Tiếng sấm ầm ì, mưa dầm ẩm ướt cả ngày làm mùi máu tanh khắp núi tan
theo làn gió, khiến trên người có một loại cảm giác dinh dính khó chịu,
tầm mắt Trầm Ngạn Khanh xuyên qua đám người rơi lên người Lý Minh Kỳ
đang bị vây trong kiếm trận, màu mắt của hắn dần dần thẫm tối.
Thân pháp Lý Minh Kỳ cực kỳ nhanh nhẹn, tay nâng kiếm chém, mỗi động tác là một chiêu thức tuyệt đẹp, trước và sau người nàng như có ngàn đóa
hoa đang bay múa, chiêu thức liền mạch tự nhiên trôi chảy, không một góc chết, giữa vòng vây quân địch lại uyển chuyển tự nhiên.
Trầm Ngạn Khanh thật bùi ngùi, đó là Kỳ Kỳ của hắn, là Kỳ Kỳ hắn tự tay
dạy dỗ, là Kỳ Kỳ khiến hắn hồn xiêu mộng tưởng, yêu thế nào cũng đều
không đủ, là Kỳ Kỳ có thể sóng vai đứng cùng hắn, cười nhìn nhân thế
tang thương.
”Ngạn Khanh, đệ đừng lo lắng, ta lập tức dẫn người qua giải vây cho Minh Kỳ.” Quân Nho nhìn vẻ mặt cùng vạt áo bay phất phới của hắn liền biết
hắn đã dần nổi giận.
”Trầm cung chủ, ngài yên tâm, chúng ta thề sống chết bảo vệ phu nhân an
toàn.” Quân Nho vừa nói xong, liền có người bắt đầu biểu lộ sự trung
thành, tiếng hô lên tới tận trời, bao phủ cả âm thanh chém giết.
”Đã vậy, đành làm phiền các vị, sau này Trầm mỗ nhất định sẽ không bạc đãi mọi người.”
Hôm nay Trầm Ngạn Khanh đưa con trai đến Đại hội Võ lâm quan sát, hai
cha con vừa mới lộ diện, giữa không trung liền truyền đến tiếng Quân Nho kêu cứu, quấy nhiễu khiến Đại hội Võ lâm hỏng bét còn chưa nói, chưởng
môn các phái dẫn đầu chúng đệ tử đều tỏ vẻ muốn cùng hắn đứng chung chiến tuyến, nói mấy lời ‘trừ hại cho võ lâm đều là trách nhiệm của mỗi người’ gì
đó. Mọi người nhiệt tình như thế, hắn cũng không thể không cho bọn họ
góp một phần sức lực, cho nên liền dẫn hết đến đây.
Trong lòng mọi người đều có cùng ý tưởng, chính là, cũng may bọn họ đã
đi theo, bằng không sao có thể biết thân phận thật sự của Trầm Ngạn
Khanh? Cừ thật, giấu thật sâu, thái tử điện hạ? Đây chính là người đứng
đầu một nước trong tương lai, lấy lòng nịnh bợ là việc nên làm.
Lăng Vân cứng họng, sau một lúc lâu mới tìm được đầu lưỡi của mình, nhìn nhìn Đặng Húc đứng bên người, lặng lẽ nói: “Thế thúc, ngài nhéo con một cái đi, không phải con đang nằm mơ chứ?”
Đặng Húc tức giận, nhằm vào eo gã hung hăng nhéo một cái, “Tỉnh chưa?”
Lăng Vân đau giật người, vừa định la lên đã bị Đặng Húc vả miệng, gã uất ức một lúc, xoa xoa thắt lưng, thầm nghĩ chắc đã xanh tím, buồn bực
nói: “Tỉnh rồi.”
Vẻ mặt Quân Nho thực nghiêm túc, “Ngạn Khanh, nơi này cứ giao cho bọn
huynh, đệ phải cẩn thận kẻo Trọng Tam Lâu chó cùng rứt dậu.”
Trầm Ngạn Khanh cùng Quân Nho liếc nhau, không cần nói thêm, tiếp đó hắn đạp gió mà đi, đến vách núi đen đúng lúc chặn đứng Trọng Tam Lâu đang
muốn bỏ chạy, hắn cất giọng lạnh lùng: “Ta đã nói rồi, người lớn tuổi
nên biết an phận, đáng tiếc ngài lại không nghe lời khuyên của ta.”
Trọng Tam Lâu liếm liếm môi, đã bao nhiêu năm chưa từng bị người khác dùng phương thức dạy dỗ để cảnh cáo rồi? Lại còn là một tiểu bối! Hai mắt nheo lại sắc bén, “Trầm Ngạn Khanh, ngươi không sợ U cốc ta quyết ngọc đá đều tan sao!”
”Ta chỉ biết, nơi ở của ngài đã biến thành một đống gạch vụng, cho dù
lần này ngài có thể giữ được tánh mạng, cũng sẽ rơi vào cảnh chó nhà có tang, ta nghĩ đó không phải là mong muốn của ngài.” Trầm Ngạn Khanh đứng yên, trong giọng nói thản nhiên ẩn chứa ba phần châm chọc. Chính người này
hủy đi gia đình vốn có của hắn, chính người này bởi vì dục vọng của bản
thân mà hại hắn mất mẫu thân, mất cậu, chính người này khiến hắn uổng
phí một đời suýt nữa chỉ có thể gặp thoáng qua Kỳ Kỳ, hết thảy hết thảy
ân oán đều dựng lên vì ông ta, tuyệt đối không thể tha thứ.
”Không thể nào, ngươi nói dối.” Trọng Tam Lâu cảm thấy suy nghĩ trong
đầu điên cuồng đảo lộn, lão không nhìn ra chút lừa gạt nào trên người
Trầm Ngạn Khanh, rốt cuộc vấn đề là do đâu? Lão trù tính mấy chục năm, cứ như vậy bị người ung dung phá tan hết sao? Không, lão tuyệt đối không tin.
”Ngài cũng biết đó, ta chưa bao giờ lừa gạt ai.” Trầm Ngạn Khanh không
gây khó dễ, chỉ lẳng lặng nhìn lão, nhẹ giọng hỏi: “Ngài suy nghĩ cẩn
thận chưa? Có cần ta nói cho ngài biết không?”
”Lý Minh Chiên.” Trọng Tam Lâu nghiến răng nghiến lợi phun ra tên một
người, lão vô cùng khó hiểu, Lý Minh Chiên bị thương nặng sắp chết đã
trở thành tù nhân của lão, sao có thể trốn thoát?
”Đúng, chẳng lẽ ngài đã quên sư phụ của huynh ấy là Bách biến lão nhân?
Thứ huynh ấy am hiểu nhất không phải thổi sáo cũng không phải dùng kiếm
mà là dịch dung, còn nữa, ngài cũng quên Hoàng Doanh Doanh rồi sao?”
Hai mắt Trọng Tam Lâu trợn lên, đồng tử đột nhiên co rút lại, cuộc đời
này lão có hai đệ tử đắc ý nhất, một là con gái ruột thịt, một chính là
Hoàng Doanh Doanh, thật không ngờ, kết quả là một đám đều phản bội lão,“Ha ha... Ha ha.” Trừ cười, lão thật không biết phải làm gì để biểu
đạt tức giận phẫn hận trong lòng.
”Trọng cốc chủ, ngài dùng năm mươi năm để mơ một giấc mộng, trong mộng
ngài chém giết vô số, đã bao nhiêu người vô tội chết oan? Nay, ngài cũng nên tính mộng rồi.” Khắp phế phủ Trầm Ngạn Khanh có một dòng khí chậm rãi tuôn trào, một màn khi còn nhỏ tái hiện trước mắt, từ dòng máu đỏ ấm áp biến thành cuồn cuộn chảy xuôi cuối cùng hóa thành một khối
xương khô, kia đều là máu của người thân hắn. Đáy mắt hắn dần dần ẩm
ướt, tình cảm bị hắn đè nén sâu trong tâm hồn điên cuồng bộc phát ra.
Tiếng cười của Trọng Tam Lâu ngưng bặt, khí lạnh giết chóc tuôn ra, hơi
thở toàn thân lão bắt đầu ngưng tụ, chờ đến cuối cùng sẽ là một chiêu
sấm sét. Võ công luyện đến cấp bậc này, muốn giết chết lão cũng không dễ dàng, nếu lão một lòng muốn kéo ngươi cùng tan xương nát thịt lại rất
dễ dàng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ác Phu Cường Sủng Thê
Chương 166: Ân oán hôm qua chôn vào lòng đất (trung)
Chương 166: Ân oán hôm qua chôn vào lòng đất (trung)