“Cốc cốc... “ Đến giờ ăn rồi!
Nhược Nguyệt Vân cười như không cười, chậm rãi đi từng bước về phía cánh cửa. Vẫn như kiếp trước, nàng vươn cánh tay trắng muốt của mình ra để nhận lấy khay thức ăn.
Tì nữ đưa cơm vừa nhìn thấy bàn tay tái nhợt như người chết của Nhược Nguyệt Vân liền giật mình, chiếc khay trên tay cũng bởi vì thế mà run rẩy. Nàng ta nhận nhiệm vụ đưa cơm cho Nhược Nguyệt Vân không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng bị bộ dạng không giống người thường của nàng dọa sợ.
Nhận thức ăn xong nàng liền đóng cửa lại, nhìn bát cơm trên tay, nàng đột nhiên rất muốn bật cười ngặt nghẽo.
Thật hiếm có phụ mẫu nào lại cho con gái ruột thịt của mình ăn thức ăn không giống con người như thế này! Nhìn qua liền biết đây là thức ăn thừa của họ, thay vì đưa cho chó thì họ thuận tiện đưa tới cho nàng. Cũng đủ tàn nhẫn đi!
Nếu là Nhược Nguyệt Vân của kiếp trước, nàng sẽ không mảy may suy nghĩ mà ăn hết nó. Nhưng bây giờ, nàng đã khác, đã tỉnh ngộ, minh mẫn hơn trước thực nhiều. Giống như một kẻ ngu ngốc não tàn được thay não mới!
Càng nhìn càng buồn nôn, nàng không tài nào nuốt nổi những thứ đó vào bụng, không khéo lại đau bụng không chừng. Nghĩ thế, Nhược Nguyệt Vân không chút chần chừ mà đem đổ hết tất cả thức ăn ra ngoài cửa sổ.
Ai! Xem ra hôm nay nàng phải nhịn đói rồi...
Nhược Nguyệt Vân trở lại bàn trang điểm của mình. Thực ra nói là bàn trang điểm nhưng chẳng có món son phấn hay trang sức nào trên bàn cả, chỉ có một chiếc gương đồng và một cây lược.
Nhược Nguyệt Vân cầm lấy cây lược gỗ, đưa lên mái tóc suông dài của mình, chậm rãi chải xuống. Có lẽ vì lâu quá không chải tóc nên mái tóc của nàng cực kì rối, thật khó khăn lắm mới chải xong mớ tóc hỗn độn này.
Nàng dùng một sợi vải tương đối dài buộc gọn mái tóc lên cao, đem khuôn mặt trái xoan xinh xắn và cần cổ trắng nõn lộ ra bên ngoài. Vấn xong tóc dài, nhìn nàng khác hẳn lúc trước. Một tiểu cô nương xinh xắn, gọn gàng, tuy quần áo thấp hèn nhưng vẫn trông cực kì xinh đẹp.
Nàng đã trùng sinh làm lại cuộc đời, tất nhiên tất cả mọi thứ đều phải thay đổi, đương nhiên không ngoại trừ ngoại hình của bản thân.
Nhược Nguyệt Vân mở cửa sổ ra, đồng thời cũng mở cửa chính của phòng, nàng dang tay cảm nhận ấm áp của khí trời nhẹ nhàng mơn trớn da thịt của mình.
Tẩm phòng của Nhược Nguyệt Vân được xây ở hậu viện của Nhược gia, trừ những nô bộc làm vườn thì rất ít người lui tới. Vì vậy mà căn phòng đóng kín quanh năm suốt tháng bỗng dưng mở cửa cũng chẳng ai phát hiện ra.
Nàng bất giác mỉm cười gượng gạo, không biết mình nên vui hay nên buồn...
Đột nhiên, một loạt âm thanh náo nhiệt, đông đúc truyền vào tai của nàng. Dường như những tiếng động đó xuất phát từ bên trong Nhược phủ.
“Mau mang nguyên liệu vào phòng bếp, tối hôm nay phải chiêu đãi rất nhiều khách!” Là giọng nói của Lý tổng quản.
“Mau treo cái này lên.”
“A Tài, còn không mau quét sân!”
“... “
Nàng ưu nhã nâng khóe miệng, nở ra nụ cười ấm áp đến tận xương tủy, trùng hợp hôm nay chính là sinh thần của Nhược Hi Nhã!
Nhược Nguyệt Vân thầm vỗ tay tán thưởng, thật sự là trùng sinh đúng thời điểm a!
Nàng quan sát một lúc, cảm thấy bọn họ sẽ không ai phát hiện ra nàng, thế nên nàng bạo gan trốn ra ngoài.
May mắn cửa hậu không bị khóa lại. Đương nhiên sẽ không một ai nghĩ rằng kẻ nhút nhát, hướng nội như nàng sẽ rời khỏi căn phòng ẩm thấp của mình. Chỉ là... họ sai rồi!
Nhược Nguyệt Vân vô cùng thong thả bước ra khỏi Nhược phủ, vô cùng sảng khoái nở nụ cười tươi tắn.
Không nghĩ bên ngoài lại đông đúc như thế, náo nhiệt như thế, quả nhiên lựa chọn trốn ra ngoài là một ý kiến sáng suốt.
Nhược Nguyệt Vân mải miết ngó đông ngó tây, sự thích thú, hưng phấn tràn ra rõ ràng trên mặt, rất nhanh đã thu hút không ít ánh nhìn của mọi người.
“Tiểu cô nương kia là ai a? Thực xinh đẹp!”
“Trông chừng không phải là tiểu thư nhà giàu có, y phục thấp kém quá!”
“Là khất cái à?”
“Đẹp thế mà là ăn mày hay sao? Đáng tiếc a!”
“... “
Nàng cứ thế thoải mái đi, không một chút để tâm đến những lời bàn tán xung quanh. Trong lòng lại mỉm cười giễu cợt, kì thực, ta chính là phế vật mà các ngươi đồn đãi a!
Chợt, trán nàng va phải một khuôn ngực cứng rắn, làm cho cái trán trắng nõn bỗng chốc đỏ ửng.
Đau chết nàng rồi!
Thật là, nàng chỉ mãi cười nhạo ở trong lòng mà không nhìn đường cẩn thận. Quả nhiên, người có chút ý niệm xấu xa liền bị trời phạt!
“Ngươi không sao chứ?”
Bên tai truyền đến âm thanh trầm thấp, từ tính lại nhẹ nhàng như nước chảy. Thanh âm không lớn cũng không nhỏ, đủ cho nàng cùng một vài người nghe thấy.
Vốn dĩ, Nhược Nguyệt Vân sẽ thành thật cúi đầu nhận lỗi, bởi lẽ chính nàng mới là người bất cẩn va phải hắn. Nhưng khi nghe thấy âm thanh vừa chân thành vừa mê hoặc lòng người ấy thì nàng không khỏi sinh ra cảm giác muốn vui đùa.
“Đau quá a!” Nàng khổ sở ôm trán, đem đôi mắt tròn xoe ngập nước vô cùng tội nghiệp ngước nhìn người kia.
A!
Hắn có một đôi mắt rất sâu, trong suốt như pha lê đen, giống như được khảm trên khuôn mặt hoàn mỹ, da thịt trắng nõn như quả trứng vừa mới bóc vỏ. Mái tóc dài mềm mại phủ qua trán trơn bóng, hàng mi dài đậm nét, quần áo trắng tinh tươm, vẻ tuấn tú cùng cốt cách không gì sánh kịp!
Một cơn gió nhẹ thổi qua, một vài sợi tóc tùy ý phất phơ trong gió, một hơi thở tươi mát tự nhiên phảng phất vào chóp mũi của Nhược Nguyệt Vân. Lúc này, ánh mắt hắn xinh đẹp như ánh sao, lại dịu dàng mang theo ý cười đằm thắm như làn nước mùa xuân, lẳng lặng nhìn nàng.
Vẻ đẹp này, khí chất này cũng quá thần tiên rồi! Làm nàng có chút chần chừ, không nỡ ra tay trêu chọc hắn.
“Thật xin lỗi, ta không phải cố ý.” Đáy mắt của hắn xẹt qua tia áy náy, không ngại mình cao quý hơn nàng mà khẽ gập người xin lỗi.
Mọi người bị cảnh tượng này làm cho giật mình, có vài người khoa trương đến mức lấy tay che cái miệng mở thật to của mình.
Một vị công tử khí chất bất phàm cúi đầu trước một tiểu cô nương bẩn thỉu. Cũng quá khó tin rồi!
Nhược Nguyệt Vân cảm thấy nếu như nàng không tha thứ cho hắn thì sẽ lập tức ăn ngay dép của đám người xung quanh!
“Khụ, ta không sao a!” Nàng hướng hắn nở nụ cười ấm áp, lộ ra hàm răng trắng muốt xinh đẹp. Bất giác làm cho nhịp tim của một người nào đó không cẩn thận bị lạc mất một nhịp.
“Hay là ta tặng ngươi một bộ y phục, xem như quà tạ lỗi!” Hắn đỏ mặt ngại ngùng, lời nói thành khẩn khiến nàng không thể nào từ chối được.
Mỹ nam này thực khiến nàng hứng thú, không chỉ dung mạo tuấn tú mà còn có khí chất ưu nhã, cốt cách đẹp đẽ không ai sánh bằng. Hơn hẳn kẻ mà nàng từng si mê điên cuồng. Nghĩ lại, đúng thật nàng quá mức ngu ngốc.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Kế Mẫu
Chương 2
Chương 2