Thu Tử Hàn có gắng ngây ngốc ở nhà thêm hai ngày nữa nhưng rốt cục vẫn nhịn không được mà mò ra ngoài chơi. Sau khi Thu Tử Thiện biết chuyện cũng không thèm để ý, ngược lại là bắt đầu chuẩn bị chuyện phải làm của bản thân.
Tuy rằng ở kiếp trước có một dạo thời gian cô từng ở trong công ty, nhưng mà cô lại bắt đầu đi vào từ tầng lớp lãnh đạo, vừa vào làm đã ngồi vào vị trí Tổng giám đốc thị trường. Hơn nữa bình thường cũng không cố gắng cho nên đừng nói tới các nhân viên cấp dưới, mà ngay cả các ngôi sao dưới trướng của công ty cô cũng không nắm bắt hết được.
Cho nên lúc này đây mới chân ướt chân ráo vào công ty, cô tính toán có thể vào làm ở cấp bậc công việc đơn giản trước, kỳ thực mỗi một công ty hoạt động đều phải có nền móng. Bắt đầu từ nền móng mới có thể chân chính hiểu biết tường tận về công ty.
Lúc cô nói những suy nghĩ của mình cho ông cụ nghe, cuối cùng ông nội mới chịu tin tưởng rằng cháu gái của mình đã thật sự thay đổi.
Nhưng có suy nghĩ như vậy không chỉ có một mình cô. Năm học này Hà Minh Châu đã vào năm thứ tư, nghe nói ả đã vào công ty thực tập từ lâu, tuy rằng chỉ làm vài công việc đơn giản nhưng hiệu quả rất tốt.
Hà Minh Châu xưa nay luôn thân thiết với Thu Vĩ Toàn, ả thường xuyên đi theo Thu Vĩ Toàn ra ra vào vào, trong giới không ai là không biết ả là người của nhà họ Thu. Có điều mấy người không quen chỉ coi ả là thân thích của nhà họ Thu, một vài người biết thân phận con gái nuôi của ả, nhưng cũng không lấy gì làm lạ lẫm, dù sao xã hội thượng lưu này có biết bao nhiêu đứa con riêng đều được mượn danh nghĩ con nuôi để đưa về nhà.
Cho nên qua vài ngày sau, trên phim trường bộ phim《 Đại Đường phi ca 》xuất hiện nhiều thêm một tiểu trường vụ (là nhân viên phục vụ trong tổ làm phim, tức là người phụ trách những việc hàng ngày như ẩm thực, quần áo...) tên là Thang Thiện.
《 Đại Đường phi ca 》 là phim truyền hình trọng điểm được tập trung của công ty, thủ vai nam chính là Lí Hiểu Vĩ mới nổi vài năm gần đây, được mệnh danh là một trong tứ tiểu sinh trên truyền hình, anh ta được coi là một trong những đối tượng được công ty tập trung lăng xê nhiểu nhất. Năm ngoái quay hai bộ phim truyền hình, còn có một vai phụ trong một bộ phim điện ảnh nổi tiếng.
Mà người thủ vai nữ chính là Tần San San. Tuy rằng gần đây có không ít tin tức trên báo về cô ta, nhưng đại đa số đều là những chuyện tai tiếng, ký giả trong sáng ngoài tối đều nói rằng cô ta nằm trong danh sách những người giàu có, nhưng không có ai biết được số tài sản thật sự của cô ta.
Ở trong làng giải trí này, ngay cả chuyên viên trang điểm cũng đùa rằng bọn họ không phải đang trang điểm mà là làm mặt nạ. Có điều Thu Tử Thiện đã gặp qua vị Tần tiểu thư này, ăn vận đồ trang sức đều rất trang nhã, trên mặt chỉ thoa một lớp phấn mỏng, quả thật là một mỹ nhân. Tuy rằng cô ta nói rất ít nhưng nói chung vẫn rất lịch sự.
Sau khi nhiều lần bị Lí Hiểu Vĩ xưa nay có tiếng là thân sĩ phong độ gầm thét, Thu Tử Thiện cảm thấy có ấn tượng tương đối tốt với vị Tần tiểu thư này hơn.
Cái gọi là tiểu trường vụ, chính là làm tất cả các công việc vặt vãnh của tổ làm phim trong studio.
Lúc Thu Tử Thiện mới nhận công việc này liền không muốn lấy tên tuổi thật của mình xuất hiện ở đây, bởi vì cho dù cô không xuất hiện ở công ty, nhưng tên tuổi của con gái chủ tịch chắc chắn có vài người biết đến.
Cho nên cô làm công việc hậu cần này, kiếm được một trăm đồng, lấy tên xứng với tên thật là người nghèo nên cô cũng thật sự rất đau lòng.
"Tiểu Thang, sao cơm của chúng tôi còn chưa có vậy?" Đói đến sắp ngất xỉu rồi nên Phó đạo diễn hét lên với Thu Tử Thiện.
Thu Tử Thiện rất muốn nước mắt lưng tròng, đều nói đồ ăn lớn hơn trời, nhưng mà lúc này có một chiếc xe lớn đỗ ngay trước cửa như thế này thì làm sao xe chở cơm vào trong được bây giờ.
Chưa đợi Thu Tử Thiện đi tìm những người khác phụ chuyển hợp cơm vào thì mấy người đang rảnh rỗi kia tự nhiên bận rộn hẳn lên. Cuối cùng chỉ có một mình Thu Tử Thiện đi đến sáu chuyến mới chuyển hết được hộp cơm vào trong.
Đến khi cô làm xong thì thở hồng hộc y như cún vậy, ngay cả chiếc đũa cũng không buồn nhấc lên, Vương ca phụ trách ánh sáng ngồi bên cạnh thấy tội quá liền chuyển giùm cô một cốc nước.
"Cám ơn anh," Thu Tử Thiện tiếp nhận cốc nước duy nhất, bê lên miệng nhỏ nhắn nhấp một hớp.
Vương ca chủ động đáp lời: "Tiểu Thang, thực nhìn không ra cô lại là người có thể chịu được khổ. Lúc cô vừa mới tới, chúng tôi còn tưởng rằng cô là diễn viên đấy."
Thu Tử Thiện cười cười: "Tôi nào có được bản lĩnh đó."
"Nhìn dáng vẻ tiểu thư này của cô mà khi làm việc lại thật sự rất nghiêm túc."
Lúc nghe Vương ca nói mấy lời này xong Thu Tử Thiện mới sửng sốt một hồi, lúc vừa đi Las Vegas, cái gì cô cũng không biết, không tự mình làm được, nhưng cuối cùng cô cũng tiêu xài hết số tiền mà mình có được, lúc đó cô thậm chí còn vào một nhà hàng Trung Quốc, nhận một công việc rửa chén bát.
"Bố tôi bị ung thư, thân thể của mẹ lại không tốt lắm, cả nhà đều chờ tôi mang tiền lương về để trang trải, tôi nào dám không ra sức," Thu Tử Thiện trắng trợn nói dối một cách trơn tru.
Mà lúc này tại văn phòng Chủ tịch công ty, ngài Thu Vĩ Toàn bị bệnh 'Ung thư' đột nhiên hắt xì một cái.
"Trong nhà cô còn có những ai?"
"Còn một đứa em trai, có điều cũng không có đi làm."
Vương ca gật gật đầu, sau đó vỗ tay một cái nói: "Bên bọn tôi vừa vặn còn thiếu một chân chuyển hộp đèn, vốn đang tính tuyển dụng bên ngoài một người, vậy không bằng cô bảo em trai đến làm thử xem."
Thu Tử Thiện vừa nghe thế lập tức vui vẻ ra mặt, nói: "Cám ơn Vương ca, chỉ là..."
Cô hơi khó xử, rất giống như khó có thể mở miệng, cuối cùng mới bất đắc dĩ nói: "Tuy rằng em trai tôi bộ dạng cao lớn, nhưng đầu óc có chút vấn đề."
Vương ca không để ý cười nói: "Chuyển hộp đèn cần gì đầu óc, có sức lực là đủ rồi."
--- ------ ------ ----
Mà lúc này bạn nhỏ Thu Tử Hàn nằm cũng trúng đạn đang mang một khuôn mặt âm u nhìn nhìn xung quanh.
"Đây là chỗ chị nói sao, nơi vừa có tiền còn có người đẹp?"
Thu Tử Hàn nhìn quanh studio tràn ngập mùi mồ hôi và mùi nước hoa, cái cổ cứng ngắc giống như người máy, một hồi lâu mới quay đầu qua hỏi cô.
Thu Tử Thiện vỗ vỗ bờ vai của cậu, cười hì hì nói: "Chị làm sao có thể lừa em. Người đẹp ấy à, nhìn sang bên kia kìa."
Cô tiện tay chỉ chỉ dàn diễn viên đang trốn nắng dưới bóng cây cách đó không xa nói: "Hoàn phì yến gầy, các loại hình người đẹp đầy nhóc, cần loại nào có loại đó."
Nói xong, cô còn đặc biệt chỉ vào vài người trong số đó, người kia eo nhỏ, đương nhiên em có thể bỏ qua cái mặt như bánh vừng kia đi, còn có cô ngực khủng kia kìa, có điều em phải tỉnh lược cái miệng giống như lạp xưởng của cô ta ra. Còn người kia khuôn mặt cũng rất được, được rồi, tuy rằng cô ta đã ngủ với rất nhiều nhân viên hậu cần và chuyên gia ánh sáng ở đây, nghe nói hai ngày nay đang chuẩn bị bắt lấy Phó đạo diễn.
Cuối cùng Thu Tử Hàn cũng mệt mỏi cầu xin: "Đừng nói nữa, xin chị đấy, chị thắng rồi."
Thu Tử Thiện lần này rất có ý tốt mà ngừng lại công việc giới thiệu.
Trong lòng Thu Tử Hàn ngoại trừ hối hận vẫn chỉ có hối hận, cậu nên nghĩ đến, cô gái này làm sao có thể có chuyện tốt cho cậu.
------ Chúng ta trở lại buổi tối hôm trước chút đi --- ------
Từ lúc Thu Tử Thiện bắt đầu làm việc tại tổ kịch, mỗi ngày cô không thể không bắt ba chuyến xe để xuyên qua nửa thành phố, còn phải tiếp tục đi bộ hai mươi phút mới có thể về được đến nhà.
Cho nên trên cơ bản, mỗi ngày về nhà ăn xong bữa tối thì cô bắt đầu rửa mặt rồi lên giường ngủ.
Quy luật sống khỏe mạnh như vậy lại khiến Thang Kiều rơi nước mắt, bà từng tìm Thu Tử Thiện khóc lóc nỉ non để khuyên cô không cần phải đi làm nữa.
Thu Tử Thiện nhìn Thang Kiều, chỉ cảm thấy mẹ mình ngay cả khóc cũng đáng yêu như vậy. Lúc mẹ cô còn sống trên đời, cô không hiểu được tình yêu của bà, mỗi lần đối với sự quan tâm dong dài của bà đều làm ra vẻ không kiên nhẫn. Nhưng sau khi mẹ cô qua đời thì cô mới hiểu được, trên đời này sẽ chẳng còn có ai quan tâm yêu thương cô như vậy nữa.
Mấy ngày nay Thu Tử Hàn đương nhiên cũng trông thấy Thu Tử Thiện đi đi về về, tuy rằng cậu bắt đầu khôi phục lại chuyện ăn chơi của mình nhưng mấy ngày nay đều do bạn bè hỗ trợ trả tiền. Không cần người khác nói, thể diện của cậu đã không cho phép cậu làm như thế nữa.
Không phải cậu chưa từng nghĩ đến chuyện đi cầu tình với ông nội, nhưng cứ hễ cậu vừa bước vào thư phòng ông nội thì lại bị ông nội kéo đi viết thư pháp đến cả tiếng đồng hồ. Đợi khi cậu gượng gạo đề xuất yêu cẩu của mình, ông cụ cũng chỉ đơn giản nói một câu, chỉ cần chị của cháu còn kiên trì thêm một ngày thì việc này vẫn không thể thay đổi.
Thu Tử Hàn không thể hiểu nổi, cậu không biết rốt cuộc ông cụ đã bị cô gái kia bỏ bùa mê thuốc lú gì, lại có thể xem cháu trai đích tôn như cậu không ra gì thế này.
"Này, Thu Tử Thiện," Sau khi Thu Tử Hàn gõ cửa ba lần không thấy động tĩnh, rốt cục nhịn không được đứng trước cửa phòng cô gào lên.
Thu Tử Thiện mơ màng tỉnh dậy, sau đó trèo xuống giường, trời biết mỗi ngày cô phải chuyển mấy chục cân đồ đạc đi tới đi lui ở phim trường, sau đó mỗi lần về nhà lúc ăn cơm ngay cả sức lực cầm đũa cùng không có.
"Chuyện gì?" Thu Tử Thiện không kiên nhẫn đứng trước cửa nhìn người trước phòng mình.
Mấy ngày nay tuy rằng cô không để ý đến Thu Tử Hàn, nhưng từ trong miệng Hứa Kiều Na cũng biết được, mầy ngày nay cậu vẫn cũng với mấy đứa bạn xấu ăn chơi trác táng ở cùng một chỗ.
Cô rất hiểu biết đám người này, tuy rằng nhìn như có nhiều tiền lại hào phóng, nhưng một khi có ai đi ra ngoài chơi mà không mang theo tiền đều bị khinh thường, tuy là mọi người không nói rõ ra, nhưng ánh mắt thôi cũng đã đủ để giết chết kẻ đó. Mấy ngày hôm trước còn tốt, chỉ sợ này hai ngày Thu Tử Hàn đã càng ngày càng không dễ chịu được rồi.
Mất đi hậu thuẫn tiền tài trong nhà giống như cá mập mắc trên cạn, chỉ còn vỏ bề ngoài mà thôi. Thu Tử Thiện đương nhiên biết cậu không chống đỡ được vài ngày, cô đang chờ đợi cho con cá này mắc câu.
"Rốt cuộc chị muốn thế nào mới có thể buông tha cho tôi?"
Thu Tử Thiện cố gắng đuổi đi ý nghĩ buồn ngủ trong đầu, làm cho bản thân tỉnh táo chút, im lặng cười cười, sau đó mới từ tốn nói: "Tử Hàn, em cảm thấy em có năng lực lãnh đạo một tập đoàn lớn sao?"
Thu Tử Hàn nhíu nhíu mày, tuy rằng đại bộ phận đàn ông đều có một loại tự tin kiêu ngạo, nhưng tuổi của cậu bây giờ vẫn chưa có đủ tự tin để trở thành người lãnh đạo của cả một tập đoàn.
"Không thể chứ gì," Thu Tử Thiện thản nhiên nở nụ cười, có điều khi cô bắt gặp nét khó chịu trên mặt Thu Tử Hàn thì có lòng tốt an ủi: "Đương nhiên chị cũng không thể. Cho nên chúng ta chỉ có thể làm những việc trong khả năng của mình."
"Việc gì?" Thu Tử Hàn mang theo cảnh giác nhìn về phía cô.
Thu Tử Thiện nhìn em trai đáng yêu của mình bằng ánh mắt của bà ngoại sói nhìn cô bé quàng khăn đỏ, nói: "Trong vòng hai tháng em phải kiếm được hai ngàn đồng."
Đuôi lông mày của Thu Tử Hàn hơi nhíu lên khiến đôi mắt vốn hoa đào lại thêm vài phần phong lưu, ngay cả Thu Tử Thiện đều không thể không thừa nhận thằng nhóc chết tiệt này đúng là có vốn liếng để kiêu ngạo.
"Nếu em có thể làm được như vậy, chị sẽ đem tất cả mọi thứ của em trả về cho em, bao gồm thẻ tín dụng, biệt thự, đương nhiên còn có mấy chiếc xe thể thao bảnh chọe của em nữa."
Thu Tử Thiện chuyển đề tài, có chút nghiêm khắc nói: "Có điều em phải tự mình kiếm được hai ngàn đồng, không được cầu xin sự giúp đỡ từ bất kì ai, em đi chuyển gạch cũng được, đi làm việc vặt cũng tốt, tóm lại là em phải tự mình làm kiếm tiền, hơn nữa ăn cơm ở nhà cũng phải đóng tiền sinh hoạt phí."
"Chị phải nhấn mạnh thêm một việc nữa, trong quá trình đi làm không được để lộ ra tin tức mình là người của nhà họ Thu, không được dựa vào thân phận của bản thân để kiếm tiền, bằng không đánh cuộc này lập tức hủy bỏ."
Thu Tử Hàn ngay cả suy nghĩ cũng không suy nghĩ một chút đã nói: "Được, thành giao."
Thu Tử Thiện có thiện ý nhắc nhở cậu,: "Em không sợ bản thân sẽ thua sao?"
Ai ngờ người đối diện lại kiêu ngạo nói: "Còn lâu tôi mới thua."
Thu Tử Thiện bĩu môi, không nói gì nữa, đã có người tự mình đưa một tấm chi phiếu trống cho cô điền, như vậy cô đương nhiên sẽ không khách khí.
Đợi lúc Thu Tử Hàn muốn xoay người rời đi, Thu Tử Thiện đột nhiên gọi cậu lại nói: "À, đúng rồi, ở chỗ chị vừa hay có một công việc, không biết em có hứng thú không?"
Vì thế từ lúc đó Thu Tử Hàn bắt đầu cuộc sống ở phim trường.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đả Đảo, Bạch Liên Hoa!!!
Chương 7
Chương 7