"Nghe nói diễn viên nổi tiếng Vệ Thượng Hồng của công ty chúng ta đang yêu đương với Tiểu hoa đán mới nổi Chu Tiểu Mạn, tin tức này chỉ sợ còn bùng nổ hơn tin tức của tôi chứ?" Thu Tử Thiện cười nói.
Xưa nay Vệ Thượng Hồng có danh xưng Tứ tiểu sinh ở trong nước, các bộ phim truyền hình trước kia của anh ta luôn đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, phàm là phim truyền hình có anh ta diễn đều đạt tỉ lệ người xem tivi cao nhất, phá kỉ lục trong vài phút đồng hồ là chuyện bình thường. Vài năm gần đây anh ta chuyển hướng qua đóng phim điện ảnh, doanh thu phòng bán vé cũng đạt rất tốt, có thể nói tiềm lực phát triển của người này rất tốt.
Hạ Bá Hiền làm việc tại công ty đã gần tám năm, lúc anh ta nghe được tin tức có liên quan đến hai chị em nhà họ Thu, không phải Nữ thái tử đến học tập lại chọc phải phiền toái, thì cũng là việc Thái tử gia lại ở công ty đánh nhau với người ta, thế nên là trợ lý Chủ Tịch không thể không tự thân xuất mã xử lý.
Nhưng anh ta hoàn toàn không nghĩ tới vị Đại tiểu thư này, lúc đối mặt với chuyện lớn như vậy lại có thể mặt không đổi sắc. Phải biết rằng, có biết bao nhiêu nghệ sĩ không chịu nổi sự đàm tiếu của dư luận mà phải biến mất khỏi giới showbiz.
Hạ Bá Hiền có chút khó xử nói: "Vệ Thượng Hồng là diễn viên mà công ty dốc lòng bồi dưỡng, chỉ sợ làm vậy sẽ có chút khó khăn, tôi nghĩ đại đa phần lãnh đạo cấp cao cũng sẽ không đồng ý."
Thu Tử Thiện quay đầu nhìn anh ta, cười lạnh nói: "Tôi chỉ nói anh tạo ra scandal của bọn họ, ai bảo anh phải nói hết sự thật đâu. Nếu các người không đồng ý phương án này, như vậy cũng có thể, trong vòng hôm nay phải nghĩ ra phương án để đối phó với chuyện này cho tôi."
Sau đó cô nhìn vào máy tính, sắc mặt mặc dù bình tĩnh nhưng mang theo ẩn ẩn khinh thường nói: "Tôi cũng không phải là người mà ai cũng có thể nghị luận."
Hạ Bá Hiền vội vàng nói câu hiểu được, xong vội vã rời đi. Hôm nay sở dĩ anh ta đến bên này trước, hoàn toàn là vì sáng nay có người truyền lời cho anh ta, nói là cô Thu đến đây, việc xử lý tin tức lần này phải hỏi xem ý kiến của cô trước.
Có thể làm cho Hạ Bá Hiền cung kính như vậy, đương nhiên không phải vị Thu Chủ Tịch hữu danh vô thực kia. Anh ta đã sớm biết đây chính là ý của ông cụ Thu, cho nên mới cung kính với Thu Tử Thiện như vậy.
Hiện tại anh ta còn phải lên lầu 28 báo cáo với Chủ Tịch chuyện này. Xem ra, ngay cả nội bộ trong nhà họ Thu cũng không yên bình như vẻ ngoài.
Khi Thu Tử Thiện nhận được thẻ tên của mình mới phát hiện, mặt trên không có chứng minh thân phận của cô, ngay cả tên đều là một cái tiếng Anh danh ----Chris.
Cô cầm lên thẻ đeo của Thu Tử Hàn nghiên cứu hồi lâu, mới ngẩng đầu hỏi: "Em gọi là Bobby từ khi nào vậy?"
Thu Tử Hàn thuận tay đoạt lại thẻ tên, cả giận nói: "Ông đây vẫn luôn kêu là Bobby."
"Được rồi, baby, chị đã biết, em không cần kích động như vậy."
"Là Bobby, không phải baby, chị là đồ mù chữ."
Thu Tử Thiện đang muốn phản kích, thì đã đến lầu 19 rồi. Thu Tử Hàn lập tức bước nhanh ra khỏi thang máy, không cho cô chút cơ hội nào.
Được rồi, Thu Tử Hàn bị phân đến phòng thị trường, tuy rằng cô và cậu cùng chung một tầng, nhưng rõ ràng, phòng hậu cần và phòng thị trường, nghe tên thôi cũng đủ biết là không cùng cấp bậc.
Khi Thu Tử Thiện đến phòng hậu cần, mới phát hiện nơi này quả thật rất xứng với cái tên của nó. Bởi vì có một nửa trên bàn đều xếp đầy đồ linh tinh.
"Cho hỏi," ngay lúc Thu Tử Thiện đang muốn tìm người phụ trách, chợt có một người mặc áo T-shirt màu hồng ôm một đống đồ lung la lung lay đi tới.
Đồ cô nàng đó ôm chất một đống cao, thế nên cô nàng hoàn toàn không phát hiện người trước mắt, ngay lúc cô nàng đó sắp đụng phải Thu Tử Thiện, Thu Tử Thiện liền nhanh tay đỡ lấy chồng đồ kia.
"Xin hỏi, quản lý phòng hậu cần có ở đây không?"
Cô nàng kia khó khăn vươn đầu từ sau đống đồ, hỏi: "Cô tìm quản lý Vương à?"
"Đúng vậy."
"Chị ấy đi nhà xí, cô chờ một chút nhé."
Vừa nghe hai chữ nhà xí xong, Thu Tử Thiện há hốc miệng, câm nín luôn.
Đợi quản lý Vương từ "Nhà xí" trở về, liền lập tức nhiệt tình tiếp đãi Thu Tử Thiện. Chờ thêm năm phút đồng hồ, Thu Tử Thiện mới biết được, thì ra phòng hậu cần gần hai năm nay không có người mới nào vào làm, năm nay lại một lần đến luôn hai người mới, quản lý Vương tự nhiên cười như nở hoa.
Chị ta vẫy vẫy tay, kêu cô nàng mặc áo T-shirt mà hồng lại chỗ mình, sau đó giới thiệu với Thu Tử Thiện: "Đây là Bạch Phú Mỹ, đến trước cô nửa tháng, hôm nay để cô ấy dẫn cô dẫn đi tham quan và làm quen với phòng ban."
Lần này Thu Tử Thiện cũng không giật mình há to miệng nữa, ngược lại cực kỳ bình tĩnh, bắt tay với cái cô nàng Bạch Phú Mỹ này.
Quản lý Vương lúc này mới nhớ đến mình chưa hỏi tên của Thu Tử Thiện, vì vậy chị ta nhìn thoáng qua thẻ tên của cô, phát hiện trên thẻ tên của cô chỉ có một cái tên tiếng Anh, mặc dù hơi lạ nhưng chị ta cũng không hỏi nhiều.
Sau khi quản lý Vương rời đi, Bạch Phú Mỹ lập tức lại gần, hỏi: "Tên tiếng Trung của cô là gì? Tại tôi có cảm giác nếu chỉ gọi tên tiếng Anh của cô không thôi, lại giống như không đủ thân thiết."
Thu Tử Thiện nhìn Bạch Phú Mỹ mỉm cười chất phác thanh xuân tràn đầy ánh mặt trời, sao cô cảm thấy mỗi lần kêu tên cô nàng này chính là một loại châm chọc kia chứ.
Tuy cô cố gắng xua tan đi tạp niệm trong đầu, nhưng mỗi lần cô ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Phú Mỹ đang tươi cười, ngẩng đầu cái nữa cũng nhìn thấy cô nàng đang cười, tiếp tục ngẩng đầu lại nhìn thấy nữa, được rồi, thực sự có cha mẹ đặt tên cho con gái mình như vậy.
Bạch Phú Mỹ vẫn không nhận ra sự khác thường của cô mà vô tư nói: "Thật ra sau khi đến Vân Đô, tôi mới biết tên của mình nghe thật quê mùa. Cho nên cô đừng ngượng ngùng, cho dù tên của cô là Thúy Hoa, tôi cũng sẽ không ghét bỏ đâu, dù sao tên của chúng ta đều nghe quê như nhau."
Thu Tử Thiện thiếu chút nữa đã nghẹn, ai kêu Thúy Hoa, tên ai quê mùa hả, ai giống như cô ta đâu chứ.
Nhưng cô vẫn phải nghẹn đến muốn hộc máu nội thương, tận lực tao nhã cười nói: "Tên của tôi không phải Thúy Hoa, cô có thể gọi tôi là Tiểu Thiện."
--- --------
Thật ra, Bạch Phú Mỹ thật là một cô gái chân thành thành thật. Bởi vì không đến nửa ngày, Thu Tử Thiện đã biết hết mọi chuyện của cô nàng.
Bạch Phú Mỹ đi ra từ một thị trấn gọi là Vang Xuyên, nghe nói là ở một thị trấn nhỏ ở phía bắc Vân Đô.
Lúc cô nàng hai tuổi thì mẹ qua đời. Bố cô rất nhanh đã rước về cho cô một bà mẹ kế, vì thế có mẹ kế liền chỉ có bố dượng. Nhà Bạch Phú Mỹ vốn cũng không giàu có, ngày qua ngày rất khó khăn. Từ bé cô nàng đã phải đi thu lượm báo chí cũ, hộp giấy, bình rượu...để bán kiếm tiền, bởi vì cô nàng cần mua sách bài tập cùng bút máy để đến trường.
Nếu không phải cô nàng cố gắng bươn chải, chỉ sợ ngay cả cấp ba cũng không học được.
Bạch Phú Mỹ nói, cô vì để được lên học cấp ba, suýt nữa là chết. Bởi vì bà mẹ kế vẫn thường xuyên thủ thỉ với bố cô, để cho cô đi làm thuê kiếm tiền về nuôi em trai. Mẹ kế sinh được một đứa con trai, có thể tưởng tượng những khổ sở mà cô nàng phải trải qua.
Bạch Phú Mỹ còn nói, sau khi cô nàng lên trung học thì không hề lấy của nhà một đồng tiền nào, cho tới bấy giờ thành tích cô nàng đều luôn đứng nhất toàn trường, chính là dựa vào thành tích trâu bò đó, cô được hưỡng đãi ngộ miễn phí ba năm học phí, bởi vì toàn bộ trường học đều chờ cô trở thành thủ khoa, đương nhiên thủ khoa tỉnh cũng không phải là không thể.
Bạch Phú Mỹ còn nói, tuy rằng trường học miễn học phí cho cô, nhưng cô vẫn làm thuê ở căn tin trường, vì cô muốn dành tiền mua sách tham khảo.
Bạch Phú Mỹ còn muốn nói, được rồi, Thu Tử Thiện phải ngắt lời cô nàng, bởi vì đã đến giờ ăn cơm.
Thu Tử Thiện có chút trầm mặc, nếu cô còn ở mười tám tuổi, như vậy cô nhất định sẽ cảm thấy loại người như Bạch Phú Mỹ rất ngu ngốc, nhưng cô lại có được linh hồn hai mươi bảy tuổi, là người đã sống hai đời.
Cô muốn thật sự thể nghiệm mùi vị bần cùng, cho nên cô không có cách nào cự tuyệt một cô gái như Bạch Phú Mỹ, dù cô nàng này rất nghèo rất ngốc nhưng tinh thần lại vô cùng cường đại.
Kỳ thực bộ dạng Bạch Phú Mỹ cũng không khó xem, hay nói cách khác cô nàng cũng được xem là một người đẹp.
Sau khi hai người đi đến căn tin, liền tìm chỗ ngồi xuống.
Được một lúc, phía cửa liền truyền đến tiếng xôn xao. Thu Tử Thiện quay đầu lại, trông thấy Thu Tử Hàn tay đút vào túi, mặt mặt không biểu cảm đi vào nhà ăn.
"Ra vẻ," cô trắng mắt liếc cậu một cái, liền cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Ai ngờ, một lát sau, chợt có người đặt cơm xuống bàn cô. Thu Tử Hàn phá lệ tự giác ngồi ở bên cạnh Thu Tử Thiện, cậu nhìn thoáng qua Bạch Phú Mỹ ngồi đối diện, trên mặt lộ ra tươi cười nhợt nhạt, nói: "Xin cháo, tôi là Bobby."
"Cô có thấy không, cậu ấy nở nụ cười, cậu ấy lại có thể nở nụ cười."
"Đúng đúng, sáng đến giờ chưa bao giờ thấy cậu ấy cười, tôi còn cho rằng cậu ấy thuộc kiểu người lạnh lùng đấy"
"Cậu ấy cười rộ lên thật đẹp, tôi rất thích, giờ cậu ấy là nam thần của tôi."
"Háo sắc, không phải hôm qua cô mới nói, Vệ Thượng Hồng mới là nam thần của cô sao?"
Thanh âm các nhân viên nữ không chút nào e dè bình luận truyền tới, lọt vào lỗ tai Thu Tử Thiện. Cô quay đầu qua, nụ cười trên mặt thực giả dối hỏi: "Ngài Thu, có thể ngăn chặn đám fan não tàn của ngài chút không?"
Ai ngờ Thu Tử Hàn hoàn toàn không quan tâm, ngược lại sức quyến rũ toàn bộ đều khai hỏa, cười càng thêm phong tao hỏi: "Cô vẫn chưa nói cho tôi biết tên của cô."
Đối phương tay cầm bát, đang cố gắng chiến đấu với miếng thịt sườn, nhanh chóng ngẩng đầu nói: "Bạch Phú Mỹ."
Sắc mặt Thu Tử Hàn tự nhiên trở nên rất khó coi, khó hiểu hỏi: "Cô nói cô tên gì?"
"À, tôi tên là Bạch Phú Mỹ," sau khi nhanh chóng trả lời, Bạch Phú Mỹ lại cúi đầu nâng bát lên.
Lần này Thu Tử Thiện thực không khách khí bật cười, xem ra trong mắt Bạch Phú Mỹ, Thu Tử Hàn còn kém lực hấp dẫn hơn cả thịt nướng trong bát.
Thu Tử Thiện quyết định, bắt đầu từ giờ phút này, chính thức kết giao với cô nàng Bạch Phú Mỹ này.
Sau khi ba người cơm nước xong, Bạch Phú Mỹ mang theo có chút khó xử nhưng vẫn biểu hiện nghiêm cẩn nói: "Barbie à, tôi cảm thấy một người con trai kêu tên như vậy thật kì quặc, nếu không cậu đổi một cái tên tiếng Anh đi?"
--- --------
Thu Tử Hàn bị nói xong luôn luôn càm ràm, cậu gọi là Bobby chứ không phải là Barbie chết tiệt gì đó.
Nhưng Bạch Phú Mỹ hoàn toàn không nghe lọt tai lời của cậu, ngược lại dùng một loại ánh mắt nhìn một đứa nhỏ không thành thực nhìn Thu Tử Hàn.
Tận đến lúc Thu Tử Hàn bị người tìm đi, còn mang theo một loại biểu tình chết không luyến tiếc.
Thu Tử Hàn vốn tưởng rằng người bên phòng thị trường tìm cậu, nhưng ai ngờ người tới trực tiếp dẫn cậu lên lầu 27. Thu Tử Hàn vừa nghe liền kỳ quái, bố cậu lại có thể hu tôn hàng quý ( người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp; tự hạ thấp địa vị; giảm tôn hạ quý) tiếp kiến tiểu lâu la như cậu.
Hôm nay buổi sáng lúc ra khỏi nhà, ông ta còn nghiêm mặt nói với cậu rằng, tại công ty tuyệt đối sẽ không có chuyện nhân nhượng người nhà.
Văn phòng của Thu Vĩ Toàn được trang trí theo phong cách Châu Âu xa hoa, ngay cả chiếc ghế dựa của ông ta tối thiểu cũng giá trị 30.000 Euro.
"Chủ Tịch, ngài tìm con?"
Thu Tử Hàn đứng trước bàn làm việc, Thu Vĩ Toàn liền ngẩng đầu nhìn cậu, ngay cả ông ta cũng không khỏi cảm khái, đứa nhỏ được ôm trong lòng mình nay cũng đã trưởng thành thành thiếu niên cao ngất. Nghĩ đến đây thái độ của ông ta với Thu Tử Hàn nhu hòa ba phần.
"Nói bố nghe xem, ngày đầu tiên đi làm cảm giác thế nào?"
"Cũng không tệ," Thu Tử Hàn nhún vai, thờ ơ nói.
Thu Vĩ Toàn thấy dáng vẻ cậu như vậy vừa muốn cười lại vừa muốn quát lớn. Nhưng ông ta vẫn nhịn xuống, lại hỏi cậu vài câu, cuối cùng mới nói: "Tin tức hôm nay chắc con cũng thấy rồi?"
Không đề cập tới cái này còn tốt, vừa nhắc tới sắc mặt Thu Tử Hàn liền lạnh xuống, cậu khinh thường: "Đều nói bộ phận quan hệ công chúng của Trung Vực rất giỏi, nhưng giờ ngay cả một cái tin tức như vậy đều áp xuống không được, công ty thật sự là nuôi không đám người này."
Thu Vĩ Toàn lập tức mất hứng, cậu nói cấp dưới vô dụng không phải là gián tiếp nói ông chủ là ông ta vô dụng sao. Vì thế ông ta lập tức cả giận nói: "Nếu không phải Thu Tử Thiện làm xằng làm bậy, làm sao có hôm nay xảy ra chuyện như vậy. Bố còn tưởng rằng nó đã thật sự thay đổi rồi, hiện tại xem ra cũng cùng lắm là trước mặt ông nội con giả vờ giả vịt thôi."
Thu Tử Hàn thấy ông ta nói Thu Tử Thiện như vậy, tự nhiên không phục, nhưng cuối cùng cậu vẫn nhịn xuống.
Lúc này, Thu Vĩ Toàn mới rốt cục nói ra mục đích của bản thân: "Bố gọi con lên đây, là muốn cùng con thương lượng một chút, làm sao để giải quyết nguy cơ dư luận lần này?"
Thu Tử Hàn vừa nghe lập tức liền nở nụ cười, cậu hỏi: "Bố, bố đang nói chuyện cười à. Không phải suốt ngày bố đều nói con chỉ biết phá sản? Bố còn cần cùng con thương lượng sao?"
Thu Vĩ Toàn làm sao không nghe ra được giọng điệu trào phúng của con trai mình, nhưng ông ta vẫn cố nén tức giận nói: "Con là trưởng tôn của nhà họ Thu, hiện tại dư luận trên mạng đối với nhà họ Thu đã có hiểu lầm rất sâu. Con cũng không nhìn thấy mấy cái topic rất khó coi kia sao, bố cũng biết trong chuyện Minh Châu, bố rất có lỗi với mẹ con. Nhưng sự tình đều đã xảy ra rồi, cứ giằng co như vậy cũng không được. Thừa dịp dư luận trên mạng còn chưa biết rõ sự thật, bố muốn nhận thức Minh Châu về nhà họ Thu."
Thu Tử Hàn không nghĩ tới, ông ta bảo mình lên đây chính là nói chuyện này.
Càng không ngờ, Thu Vĩ Toàn lại nói tiếp: "Bố biết mấy ngày nay con chịu nhiều ấm ức, con yên tâm, chỉ cần con đồng ý truyện chỉ được đăng tại, mọi nguồi khác đều là ăn cắp trở về nói chuyện với ông nội, đồng ý để cho Minh Châu tiến vào nhà họ Thu. Bố sẽ bảo Thiện Thiện trả lại thẻ tín dụng và xe thể thao cho con. Con là trưởng tôn nhà họ Thu, lời con nói sẽ khiến ông nội suy xét."
"Không phải con rất thích chiếc xe thể thao Lamborghini đó sao, đợi chuyện này xong xuôi, bố liền mua cho con một chiếc."
Thu Tử Hàn gắt gao nhìn chằm chằm Thu Vĩ Toàn, nhìn đến đáy lòng ông ta sợ hãi.
"Nếu con không đồng ý thì sao?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đả Đảo, Bạch Liên Hoa!!!
Chương 23
Chương 23