Edit & beta: Hà Phương
Cô vội vàng chạy qua bên tổ phục trang. Trang phục của đoàn phim đều thống nhất để một chỗ, cô nhớ rõ ràng lúc đem rương đồ qua, cô không hề mở ra.
Chờ lúc chạy xuống lầu, Thu Tử Thiện mới nhớ tới bản thân đã phạm một sai lầm trí mạng, tại sao cô lại không mở cái rương kia ra kiểm tra?
Nếu nhận đi giao loại đồ này nên kiểm lại ngay mặt mới đúng, lúc ấy không có ai nhắc nhở cô, mà chính cô cũng hoàn toàn không nghĩ tới điểm này.
"Thế nào, vấn đề nghiêm trọng không?" sau khi Thu Tử Thiện vào phòng mới phát hiện trong phòng không chỉ có đạo diễn, ngay cả nữ chính cùng vai nam chính cũng có mặt ở trong phòng.
Cô vừa đến nơi thì ánh mắt của mọi người liền tập trung trên người cô. Mà Thẩm Hạ giống như tìm được một lối thoát, lập tức nhảy dựng lên chỉa vào cô nói: "Đạo diễn, chính là cô ta, là cô ta đi lấy. Tôi cũng chỉ nhờ cô ta đi mang dùm rương quần áo, không ngờ cô gái này lại có thể ghi thù vặt như vậy, lại có thể xé rách bộ y phục này."
Thu Tử Thiện vốn là không rảnh để ý tới người phụ nữ này, cô chỉ nhìn tới cái bàn đạo diễn đang ngồi, trên mặt bàn đang bày một cái áo cưới sáng ngời, hoa văn phức tạp tinh xảo, mặc dù không nhìn gần cũng có thể thấy rõ ràng phía trên có một đường rách thật dài, cho dù là ai cũng đều cảm thấy bộ y phục bị như vậy thực là thật là đáng tiếc.
Nhưng làm cho người ta tuyệt vọng chính là vết rách này lại nằm ngay mặt trước của áo cưới, điều đó có nghĩa là dù đạo diễn muốn dùng kỹ xảo để che đi cũng không được.
"Đạo diễn, người gây họa cũng tới rồi, anh nói xem chuyện này đến tột cùng nên làm sao bây giờ?" Tần San San ngồi một bên tức giận hỏi. Nữ diễn viên đối với phục trang đều rất coi trọng, ai cũng đều muốn ăn mặc thật xinh đẹp, mà nghe nói lần này có một bộ phục trang dùng cho phân cảnh quan trọng, được đặc biệt làm theo định chế Nam Kinh, nên cô quả thực là mở cờ trong bụng.
Đến khi cô tận mắt nhìn thấy bộ áo cưới hoàn mỹ thì cô quả thật rất muốn nhảy lên.
Nhưng cô chưa kịp bình tĩnh từ trong vui mừng thì chuyên gia phục trang ở bên cạnh liền hét ầm lên.
"Không phải tôi làm, " Thu Tử Thiện vẫn nhìn chằm chằm vào bộ y phục, cái mà cô đang suy nghĩ trong đầu lúc này không phải là tìm cách minh oan cho mình, mà là nghĩ tới thế nào sữa chữa bộ y phục này.
Đám người này đều dùng loại ánh mắt khinh thường mà nhìn mình chằm chằm, chỉ là muốn tìm một hình nhân thế mạng thôi, nhưng cô lại suy nghĩ làm thế nào đền bù đắp sự sai lầm này.
Thẩm Hạ vẫn sống chết nắm lấy Thu Tử Thiện, chị ta nói với người phụ trách nhân sự của đoàn làm phim: "Tổ trưởng Điền, lúc các anh nhận nhân viên trường vụ vào sao không đánh giá cẩn thận một chút, chứ loại người nào cũng vào trong này làm được hay sao?"
Hà Minh Châu vẫn đứng bên ngoài, ả nhìn Thu Tử Thiện bộ dáng tay chân luống cuống bị vây bên trong, đáy lòng vô cùng vui vẻ.
Ả vội vàng đi vào, làm bộ như kinh ngạc nhìn Thu Tử Thiện, che miệng hỏi "Thiện Thiện, sao em lại ở đây?"
Thu Tử Thiện quay đầu liền nhìn thấy Hà Minh châu vận một bộ quần áo bằng vải chiffon, màu vải chiffon xanh giống như tầng tầng đám sương, làm nổi bật lên da thịt trơn bóng trong suốt, thật đúng là giống như một đóa hoa sen trắng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Thật đúng một đóa hoa sen tốt đẹp.
Vốn là cô còn nghĩ là ai cố ý chỉnh mình, không ngờ ngược lại có người chủ động nhảy ra.
Hà Minh Châu nhanh chóng đi tới ngăn cản trước mặt Thu Tử Thiện, mặc dù nhìn bên ngoài mềm mại tuy nhiên lại có bộ dáng cực kỳ kiên cường, bi tráng giống như Đổng Tồn Thụy xả thân đeo mìn phá hủy boong-ke địch.(*)
(*): (1) Đổng Tồn Thuỵ (1929 – 25/5/1948) là một vị anh hùng TQ hy sinh dùng thân mình gài mìn phá huỷ boong-ke địch
Ả nói: "Thiện Thiện sẽ không làm như vậy, tôi tin tưởng cô ấy tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nhất định là có nguyên nhân gì đó."
Những lời này của Hà Minh châu ngược lại rất có tính nghệ thuật, đầu tiên ả nói là tin tưởng Thu Tử Thiện sẽ không làm như vậy, nhưng câu sau đó lại hắt nước bẩn lên người Thu Tử Thiện. Ý tứ của ả đương nhiên là cho dù Thu Tử Thiện làm, thì đó cũng là có nguyên nhân.
Lần này thì hay rồi, ngay cả biện giải cho mình Thu Tử Thiện cũng không làm được nữa, trực tiếp bị định tội.
Tần San San vừa liếc mắt nhìn Thu Tử Thiện vừa liếc nhìn Hà Minh châu, có chút buồn cười nói: "Ơ, trợ lý Hà, cô biết vị này sao?"
Mặc dù bên người cô không ít người đều thích Hà Minh châu. Nhưng Tần San San không thích Hà Minh châu, nguyên nhân quá đơn giản, người từng trải như cô liếc mắt một cái liền hiểu Hà Minh châu là loại phụ nữ nào, loại người như ả lúc nào cũng làm ra vẻ nhu nhu nhược nhược chờ đàn ông đến bảo về, nhưng khi ra tay thì lòng dạ đều độc ác hơn so với bất kì ai.
Hà Minh Châu kiên định nói: "Tôi mặc kệ hôm nay chuyện này là ai sai, tôi sẽ toàn quyền phụ trách, tự tôi sẽ báo cáo với Chủ tịch chuyện này. Có sai lầm gì thì sẽ do một mình tôi gánh chịu."
Tần San San cười ha ha, chậm rãi nói: "Trợ lý Hà thật đúng là thâm minh đại nghĩa, chỉ là một việc nhỏ thế này cũng đáng giá báo cáo lên Chủ tịch sao?"
Lần này, không đợi Hà Minh châu nói chuyện, Thu Tử Thiện liền đẩy ả ra. Nãy giờ cô vẫn luôn nghĩ làm cách nào để sửa chữa phục trang, lúc này cô đi thẳng qua lấy phục trang qua xem xét.
Loại vết rách này là do bị kéo rách, là do người này cố ý muốn phá hủy bộ y phục, góc độ của vết rách quá lộ liễu.
Nhà Sản xuất nãy giờ vẫn không lên tiếng, trông thấy bộ dáng cô như vậy liền lập tức quát lớn: "Tôi nói cho cô biết, nếu hôm nay không quay được cảnh này, cô cứ chờ bồi thường tất cả tổn thất đến táng gia bại sản đi."
"Sản xuất Tưởng, tôi đã nói rồi..." Hà Minh Châu giống như chỉ sợ người khác không biết hình tượng vĩ đại của hả hay sao đó, vội vàng lại muốn kéo trách nhiệm về phía mình.
Thu Tử Thiện lúc này quay đầu nhìn ả, trên mặt đều là ý lạnh: "Tôi cho là toàn thế giới đều không ngu xuẩn giống như chị? Chị yên tâm, chuyện này là ai làm, trong lòng tôi rõ ràng vô cùng. Chị đừng nói thêm một chữ nữa nào nữa, cũng đừng có tiếp tục tát nước bẩn lên người tôi, tôi sợ đến lúc đó chị làm cách nào cũng không tắm trắng mình được đâu."
"Thiện Thiện, sao em có thể nói chuyện với chị như vậy, chị cũng vì em mà, " Hà Minh Châu giống như bị uất ức vô cùng lớn lao, nước mắt trong nháy mắt tràn ngập trong hốc mắt.
Đương nhiên tất cả mọi người có liên quan trong đoàn làm phim đều có mặt trong phòng, cho nên cuộc đối thoại của hai người hiển nhiên đã đưa tới sự bất mãn thật lớn của họ.
Đầu tiên là Thẩm Hạ: "Cô cho rằng cô là ai à? Làm sai chuyện mà vẫn phách lối như thế, không có mệnh công chúa mà thật đúng là coi mình thành công chúa. Loại người như cô nhất định chính là một con sói mắt trắng."
Nói xong, cô ta liền lên trước lôi kéo tay Hà Minh châu an ủi: "Minh Châu, cô đừng chấp nhặt cùng loại này, cô ta chính là một con sói mắt trắng, không đáng giá để cô đối tốt với cô ta. Chuyện này là do cô ta gây họa, cô cần gì giúp cô ta, cứ để cho cô ta bồi thường đi."
Chuyên gia phục trang bên cạnh cũng không cam chịu, nhàn rỗi nói: "Bộ áo cưới này được làm từ gấm Vân Nam, chỉ chất liệu thôi cũng đã hơn vạn rồi, chưa kể công chế tác nữa. Chỉ sợ cả Bắc Kinh này cũng chưa hẳn tìm được người tới sửa chữa bộ y phục này. Loại hàng này có thể tu bổ khó hơn nhiều so với những xa xỉ phẩm kia."
Mặc dù tính khí của Đạo diễn cũng không tốt và đang bực bội, nhưng cũng không nghe được những người phụ nữ này líu ríu, lập tức không vui nói: "Tất cả các cô đều bớt tranh cãi một chút cho tôi."
"Đạo diễn, tôi mặc kệ, dù sao trang phục không được hoàn mỹ như đã nói nên tôi cự tuyệt quay cảnh này," Tần San San cúi đầu nhìn bàn tay mình, không nhanh không chậm nói.
Đạo diễn nghe xong lời này thì tức muốn xù lông, ông nói: "Làm sao cô có thể nói không quay là không quay, cô có biết vì cảnh này mà người trong đoàn phim đã chuẩn bị bao lâu không, hiện tại cô nói với tôi cô không quay, cô đang đùa tôi đấy à."
"Đạo diễn, không phải là tôi không nể mặt anh, nhưng thực sự là bộ y phục này bị hư hao như vậy thì làm sao tôi quay được? Anh cũng không thể tùy tiện tìm bộ y phục để cho tôi mặc vào đúng không, điều này không phù hợp với những gì ban đâu viết trong hợp đồng đâu." Nói qua cô muốn đứng lên, mà trợ lí phía sau cô gấp gáp muốn cản cô lại, nhưng lại không dám.
Vì cảnh này mà tổ diễn đã phải chuẩn bị mấy ngày, giờ chỉ quay là xong rồi, dời một ngày thì phải tổn thất vài chục vạn. Nhưng Tần San San dĩ nhiên không lo, dù sao cũng không phải là tổn thất tiền của cô.
Nhưng Thu Tử Thiện phải thì phải tiếc rồi, bởi vì này mẹ nó đây đều là tiền của nhà cô đấy.
--- ------ -----
Thu Tử Thiện nhìn Tần San San đang muốn rời khỏi liền lập tức tiến lên, không nhanh không chậm nói: "Cô Tần, bộ phục trang này cũng không phải là tôi làm hư. Nhưng cũng mong cô kiên nhẫn một chút, tôi muốn giải quyết chuyện phục trang này trước, để cô phải mặc tùy tiện cũng không phù hợp với đạo đức nghề nghiệp của một diễn viên."
Tần San San cũng không phải là người có tính tình dễ chịu, cô ta khinh thường nhìn Thu Tử Thiện nói: "Tôi thấy tổ diễn này đúng là loạn lắm rồi, ngay cả một nhân viên trường vụ nho nhỏ cũng dám quơ tay múa chân với tôi. Thật sự cho rằng bố của cô họ Lý đấy à. Y phục này nếu không đến nơi đến chốn, hôm nay tôi còn lâu với diễn."
Nhưng tiếp đó, mặc dù giọng nói Thu Tử Thiện không nặng, nhưng trong lòng mỗi người đều có chút chấn động: "Thật xin lỗi, bố của tôi không mang họ Lý, bố tôi họ Thu. Nếu như cô kiên trì không chịu quay, như vậy tôi cũng chỉ có thể nói cho cô biết, hôm nay một khi cô đi ra cái cửa này, chỉ sợ cô cũng không còn cơ hội trở lại nữa."
Nói xong, Thu Tử Thiện không thèm để ý đến ai nữa, cô móc điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại.
Chờ sau khi điện thoại đầu kia thông, giọng nói của cô lập tức thay đổi thành ôn hòa lễ độ: "Là cô Tùng Điệp phải không ạ? À, tôi là Chris. Là như thế này, ở bên này tôi có một bộ y phục được làm từ gấm Vân Nam mà bị rách rồi, có thể nhờ cô tới xem một chút được không?"
...............
"Đúng, đúng là phục trang, ừm, đặc biệt mời người Nam Kinh định chế, tôi nghĩ chỉ sợ toàn bộ Vân Đô cũng chỉ có cô mới có tài nghệ này thôi."
"Thật sao? Nửa giờ sau cô đến được à, được, chúng tôi chờ cô."
Sau khi Thu Tử Thiện gọi điện thoại xong thì thở một hơi, nghe ý tứ của Tùng Điệp thì dường như bộ y phục này còn có thể cứu chữa.
--- ------
Lúc cô quay đầu nhìn về phía mọi người thì con ngươi càng phát ra thâm trầm, trong đôi mắt còn thâm thúy hơn cả đêm tối.
"Tốt lắm, hiện chúng ta nên nói đến chuyện một chút, chuyện này, " Thu Tử Thiện cầm bộ áo cưới trong tay giơ lên, giọng nói du dương nhưng ai cũng nghe ra được âm trầm trong đó.
Lần này trong lòng đạo diễn lộp bộp một chút, mặc dù anh ta giao thiệp trong giới thương nhân không tính là nhiều, nhưng là đạo diễn có tài năng. Rất may mắn là chỉ số thông minh của anh ta không hề thua kém kỹ thuật của mình.
"Thu tiểu thư?" Anh ta mang theo một chút nghi ngờ nhìn về phía Thu Tử Thiện, sau khi nhìn thấy cô gật đầu khẳng định liền kiên định cầm tay cô nói: "Cô khỏe chứ."
Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi lại mang theo thái độ cung kính, đối đãi với một cô gái xem ra chỉ có mười bảy mười tám tuổi,thế nhưng không có một người nào cảm thấy kỳ quái.
Đó là bởi vì tầm quan trọng của gia tộc, bạn chỉ cần bước ra từ một gia tộc lớn thì sẽ có người chủ động khúm núm với bạn, mặc dù bạn còn lâu mới đạt được trình độ như vậy. Mặc dù trong công ty Thu Tử Thiện không đảm nhiệm bất kỳ chức vụ nào, nhưng những người khác cũng không dám vượt quá phận ở trước mặt cô, bởi vì cô họ Thu, cô chính là đại tiểu thư chân chính của Nhà họ Thu.
Sau khi nhìn thấy thái độ cung kính của đạo diễn như vậy, mí mắt buông xuống của Hà Minh Châu như muốn chảy ra chất độc. Đây chính là uy lực của danh tiếng Đại tiểu thư nhà họ Thu, mặc kệ cô có năng lực hay không, đều sẽ có người cung kính đối với cô như vậy.
"Từ đầu tới đuôi, tôi đều không có mở cái rương này ra, cho nên lúc tôi giao cái rương này cho tổ kịch, tôi nghĩ cái rương kia vẫn còn trong trạng thái đóng kín. Tôi nghĩ vị tiểu thư mặc đầm màu hồng kia có thể giúp tôi làm chứng," Thu Tử Thiện chỉ chỉ người đứng cạnh cửa.
Cô gái áo hồng nhạt vừa thấy tất cả mọi người nhìn mình, liền run run môi, hình như muốn khóc lên nói: "Không phải tôi, thật không phải tôi...tôi vừa mở cái rương ra thì bộ quần áo đó đã là cái dạng kia rồi."
"Đừng sợ, tôi đương nhiên tin tưởng không phải là cô."
Sau đó ánh mắt cô vờn quanh gian phòng một vòng, giọng nói hòa hoãn nói: "Chuyện này là ngoài ý muốn hay là do người làm, thật ra thì cũng không khó khăn để điều tra, dù sao ở nơi này của tổ diễn kịch đều có Camera. Hôm nay có ký giả truyền thông ở đây nên tôi không muốn làm ầm ĩ chuyện này, chẳng qua tôi sẽ trực tiếp đề nghị bố tôi làm rõ chuyện này."
"Dĩ nhiên, tôi cũng muốn cùng cô Tần nói xin lỗi ở đây, vừa rôi tôi nói chuyện có chút quá đáng."
Tần San San thấy Thu đại tiểu thư cũng chủ động cho mình một bậc thang rồi, vội vàng nói: "Không có việc gì, không có việc gì, mới vừa là do tôi quá vọng động rồi."
Hào phóng, thỏa đáng còn thâm minh đại nghĩa, đây chính là ấn tượng mà Thu Tử Thiện lưu lại trong lòng tất cả mọi người, đặc biệt sau nửa giờ, sau khi Tùng Điệp đến, nhanh chóng đưa ra đối sách để sữa chữa bộ áo cưới thì đạo diễn chỉ ước gì có thể quỳ tạ vị tiểu thư này.
Đạo diễn cho tất cả mọi người giải tán trước, còn anh ta nhanh chóng chuẩn bị cảnh diễn khác, còn cảnh diễn của nữ chính thì lùi lại mấy giờ sau.
Hà Minh Châu tự nhiên không dám nán lâu ở trường quay, dù sao ả cũng không dám khẳng định Thu Tử Thiện có thể tố cáo với ông nội hay không. Nhưng bây giờ ả phải về công ty trước, thọc mạch chuyện này với bố trước cái đã.
"Thế nào, như vậy đã muốn đi sao," ngay sau khi Hà Minh Châu cùng người khác chào hỏi rồi vội rời đi, vừa tới khúc quanh đã nhìn thấy Thu Tử Thiện đang chờ ở nơi đó.
Hà Minh châu nhỏ giọng nói: "Thiện Thiện."
Thu Tử Thiện cầm trong tay một ly cà phê đá lấy từ một người trong tổ kịch, nhìn Hà Minh Châu từ trên xuống dưới, có chút tiếc nuối nói: "Chị cứ như vậy trở về, sợ rằng không đạt tới hiệu quả mà mình mong muốn đâu."
"A, cô làm gì đấy?" Tiếng thét chói tai của Hà Minh Châu truyền ra, đáng tiếc góc quanh này có chút hẻo lánh, tất cả mọi người của tổ diễn kịch đều đang chuẩn bị quay phim nên chẳng có ai đi qua đây cả.
Thu Tử Thiện giơ ly cà phê lên cao, động tác chậm chạp ưu nhã, chất lỏng màu nâu xám từ từ trượt từ đỉnh đầu Hà Minh Châu xuống, rất nhanh liền dính vào lông mi của ả.
"Có phải cảm thấy vừa rồi không hãm hại được tôi liền thấy thực quá không không thú vị, cho nên hiện tại vội vàng đến trước mặt bố tố cáo, chị đã muốn đi tố cáo, thì đương nhiên tôi sẽ thành toàn cho chị. Như vậy trông chị mới có vẻ chị đáng thương chứ sao." Trên mặt Thu Tử Thiện không hiện lên bất cứ biểu hiện gì.
Trên đầu Hà Minh Châu đầy nước cà phê đọng lại, thậm chí có một phần nhỏ đang từ sợi tóc chảy xuống, trông có vẻ cực kỳ buồn cười. Thu Tử Thiện từ từ đến gần ả nhưng lại cố ý giữ vững cự ly cho phép rồi nói: "Có phải vừa rồi rất hồi hộp hay không, cho là tôi thật thay đổi? Ngu ngốc, vậy cũng là giả bộ cho người khác nhìn. Hào phóng là giả bộ cho người khác nhìn, tha thứ dĩ nhiên cũng chỉ là cho người khác nhìn. Cái thế giới này không phải chỉ có chị biết diễn trò đâu, Hà Minh Châu ạ."
"Chị đã ưa thích giả bộ đáng thương ở trước mặt bố như vậy, vậy thì tôi thành toàn cho chị cho khỏe, chẳng qua tôi thật muốn xem, giả bộ đáng thương có thể giúp chị lấy được thứ mà chị muốn hay không."
Lần này thì Hà Minh châu không có vẻ mặt ai oán như quá khứ nữa, ả kinh ngạc mở to mắt nhìn người đứng trước mặt mình.
Ả thực không ngờ, tại sao Thu Tử Thiện lại làm như vậy, nó lại thật sự không sợ ả đến tố cáo trước mặtbốsao? Nó thật sự không thèm để ý ấn tượng của bố với nó sao?
"Tốt lắm, chị có thể cút rồi, chớ đứng ở đây chướng mắt tôi."
"Kịch hay không? Anh Lạc?" Sau khi Thu Tử Thiện nhìn Hà Minh châu đầu đầy cà phê biến mất trong tầm mắt mình, liền chậm chậm quay đầu nói với người phía sau.
Lạc Ngạn chọt một tay vào túi quần, giọng nói cực kì nhạt: "Cô Thu, như tôi từng nói, mỗi lần gặp mặt cô đều có thể khiến người ta khắc sâu ấn tượng."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đả Đảo, Bạch Liên Hoa!!!
Chương 11
Chương 11