TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Phụ Trở Về
Chương 46

Cố Bách Chu ôm chặt Đỗ Kiêu Kiêu vào lòng.

Bên ngoài liên tục có người đi vào.

Những bọn cướp lúc nãy còn đuổi theo Đỗ Kiêu Kiêu đã bắt đầu choáng váng, bây giờ bọn chúng không thể chạy trốn.

Hắn ta bị đánh ngã xuống đất trong nháy mắt, trong đầu hắn không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc những người này từ đâu tới vậy.

Cố Bách Chu ôm ngang người Đỗ Kiêu Kiêu, cô đưa tay quàng cô anh, đầu dựa vào ngực anh, hiếm khi thấy cô ỷ vào một người như vậy.

Cố Bách Chu cúi đầu hôn trán cô, "Kiêu Kiêu, anh tới trễ."

Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu nhẹ, "Không có, anh tới đúng lúc lắm."

Thật sự rất đúng lúc.

Bọn cướp đã tịch thu tất cả mọi thứ trên người cô, sợ cô và Đỗ Khanh Khanh mật báo trên đường.

May thay, cô biết bọn cướp nhất định sẽ soát người, nên cô đã đem thiết bị theo dõi gắn dưới chân.

Cố Bách Chu cũng biết được kế hoạch của Đỗ Kiêu Kiêu, anh đi theo bọn chúng tới tận đây.

Anh đã thấy được mọi chuyện.

Lúc thấy cô bị mọi người xa lánh, anh hận không thể lập tức xông ra ôm lấy cô, nói cho cô biết, anh vẫn luôn ở, vẫn luôn như vậy.

Nhưng anh không thể.

Đỗ Kiêu Kiêu đã nói, chuyện này rất quan trọng với cô, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, cũng không được làm vỡ kế hoạch.

Anh đành phải nhịn cơn giận xuống, nhìn Đỗ Kiêu Kiêu bị người ta dẫn đi.

Đây sẽ là lần cuối cùng, Cố Bách Chu thầm thề trong lòng, anh sẽ không để cho bất kỳ ai làm tổn thương Đỗ Kiêu Kiêu nữa.

Ai cũng không được.

"Này." Giọng Cố Bách Chu khàn khàn, "Đây là lần thứ hai anh cứu em rồi, em định đền ơn anh thế nào đây?"

Đỗ Kiêu Kiêu mệt mỏi nhắm mắt lại, không muốn so đo với khả năng tính toán của anh nữa, trong lòng thầm nghĩ, anh nào cứu cô tận hai lần đâu nhỉ, rõ ràng đây chỉ mới là lần đầu tiên thôi mà.

Cố Bách Chu thấy cô không nói gì, anh cúi đầu khẽ cười, hôn lên môi cô, "Em không nói gì, vậy thì em đã đồng ý rồi đấy nhé, sau này, cứ để anh bảo vệ em."

***

Lúc Đỗ Hồng Bân và Lâm Trí Hiên tới nơi giao dịch, vừa đúng lúc nhìn thấy hai tên cướp bị giải đi.

Bọn họ vội vàng đi tới, Đỗ Hồng Bân cầm lấy cổ áo tên cướp, "Con bé đâu rồi? Đỗ Kiêu Kiêu đâu?"

Bụng tên cướp vẫn còn chảy máu, đột nhiên bị kéo lên như vậy, người càng thêm yếu ớt.

Lâm Trí Hiên cũng đuổi theo hỏi: "Cái người mà tụi mày bắt giữ đâu rồi hả? Rốt cuộc đã đi đâu rồi?"

Bọn cướp run rẩy giơ tay lên, chỉ về một phía.

Đỗ Hồng Bân và Lâm Trí Hiên nhìn theo phía hắn chỉ, liền nhìn thấy Cố Bách Chu đang ôm Đỗ Kiêu Kiêu và ngực.

Hai người thân mật rúc vào nhau, Đỗ Kiêu Kiêu còn dùng đầu cà vào cằm Cố Bách Chu làm nũng.

Cuối cùng vẫn đến trễ...

Đỗ Hồng Bân buông ta ra, thùng tiền rơi xuống đất, "cạch" một tiếng, cái thùng mở ra, một cơn gió chợt thoáng qua, thổi bay những tờ tiền đỏ rực, nhưng lại chẳng ai để ý tới.

Lâm Trí Hiên cũng ngạc nhiên nhìn hai người, trong lòng như có cái gì đó sụp đổ.

Cảm giác mất mát đập vào mặt, anh ta biết, mình đã thật sự mất đi Đỗ Kiêu Kiêu rồi.

Đỗ Hồng Bân ngẩng đầu nhìn bầu trời, thành phố S lúc nào cũng trong xanh như vậy, năm đó, lúc ông và Ôn Nhã gặp nhau, bầu trời cũng như bây giờ.

Đã hơn hai mươi năm trồi qua, dường như không có cái gì thay đổi, nhưng bây giờ thì lại có.

Đỗ Hồng Bân xoay người rời đi.

Ông muốn cẩn thận suy nghĩ lại một chuyện.

Cố Bách Chu dẫn Đỗ Kiêu Kiêu về nhà.

Nhưng lại gặp phải hai người ngoài dự đoán.

"Ba, mẹ." Cố Bách Chu gọi một tiếng, rồi ôm Đỗ Kiêu Kiêu vào phòng khách.

Đỗ Kiêu Kiêu trợn mắt, đây chính là ba mẹ của Cố Bách Chu mà.

Cô giùng giằng muốn trốn khỏi lòng Cố Bách Chu.

Ngờ đâu, một tiếng trêu đùa truyền tới, "Đi nhầm phòng rồi."

Cơ thể đang giãy giụa của Đỗ Kiêu Kiêu đột nhiên cứng đờ.

Cố Bách Chu bất lực nói: "Ba, con còn chút việc, ba mẹ cứ về nhà trước đi."

Cố Hoành Lãng nói: "Mẹ con vẫn chưa gặp được con dâu mà, không vội không vội."

Người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh cười cười, "Bách Chu, con cứ mang con bé vào phòng nghỉ ngơi trước đi, mẹ và ba ngồi một lát rồi đi ngay."

Cố Bách Chu nghe Văn Mạn nói vậy, liền ôm Đỗ Kiêu Kiêu vào phòng khác.

"Em nghỉ ngơi một chút đi." Cố Bách Chu đắp chăn cho Đỗ Kiêu Kiêu.

Đỗ Kiêu Kiêu căng thẳng cầm chăn nói: "Ba mẹ anh còn ở ngoài mà, với lại em vẫn chưa chào hỏi gì cả."

Cố Bách Chu hôn lên trán cô, "Bọn họ rất thích em."

***

Vẻ mặt Đỗ Kiêu Kiêu không thay đổi đẩy anh ra, "Anh có biết là em thấy được anh đang gạt em không hả."

Cố Bách Chu ngứa ngáy nhìn cô, không nhịn được lại ôm hôn cô, "Anh nói thật đó, bọn họ thật sự rất thích em."

Đỗ Kiêu Kiêu hừ hừ né tránh anh.

"Đừng lộn xộn nữa." Cố Bách Chu đè Đỗ Kiêu Kiêu, "Anh biết em đang rất mệt, em mau nghỉ ngơi đi, anh sẽ giải thích với bọn họ cho."

Đỗ Kiêu Kiêu hơi lo lắng, "Em..."

Cố Bách Chu ngắt lời cô, "Cứ tin tưởng anh."

Anh nghiêm túc nhìn cô, "Tin tưởng anh, được không?"

Đỗ Kiêu Kiêu ngây ngốc gật đầu.

"Ngoan."

Cố Bách Chu thổi tóc cô, rồi nói, "Ngủ một giấc đi. Lát nữa anh sẽ nấu đồ ăn ngon cho em ăn."

"Được..."

Đồ ăn ngon đúng là thứ mê hoặc nhất, Đỗ Kiêu Kiêu nhanh chóng nhắm nghiền mắt, ngủ thật say.

Cố Bách Chu nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi vào phòng khách.

"Ba mẹ tới hồi nào vậy?" Anh rót cho bọn họ cốc nước.

Cố Hoành Lãng lạnh lùng nói, "Tới từ sáng rồi, nghe nói con mượn ông nội vài người, nên ba phải lập tức tới đây để xem."

Văn Mạn nhận lấy cốc nước anh đưa, "Mẹ và ba cũng chỉ vì lo lắng cho con thôi. Nhưng mà nghe bà nội Sở nói, con vừa quen một cô bạn gái nhỏ?"

Lông mày Cố Bách Chu giật, Đỗ Kiêu Kiêu đúng là nhìn vào thì nhỏ thật, nhưng thật ra cũng chỉ nhỏ hơn anh gần hơn tuổi thôi, bà nội Sở lại nói anh trâu già gặm cỏ non, chẳng phải anh vẫn còn trẻ lắm sao?

"Cô ấy tên là Đỗ Kiêu Kiêu." Cố Bách Chu nở nụ cười nhàn nhạt, "Chắc là ba mẹ đều biết cả rồi."

Cố Hoành Lãng cảm thấy cái tên này hơi quen quen. Văn Mạn liền nhắc nhở nói: "Thì ra là cô bé đó, cuối cùng con cũng tìm được rồi à?"

Cố Bách Chu gật đầu, ngại ngùng nói: "Đã tìm được lâu rồi, nhưng chỉ là không có cơ hội để tiếp cận cô ấy thôi."

Cố Hoành Lãng nhìn anh một cái, "Vậy cũng đủ chứng minh con không có bản lĩnh rồi, nhớ năm đó, lúc ba theo đuổi theo mẹ con, còn khó hơn con bé này gấp nhiều lần."

Cố Bách Chu từ chối cho ý kiến, "Ba không hiểu đâu."

Cố Hoành Lãng khẽ chớp mắt, "Thế con hiểu à?"

Thấy hai ba con lại bắt đầu giương cung bạt kiến, Văn Mạn khẽ cười, hỏi Cố Bách Chu, "Hôm nay con bé lại bị gì nữa sao?"

Cố Bách Chu nhíu mày, "Cô ấy bị bắt, nên con mượn người của ông nội cứu cô ấy ra."

"Hả?" Cố Hoành Lãng nghiêm túc nhìn anh.

"Cũng không phải chuyện gì to tát." Cố Bách Chu nói: "Con tự làm được."

Văn Mạn biết tính con trai mình, bà khẽ gật đầu, "Có gì khó khăn thì cứ..., tìm ba con giúp con."

Cố Hoành Lãng uống sạch cốc nước trong tay, "Nói trước, không làm miễn phí đâu đấy."

Cố Bách Chu thản nhiên nhìn ông, sau đó quay đầu nói với Văn Mạn: "Mẹ, con nghe nói gần đây công ty ba vừa tuyển được một nữ thư ký..."

Cố Hoành Lãng sặc nước một phát, vội vàng ngắt lời anh, "Gì chứ, giúp con trai mình là chuyện đương nhiên rồi."

Thấy vậy, Cố Bách Chu mới từ từ nói: "Chắc là con nhớ nhầm rồi thì phải, hình như đó là thư ký nam."

Cô Hoành Lãng chảy mồ hôi lạnh, "Thư ký nữ... Hay là thư ký nam... Nhỉ?"

Văn Mạn cười cười, "Em đang hỏi anh cơ mà?"

Cố Hoành Lãng trả lời chắc chắn như đinh đóng cột, "Không có thư ký."

Trở về phải đuổi việc cô ta ngay lập tức mới được!

Đọc truyện chữ Full