Công lực toàn thân của Trọng Tam Lâu tan hết, tóc hoa râm rối tung xõa
trên hai vai, che lại khuôn mặt già cỗi, hai tay khô gầy vuốt ve mái tóc dài trở nên đen bóng xinh đẹp của con gái, hai mắt đục ngầu của ông rốt cục cũng có tình cảm con người, “Bé con, con phải sống thật tốt, sống
thay cả phần cha nữa.” Lão ngẩng đầu nhìn người thanh niên đứng nơi
khuất sáng, cất giọng khàn khàn: “Nếu Tuyết Nhi đã chọn ngươi, ngươi
phải đối xử tốt với nó.”
”Ngài yên tâm, ta sẽ.” Phong Thiển Ảnh mềm nhẹ ôm lấy hình dáng đang mê man bước qua, không chút lưu luyến xoay người rời đi.
Trọng Tam Lâu tận hưởng toàn bộ ánh chiều tà, hai chân run run một lần
nữa đứng thẳng, dòng người như nước lũ lượt tới gần ông ta, đầu tiên ông ấy cười khẽ, sau đó ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười già nua vang
vọng khắp núi Võ Hoàn, mọi người sợ hãi uy thế trước kia của ông ta, tất cả đều dừng bước.
”Chỉ bằng các ngươi ư, không xứng để giết chết ta.” Trọng Tam Lâu lạnh
lùng ngưng cười, nhún người một bước đạp vào tầng không, từ nay về sau
vùi thân nơi vực thẳm.
Ông ta chợt nhớ vào một lúc nào đó, ông ta từng ép hỏi một thanh niên: ngươi không sợ chết không có chỗ chôn ư?
Thanh niên đó cười hết sức khinh thường: lấy trời làm mền, lấy đất làm chiếu, như thế mới là đại tự do, đại tự tại, có gì đáng sợ.
Trầm Thiên Tư, nay ta cũng nối gót ngươi...
Trọng Tam Lâu đã chết, cái chết của ông ta đã kết thúc cho một thời đại, đồng thời một thời đại mới lại sắp được dựng lên.
Lý Minh Kỳ ôm siết thắt lưng Trầm Ngạn Khanh, nhẹ giọng hỏi: “Ngạn
Khanh, năm đó chàng không chút do dự nhảy theo thiếp xuống vực sâu, có
từng nghĩ sẽ được làm lại từ đầu?”
Trầm Ngạn Khanh không chút do dự lắc đầu, “Không nghĩ tới, ta chỉ nghĩ,
tuyệt đối không thể để nàng biến mất trước mắt ta, cho dù xuống suối
vàng, ta cũng phải đuổi theo giữ chặt lấy nàng.”
Lý Minh Kỳ cười, lên tiếng, “Lỡ như chàng đuổi theo, Diêm Vương lại không chịu thả người thì phải làm sao?”
”Vậy thì đánh cho tới khi nào ông ấy thả mới thôi.” Trầm Ngạn Khanh trả
lời cực kỳ ngang ngược, con ngươi đen lấp lánh như ánh sao đêm, lóe sáng rạng rỡ, tràn đầy tình yêu.
”Đồ ngốc.” Lý Minh Kỳ đỏ mặt chui đầu vào trong ngực hắn, “Ngạn Khanh, thiếp mệt rồi, rất muốn về nhà.”
Trầm Ngạn Khanh vuốt mái tóc dài của nàng, hôn lên trán nàng, “Được,
chúng ta về nhà, về nhà thăm cha mẹ.” Hơi cúi người ôm lấy nàng, ngược
dòng người bước xuống chân núi, lúc đi ngang qua người Quân Nho, khẽ gật nhẹ đầu, tiếp theo liền phóng người rời đi.
”Quân Nho, bọn họ cứ vậy đi rồi?” Lăng Vân không thể tin, một đống chuyện rối rắm còn đó, vậy mà buông tay mặc kệ sao?
”Chẳng lẽ ở lại đợi cơm?”
Lăng Vân sờ sờ cái bụng rầm rì ọt ọt của mình, gã đã đói bụng cả một
ngày, lôi kéo Quân Nho kêu khổ, “Quân Nho, ta thật sự đói bụng, ngực sắp dính luôn vào lưng rồi.”
”Có bánh bao thịt người, huynh ăn không?” Tâm tình Quân Nho thực phức
tạp, hắn ta nhìn về phía kinh thành, luôn có loại cảm giác lạc lối gay
go.
Lăng Vân sờ sờ mũi, cuối cùng hiểu lòng dạ người này đang khó chịu, “Thế giới của các ngươi thật rất phức tạp.” Vẫy vẫy tay áo, gã quyết định
vẫn nên tự lực cánh sinh, vào rừng tìm chút gì đó hoang dã nướng ăn.
Quân Nho nhìn Lăng Vân ung dung tự nhiên quay đi, vô cùng hâm mộ, giấu
đi mọi cảm xúc không nên có, thẳng lưng, bước vào lều chính, chiến dịch
của hắn ta chỉ mới bắt đầu.
Màn đêm buông xuống, đám mây ở chân trời đỏ như lửa cháy. Lý Minh Kỳ ôm
cổ Trầm Ngạn Khanh, gối lên bờ vai hắn, nhắm mắt cảm nhận gió đêm phả
vào mặt, từ tinh thần đến thân thể đều mệt mỏi không nói nên lời, cũng
thoải mái không nói nên lời, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng hắn cười khẽ, nàng há miệng cắn một cái lên cổ hắn, đầu không nâng, mắt không
mở, “Cười cái gì?”
Nước chân của Trầm Ngạn Khanh dừng một chút, phóng người rơi lên mặt hồ
xanh biếc, không làm gợn một giọt nước, ôm nàng đạp sóng mà đi, cười
nói: “Kỳ Kỳ, sau này cuộc sống chỉ có ta và nàng, nàng có nơi nào muốn
đi không?”
Trên mặt hồ ánh sóng lao xao, mấy con cá nhú lên mặt nước, không ngừng
phun bong bóng, yên tĩnh mà thanh bình đến vậy, tựa như một khắc giết
chóc kia đã là nhiều năm trước, Lý Minh Kỳ hít thở thật sâu, nàng không
dám nói quá lớn tiếng, sợ đây chỉ là một giấc mộng, than thở: “Có chứ,
rất nhiều rất nhiều ấy chứ.”
”Đừng vội, chúng ta có cả một đời, ta nắm tay nàng đi khắp chân trời góc biển, được không?”
”Thiếp muốn chàng cõng thiếp, làm trâu làm ngựa cho thiếp cả đời, được không?”
”Chỉ cần nàng vui, vi phu đều sẽ dốc sức.”
Hai tay Lý Minh Kỳ chống lên bờ vai hắn, nhanh nhẹn khéo léo, như cơn
gió, bay ra phía sau hắn, cằm tựa lên bờ vai hắn, như vậy thoải mái hơn, “Vậy bắt đầu từ nay, cứ làm thế đi, giờ thì cõng nương tử về nhà.”
Trầm Ngạn Khanh dưới bầu ngực mềm mại khẽ tựa của nàng, vui sướng cười
nói: “Được, chúng ta đi.” Dưới chân hắn như có gió, cảnh sắc trước mắt
đã lòe lòe lướt qua, cũng không làm rối một sợi tóc nào của nàng.
Ngạn Khanh.
Ừ, ta đây.
Thiếp vẫn luôn muốn đi xem biển rộng, muốn chèo thuyền trên biển ngắm mặt trời mọc.
Ừ, còn nữa không?
Thiếp còn muốn cưỡi ngựa chạy như bay trên thảo nguyên, muốn sống những
ngày an nhàn, sống những ngày nhìn gió thổi ngã rạp cỏ xanh thấy trâu bò rong ruổi.
Còn nữa không? Có muốn ngắm vùng sông nước Giang Nam dịu dàng? Cảm nhận chút cơn lạnh khốc liệt của gió phương Bắc không?
Ừm, đều muốn.
Được, chúng ta cùng đi, trước từ Tây đến Bắc, sau đó từ Đông lại đến Nam.
Trầm Ngạn Khanh cõng nàng chạy như bay, bước qua núi cao lướt qua sông
rộng, cuối cùng bước vào thành trì nơi bọn họ sinh ra và lớn lên.
Lý Minh Kỳ ngẩng đầu khỏi vai hắn, nhìn ngã tư đường quen thuộc, nghe
tiếng người ồn ào. Nàng nâng tay chỉ mười dặm phố dài trước mắt, lắc tay ngọc xanh biếc nơi cổ tay rung vang trong trẻo, những chuyện kiếp trước đều hóa thành cát bụi, không đề cập tới cũng được, kiếp này nàng nằm
trên lưng hắn, cả thân thể và tâm hồn đều ấm áp, “Ngạn Khanh, vì sao
ngay từ đầu chàng đã chấp nhất với thiếp như vậy?” Chấp nhất đến mức đáng sợ.
Trên người Trầm Ngạn Khanh như có dòng nước ấm chảy xuôi, quay đầu nhìn
nàng, giữa hai tròng mắt sâu thăm thẳm chất chứa tình yêu dịu dàng sâu
lắng, “Kỳ Kỳ, ta đã nói rồi, nàng chính là mạng của ta.” Không chỉ đơn
giản là yêu nàng như mạng, mà thật sự là như thế, nàng chính là tánh
mạng của hắn.
”Chàng lại định lừa thiếp phải không?” Lý Minh Kỳ ôm chặt cổ hắn, ngửi
hương thơm trên người hắn, cảm thấy ấm áp ngọt ngào, nam nhân này là của nàng, của một mình nàng.
”Không phải, ta nói thật. Kỳ Kỳ, ta là Long, nàng là Phượng, Long Phượng Hòa Minh, đó là huyền công của ba quyển sau, từ khi nàng ra đời, ta liền biết, cuộc đời này không
thể thiếu nàng.” Trầm Ngạn Khanh cõng nàng, chân bước nhanh hơn.
Cửa lớn của lý phủ đã gần ngay trước mắt, Lý Minh Kỳ từ trên lưng hắn
nhảy xuống đất, Phượng Hoàng trên lưng như lửa, gương mặt nàng cũng đỏ
au, thì ra bức Quan tưởng đồ mà huynh trưởng tìm khắp nơi không thấy lại ở trên người nàng.
Thì ra, là thế!
Bên tai Lý Minh Kỳ đột nhiên vang lên tiếng hoan hô của Tiểu Mễ đang vui mừng đến phát khóc: lão gia, phu nhân, mọi người mau đến đây, tiểu thư
và cô gia đã về rồi, rốt cục bọn họ cũng về rồi.
Trầm Ngạn Khanh ôm chặt ái thê đã đỏ bừng đôi mắt, nỉ non nói: Kỳ Kỳ, từ nay về sau, ta chỉ yêu nàng, cưng chiều nàng, sẽ không để nàng rơi một
giọt lệ.
---o Toàn Văn Hoàn o---
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ác Phu Cường Sủng Thê
Chương 171: Ân oán hôm qua chôn vào lòng đất (hạ-phần kết)
Chương 171: Ân oán hôm qua chôn vào lòng đất (hạ-phần kết)