Mỗi ngày trong cuộc sống của chúng ta, đều sẽ xuất hiện đủ loại ngoài ý muốn, lúc nào trên trang đầu các tờ báo hoặc là tin tức trên tivi đều tràn ngập các tin tức có người tử vong.
Nhưng vấn đề là mấy thứ ngoài ý muốn đó cách cuộc sống của bọn họ quá xa, đến mức Thu Tử Thiện hoàn toàn quên đã gọi là ngoài ý muốn thì ai cũng có thể gặp gỡ.
Cô gần như quên mất tay mình run run cầm lấy tờ báo như thế nào, tỉ mỉ nghiên cứu bài báo ra sao, độ dài bài báo không ngắn, thậm chí còn minh họa ảnh với màu sắc rực rỡ, trong đêm tối ánh lửa ngút trời.
Cô run rẩy để tờ báo cầm trong tay xuống bàn, sau đó hít sâu một hơi, nhưng khi nhìn thấy dòng chữ ‘Du thuyền tư nhân của một phú hào họ Lạc’ thì chút ngọn lửa hi vọng tồn tại trong lòng cô từ từ bị dập tắt.
"Thu Tử Thiện, chị không sao chứ?" Thu Tử Hàn nhìn bộ dáng cô, vội vàng hỏi một câu.
Thu Tử Thiện ngẩng đầu, tay nắm thành quyền để trên mặt bàn, sau đó nói: "Chị không sao, để chị gọi điện thoại cho Lạc Ngạn, có lẽ đây chỉ là một hiểu lầm."
Lấy điện thoại tìm danh bạ rồi ấn gọi qua nhưng lại phát hiện bên đầu điện thoại kia cũng không có ai nhận, cô nghe trong điện thoại không ngừng truyền đến tiếng đô đô, trái tim giống như rót đầy Thủy Ngân vừa trầm vừa nặng.
Tất cả mọi người khi đứng trước biến cố khổng lồ luôn thích làm bộ tự nhủ, kiên cường một chút, kiên cường thêm chút nữa. Nhưng vấn đề là bất luận bạn an ủi chính mình ra sao thì cái nên tới cuối cùng sẽ tới.
Cuối cùng Thu Tử Thiện gọi điện thoại cho trợ lý của Lạc Ngạn, chức vụ của Hà Thanh Danh là trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc, ai cũng biết hắn và Lạc Ngạn quan hệ không cạn, lúc này hắn nhất định có thể tự nói với mình một tin tức tốt.
Ôm ý nghĩ như vậy, Thu Tử Thiện kiên nhẫn chờ điện thoại được kết nối.
"Cô Thu," điện thoại được kết nối, tiếng nói của Hà Thanh Danh bên kia lộ ra nồng đậm mệt mỏi, Thu Tử Thiện vốn đã không quá lạc quan nét mặt lập tức trở nên khó coi.
Cô hỏi: "Tin tức trên báo là thật sao?"
"Ừ, là thật, giờ tôi đang ở bệnh viện, cảm xúc của Lạc phu nhân rất không ổn định, Tổng giám đốc cũng đang ở đây," Hà Thanh Danh liếc mắt nhìn Lạc Ngạn ngồi cách đó không xa, chỉ trong một đêm mà cả người anh đều trở nên suy sụp hoàn toàn.
Tình huống của Lạc Ngạn lúc này cực kỳ không tốt, anh nhận được tin tức lúc ba giờ sáng. Vốn dĩ Lạc Thiên xuất hiện ở biển là chuyện bình thường, người Lạc gia đối với việc đêm khuya ông ra biển thu lưới đã sớm tập mãi thành thói quen.
Thậm chí tối hôm qua trong bữa cơm tối của gia đình, Lạc Thiên Tề còn nói đến lúc mời người Thu gia đến nhà ăn cơm, ông sẽ tự mình bắt cá tôm về chiêu đãi.
Cho tới nay, sự nghiệp của Lạc Thiên Tề đều không phải là người dẫn dắt Lạc Ngạn, thậm chí ông còn không đảm nhiệm qua bất kỳ chức vụ nào trong công ty. Ông chán ghét sự vụ công ty nhiều hạn chế, chán ghét sự tranh đấu giữa mình và em gái, cũng không ưa thích phát hiệu lệnh với mọi người như ông cụ Lạc.
Lạc Ngạn biết ông nội vẫn bất mãn với ba mình, thậm chí cũng không đồng ý để ba tự mình nuôi dạy anh. Tuy trong mắt tất cả mọi người thì ba anh chỉ là một người đàn ông giàu có hưởng thụ, nhưng đối với với Lạc Ngạn mà nói đó chính là người cha vĩ đại hoàn mỹ của mình.
Anh nhớ lúc mình còn bé, mỗi ngày ba làm bạn bên cạnh mình; ông ấy sẽ đúng hạn tới tham gia họp phụ huynh; ông ấy cùng mình chơi bóng rổ, thậm chí trong trận đấu bóng rổ, ông ấy còn giống như một ông bố bình thường ở bên sân rống to gọi nhỏ.
Nhưng tại sao người ngày hôm qua còn đang tốt lành, tự nhiên bây giờ mất rồi?
Cái gì là mất rồi, Lạc Ngạn vùi đầu vào trong tay, anh không còn là một cậu bé không biết gì nữa, anh đã đủ tinh tường để hiểu ý nghĩa tử vong đối với mọi người. Điều này có nghĩa là sẽ không còn ai mang theo mình ra biển câu cá, không còn ai nói với anh rằng "Lạc Ngạn, tài phú vĩnh viễn không có giới hạn, không nên bức bách chính mình".
Ba anh đã qua đời, thậm chí ngay cả thi hài cũng không lưu lại đầy đủ.
--- ------ ---
Thu Tử Thiện đến bệnh viện, đột nhiên phát hiện bức tường bệnh viện thật thê lương, cô không thích bệnh viện, bây giờ sự bài xích đó càng trở nên nồng đậm.
Khi cô nhìn thấy Lạc Ngạn, bước chân đang vội vã đột nhiên ngừng lại, bây giờ cô nên nói gì với người đàn ông này đây?
Thường nghe người ta nói câu thuở nhỏ để tang cha, nhưng sự đau đớn khi mất cha sẽ không bởi vì lớn lên hoặc là trở nên thành thục mà giảm bớt nửa phần. Ngược lại, khi chúng ta càng lớn thì chúng ta sẽ càng sâu sắc cảm nhận được sự đau đớn khi vĩnh viễn mất đi một người thân.
Cô đột nhiên không biết phải làm thế nào để an ủi Lạc Ngạn.
Lúc này có vài Bác sĩ bước ra từ phòng bệnh, người đàn ông còn đang chôn đầu vào cánh tay đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Lạc tiên sinh, thân thể phu nhân luôn luôn không tốt, lần này bị kích thích quá lớn, thân thể nhất thời không chịu nổi, tôi đề nghị để bà ấy nằm lại theo dõi một thời gian," trong giọng nói của bác sĩ mang theo vài phần không tự nhiên.
Lạc Ngạn mặc dù quần áo vẫn chỉnh tề nhưng cả người đều lộ ra một cỗ chán chường, trên gương mặt trắng noãn đã mọc lởm chởm râu, tóc cũng mất đi sự cẩn thận tỉ mỉ thường ngày khiến cả người anh giống như rút hết sức sống.
Sau khi Bác sĩ dặn dò mấy câu sau rồi rời đi, Thu Tử Thiện mới tiến lên, cô nhìn Lạc Ngạn, còn chưa lên tiếng mà nước mắt cô đã tràn ra ngoài.
Lạc Ngạn cũng nhìn thấy cô, anh đưa một tay ra, Thu Tử Thiện liền tiến lên ôm lấy anh, thân thể mệt mỏi cố chống đỡ để ngồi thẳng băng bất chợt giống như buông lỏng. Trong lòng anh rất đau đớn nhưng anh lại chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Thiện Thiện."
Lạc Ngạn biết mình lúc này có rất nhiều chuyện phải làm, phải báo tin cho ông nội để ông từ Mĩ quay về, cổ phiếu công ty vô cùng có khả năng bởi vì chuyện của ba mà rớt giá, còn có chuyện du thuyền của ba sẽ không vô duyên vô cớ nổ tung trên biển.
Nhiều chuyện như vậy đang chờ anh, nhưng lúc này anh chỉ muốn lẳng lặng ngây ngô, anh từ nhỏ đã phải cố gắng, tính của anh chưa bao giờ giống với ba mình. Từ nhỏ anh đã luôn muốn giỏi nhất, mọi chuyện đều muốn tranh thứ nhất, bất kể là lòng tự ái hay là sự háo thắng cũng mười đủ mười cực kỳ giống ông nội. Thậm chí anh còn vì mình giống ông nội mà kiêu ngạo, nhưng lúc này đây anh không tìm được chút năng lực tự kiềm chế nào trong mình cả.
"A Ngạn," Thu Tử Thiện không biết mình nên nói cái gì, mấy loại lời kiểu như bớt đau buồn hình như quá nhẹ nhàng bâng quơ, cô không muốn nói như vậy cũng không thốt ra được.
Lạc Ngạn buông cô ra, trong ánh mắt mê mang hình như trở nên mỏng manh, Thu Tử Thiện nhìn anh đấu chuyển cảm xúc nhưng trong lòng bộc phát lo lắng.
Hà Thanh Danh đã sớm chờ bên cạnh, nhìn vẻ mặt Lạc Ngạn mặc dù mệt mỏi nhưng hắn vẫn bình tĩnh nói: "Tổng giám đốc, xe đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."
"Cậu đi xuống dưới trước chờ tôi," Lạc Ngạn phân phó một tiếng xong thì xoay người rời đi. Không đợi Thu Tử Thiện hỏi rõ ràng, Lạc Ngạn liền quay đầu nhìn cô nói: "Tử Thiện, bây giờ anh có chuyện cần phải giải quyết, em có thể ở lại đây với mẹ anh không?"
"Dĩ nhiên có thể," Thu Tử Thiện nhìn anh vẫn suy sụp chán nản, không nhịn được đưa tay vuốt ve gò má thanh mảnh, cắn môi nói: "A Ngạn, em biết hiện tại rất khó khăn, nhưng anh hãy nghĩ đến mẹ anh nhé, bác ấy cần anh. Em cũng cần anh."
Lạc Ngạn ôm cô một lúc rồi xoay người đi vào thang máy.
Thu Tử Thiện đứng nhìn một lúc rồi bước vào phòng bệnh, Hứa Lan được uống an thần nên lúc này đang nằm trên giường bệnh ngủ thật say. Lúc này có thể được ngủ, đối với bà mà nói cũng là một niềm hạnh phúc.
--- --------
Tư Mã Thiên (*) đã từng nói, người chỉ có một lần chết, có cái chết nặng tựa thái sơn, có cái chết lại nhẹ như lông hồng. Hiển nhiên, Lạc Thiên Tề chính là nhận cái chết Nặng Như Thái Sơn.
(*): Tư Mã Thiên (145 TCN – 86 TCN), tên tự là Tử Trường, là tác giả bộ Sử ký (史記); với bộ sử đó, ông được tôn là Sử thánh, một trong Mười vị thánh trong lịch sử Trung Quốc.Tư Mã Thiên (145 TCN – 86 TCN), tên tự là Tử Trường, là tác giả bộ Sử ký (史記); với bộ sử đó, ông được tôn là Sử thánh, một trong Mười vị thánh trong lịch sử Trung Quốc.
Sáng sớm hôm nay trang đầu các báo đều giật tít về chuyện này, không lâu sau là lan truyền trên các trang mạng, nhất thời khắp nơi đều xôn xao.
Lạc Ngạn ngồi ghế sau xe, một tay cầm điện thoại, nét mặt nghiêm trang, mà bên đầu kia điện thoại cũng không có chút thanh âm nào truyền đến, một lúc sau anh mới nhẹ nhàng hỏi một tiếng: "Ông nội, ông còn ở đó không?"
Anh đang gọi điện thoại cho Lạc Kiến Hoa ở Mĩ, sau khi xác nhận bên cạnh ông cụ có Bác sĩ gia đình, anh mới nói chuyện này cho ông cụ biết.
Tuổi già mất con, đó không phải là khổ sở mà người bình thường có thể chịu đựng, Lạc Ngạn biết Lạc Kiến Hoa tuổi đã lớn nên anh không muốn mạo hiểm.
"Ta sẽ lập tức an bài máy bay tư nhân để quay về, trước hết cháu cứ đi tìm thi thể của ba cháu đã," ông cụ vẫn mang tư tưởng cũ, người Trung Quốc luôn dạy nhập thổ vi an, hôm nay du thuyền nổ tung, chỉ sợ ngay cả di hài cũng không tìm được. Nhưng ông cụ vẫn nghĩ có thể tìm được thi thể của con trai mình.
Lúc này Lạc Kiến Hoa đang ở Mĩ, bàn tay tràn đầy nếp nhăn thiếu chút nữa đã không cầm nổi điện thoại, trong đôi mắt vẫn đục nổi lên một vòng hơi nước..
Con trai mình, dù không nên thân nhưng vẫn là đứa con mà ông cụ nuôi nấng lớn lên.
Lạc Ngạn bước vào công ty, bất kì ai đi ngang qua anh cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh, ngay cả âm thanh chào hỏi cũng bé xíu giống như muỗi kêu.
"Lạc tổng, Tổng giám đốc mời anh qua," Lạc Ngạn mới vừa vào phòng làm việc còn chưa ngồi vào chỗ của mình, thư ký Diệp bên ngoài liền gõ cửa đi vào.
Lạc Ngạn mắt lóe lên một cái, sau đó mới bình tĩnh đáp: "Được, giờ tôi qua."
Khi anh đến cửa phòng làm việc Tổng giám đốc thì nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nức nở thật thấp, vừa vào cửa đã nhìn thấy cô mình ngồi trên ghế khóc đỏ tròng mắt, còn Nhiêu Triệu Lan thì ngồi bên cạnh ôn nhu an ủi.
"Ba cháu xảy ra chuyện lớn như vậy sao cháu không nói với cô?" Lạc Gia Đồng vừa thấy cháu mình đi vào liền hoắc mắt đứng lên, vừa khóc vừa giận hỏi.
Lạc Ngạn bình ổn tâm thần, mặc dù hốc mắt có chút ửng hồng nhưng vẻ mặt lại trầm tĩnh như nước: "Cháu cũng là rạng sáng hôm nay mới nhận được tin tức, cháu đến cục cảnh sát làm thủ tục, sau đó mẹ cháu ngất xỉu phải vào bệnh viện."
"A Ngạn," Khi Lạc Gia Đồng đến gần Lạc Ngạn thì đột nhiên kêu tên anh, sau đó khóc ngất nói: "A Ngạn, ba cháu chết quá thảm. Tại sao lại như vậy?"
Lúc này Lạc Gia Đồng đã không còn sự mạnh mẽ vang dội như lúc đàm phán trên thương trường, tuy những năm qua bởi vì ích lợi của mình mà quan hệ giữa bà mà Lạc Ngạn trở lên xa lạ, nhưng mà đối với anh trai mình Lạc Gia Đồng vẫn có tình cảm thâm hậu. Huống chi, bình thường còn có thể cùng nhau gây gổ cãi nhau, giờ đột nhiên không còn nữa, việc này đối với bất luận ai đều là một cú đả kích nặng nề về tâm lý.
"Cô, có lẽ ngày mai ông nội sẽ trở về, đến lúc đó cô cũng trở về Đại trạch bồi ông nội đi," so với Lạc Gia Đồng đang khóc ngất, vẻ mặt Lạc Ngạn lại bình tĩnh khác thường.
Lạc Gia Đồng khóc đỏ bừng mắt, vẻ mặt buồn bã đau thương, cái gọi là người chết như đèn tắt, lúc trước bà oán hận anh trai thiên vị con trai mình, nhưng lúc này trừ đau lòng cũng không còn ý nghĩ nào khác.
Sau khi Lạc Ngạn đi ra ngoài, Nhiêu Triệu Lan đỡ Lạc Gia Đồng ngồi xuống. Trên mặt ông ta cũng mang theo thần tình bi thương, chỉ là so với người Lạc gia đau lòng thật sự, vẻ đau xót trên mặt ông ta trông có vẻ giả tạo.
Ông ta nhìn cánh cửa đóng chặt, không khỏi than thở nói: "Người cháu Lạc Ngạn này, ba nó ngoài ý muốn qua đời như vậy mà cũng không trông thấy nó có vẻ mặt hốt hoảng, quả thật là tỉnh táo hơn người."
Coi như lúc này Lạc Gia Đồng khóc đến mụ mị nhưng vẫn nghe ra ý tứ trong lời ông ta, nhất thời ánh mắt bà nhìn Nhiêu Triệu Lan mang theo ba phần độc. Nhiêu Triệu Lan không khỏi hốt hoảng nói: "Gia Đồng, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ cảm thấy A Ngạn quá mức tỉnh táo thôi."
"Vậy ông muốn nó như thế nào? Khóc sướt mướt giống như tôi hả?" Lạc Gia Đồng tuy khóc lóc bi thương nhưng lúc này nói tới nói lui vẫn mang theo ba phần bén nhọn.
Bà không khỏi thương tâm nghĩ tới, dù là chồng mình cũng không thể xem người nhà mẹ đẻ mình như nhà bên chồng được, Nhiêu Triệu Lan không biết thời điểm này tâm Lạc Gia Đồng đối với ông ta lại lạnh đi mấy phần.
--- --------
Lạc Ngạn đã từng tham gia tang lễ, thế nhưng đây cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời anh ở trong một tang lễ, hơn nữa đây là tang lễ của ba anh.
Sớm nay khi cảnh sát thông báo cho anh về chuyện chiếc du thuyền nổ tung trên hải vực, sau đó hỏa hoạn lan tràn đến hết cả du thuyền. Mặc dù cảnh sát biển xuất động ra ba chiếc thuyền nhưng vẫn không cứu được người trên du thuyền, thậm chí chiếc thuyền này cũng vĩnh viễn chôn thân ở trong biển rộng.
Cảnh sát đã phái người bắt đầu truy tung hộp đen du thuyền để tìm ra nguyên nhân du thuyền bị nổ, nhưng Lạc Ngạn cũng không tin tưởng đây chỉ là một sự cố đơn giản.
Lúc anh phân phó Hà Thanh Danh chuẩn bị tang lễ, anh cũng đã bắt đầu gây áp lực với cục cảnh sát. Nếu như du thuyện của ba anh là bị sự cố mà nổ tung thì việc này ở trong nước mà nói không thua gì một cuộc tập kích kinh khủng. Anh sẽ không cứ như vậy dễ dàng cho qua.
Bên kia Lạc Ngạn liều mạng khiến mình bận rộn, bên này Thu Tử Thiện cũng không dễ dàng gì.
Hứa Lan tỉnh lại, mới đầu vẫn chỉ là khóc thút thít, nhưng về sau càng nháo càng thái quá, bà bất chấp tất cả phải xuất viện hơn nữa còn bắt Thu Tử Thiện đưa bà đến bờ biển.
Thu Tử Thiện hiểu ý bà, tối hôm qua chồng mình còn đang êm đẹp, mới qua một đêm tỉnh dậy cái gì cũng thay đổi. Ngày hôm qua vừa cười vừa nói chuyện với bà, hôm nay ngay cả thi thể cũng không lưu lại.
Lạc Thiên Tề gặp chuyện không khác gì ném một quả bom xuống xã hội thượng lưu Vân Đô, tuy ông không đảm nhiệm chức vụ gì trong tập đoàn Hoàn Á nhưng đời thức hai của Lạc gia cũng chỉ có đứa con trai này, cộng thêm thường ngày ông cũng quảng kết thiện duyên, vì vậy khi nghe tin dữ này khiến mọi người thổn thức không dứt.
Huống chi, còn có tin tức mơ hồ lộ ra ngoài nói rằng ông bị người cướp nhằm vào. Người có tiền này sợ nhất là cái gì, còn không chính là bắt cóc hay sao. Từ cổ chí kim, chưa bao giờ ngừng chuyện kẻ bắt cóc nhắm vào người có tiền.
Nhà giàu nhất Hongkong còn bị lường gạt hơn trăm triệu kia kìa, nếu như thực sự bị mấy kẻ liều mạng này theo dõi, vậy thì không chỉ là vấn đề chảy máu thông thường rồi.
Thế là nhất thời có vài người có tiền ở Vân Đô cảm thấy vô cùng hoang mang lo lắng.
Lúc ông cụ Lạc trở về, Hứa Lan đang ở trong biệt thự của Lạc Ngạn. Mấy ngày nay Lạc Ngạn cũng không về đây nhưng anh lại phái bảo vệ và y tá tới, anh cho người đưa hai người Thu Tử Thiện và Hứa Lan đến biệt thự của mình chứ không trở về đại trạch Lạc gia.
Lạc Kiến Hoa trở về thấy trong nhà đã treo vải trắng, mới chân chính gọi là tê tâm liệt phế. Ông cũng chỉ đến nước Mĩ nghỉ ngơi kiêm thăm ông bạn già, nhưng mới đi chưa tới một tháng, lúc quay về con trai đã mất. Điều này làm cho một ông cụ lớn tuổi như thế nào chịu được.
Dù Lạc Ngạn kiên cường tự nhịn nhưng hốc mắt vẫn đỏ một vòng lại một vòng. Còn Lạc Gia Đồng giống như tìm được người tâm phúc, ôm ông cụ khóc kêu một cách thê thảm.
"Thiến Thiến, em đỡ mẹ em về phòng trước đi," Lạc Ngạn thấy Lạc Gia Đồng lôi kéo ông nội khóc thực quá đau đớn tâm, không khỏi lo lắng gọi em họ mình.
Nhiêu Thiến Thiến đi nước Mĩ học đại học Columbia, lần này ông cụ ở Newyork nên cô cũng đi theo máy bay tư nhân cùng trở về.
Cô nhìn anh họ mình một cái, không nói gì, nhưng mà vẫn tiến lên đỡ mẹ mình về phòng.
Lạc Kiến Hoa tâm còn nhỏ giọt máu nhưng cũng biết không thể để một mình Lạc Ngạn chống đỡ hết thảy được, ông hỏi: "Mẹ cháu thế nào rồi?"
"Cháu để mẹ mình ở chỗ cháu nghỉ ngơi mấy ngày, cháu sợ mẹ trở lại thấy vật nhớ người, đến lúc đó lại đau lòng," Lạc Ngạn cúi thấp đầu trả lời.
Lạc Kiến Hoa vừa nghe vậy đôi mắt lại xông lên một tầng hơi nước, nhưng vẫn gật đầu một cái, nói: "Như vậy cũng tốt, cũng tốt. Cháu định làm hậu sự cho ba cháu như thế nào?"
Vừa nói như thế Lạc Kiến Hoa lại muốn khóc lên, người lớn tuổi rồi hạt lệ cũng như sương không dễ dàng chảy xuống, thế nhưng đến lúc thật sự đau lòng thì chỉ suy nghĩ một chút cũng có thể khóc. Đều nói dưỡng nhi dưỡng già, chờ lúc mình rời đi còn có con cái nó lo hậu sự cho mình, nhưng cố tình bây giờ lại biến thành mình tổ chức tang sự cho con trai, đau lắm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Đã trải qua đau xót tang vợ, bây giờ Lạc Kiến Hoa trai qua chuyện tuổi già mất con.
"Cảnh sát nói tìm không được di thể của ba, nhưng khi còn sống ba cháu thích náo nhiệt, vì vậy cháu không muốn để ba cháu cô độc rời đi," Lạc Ngạn cố nén bi thống nói.
Lạc Kiến Hoa gật đầu: "Đúng vậy, ba cháu đời này thích nhất náo nhiệt. Cháu tốt nhất là đưa nó một đoạn đường."
Một ngày sau, phàm là những gia tộc có giao tình với Lạc gia đều nhận được tin đám ma của Lạc gia. Mấy ngày nay Lạc Ngạn có lúc ngây ngẩn nhưng vẻ mặt cũng coi là bình tĩnh. Thu Tử Thiện tuy lo lắng nhưng cũng hiểu đàn ông không giống với phụ nữ, coi như trái tim họ có rỉ máu thì bọn họ cũng sẽ không biểu hiện ra.
Trước tang lễ một ngày, Thu Tử Thiện đã tới biệt thự Lạc Ngạn ngủ lại. Mấy ngày nay cô vẫn ở cùng với Hứa lan, cùng khóc với bà hoặc là nhìn bà khóc. Mặc dù cô không làm bất cứ chuyện gì, nhưng cô cũng cảm nhận sự mệt mỏi đau xót tự trong đáy lòng.
Đến nửa đêm chợt nghe gió mạnh thổi vù vù, âm thanh gió mạnh vỗ tới song cửa sổ phát ra rung động khiến Thu Tử Thiện tỉnh táo lại từ trong giấc mộng.
Cô chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm trần nhà. Từ ngày gặp chuyện không may đó trở đi, cô gần như cũng chưa gặp lại Lạc Ngạn, cô không biết anh đi đâu, cũng không biết anh đang làm gì, thậm chí không biết anh rốt cuộc có nghỉ ngơi hay không.
Dù anh có vội vã mà đến thì cũng biểu hiện sự bình tĩnh ra bên ngoài, khiến Thu Tử Thiện không biết làm sao nói ra lời an ủi.
Lúc cô lật người chuẩn bị ngủ tiếp chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng cửa mở, có người mở căn phòng cách vách.
Cả người Thu Tử Thiện lập tức cứng lại, sau đó lại từ từ buông lỏng, cô vén chăn lên bước xuống đi ra cửa, đi tới sát vách thì nhìn thấy cửa phòng vẫn đóng chặt lại lộ ra một cái khe hẹp.
Khi cô do dự có nên đẩy cửa đi vào hay không thì đột nhiên nghe bên trong truyền đến một tiếng tiếng nức nở.
Sau đó âm thanh càng lúc càng lớn, nhưng tiếp đó lại ép xuống, rồi tiếp đó lại là một hồi tiếng khóc trầm muộn, cái này không giống với tiếng khóc bén nhọn của con gái, từng tiếng giống như đao cắt vào tim Thu Tử Thiện.
Cô che mình miệng dựa vào vách tường, liều mạng đè nén âm thanh đang muốn tràn ra từ cổ họng, cô chỉ dám yên lặng chảy nước mắt, ngay cả dũng khí đẩy cửa đi vào cũng bay lên không còn chút nào.
Trong phòng truyền đến âm thanh giống như dã thú sau khi bị thương tự mình ngồi liếm láp miệng vết thương, rõ ràng cô có thể cảm thấy người đó khổ sở nhưng cô lại không làm gì được. Bởi vì người đó không muốn để bất luận kẻ nào nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của mình, thậm chí anh không muốn để người ta nhìn thấy bộ dáng khóc thút thít lúc này, mặc dù có người cho là anh máu lạnh vô tình.
Chờ âm thanh trong phòng không còn vang lên nữa, Thu Tử Thiện mới vội vã trở về phòng mình. Cô dùng ống tay áo xoa xoa gương mặt mình xong vội vã lên giường nằm.
Chờ một lát nữa, cửa phòng quả thật bị đẩy ra.
Chỉ nghe thấy tiếng đẩy cửa mà Thu Tử Thiện đã cảm giác mình nước mắt mình không nhịn được muốn chảy xuống. Nhưng cô chỉ có thể cố nén, ngay tiếp theo cả người run rẩy cũng phải nhịn xuống.
Lạc Ngạn chỉ đến bên cạnh giường ngồi một lúc, dém lại chăn cho cô rồi rời đi.
Một đêm này, nhất định sẽ không có ai ngủ ngon.
--- ------ -----
Trong nhà tang lễ ngoại thành Vân Đô hoàn toàn mất hết sự an tĩnh thường ngày, từ sáng sớm xe cộ đã bắt đầu lui tới không dứt. Sáng sớm nay Lạc gia đã thành lập ủy viên hội lo việc tang ma, đã sớm bắt đầu công tác chuẩn bị.
Nhân viên nhà tang lễ chưa từng thấy qua trường hợp hùng vĩ như vậy, bởi vì từ sáng sớm bắt đầu đã không ngừng có xe vận chuyển hoa lan màu trắng tới đây, ước chừng sáu chiếc xe chở hoa lan. Lạc gia vận dụng trên trăm nhân viên làm việc, ngay chính giữa là ảnh chụp Lạc Thiên tề, cao cỡ chừng ba thước.
Thu Tử Thiện đi cùng với Hứa Lan đến, lúc này trong hội trường đã tụ tập rất nhiều người, nam sĩ mặc tây trang màu đen còn nữ sĩ đều mặc trang phục màu đen.
Lạc Ngạn tới đón bọn họ vào phòng nghỉ ngơi, đây là lần đầu tiên Thu Tử Thiện nhìn thấy Lạc Kiến Hoa. Khi ánh mắt bén nhọn của ông cụ quét tới mình, trong tâm Thu Tử Thiện chợt có chút thấp thỏm.
Ngược lại Lạc Gia Đồng có phần kinh ngạc nhìn Thu Tử Thiện, cau mày có chút bất mãn hỏi: "Vị tiểu thư này là..."
"Cô, Thiện Thiện là vị hôn thê của cháu, khi ba cháu còn sống rất yêu quý cô ấy. Sau này cô ấy sẽ là vợ cháu, giờ tới đưa ba đoạn đường cuối cùng cũng không tính là quá đáng," Lạc Ngạn cũng không ôn không hòa giải thích một lần, nhưng vẫn còn có chút không kiên nhẫn.
Lạc gia mời cao tăng chủ trì Tự Miếu gần Vân Đô tới để tụng kinh cho Lạc Thiên Tề, quá trưa xe tang mới tới linh đường, người khiêng linh cữu là tám người bạn tốt chí thân của Lạc Thiên tề, Lạc Ngạn thân là con trai trưởng thì ôm di ảnh của ông đi phía trước.
Thu Tử Thiện dìu Hứa Lan đi theo sau, nhạc buồn từng trận truyền đến, Thu Tử Thiện nhìn tấm di ảnh to, người trong hình khuôn mặt anh tuấn, khóe miệng khẽ nhếch cười.
Người chết là hết rồi, còn bi thương chi để lại cho người còn sống.
Tất cả tiến hành ngay ngắn trật tự, hôm nay người tới đều là nhân vật có uy tín danh dự ở Vân Đô, trên mặt tất cả mọi người đều mang vẻ mặt buồn bã, nhưng người thực sự đau thương chỉ sợ cũng le que mấy người thôi.
Thang Kiều cũng đi ở vị trí phía trước, cuối cùng bà mới có chút thời gian cùng Thu Tử Thiện nói mấy câu. Thang Kiều lôi cô đến một bên, tinh tế hỏi cô tình trạng mấy ngày nay, xong mới đau lòng vuốt bên má cô nói cô gầy rất nhiều.
Sau khi kết thúc tang lễ, khách viếng đều đâu vào đấy rời đi, đột nhiên có một người đi đường vội vã tiến đến. An ninh giữ cửa ngăn cản bọn họ thì chỉ thấy người dẫn đầu ra móc ra một tấm thẻ, sắc mặt an ninh càng thay đổi.
Khi phụ trách bảo an dẫn bọn họ vào trong, người dẫn đầu liền nói với Thu Tử Thiện: "Cô Thu, chúng tôi hoài nghi cô có liên quan đến một vụ án buôn lậu đồ cổ, bây giờ cô cần cùng chúng tôi trở về hỗ trợ điều tra."
Thu Tử Thiện giống như bị người ta đánh cho một gậy đến hôn mê, buôn lậu đồ cổ? Clgt?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đả Đảo, Bạch Liên Hoa!!!
Chương 61
Chương 61