm về nuôi trong nhà.
Ước chừng con Vẹt bị nàng nhìn như vậy không thoải mái, vẫy cánh bay lên, chuyển vòng quanh nàng. Tô Nhan vui vẻ đưa tay ra, con vẹt liền đậu trên tay nàng, móng vuốt nhỏ bé làm cho lòng bàn tay mềm mại có chút đau lại có chút nhột: “Ngươi có chủ nhân không? Nếu không có, về nhà cùng ta có được hay không?” Nàng cảm thấy, con vẹt này như là trộm chạy đến.
“Thập nương...” Hàm Phương hết sức cẩn thận đến gần Tô Nhan, nàng sợ con chim này mổ thương tiểu nưt của mình.
Con vẹt thấy Hàm Phương đến gần, có vẻ hết sức bất an, ở trên tay Tô Nhan giật giật, trực tiếp bay lên, trong tiếng kinh hô của Hàm Phương, lại ngẹo đầu, nhổ một cái trâm cài nhỏ trên đầu Tô Nhan xong liền chạy.
“Ai... còn là một tên trộm.” Tô Nhan im lặng nhìn con vẹt kia bay hướng tửu lâu. Tiểu tử kia chắc đã sớm nhìn trúng cái trâm trên đầu nàng? Chọn còn phải cẩn thận, chọn cái nàng thích tha lấy đi.
Hàm Phương nóng nảy, vội vàng để cho người đuổi theo con Vẹt, thứ trên người tiểu nương tử nhà mình, cũng không thể tùy tiện mất.
Tô Nhan khoát tay áo một cái, dừng lại hạ nhân, “Chủ nhân con chim đến.” Nàng ngồi trên ngựa, thấy rõ, tên trộm nhỏ này dừng ở trên bàn gần cửa sổ lầu hai, còn cố ý đem trâm của nàng đặt lên bàn khoe khoang với chủ nhân của nó. Sau đó, bị chủ nhân của nó càm đi, có một bóng dáng quen thuộc đứng ở bên cửa sổ, hướng nàng gật đầu ý chào hỏi.
Lại là Thái tử. Khóc trách lại có một con vẹt hiếm như vậy.
“Nữ lang, có thể lên lầu một chút hay không?” Thái tử cố gắng khắc chế tâm tình kích động của mình, làm ra vẻ tôn quý, giọng nhẹ nhàng lên tiếng mời.
“Tốt.” Tô Nhan gật đầu. nàng phải đi lấy lại đồ của mình, để ở chỗ Thái tử rất phiền phức.
Hàm Phương và Lục Tuyết nhìn tiểu nương tử nhà mình lật người xuống ngựa, vội vàng ngăn cản, Tô Nhan nhìn các nàng một cái, hai người lắc đầu một cái, “Thập nương, chúng ta bỏ đi là được rồi.”
“Đó là Thái tử.” Tô Nhan giảm thấp giọng nói thân phận của Thái tử, ở trong mắt ngây ngốc của hai tỳ nữ, vào tửu lâu.
Quả thật Hàm Phương và Lục Tuyết không thấy rõ Thái tử trông như thế nào, nghe nương tử nhà mình nói như vậy, cũng có chút run sợ. Thái tử một nước, tùy tiện ở trên đường cái cũng gặp được?
Thái tử điện hạ ở trên tửu lâu có lòng đi đón Tô Nhan, lại sợ bị nói cái gì. Đang rối rắm cúi đầu nhìn, mặt liền tối. Hôm nay hắn váng đầu hay sao, mặc đồ này đi ra? Một chút cũng không đẹp đẽ, quá mức bình thường. Cái bộ dáng này gặp Thập nương, có thể bị nàng tức giận hay không? Hừ, trở về nhất định phải cho Lý An đẹp mắt. Trước khi Thái tử ra nghênh đón, hung hăng trợn mắt nhìn thiếp thân thái giám của mình một cái.
Lý An còn oan uổng đây, Thái tử bảo hôm nay phải mặc bình thường một chút, tại sao lại trách hắn.
“Sư muội.” Dáng vẻ Thái tử điện hạ hết sức ân cần.
Tô Nhan:.... Sư muội là từ đâu ra vậy?
“Ra mắt Điện hạ.” Tô Nhan thấy Thái tử mặc áo dài xanh bình thường, liền biết hắn không muốn người ta nhìn ra thân phận, cho nên vào trong nhã gian mới phúc thân hành lễ.
Thái tử vội vươn tay ra đỡ: “Sư muội không cần đa lễ, mời ngồi.” Lúc đó trong lòng hồi hộp, tính toán trở về cho vẹt học tăng thêm, hắn còn nghĩ rằng hôm nay không vui đâu.
Tô Nhan nói: “Sư muội là từ đâu ra vậy?”
Thái tử nói: “Phụ hoàng ta và sư thúc cùng xuất một môm, thiên hạ đều biết.” Dù sao gần đây cũng nhất định phải trùm vào, quan hệ tốt như vậy, không cần là người ngu.
Tô Nhan thầm nghĩ, ngươi thích gọi thì gọi thôi, nàng đi thẳng vào vấn đề: “Điện hạ, có thể trả trâm cài cho ta được không?”
Thái tử điện hạ có chút không bỏ được, nhưng hắn cũng biết, vật này trước mắt không thích hợp cầm trong tay. Hắn hết sức không tha đem trâm cài đặt lên bàn, hung hăng đầy hướng Tô Nhan, còn phải nở nụ cười giải thích: “Con chim nghịch ngợm, mong sư muội tha lỗi.”
Con vẹt lập công kia đang đứng trên giá, thấy trâm cài bị chủ nhân trả lại cho Tô Nhan, không biết sao, đặc biệt ủy khất kêu lên: “Ta, ta, đó là của ta.”
“Két... ta, ta.”
“Két... ta, ta.” Nếu không phải bị xích, nó đã vọt tới lăn lộn trên bàn.
Nói thật, tiếng kêu này nghe không lớn, cũng làm cho Thái tử đen mặt rồi. Tô Nhan cầm trâm cài lên, quơ quơ về phía con vẹt, nhướng mày đắc ý nói: “Của ta.”
“Két... Ta. Két... Người xấu. bắt nạt chim.”
Thái tử cũng không nhịn được nữa: “Mang nó đi ra ngoài.”
Tô Nhan thấy sắc mặt hắn không tốt, thập phần lo lắng cho tên trộm nhỏ kia sẽ bị Thái tử điện hạ bóp chết, mặt giãn ra cười nói: “Tên trộm nhỏ này thật đáng yêu, nó tên gì?”
Thái tử: “Tên trộm nhỏ.” Bất kể trước kia nó tên gì, sau này liền kêu tên này.
Tô Nhan:...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tô Thiên Hạ
Chương 33
Chương 33