Edit & beta: Ha Phuong
Trong cuộc sống của chúng ta luôn có những chuyện đáng sợ xảy ra. Nhưng nhiều khi, chúng ta sẽ phát hiện thường thường đáng sợ không phải là chuyện đó, mà là người tạo ra nó.
Thu Tử Thiện đứng trước cửa phòng mổ, nhìn đèn tín hiệu phòng giải phẫu biểu hiện đang tiến hành giải phẫu, thời gian trôi qua thật lâu, cô cứ như vậy trầm tĩnh nhìn chằm chằm cửa phòng giải phẫu.
Bên cạnh bất chợt truyền đến tiếng khóc thút thít của Tiểu Hà, tim cô như bị người móc rỗng. Nằm trong phòng mổ là ông nội cô, là ông nội từ nhỏ đến lớn luôn yêu thương cô.
Nhưng tâm của cô bây giờ như đang lạc vào một cái hang động tối đen, trong đó không có bi thương cũng không có khổ sở, chỉ có vô biên vô hạn chết lặng, bao quanh trái tim của cô sau đó dần dần truyền đến toàn thân, chết lặng các giác quan toàn thân cô.
Lúc Thang Kiều hấp tấp chạy đến, Thu Tử Thiện chỉ nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên đầu mẹ cô là một kiểu tóc tinh xảo. Đuôi tóc cũng được xử lý cẩn thận tỉ mỉ, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt có sức sống, xem ra là từ thẩm mỹ viện vội vã chạy tới.
Thang Kiều liếc mắt nhìn mặt con gái không chút thay đổi, không dám mở miệng nói chuyện với cô. Bà bắt lấy Tiểu Hà bên cạnh hỏi: “Ông nội rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại bị ngã cầu thang?”
Tiểu Hà lập lại câu nói kia, cô ta không biết, cô ta không nhìn thấy gì cả.
Còn chuyện cô ta từ vườn hoa vào liền nhìn thấy có người vội vã lái xe rời đi, cô ta không nói. Bởi vì Thu Tử Thiện đã lạnh nhạt cảnh cáo cô ta, không nên nói chuyện lung tung.
Đúng vậy, thời khắc này ai cũng không nên nói chuyện lung tung.
Thang Kiều mệt mỏi ghế ngồi xuống ghế thì Thu Tử Thiện vẫn còn thẳng tắp đứng chỗ cũ.
Từ lúc ông nội gặp chuyện không may đến lúc này, đáng lí ra phải có hai người nhà họ Thu phải có mặt ở đây, nhưng lại không thấy cả hai người đó đâu cả. Thu Tử Thiện không biết mình phải khổ sở thay ông nội, hay là khổ sở thay mình.
Bởi vì này hai người này đáng lí ra là người ông nội dựa vào, cũng là chỗ dựa cho cô, cũng là chỗ dựa của nhà họ Thu. Bọn họ là đàn ông nhà họ Thu, là người nên xuất hiện ngay thời điểm nhà họ Thu khó khăn chứ không phải mất tăm mất tích như bây giờ.
Đúng lúc này điện thoại di động của Thu Tử Thiện đột nhiên vang lên, tiếng chuông vang trong hành lang trống trải sâu kín càng thêm vang vọng.
Thu Tử Thiện vẫn không nhúc nhích, cũng không lấy điện thoại di động ra, Thang Kiều ngẩng đầu nhìn cô một cái, muốn nhắc nhở cô nhưng cuối cùng vẫn rũ mắt xuống.
Sau đó, chờ điện thoại di động vang lên lần thứ hai Thu Tử Thiện mới móc điện thoại di động trong túi ra.
“Em đang ở đâu? Chị đang ở bệnh viện, em mau đến đây.”
Hình như là người bên kia nói gì đó, Thu Tử Thiện đột nhiên quát: “Em mẹ nó mau mau qua đây liền.”
Những lời này nặng nề vang vọng trong hành lang phòng giải phẩu khiến Tiểu Hà đang cúi đầu nức nở bỗng im bặt.
Chờ đợi giải phẫu là một việc rất dài mà hành hạ, bởi vì không người nào có thể biết trước kết quả. Tử vong là chuyện chúng ta phải đối mặt, nhưng khi đối mặt với cái chết thì chúng ta luôn không thể tránh khỏi mềm yếu.
Khi cuộc phẫu thuật bước sang giờ thứ hai, Thu Tử Hàn vội vã từ bên ngoài chạy tới, tiếng bước chân càng ngày càng gần.
“Chuyện gì xảy ra, là ai đang làm giải phẫu, tôi hỏi chị thế nào cũng không chịu nói rõ ràng,“ Thu Tử Hàn mang vẻ mặt gấp gáp, mồ hôi hột rỉ ra trên trán, ngay cả kiểu tóc thường ngày luôn luôn trau chuốt lúc này cũng có phần rối loạn.
Thu Tử Hàn mặc một cái áo Tshirt màu xanh bó sát người, lồng ngực hơi cường tráng theo tần số hô hấp phập phồng phập phồng, cậu đứng trước mặt Thu Tử Thiện mang giày cao gót, vẫn cao hơn nửa cái đầu.
Lúc này Thu Tử Thiện hơi ngước đầu, giọng nói bình tĩnh hỏi: “Thu Tử Hàn, có phải hôm nay em xin nghỉ buổi chiều không?”
“Đúng vậy, giờ chị hỏi cái này có ích lợi gì,“ Thu Tử Hàn có chút nóng nảy nắm tóc, cậu cũng không biết ý tứ của Thu Tử Thiện.
Nhưng cậu vẫn nói: “Tôi đi xử lý chút chuyện riêng tư, xin nghỉ vẫn làm theo như trình tự, tuyệt đối không phải trốn việc. Rốt cuộc là ai phải làm giải phẫu, chị không nói làm tôi vội muốn chết.”
“Là ông nội, ông bị té từ trên cầu thang xuống,“ Thu Tử Thiện nói, giọng nói rất bình tĩnh.
Trên mặt Thu Tử Hàn lộ ra biểu tình kinh ngạc, sau đó lại nghi hoặc hỏi: “Ông nội làm sao lại bị ngã cầu thang? Ngày hôm trước ông nội còn có thể đi ra ngoài đánh đánh Gold tận 2 tiếng, điều này sao có thể?”
Thu Tử Thiện đưa tay sờ gương mặt cậu, xúc cảm trơn mượt mang theo nhiệt độ, cô thật vui mừng vì em trai mình thật sự không có quan hệ với chuyện này.
Như vậy chuyện này, cũng chỉ có thể có quan hệ với một người thôi.
Thu Tử Thiện không chút do dự bấm điện thoại cho Hạ Bá Hiền, tỉnh táo phân phó nói: “Ông nội tôi nhập viện rồi, tôi không hi vọng tin tức này bị truyền thông biết, tôi cũng không hi vọng ngày mai giá cổ phiếu công ty vì vậy mà bị dao động.”
Thu Tử Hàn khiếp sợ nhìn Thu Tử Thiện, thực không cách nào hiểu nổi, ông nội vẫn còn trong phòng giải phẫu mà tại sao cô còn có tâm trạng mà quan tâm giá cổ phiếu công ty kia chứ?
--- --------
Trương Tuyết Vân mấy ngày nay cũng trôi qua không dễ dàng gì, trước Minh Châu cùng bố mình đi tham gia một bữa tiệc tối. Nhưng không ngờ, đứa nhỏ này lại khóc lóc một mình quay về.
Thu Vĩ Toàn chẳng những không cùng trở về với nó, ngay cả buổi tối hôm đó cũng không có trở lại. Lúc mới đầu Trương Tuyết Vân còn cho rằng lão già đáng chết kia của nhà họ Thu bảo ông ta trở về nhà chính nên mới không về đây.
Bà ta không để ý, nhưng chờ đến ngày thứ hai, bà ta gửi một tin nhắn cho Thu Vĩ Toàn, nói mình tối hôm qua không có ông ta bồi bên cạnh, cảm thấy trống rỗng hư không thật sợ hãi.
Dĩ nhiên, trong tin nhắn ướt át không chỉ có những chuyện này. Nhưng bất luận bà ta gửi đi mấy cái tin nhắn đều như đá chìm xuống biển, lúc bà ta mất kiên nhẫn gọi điện qua liền phát hiện điện thoại mình thế mà lại bị cúp.
Bà ta hốt hoảng, phải biết lần này Thu Vĩ Toàn đang “được” nghỉ ngơi. Bà ta đã xuất ra tất cả vốn liếng, dạng gì trên giường cũng cũng chơi ra ngoài hết rồi mới để cho người đàn ông này đồng ý mang mình xuất ngoại một chuyến.
Nhưng mà lần này đi ra nước ngoài cũng không tính là thua thiệt, mỗi lần mở hộc tủ rồi tự cao tự đại nhìn găng tay hàng hiệu kia, tâm bà ta liền lâng lâng lay động lay động, quả thật cảm giác khi làm một phu nhân giàu có thật là tốt.
Bất kể bà ta đi tới chỗ nào, người khác cũng phải tôn kính gọi bà ta một tiếng Thu phu nhân. Chuyến đi này Trương Tuyết Vân coi như là được mở mang kiến thức, ra vào đều là khách sạn xa hoa cấp năm sao, đi dạo phố tất cả đều là các cửa hàng lớn đảng cấp quốc tế.
Thu Vĩ Toàn thì rất thích những kiến trúc cổ của châu Âu, nhưng Trương Tuyết Vân xem không hiểu những danh họa đó xíu nào cả, chỉ có vài nét bút ngay cả một bóng người cũng nhìn không ra, cũng không biết có cái gì đẹp. Cũng chỉ khi bước vào những nhà hàng cao cấp kia mới có thể khiến bà ta chân chính vui mừng trở lại.
Sau khi gọi điện thoại cả ngày cũng không được câu thông, bà ta liền vào phòng Hà Minh Châu. Đứa nhỏ này kể từ tối hôm qua sau khi trở về liền tự nhốt mình trong phòng, bữa trưa cũng không ăn, hình như chỉ uống một ly sữa bò mà thôi.
Nhưng sau khi bà ta biết rõ xảy ra chuyện gì, suýt tí nữa đã té nhào xuống đất. Bà ta tức giận la mắng Hà Minh Châu mấy câu, bộ cứ là đàn ông thì con liền dán lên sao, cũng bởi vì gã đàn ông kia đeo một chiếc đồng hồ Vacheron Constantin trên tay sao, lại xuất thủ hào phóng thì con liền cho rằng gã là người có tiền à?
Bà ta không ngừng quở trách Hà Minh Châu, đàn ông có tiền hay không, chủ yếu vẫn là nhìn công ty hắn đến tột cùng là như thế nào? Nhớ ngày đó, lúc bà ta dính lấy Thu Vĩ Toàn, còn rất hiểu rõ sản nghiệp của nhà họ Thu đấy. Nếu như thực sự có tên lường gạt muốn lừa được Trương Tuyết Vân này á, đợi kiếp sau đi.
Hà Minh Châu khóc sướt mướt nói cho Trương Tuyết Vân rằng ả đã gửi tin nhắn cho Dung Trạch, nhưng không hề nhận được hồi âm. Xem ra Dung Trạch đã biết chuyện này rồi, Dung Trạch nhất định là ghét bỏ ả.
Ai ngờ Trương Tuyết Vân không hề để ý đến, chỉ an ủi Hà Minh Châu, đàn ông có tiền còn nhiều lắm, con lại vừa trẻ tuổi vừa đẹp còn có gia thế, căn bản không cần treo cổ trên một cái cây này.
Cũng do Trương Tuyết Vân có tam quan cực phẩm như vậy nên mới nuôi ra một người như Hà Minh Châu. Thế nên sau này khi hai mẹ con này làm ra chuyện tình ghế tởm, Thu Tử Thiện không còn lời nào để nói.
Nhưng mà lúc này Trương Tuyết Vân không chỉ không cảm thấy xấu hổ, còn nghĩ mình đang truyền thụ kinh nghiệm đối phó với đàn ông được mình đúc kết nhiều năm cho Hà Minh Châu. Bà ta nhìn lại, bọn đàn ông chỉ cần ở trên giường phục vụ bọn hắn thật tốt, trong sinh hoạt ôn nhu săn sóc một chút, còn phải sợ hắn không bị bắt vào lòng bàn tay sao.
Trương Tuyết Vân thậm chí còn khích lệ Hà Minh Châu, lần này con bị lừa hoàn toàn là bởi vì khinh thường, lần sau nếu lại quen được loại người có tiền này, trước hết mang về cho mẹ phân biệt trước.
Cho nên hai mẹ con này mặc dù đồng thời bị đàn ông ghét bỏ, nhưng lại thông qua tam quan vặn vẹo kia, nhanh chóng tìm về sự tự tin trong lòng.
Trương Tuyết Vân tất nhiên sẽ không bởi vì Thu Vĩ Toàn nhất thời không để ý tới mà sinh ra cam chịu. Bà ta cả ngày lẫn đêm không ngừng nghỉ gửi tin nhắn cho Thu Vĩ Toàn, đặc biệt là buổi tối lúc đêm khuya vắng người, bà ta còn gửi cho Thu Vĩ Toàn ảnh chụp động lộ khe rãnh sâu của mình.
Ảnh động này là Hà Minh Châu dạy bà ta, bây giờ được bà ta học đi đôi với hành áp dụng vào. Buổi tối bà ta thay áo ngủ sexy, đầu tiên là gửi qua mấy tấm ảnh lộ khe ngực sâu trước.
Tiếp đó lại gửi mấy tấm hình động khác, bên trong đều là bộ dáng lẳng lơ, về phần lẳng lơ tới cỡ nào thì mấy buổi tối ở cùng một chỗ Thu Vĩ Toàn đã sâu sắc cảm nhận được rồi.
--- ------
Trương Tuyết Vân nghĩ Thu Vĩ Toàn mấy ngày nay sẽ phải tìm đến mình thì đặc biệt đi đến mấy tiệm bán đồ lót quyến rũ mình hay đến, mua một bộ đồ ngủ tơ tằm màu đỏ tím, ngắn cũn đến mức chỉ có thể miễn cưỡng che kín đến bắp đùi. Về phần khi bước đi lại, nơi riêng tư còn như ẩn như hiện.
Sau khi bà ta về đến nhà, trước tiên thay áo ngủ, tự mình thưởng thức.
Tiếng mở cửa bên ngoài cũng không khiến bà ta chú ý tới, chờ Thu Vĩ Toàn đầu đầy mồ hôi vào phòng, Trương Tuyết Vân giống như một con bướm hồ điệp nhào tới.
Nhưng ai biết người đàn ông này lại không giống như bình thường vồ lấy bà ta, lúc bà ta ôm lấy người đàn ông này muốn thân mật, Thu Vĩ Toàn khắp khuôn mặt là vẻ hoảng hốt lập tức không kiên nhẫn đẩy bà ta ra rồi quát lớn: “Đã đến lúc nào rồi mà cô còn muốn nổi máu dâm.”
Trương Tuyết Vân thấy sắc mặt ông ta quả thật không đúng, vội vàng hỏi: “Vĩ Toàn, anh làm sao vậy?”
Thu Vĩ Toàn không dám nói, nhưng trên mặt vẫn đổ đầy mồ hôi. Ông ta từ nhà lái xe tới đây, dọc theo đường đi không biết vượt bao nhiêu cái đèn đỏ, điều này cũng còn nhờ may mắn, bằng không hôm nay gặp chuyện không may cũng không chỉ một mình ông cụ.
Thu Vĩ Toàn thật sự sợ hãi, trong lòng muốn gọi điện thoại trở về nhưng lại sợ thật sự xảy ra chuyện gì. Ông ta ngồi trên ghế sofa không nói chuyện, nhưng trong lòng vẫn bồn chồn không yên.
Trương Tuyết Vân vội vàng ôn nhu vào phòng bếp lấy ly trà nóng ra, lúc đưa cho ông ta lại dùng bộ ngực khổng lồ mềm mại của mình cọ cọ cánh tay ông ta, sự động chạm này lại khiến Thu Vĩ Toàn tỉnh táo không ít.
Kể từ khi Thu Tử Thiện được ông cụ bổ nhiệm làm Trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc, còn ông ta bị buộc nghỉ phép, Thu Vĩ Toàn lại càng không muốn xem ba mẹ con Thang Kiều là người một nhà. Vốn ông ta còn rất coi trọng đứa con trai Thu Tử Hàn này, sau lại được Trương Tuyết Vân nhắc nhở, ông cụ hoàn toàn có thể bỏ qua đứa con trai là ông ta mà giao gia nghiệp cho cháu trai quản lý.
Cho nên Thu Vĩ Toàn đối với Thu Tử Hàn cũng không bằng ngày trước nữa, mấy ngày nay động một chút là khiển trách mấy câu, hoàn toàn là bởi vì bị mấy lời của Trương Tuyết Vân nói trong chuyến đi ra nước ngoài lần này thỉnh thoảng nhảy lên trong đầu ông ta.
Huống chi, ông ta nhìn thấy Trung Vực không chỉ không bị rối loạn như trong tưởng tượng của ông ta khi ông ta rời đi, ngược lại càng ngày càng trở nên gọn gàng ngăn nắp, mấy ngày nay trên bàn ăn đừng nói Thu Tử Thiện có thể ngay ngắn rõ ràng hồi báo chuyện công ty, ngay cả Thu Tử Hàn ở phòng thị trường cũng có thể nói lên không ít đề xuất, giống như hiện nay Trưởng phòng thị trường còn rất coi trọng cậu.
Thu Vĩ Toàn càng nghĩ càng thấy mình thật oan uổng, coi như ông ta có bán một công ty con, nhưng về phần để cho ông ta rời khỏi công ty như vậy không quá đáng sao?
Cho nên hôm nay ông ta không nhịn được nữa liền đi tìm ông cụ, nhưng không ngờ hai người chưa nói hơn mấy câu liền bắt đầu cãi vả.
Ông cụ mắng ông ta là tên phá của, không biết tiến thủ còn ý đồ học tập những thứ khốn kiếp kia, sử dụng tiền của ông cụ để nuôi vợ bé.
Thu Vĩ Toàn cũng không cam chịu yếu thế, cãi lại nói, nếu không phải là ban đầu ông cụ nhất định an bài mình và Thang Kiều kết hôn, hay là lúc trước nếu ông cụ đồng ý cho mình ly hôn, cũng sẽ không xuất hiện cục diện như ngày hôm nay.
Ông cụ tất nhiên rất tức giận, coi như lúc trước Thang Kiều có ý đồ uy hiếp mình nhưng trong lòng ông cụ không hề trách cứ Thang Kiều. Vì ông biết, so với Thu Vĩ Toàn, Thang Kiều hoàn toàn là một lòng vì hai đứa con.
Sau đó, hai người cãi nhau đến mặt đỏ tới mang tai.
Thu Vĩ Toàn liền trực tiếp đâm vào tim ông cụ bằng cách nói, không phải bố luôn cảm thấy anh cả hữu dụng hơn con hay sao? Nhưng giờ anh ta chẳng những không thể lưu lại một người thừa kế cho nhà họ Thu, còn chưa hiếu kính bố thì đã đi trước một bước rồi. Giờ không phải bố còn phải trông cậy vào con để dưỡng lão hay sao.
Một câu nói như vậy nhất định chính là đâm vào tử huyệt của ông cụ, ông cụ tức giận liền cầm lấy gậy trong thư phòng. Thu Vĩ Toàn dĩ nhiên sẽ không để mặc ông cụ đánh, sau khi né mấy cái, ông ta liền mở cửa vọt ra ngoài.
Thật không nghĩ đến ông cụ cũng theo sát đuổi tới, trên mặt là một tầng sắc đỏ thẫm, vẻ mặt dẫn theo mấy phần dữ tợn. Hai người cứ như vậy một đuổi một chạy, lúc đến cầu thang, Thu Vĩ Toàn tự nhiên so ông cụ đi đứng lưu loát liền vội vàng đi xuống lầu.
Nhưng lúc ông ta đi tới cửa, liền nghe được ở cầu thang một tiếng leng keng, ông ta vội quay đầu lại liếc mắt nhìn. Đập và mắt là hình ảnh ông cụ ngã ngồi ở chân cầu thang, nhưng ông cụ vẫn còn giùng giằng muốn giơ gậy lên, có điều thử mấy lần cũng không khả năng nhúc nhích.
Thu Vĩ Toàn mới đầu muốn quay lại đỡ ông cụ, nhưng lúc ông ta chuẩn bị nhấc chân, đột nhiên nghĩ tới anh trai mình, một người mạnh mẽ như vậy mà nói mất là mất. Mà sau khi anh trai không còn, cũng sẽ không có người nào cùng mình tranh tài sản nhà họ Thu nữa.
Vậy nếu ông cụ không còn, có phải sẽ không còn ai có thể áp bức mình nữa hay không?
Một khi trong đầu đã có ý nghĩ như vậy, bước chân ông ta tựa như cũng nặng ngàn cân. Ông cụ bị ngã ở bên kia hiển nhiên còn không biết ở bên này, trong lòng con trai ruột của mình đang biến hóa. Vẫn nghĩ lúc thằng con bất hiếu này tới đây đỡ dậy mình, sẽ hung hăng cho nó mấy cây gậy, dạy dỗ tốt tốt rồi sẽ tiếp tục cho nó về công ty quản lý thôi.
Nhưng thời gian một giây hai giây trôi qua, biểu hiện trên mặt đã ông cụ đã biến thành khổ sở, ông cụ cảm giác chân mình hình như là bị gãy, mới vừa rồi còn không cảm thấy, nhưng hiện giờ từng đợt từng đợt đau đớn đang dâng lên.
Ông cụ vẫn chờ con trai đến nâng mình dậy, nhưng đứa con trai đó lại dưới ánh mắt đau thương buồn bã của mình, dứt khoát xoay người rời đi.
Ông cụ muốn gọi thằng con bất hiếu quay lại, muốn dạy dỗ nó, muốn mắng nó, nhưng sau đó ông cụ mất đi ý thức, trong mơ mơ hồ hồ, ông cụ hình như nhìn thấy người bạn già của mình, còn nhìn thấy đứa con lớn nhất. Thằng nhóc này không phải thời gian trước đã đi với mẹ nó rồi sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đả Đảo, Bạch Liên Hoa!!!
Chương 49
Chương 49