Đêm đen như mực, Trầm Ngạn Khanh một mình một bóng đứng lặng nơi nóc nhà,
gió đêm lay động góc áo màu nhạt, nếu sợi tóc không tung bay trên y
phục, thực dễ khiến người ta tưởng lầm là một cảnh tĩnh trong
tranh. Lạnh lẽo cứ từng đợt len lỏi khắp thân thể tụ lại mãnh mẽ và đau
đớn lấp đầy trái tim. Chỗ bị thương ở ngực vẫn chưa xử lý, lúc này còn
đọng vết máu chưa khô. Hắn đã đứng đây cả một ngày, không uống một giọt
nước, trong đầu trống rỗng, chẳng nghĩ được gì.
Phong Thiển Ảnh khoác áo choàng màu đỏ đạp gió mà đến, hai chân dừng ở
trên ngói không phát ra tiếng động, đứng phía sau hắn nhưng không lên
tiếng, thật lâu sau, đến khi vầng trăng treo cao giữa trời, gương mặt
yêu nghiệt kia mới thoáng chút sầu đau, hắn cúi mắt, nhẹ giọng hỏi:
“Ngạn Khanh, đau không?”
“Không đau.” Trầm Ngạn Khanh nén toàn bộ cảm xúc lại, vẫn bày ra khuôn
mặt trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại quá mức đau thương, chỉ còn lại vẻ
trắng xanh mệt mỏi, “Kỳ Kỳ...... Nàng không sao chứ?”
“Giờ mới biết lo lắng, sao không sớm buông tay.” Phong Thiển Ảnh nói
thầm một câu, sau đó liền tức giận: “Tạm thời đệ đừng xuất hiện trước
mặt nàng, cả hai đều nên bình tĩnh lại.”
“Đúng vậy.” Thoáng chút mất mát mơ hồ.
Phong Thiển Ảnh thở dài một hơi, có chút không tán thành hỏi: “Đệ nói rõ ra xem, đang yên lành, sao lại làm như vậy? Không phải chỉ là một đứa
bé thôi sao, lại là con của đệ. Ép nàng như vậy, đệ mới thoải mái sao?”
“Thân thể nàng có thể chịu đựng được sao?” Những lời này rốt cục cũng được hỏi ra, mang theo ngập tràn lo lắng.
Trầm Ngạn Khanh thế này, Phong Thiển Ảnh chưa từng nhìn thấy, theo lời
hắn nói, cũng không khó đoán, cho nên hắn ta cũng đặc biệt đi thẳng vào
vấn đề, “Ngạn Khanh, đệ lo quá rồi đó, có ta ở đây, sẽ không để nàng gặp chuyện không may, đệ an tâm đi, được không? Có chuyện thì thoải mái nói với nhau, đệ ép nàng đến thế, cuối cùng còn đâm đệ một kiếm, đệ mới vui sướng sao?”
“Huynh nói đúng, đau mà vui sướng, xem ra huynh vẫn là người hiểu đệ
nhất.” Vì sao ư? Bởi vì hắn muốn một lần nữa bắt đầu lại mọi việc, như
vậy ít nhất sẽ khiến nàng giải tỏa hết uất nghẹn trong lòng, thậm chí
sinh ra vài phần áy náy tự trách.
Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, vì có được nàng, Trầm Ngạn Khanh đều
tốn nhiều tâm tư, cực chẳng đã mà chiếm đoạt thân thể nàng, khiến giữa
hai người xuất hiện khúc mắc mơ hồ, đây là dây dưa mà hắn muốn, chỉ là
cô nương nhỏ này lại giỏi chịu đựng giỏi che giấu, rõ là vẫn nhẫn nhục
chịu đựng, kì thực trong lòng lại phòng thủ rất cao, “Thiển Ảnh, huynh
phải biết là đệ thật sự không nghĩ đến đứa nhỏ.” Hắn nhíu mày, nuốt
tiếng ho khan.
Phong Thiển Ảnh bật ra tiếng cười nhạo, “Đệ không cần, nàng muốn, đệ phải làm sao đây?”
“Còn có thể làm gì, cứ giữ thôi.” Trong lời cam chịu lại ẩn giấu ý cười, Phong Thiển Ảnh lắc đầu liên tục, “Được lợi còn khoe mẽ, vết thương của đệ thật không đáng lo?”
Trầm Ngạn Khanh lắc đầu, hắn từng nói nàng đâm là đúng. Lúc này người
trong lòng kia đang ở ngay dưới chân mình, nhưng hắn lại không dám đi
gặp, cuối cùng hạ quyết tâm, nhẹ giọng nói: “Thiển Ảnh, chúng ta đi
thôi.” Vạt áo phất phơ, người đã đạp gió mà đi.
Phong Thiển Ảnh còn đang suy nghĩ, thấy hắn phóng đi xa, tức giận hô
lên: “Này, dù sao cũng phải thay quần áo đã chứ.” Nhưng chỉ còn tiếng
vang, bất đắc dĩ đành chạy theo sau.
Phòng trong cực kỳ yên tĩnh, chỉ có ánh nến bập bùng.
Lý Minh Kỳ cuộn mình ở trên giường, hô hấp vô cùng nhẹ nhàng, lông mi
thật dài vẫn đọng nước mắt trong suốt. Bên tai nàng thỉnh thoảng vang
lên lời Phong Thiển Ảnh nói, điều này khiến cho lòng nàng thoáng đau,
thân thể không nhịn được mà run rẩy, lại cố gắng kiềm nén không phát ra
tiếng.
Hai mắt Phượng Nhã và Phượng Ngọc sưng đỏ, liếc mắt nhìn nhau, “Chủ tử,
nếu ngài khó chịu thì cứ khóc đi, nô tỳ thấy ngài thế này, trong lòng
rất buồn khổ.” Phượng Ngọc nói bằng giọng mũi, khi thốt ra, nước mắt lại bắt đầu rơi xuống.
Hai nha đầu đều quỳ gối bên giường, Phượng Nhã run run với tay chà lau
lệ trên mí mắt nàng, “Chủ tử, người nhìn bọn nô tỳ được không?”
Lý Minh Kỳ hít một hơi thật sâu, bộ dạng dùng sức giống như muốn tự giết chết mình, khóe môi nàng nhếch thành một nụ cười, Lý Minh Kỳ ơi Lý Minh Kỳ, ngươi tỏ vẻ yếu đuối cho ai xem vậy? Nhân quả tuần hoàn, ai vô tội
hơn ai chứ.
Phượng Nhã có chút khó hiểu, sao chủ tử còn có thể cười? “Chủ tử, ngài đừng dọa nô tỳ.”
“Các ngươi đừng lo lắng, ta rất khỏe.” Giọng nói khàn khàn, cười mà cả người trống rỗng, toàn thân như mất hết sức lực.
“Chủ tử, cung chủ và Phong nhị gia ra ngoài làm việc rồi.” Phượng Nhã rũ mắt xuống, mất rất nhiều sức lực mới nói được những lời này.
“À.” Không thể không nói trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Đại gia nói đợi tâm tình ngài khôi phục thật tốt, mấy ngày sau liền khởi hành quay về Vô Trần cung.”
“Ừm.” Hai mắt chậm rãi khép lại, như là đang ngủ.
......
Thành Nam Dương.
Vẫn là tòa thành đó, chỉ bởi vì gần đại thọ của cung chủ Cửu Hoa
cung, cả tòa thành nhỏ cũng trở nên náo nhiệt, khắp nơi đều là người
trên giang hồ đến đây chúc thọ, quán rượu khách điếm đều kín người hết
chỗ.
Lúc này đã gần vào đêm, người đi lại trên đường đã dần thưa thớt, khách ở quán trà Thanh Bình cũng vơi đi rất nhiều. Trầm Ngạn Khanh và Phong
Thiển Ảnh một trước một sau vào cửa lên lầu hai, vẫn ngồi ở cái bàn
trước kia.
Tiểu nhị của quán có ấn tượng rất sâu với hai vị công tử này, hơn nữa
không trông thấy mãnh hổ kia, dũng khí cũng tăng thêm một ít, “Hai vị
khách quan, muốn uống trà gì?”
Phong Thiển Ảnh lôi từ trong người ném ra một thỏi bạc, mỉm cười nói:
“Không cần trà, chỉ cần rượu, thuận tiện mang thêm hai cân thịt bò, một
đĩa đậu phộng.”
“Hả? Hai vị à, nhưng... nhưng quán nhỏ của chúng ta là trà lâu.” Sau ót
tiểu nhị bắt đầu đổ mồ hôi, hai vị đây định đến gây sự sao, không phải
muốn ăn thịt uống rượu thì sẽ đến quán rượu sao?
Phong Thiển Ảnh mở trừng hai mắt, “Tiểu nhị ca, chúng ta cũng coi như là người quen, làm người phải biết uyển chuyển, chỗ của ngươi là quán trà, không phải đối diện chính là quán rượu sao, mau mau cầm tiền đi mua,
còn lại coi như là trả công.”
“A, ha, tiểu nhân hiểu rồi, hai vị chờ một lát, tiểu nhân lập tức về
ngay.” Tiểu nhị ca cũng biết hai vị này không phải kẻ dễ bắt nạt, quán
trà nho nhỏ của bọn họ không thể trêu chọc, vẫn nên đi nhanh về nhanh,
sớm tiễn người đi là tuyệt nhất, cúi đầu khom lưng nghĩ thông suốt, liền chạy xuống lầu.
Trầm Ngạn Khanh vẫn luôn một mực không lên tiếng, ngồi đó nhìn ra cửa sổ, trong mắt đầy cảm xúc, không biết đang suy nghĩ gì.
“Ngạn Khanh, đệ đừng nghĩ nữa, Quân Nho sẽ chăm sóc nàng thật tốt.”
Phong Thiển Ảnh thấy bộ dạng này của hắn, trong lòng cũng không thoải
mái, “Ngạn Khanh, không phải ta muốn trách đệ, chẳng phải chỉ là một nữ
nhân thôi sao, đệ cũng đã ăn sạch sẽ, còn sợ nàng chạy khỏi lòng bàn tay tay đệ sao?”
Trầm Ngạn Khanh quét mắt liếc hắn một cái, nói, “Chẳng phải huynh đã nói là dưa xanh mà hái sẽ không ngọt sao, đệ đang nghĩ làm sao để nàng
ngọt.”
Phong Thiển Ảnh chấn động, trợn tròn hai mắt nhìn hắn, “Trời ơi, ông trời của ta ơi, Ngạn Khanh, đệ không sao chứ?”
“Đã bệnh hết thuốc chữa, giờ huynh mới biết sao.” Tay áo thêu hoa văn
vung lên, một luồng khí mạnh mẽ vô hình bay khỏi cửa sổ rộng mở, lay
động mấy ngọn đèn lồng treo cao.
Tiểu nhị ôm một vò rượu mới vừa bước khỏi quán rượu ở đối diện, chợt cảm thấy một sức hút truyền đến, vò rượu liền bay mất. Hắn nhấc chân đuổi
theo, vò rượu bay thẳng lên cao, bay vào cửa sổ ở lầu hai của quán trà.
Tiểu nhị ca ôm túi giấy dầu đựng thịt bò và mấy món nhắm, lau mồ hôi sau ót: “Ui mẹ ơi, đây...” ‘Đây’ cả nửa ngày cũng không nói thêm được gì,
nuốt ực một ngụm nước bọt, đây là người sao? Đây là “Lấy vật từ xa” mà
người kể chuyện thường nói sao? Hắn vẫn tưởng là nói bừa kể bậy, hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt,
“Ngạn Khanh, hôm nay đệ trúng tà à?” Phong Thiển Ảnh không bình tĩnh
nổi, từ khi nào mà hắn lại thể hiện đến vậy, còn nói nhiều như vậy.
Vò rượu xoay hai vòng trong tay hắn rồi dừng lại, cũng không quan tâm
ánh mắt sợ hãi và khâm phục xung quanh, một chưởng mở niêm phong, đổ đầy một chén cho Phong Thiển Ảnh, mặt vẫn lạnh tanh, nâng chén lên, nói:
“Hôm nay không say không về.” Miệng vết thương đã tự chậm rãi khép lại,
nhưng trong lòng lại như vạn kim đâm vào tim, không phải không đau chỉ
không oán trách không hối hận, là nàng gây ra, dù là kiếm nung bỏng
cháy, hắn cũng cam tâm tình nguyện nuốt vào.
“Ngạn Khanh, trên người đệ có vết thương, không thể uống rượu, hơn nữa
không phải ngày mai đệ còn phải đi chúc thọ sao?” Phong Thiển Ảnh muốn
đoạt chén rượu trong tay hắn, đáng tiếc bị Trầm Ngạn Khanh chặn lại, hắn ta chưa bao giờ là đối thủ của người kia.
“Không thể uống? Đệ không thể uống huynh còn mua rượu, định chọc đệ
sao?” Mày Trầm Ngạn Khanh nhếch thẳng, vẻ mặt lập tức lạnh đi.
Đầu tiểu nhị ca đầy mồ hôi lạnh, đặt túi giấy dầu lên bàn, mùi thịt xông vào mũi, Trầm Ngạn Khanh với tay xé một miếng thịt gà, ăn chậm rãi.
“Hai vị khách gia, mọi thứ đã có đủ, hai người từ từ thưởng thức, có
chuyện gì cứ gọi tiểu nhân.” Ngay cả ngân lượng còn thừa cũng không dám
lấy, đặt toàn bộ xuống trước mặt Phong Thiển Ảnh.
“Đi đi, nếu nóng thì mặc ít một chút, trán ngươi đầy mồ hôi kìa.” Phong Thiển Ảnh phất phất tay đuổi người đi.
Tiểu nhị nghĩ thầm, gia à, ta không nóng mà là sợ đó, vừa rồi ngài ấy
lấy vật từ xa, nếu ngài ấy lấy mạng từ xa, tiểu nhân còn sống được sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ác Phu Cường Sủng Thê
Chương 58: Không phải không đau chỉ không hối hận
Chương 58: Không phải không đau chỉ không hối hận