Edit & beta: Hà Phương
Trên thế giới này không có bức tường nào không có gió lùa, sau khi Thu Vĩ Toàn từ nước ngoài trở về, lại bắt đầu phách lối xuất hiện tại các loại trường hợp. Mà từng cái trường hợp đều có một người phụ nữ bầu bạn bên cạnh ông ta, rất nhanh trên cơ bản xã hội thượng lưu có lui tới với nhà họ Thu đều đã biết sự tồn tại của Trương Tuyết Vân.
Đương nhiên dù chưa tới mức tung bay đầy trời, nhưng ai cũng đã biết, luôn luôn không có gì thì đề tài nhà họ Thu lần này thật sự là oanh động khắp thành phố.
Không chỉ có như thế, Thu Vĩ Toàn còn phách lối đưa mẹ con Trương Tuyết Vân dời đến Hinh Viên, đây là khu nhà ở tốt nhất Vân Đô, nghe nói một nhà ba người còn trụ tại một căn biệt thự độc lập.
Còn nhưng người nhà họ Thu khác, bất kể là Thang Kiều hay là hai đứa con đều không có phản ứng, còn ông cụ thì đừng chờ mong ông cụ sẽ có nhiều phản ứng hơn bọn họ.
Khiến Thu Tử Thiện vui mừng là biểu hiện lần này của Thang Kiều rất kiên cường, đương nhiên dùng một từ ngữ để hình dung chính là, lần này bộ dáng bà dường như là hoàn toàn không quan tâm.
Không chỉ có mỗi ngày trang điểm thần thái sáng láng, cũng không giống lúc trước tự nhốt mình trong phòng, ngược lại số lần bà ra ngoài càng thêm thường xuyên, hơn nữa thậm chí còn có lúc giữa trưa thứ tư đến công ty, cùng hai chị em Thu Tử Thiện đi ăn cơm trưa.
Không có ai trong nhà nhắc đến Thu Vĩ Toàn, thật giống như người này không còn tồn tại. Đương nhiên đây chỉ là phán đoán phiến diện của Thu Tử Thiện thôi, thật ra cô hi vọng Thu Vĩ Toàn nhanh chóng biến mất luôn, nhưng sự thật luôn rất tàn khốc.
Đến thứ sáu, Tổng giám bộ phận PR Hạ Bá Hiền đến văn phòng Thu Tử Thiện. Hắn đưa thiệp mời trong tay cho Thu Tử Thiện rồi nói: "Thu tiểu thư, đây là thiệp mời gởi cô, là một tiệc từ thiện để gây quỹ cho trẻ em bị bệnh tim."
Thu Tử Thiện đưa tay nhận lấy, nhìn thoáng qua, ngẩng đầu cười nói: "Quỹ từ thiện này rất nổi danh, là do vợ của ông vua ngành sắt thép trong thành phố, nữ sĩ Cung Thục Trân thành lập, nghe nói rất có uy vọng trong giới phu nhân danh viện thành phố."
Cô niết niết viền bạc trên tấm thiệp mời màu tím trong tay, thậm chí tươi cười ngọt ngào hỏi: "Tôi nghĩ đến lúc đó danh viện trong thành phố chắc sẽ xuất hiện hết chứ?"
Hạ Bá Hiền có chút khó hiểu nhìn cô, nhưng vẫn cung kính nói: "Mức độ tuyên truyền của tiệc từ thiện này rất lớn, tôi nghĩ rằng ở tiệc tối này là lần đầu tiên cô thể hiện thái độ xã giao trong giới hẳn là đủ phân lượng."
"Cám ơn," Thu Tử Thiện xem như cao hứng nhận lấy tấm thiệp mời này, nhưng cô vẫn hỏi thêm: "Anh có thể giúp tôi làm một tấm thiệp mời không?"
"Đương nhiên có thể, Thu tiểu thư có thể mang theo bạn nam đi cùng."
"À, không phải, tôi chuẩn bị cho người khác," Thu Tử Thiện tươi cười thoải mái mà nói, nhưng lời tiếp theo nói ra tất nhiên không thể thoải mái: "Người được mời trên thiệp viết là Hà Minh Châu, địa chỉ để gởi thiệp chắc anh biết rồi?"
Thu Tử Thiện ung dung nhìn Hạ Bá Hiền, khóe miệng cô còn chứa ý cười nhưng đôi mắt lại là sự lạnh lẽo, Hạ Bá Hiền trên phương diện giao tiếp dường như có năng lực trời sinh. Người này rất giỏi khả năng quan sát sắc mặt, cho nên hắn lập tức liền hiểu được ý tứ Thu Tử Thiện.
"Thu tiểu thư, tôi là Tổng giám quan hệ xã hội, là công ty trả lương và hoa hồng hàng năm cho tôi, tôi tự nhiên nên vì công ty làm tròn trọng trách." Hạ Bá Hiền cũng không có điểm thấu hiểu ý tứ Thu Tử Thiện, chỉ nhợt nhạt cười nói.
Thu Tử Thiện nghe được lời hắn nói thật sự không thể nói không hài lòng, Hạ Bá Hiền là một người thông minh, cô đương nhiên không hy vọng người thông minh đi làm việc ngốc nghếch.
Thu Vĩ Toàn tự nhận là chính mình làm thần không biết quỷ không hay, nhưng việc ông ta mật ước với vài vị Tổng giám trong công ty, người cô phái đi giám thị đều chụp được hết lại, rất tốt, tất cả Tổng giám đều không sót một người.
Tính chất của Trung Vực là công ty giải trí, có đôi khi làm cho chức trách của Tổng giám đốc ngược lại không lớn như Tổng giám. Ví dụ như Hạ Bá Hiền là Tổng giám PR, quyền lực to lớn quả thực là làm cho người ta lau mắt mà nhìn.
Bởi vì nghệ sĩ trong công ty đều do bên PR phụ trách, cho nên người đại diện của nghệ sĩ đa phần đều đi ra từ bộ phận PR. Mà kim bài của Trung Vực trù tính chỉ có vài người, vì thể hiện công ty đối bọn họ coi trọng, những người đại diện kim bài bình thường đều mang danh hiệu Phó tổng giám bộ phận PR.
Một công ty giải trí, quan trọng chính là nhân lực, kịch bản không có còn có thể tìm, ý tưởng tiết mục không tốt có thể tiếp tục nghĩ thêm, nhưng để bồi dưỡng được một minh tinh lại cần tối thiểu ba năm. Còn ngôi sao nổi tiếng thì không cần phải nói.
Cho nên đối với nhiều Tổng giám như vậy, Thu Tử Thiện sợ hãi nhất chính là Hạ Bá Hiền phản bội. Nhưng hiển nhiên vị sinh viên tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng Columbia này có lý trí nhất định, cũng không bị Thu Vĩ Toàn đả động bằng những tương lai tốt đẹp ông ta vẽ vời ra.
Cho nên tiệc từ thiện này nhất định rất thú vị.
--- ------ ------ ----
Tiệc tối lần này vốn Thu Tử Thiện muốn Thu Tử Hàn đi chung với cô, nhưng ai ngờ Thang Kiều còn nhắc tới chuyện này sớm hơn cô. Bởi vì bà cũng được mời tham dự tiệc tối lần này.
"Mẹ, mẹ muốn đi dự buổi tiệc lần này sao, nếu mẹ không muốn đi, con có thể tìm người đi cùng con mà?" Thu Tử Thiện nhìn Thang Kiều nói.
Chuyện của chồng bà người toàn thế giới bên ngoài đều biết, chuyện này đối mỗi người đàn bà mà nói đều là một chuyện dày vò. Cô cũng không muốn để Thang Kiều bị mọi người dùng ánh mắt cười nhạo đối đãi.
Thang Kiều lại kiên trì: "Đây là lần đầu tiên con xuất hiện chính thức trong một buổi tiệc xã giao giới thượng lưu, làm sao mẹ có thể không đến cùng con được? Nhớ hồi xưa, lần đầu mẹ đến loại tiệc xã giao như vậy, cũng làm ra không ít lỗi đâu."
Thang Kiều cũng không phải không để ý ánh mắt mọi người, nhưng so với con gái mình, bà càng để ý hơn. Bà muốn Thu Tử Thiện lần đầu tiên chính thức xuất hiện trong tiệc xã giao phải thật hoàn mỹ. Nhưng bà lại không biết, bản thân Thu Tử Thiện cũng không tính làm mình hoàn mỹ trong tiệc xã giao này.
"Cám ơn mẹ," Thu Tử Thiện đưa tay ôm Thang Kiều, trong lòng lại hạ quyết tâm. Cô muốn cho đôi mẹ con ghê tởm Hà Minh Châu hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của mình.
Thu Tử Thiện vì tiệc tối lần này lựa chọn một bộ lễ phục trắng đen dài lộ vai, bên phải sườn xẻ một đường, làm cho lễ phục phiêu dật tăng thêm vài phần gợi cảm thuộc về phụ nữ.
Thang Kiều đưa cho Thu Tử Thiện một bộ trang sức bằng kim cương, khuyên tai hình giọt nước, phần đeo vào vành tai được khảm kim cương lấp lánh. Còn vòng cổ càng thêm đơn giản trang nhã, nhưng lại phụ trợ bằng viên kim cương ba carat càng thêm lộng lẫy.
Thu Tử Thiện biết hôm nay Hà Minh Châu khẳng định sẽ đi, nhưng cô không biết người đàn bà Trương Tuyết Vân kia có thể xuất hiện không, nhưng cô tin tưởng phàm là Hà Minh Châu có chút đầu óc, cũng không ở lần đầu mình xuất đầu lộ diện, lại để cho bà mẹ tiểu tam của mình cũng xuất hiện.
Cho nên khả năng lớn nhất chính là Thu Vĩ Toàn sẽ cùng xuất hiện với chị ta.
Khi hai mẹ con cô ngồi xe đến khách sạn tổ chức tiệc tối, liền thấy trước cửa khách sạn tụ tập không ít phóng viên, bọn họ đều là trường thương pháo ngắn khẩn trương đợi mệnh, chỉ cần có một chiếc xe lại đây, dù chưa rõ là ai cũng cứ chụp hình trước cái đã.
Sau khi xe vững vàng dừng lại, lái xe từ trước mặt vòng lại đây mở cửa xe, Thu Tử Thiện thật cẩn thận bước xuống dưới, cô không muốn ngày mai tin tức ngập tràn mặt báo là thái độ của cô.
Sau khi bước xuống xe cô hơi cúi đầu, lúc cô ngẩng đầu lên, đã trở thành mỉm cười thản nhiên. Tuy người tham dự buổi tiệc này phần lớn đều không phải là ngôi sao, nhưng phải biết rằng dạo này phu nhân hào môn còn hấp dẫn ánh mắt người đời hơn cả minh tinh đấy.
Có người tinh mắt nhìn thấy cô liền la lên: "Thu tiểu thư, nhìn bên này, nhìn bên này."
Thu tiểu thư, người có đầu óc linh hoạt lập tức nghĩ ra vị trước mắt này là ai, tuy tầng lớp lãnh đạo của Trung Vực không được đại chúng lắm. Nhưng trong giới thượng lưu cũng không có bí mật, nhất là vị Thu tiểu thư này sau khi làm trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc, liền có không ít người nghị luận, chẳng lẽ nhà họ Thu để cho Thu Tử Thiện kế thừa gia sản?
Hiện tại trong hào môn cũng có chuyện không phải con trai kế thừa thì không được, giống như vị trùm sòng bài nổi danh thiên hạ ở Ma Cao, bây giờ đang rất trọng dụng hai đứa con gái của mình.
Thang Kiều bước xuống theo, Thu Tử Thiện ôm cánh tay Thang Kiều rồi bước vào khách sạn dưới sự hộ tống của nhân viên bảo vệ khách sạn.
Sảnh yến hội rất lớn, ước chừng có thể chứa được năm sáu trăm người, lúc này bên trong bày đầy bàn tròn. Sau khi đưa ra thiệp mời, Thu Tử Thiện được nhân viên phục vụ dẫn đến vị trí của mình.
Thang Kiều nhìn thoáng qua danh bài bên cạnh, trên mặt lập tức cứng đờ, bởi vì mặt trên tinh tường viết ba chữ Thu Vĩ Toàn. Chắc là nhân viên công tác nghĩ rằng vợ chồng bọn họ là cùng nhau tham dự yến hội, nên đã xếp vị trí hai người ngồi gần nhau. Nhưng xem ra nhân viên công tác này coi như là làm công quả rồi, bọn họ không an bài vị trí Hà Minh Châu bên cạnhThu Tử Thiện, mà là an bài bên cạnh Thu Vĩ Toàn.
Thế nên vốn là không cùng nhau đi tới, nếu chỉ đơn thuần xem chỗ bảng tên này liền giống như dắt tay cùng đến vậy.
Lúc này tiệc còn chưa bắt đầu, người đến sớm nhanh chóng tìm người quen để chào hỏi. Sau một lúc, bàn của Thu Tử Thiện lại tới thêm hai người nữa, Thu Tử Thiện ngẩng đầu thấy người tới liền sửng sốt một chút.
"Bác Dung, bác tới rồi," cho dù Thu Tử Thiện cũng không thích vị phu nhân này, nhưng vẫn cung kính chào hỏi bà ta như thường.
Mẹ của Dung Trạch, cũng là phu nhân chủ tịch đương nhiệm tập đoàn Dung thị. Thu Tử Thiện không chút nào ngoài ý muốn nhìn bà ta tao nhã ngồi vào bên cạnh mình.
Thế giới này kỳ thực cũng không có nhiều cái ngoài ý muốn như vậy, giống như Thang Kiều trông thấy bảng tên của Thu Vĩ Toàn ở đây, sắc mặt đột nhiên cứng nhắc, còn Thu Tử Thiện lại không hề phản ứng.
Mẹ Dung Trạch ngồi đây, hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn, nhưng thật ra cô lại rất thích cái ngoài ý muốn này.
Khi Thu Vĩ Toàn mang theo Hà Minh Châu được phục vụ dẫn tới bàn này, lúc hai người bọn họ trông thấy hai mẹ con Thang Kiều thì trên mặt cũng cứng đờ.
Sau đó, tất cả mọi người tâm mang ý xấu ngồi vào vị trí của mình.
Thu Tử Thiện đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn Dung phu nhân hỏi: "Bác gái, không biết A Trạch chuẩn bị học trường nào ạ?"
"Đương nhiên là đại học Vân Đô, bác không nỡ cho nó ra nước ngoài học, hiện đại học trong nước cũng rất tốt," Dung phu nhân tao nhã nói, đứa con trai ưu tú này chính là niềm kiêu ngạo của bà.
Đương nhiên bà từng vô cùng không muốn trông thấy Thu Tử Thiện quấn quít lấy Dung Trạch, bởi vì bà cảm thấy Thu Tử Thiện hoàn toàn không có một chút bộ dáng danh môn thục nữ, nhưng mà lần này thấy vô luận là cách ăn mặc hay giơ tay nhấc chân đều thành thục rất nhiều, trong lòng tự nhiên đối với cô dễ chịu hơn nhiều.
Thu Tử Thiện hơi hơi nhìn lướt qua Hà Minh Châu, mang theo giọng điệu thân cận nói: "Đó thật sự là quá tốt, cháu có cơ hội cùng A Trạch học chung một trường rồi. Cũng không biết anh ấy chuẩn bị học ngành gì ạ?"
Hà Minh Châu ngồi đối diện với Dung phu nhân, nhìn Thu Tử Thiện cười cười nói nói lấy lòng Dung phu nhân, móng tay đặc biệt đi thẩm mỹ viện làm thiếu chút nữa bị ả bẻ gẫy. Ả mặt ngoài vẫn duy trì ý cười, nhưng trong đôi mắt lại mang theo thịnh nộ.
Lúc này Thang Kiều cũng nói chen vào: "A Trạch nhà chị bình thường thành tích học tập đã rất tốt rồi, tôi nghĩ dù học ngành nào cũng sẽ đủ điểm, không giống hai đứa nhà tôi này một chút cũng không bớt lo, đến bây giờ còn chưa nghĩ ra điền ngành gì đâu."
Mỗi một người mẹ đều có một đặc tính, đó là khi người khác khen con của mình, sẽ đặc biệt vui vẻ. Lúc này Dung phu nhân kiệt lực nhịn xuống đắc ý trên mặt, lấy một bộ dáng người từng trải nói: "Ừm, tại nhà chị chưa có con đi thi đại học đó, nên đối với chuyện này không quá hiểu biết. Lúc con gái tôi điền nguyện vọng thi đại học, tôi cũng sốt ruột chết đi được. Nhưng đến phiên A Trạch, cũng đã quen thuộc."
Lúc nghe Dung phu nhân những lời này, Hà Minh Châu muốn tức đến điên mất. Cái gì mà kêu nhà họ Thu không có thí sinh từng đi thi đại học hả, lúc trước thân phận ả còn chưa được thừa nhận, nhưng ả cũng sinh hoạt tại nhà họ Thu kia mà. Vì thế lần này Hà Minh Châu lấy tay ngoan độc kéo khăn trải bàn một chút, nhưng ả không nghĩ tới, cốc nước trên bàn lại nghiêng ngã muốn đổ.
Mắt thấy cốc nước muốn đổ xuống dưới, vẫn là Thu Vĩ Toàn tay mắt lanh lẹ đỡ lấy, hơi trách cứ nhìn thoáng qua Hà Minh Châu.
Dung phu nhân lần này cũng nâng mắt cố ý vô tình liếc nhìn Hà Minh Châu một cái, chỉ có điều trong đôi mắt mang theo sự khinh bỉ thản nhiên mà thôi.
Đúng lúc này, có một phục vụ vì động tĩnh bên này liền vội vàng đi tới.
Thu Tử Thiện đưa tay cầm lấy cốc nước, cúi thấp đầu, tuy rằng đưa cái cốc kề bên miệng, vẫn nhịn không được nhếch lên một độ cong.
Phục vụ kia đi đến bên cạnh Hà Minh Châu, cung kính nói: "Tiểu thư, xin hỏi cô cần gì ạ?"
Sau khi nghe được giọng nói quen thuộc, cả người Hà Minh Châu lập tức căng thẳng, cái cổ cứng ngắc của ả căn bản không dám chuyển động.
Thu Tử Thiện nhìn trên mặt người đàn ông kia chậm rãi hiện lên một tia tức giận, sau đó chợt nghe hắn giận dữ hét: "Hà Minh Châu, rốt cục tôi cũng tìm được cô, người phụ nữ này."
Ai, oan gia ngõ hẹp đấy, biết không hả.
Thu Tử Thiện không thể không nói, người phụ nữ Hà Minh Châu này quả thật thông minh. Bởi vì sợ hãi mấy tên côn đồ kỹ thuật diễn xuất không tốt, cho nên Hòa Khai cố ý tìm một kẻ lừa đảo, đúng lúc Hà Minh Châu lại không có thấy rõ mặt mũi mấy người đó.
Nghe nói lúc hắn ở Mỹ, từng lừa một phú bà người Hoa trăm ngàn, sau đó sợ hãi người này trả thù liền bỏ về nước. Hòa Khai có cơ hội ngẫu nhiên quen biết hắn, nói đến đây, Thu Tử Thiện lại không thể không bội phục tên nhóc này, còn ít tuổi thế mà đã quen biết đủ mọi loại người như vậy.
Thu Vĩ Toàn ngồi bên cạnh đầu tiên là bị tiếng rống giận làm hoảng sợ, sau đó ông ta không hờn giận hỏi: "Cậu làm phục vụ kiểu gì thế, sao có thể rống to trước mặt khách hàng thế này?"
Lúc này Thu Tử Thiện quả thực không thể không ngẩng đầu, ông bố này của cô đúng là vĩnh viễn tìm không thấy trọng điểm.
Người kia mặc đồng phục bồi bàn của nam, đưa tay túm lấy Hà Minh Châu, nổi giận nói: "Người đàn bà này, sau khi lừa gạt tôi lại còn dám chạy. Mau trả tôi tiền."
Dung phu nhân bên cạnh hiển nhiên cũng không ngờ đến loại tình huống này, người cũng rung rung một chút, sau đó nói: "Các người có chuyện gì thì đi ra ngoài nói, đừng có ở đây quấy rầy mọi người."
Ai ngờ người phục vụ này không vì bị quát mà ngừng lại, ngược lại lớn tiếng nói: "Người đàn bà này không chỉ gạt tôi mua này mua nọ, còn lừa tôi cả năm trăm vạn."
Mọi người một mảnh hồ nghi nhìn quần áo trên người hắn, một người làm phục vụ sẽ có năm trăm vạn trong tay sao?
Ai ngờ người này lại tiếp tục nói: "Tôi vừa từ nước ngoài vừa trở về, lúc về nước tôi đem một miếng ngọc bội gia truyền của nhà bán đi. Nhưng sau gặp người đàn bà này, cô ta không chỉ lừa hết tiền trong tay tôi, còn lừa gạt tình cảm của tôi, tôi hiện tại ngay cả vé máy bay để bay về Mỹ cũng không mua được."
Hà Minh Châu thấy ánh mắt vui thích tò mò của mọi người, cuống quít muốn tránh tay hắn ra, nhưng tên đàn ông này nắm quá chặt, hai người lôi lôi kéo kéo vừa đúng đến trung tâm của sảnh tiệc.
Lúc này bảo vệ phụ trách an toàn của bữa tiệc cũng đã chạy tới, Hà Minh Châu hô lớn: "Mau kéo tên điên này ra với, cứu tôi."
Nhưng người phục vụ kia giống như bị điên rồi, hét lớn: "Đồ lừa đảo, lừa tôi năm trăm vạn, cô mau trả tôi năm trăm vạn, cô mau trả tôi tiền."
Bảo vệ tiến tới muốn bắt lấy hắn, muốn đưa hắn ra khỏi sảnh chính, ai ngờ hắn lại bắt đầu hét lớn: "Đây là tiệc từ thiện kiểu gì, lại đi mời một cái kẻ lừa đảo lại đây, các người đều là cùng một loại người, đều là kẻ lừa đảo."
"Cái gì năm trăm vạn," Hà Minh Châu tuy rằng bị hắn túm, nhưng vẫn kiệt lực phủ nhận: "Anh đừng có lừa tôi, tôi căn bản không lấy năm trăm vạn gì đó của anh."
"Không lấy, cô dám nói ngày hôm qua cô không có đi ngân hàng đổi một tấm chi phiếu năm trăm vạn sao?"
Mấy người loạn thành một đoàn, bảo an bởi vì cố kỵ Hà Minh Châu bị hắn túm lấy cho nên cũng không dám đụng vào. Thu Vĩ Toàn chỉ dám đứng ở một bên nhìn, biểu tình của người đàn ông kia quá điên cuồng, ông ta sợ hãi tên phục vụ này một khi xúc động nói không chừng sẽ giết người.
Giọng gầm rú của hắn quá lớn, vì vậy gần như mọi người có mặt trong bữa tiệc đều nghe được.
Cung Thục Trân nữ sĩ vốn ngồi bàn Chủ tịch cũng chạy lại đây, bà bảo ba người bảo an kéo tên này đi ra ngoài, người phục vụ kia vẫn luôn miệng gầm rú quỹ hội lừa đảo.
Sắc mặt Cung nữ sĩ lập tức trở nên khó coi, nhanh chóng vẫy tay cản lại hỏi: "Rốt cục là xảy ra chuyện gì?"
Quỹ từ thiện này luôn luôn là tâm huyết của bà, nhưng nay lại có người tới quấy rối, nhất thời ánh mắt của bà càng thêm không tốt.
Người phục vụ kia vẫn chưa từ bỏ ý định nói: "Cái cô Hà Minh Châu đang đứng đây này lừa lấy của tôi năm trăm vạn," lúc này hai mắt hắn đỏ bừng giống như điên cuồng, thậm chí hắn còn thống khổ kéo tóc: "Chẳng qua tôi muốn cô ta trả lại tôi năm trăm vạn, đó là ngọc bội gia truyền mấy đời của nhà tôi."
"Nhưng người đàn bà này, cô ta gạt tôi nói nhà mình muốn mở công ty, cho nên tôi lấy tiền giao cho cô ta phụ trách đầu tư, nhưng ai biết cô ta lại gạt tôi, hơn nữa lúc tôi mang theo bạn mình đến đòi tiền, cô ta lại có thể la hét báo cảnh sát nói chúng tôi muốn luân phiên cưỡng bức cô ta." Người đàn ông khốn khổ này gần như là "Gian nan" đem đoạn tình đau triệt nội tâm nói ra miệng.
Hà Minh Châu sắc mặt trắng bệch, ả đương nhiên biết người này, mấy ngày nay bọn họ còn đi ăn cơm chung, trong lúc vô ý ả nghe được người đàn ông này gọi điện thoại nói chính mình sắp phá sản, ả liền bắt đầu trốn tránh người này.
Bởi vì Dung Trạch đi Châu Âu, ả chẳng qua là nhàn rỗi nên tìm người giải sầu thôi, cho nên ả thật cẩn thận dùng tên giả, ngay cả địa chỉ nhà mình cũng là giả. Nhưng ai ngờ hôm nay lại gặp được hắn kia chứ.
Hơn nữa hắn nói cái gì năm trăm vạn, còn nói cái gì mà cưỡng bức, hắn làm sao có thể biết chuyện này.
Nghĩ vậy, Hà Minh Châu vẻ mặt sợ hãi nhìn Thu Tử Thiện, nó đang cười.
"Cậu này, tôi không biết cậu cùng vị tiểu thư này có cái gì rối rắm, nhưng đã đề cập đến tiền tài không bằng chúng tôi giúp cậu báo án được không?" Cung nữ sĩ nhìn hai người, xanh mặt nói.
Thu Vĩ Toàn vẫn cứng ngắc đứng tại chỗ đột nhiên nói: "Không thể báo án, không thể báo án."
Cung Thục Trân thấy có người phá hoại yến hội của mình, lúc này ông Chủ tịch Thu này còn nói chuyện với mình như vậy thì càng bực, càng thêm không khách khí nói: "Ngại quá, nơi này mọi người là vì giúp trẻ em bị bệnh tim mà đến, chứ không phải vì bát quái, âm mưu mà đến."
Cung Thục Trân đã nói như vậy, chính là đem chuyện này định tính thành một tràng âm mưu. Mọi người cũng từ nghi hoặc biến thành tin tưởng, nhất thời sắc mặt Hà Minh Châu trắng nhách, giống như có thể tùy thời té xỉu.
Thu Tử Thiện cũng biết, lúc này chính mình nên ra mặt rồi, vì thế cô chậm rãi đứng lên nói: "Cung nữ sĩ, thật sự ngượng ngùng, quấy rầy bữa tiệc của ngài. Bất quá cháu nghĩ đây chỉ là một chuyện hiểu lầm thôi, không biết ngài có thể cho chúng tôi một gian phòng để cùng vị tiên sinh này nói chuyện không?"
Tất cả mọi người có mặt đều trông thấy một cô gái tuổi còn rất nhỏ nhưng ứng xử rất được, một chút cũng không sợ hãi, đối với Cung Thục Trân cung kính lễ phép nói chuyện, người không biết cô liền nhanh chóng quay qua hỏi người bên cạnh.
"Tuy rằng vị Hà tiểu thư này cũng không phải họ Thu, nhưng dù sao cũng là con nuôi nhà họ Thu, việc này coi như là quan hệ đến danh dự nhà họ Thu, cho nên cháu hi vọng ngài có thể giúp đỡ."
"Vốn là cháu chuẩn bị đại diện cho ông nội quyên năm trăm vạn đến quỹ từ thiện, nhưng hiện tại cháu nghĩ không bằng liền từ bố cháu đến quyên năm trăm vạn này được không?"
Cung Thục Trân vốn đang lạnh mặt cứng rắn, khi nghe được lời Thu Tử Thiện nói, sắc mặt hơi nguội. Năm trăm vạn tiền quyên góp cũng không phải là một con số nhỏ, cho nên bà không cự tuyệt ý tốt của vị Thu tiểu thư này.
Bà có chút thưởng thức nhìn về phía Thu Tử Thiện, giọng điệu cũng không cứng ngắc nữa, nói: "Tôi bảo trợ lý đưa mọi người qua phòng bên kia nghỉ ngơi."
Trên mặt Thu Tử Thiện mang theo ý cười khẽ, nói với Thang Kiều bên cạnh: "Mẹ, con đi qua khuyên nhủ chị Minh Châu và bạn trai chị ấy, con nghĩ chuyện này nhất định có hiểu lầm. Hiện tại vợ chồng son thật sự quá phận, có điều cãi nhau không nên làm nghiêm trọng như vậy đúng không?"
Giọng nói của cô không lớn, mấy người ở bần gàn đó vừa vặn nghe được.
"Được rồi, chị Minh Châu, chúng ta đi nghỉ ngơi một lát đi."
Hà Minh Châu giống như rối gỗ bị Thu Tử Thiện lôi đi, vừa mới hết thảy xảy ra quá đột nhiên, ả vốn nghĩ rằng người đàn ông này chỉ là tên Tiểu Khai sắp phá sản kia, nhưng sau khi hắn nói chuyện năm trăm vạn với chuyện luân phiên cưỡng bức xong, suy nghĩ trong đầu ả liền bị chặt đứt.
Vào phòng nghỉ, Thu Tử Thiện liền bảo đám bảo vệ đi ra ngoài.
Hà Minh Châu thẫn thờ đứng giữa phòng nghỉ, còn người phục vụ hoàn toàn không có vẻ điên cuồng vừa rồi, hắn còn đưa tay nới lỏng cổ cúc áo.
Thu Tử Thiện cười khen hắn: "Kỹ thuật diễn quá tốt, anh có suy xét đến việc làm diễn viên không, hành động vừa rồi của anh ngay cả tôi cũng rung động. Người không biết chắc chắn nghĩ rằng anh bị lừa đến táng gia bại sản đấy."
"Thôi đi, tôi cũng không muốn mỗi ngày bị người ta xem như con khỉ mà thưởng thức," người đàn ông trên sofa tức giận nói.
Hà Minh Châu lúc này mới giống như sống lại, chỉ vào Thu Tử Thiện hô lên: "Mày lừa tao."
"Đúng vậy, tôi lừa chị đấy, thì sao hả?" Thu Tử Thiện ôm cánh tay vẻ mặt đắc ý nhìn ả, không chút do dự thừa nhận.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đả Đảo, Bạch Liên Hoa!!!
Chương 44
Chương 44