Lúc khăn voan được vén lên, biểu tình của A Manh thực kì lạ, kì lạ đến mức làm cho trong lòng tân lang nào đó thực không biết là cảm giác gì.
Ngu Nguyệt Trác sờ sờ cằm nhìn kỹ tân nương tử giống như đầu gỗ của mình ngồi ở đó, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười, "Ta từng suy nghĩ rất nhiều lần, nhưng thật không ngờ sẽ là loại tâm tình này..." Một loại tâm tình không được đối phương chờ mong.
Bất quá, cũng rất thú vị ~~
Nghe được thanh tuyến kỳ dị kia vang lên, xông thẳng vào dây thần kinh làm cho đầu óc đang thác loạn của A Manh lập tức khôi phục, sau đó —— trực tiếp nhảy lên, cướp đường mà chạy. Nhưng trớ trêu phía trước là một tên nam nhân khủng bố cản đường, nàng theo bản năng lui về trên giường, sau đó dán sát người vào chân tường, vẻ mặt hoảng sợ mà phòng bị nhìn tân lang một thân áo đỏ như lửa trước mặt.
Vào thời điểm này, A Manh mới phát hiện mấy ma ma trong tân phòng đã rời khỏi lúc nào không biết,giờ trong phòng chỉ còn có hai người bọn họ, tình huống thực nguy hiểm.
"Nương tử, phản ứng này của nàng làm vi phu rất thương tâm nha?" Ngu Nguyệt Trác đang thưởng thức cái khăn voan hồng trên đòn cân ( cái cây để vén khăn của cô dâu), có chút chế nhạo trêu chọc.
A Manh lúc này cũng phát giác ra mình phản ứng thật sự quá nhu nhược, điều này không phải trực tiếp nói cho đối phương biết nàng sợ hắn sao? Vì thế, nàng liền thẳng lưng, cổ cũng trực tiếp cứng đờ. Nhưng A Manh nhất thời quên mất trên đầu mình còn đang đội mũ phượng nặng nề, một phút không cẩn thận, sức nặng ép tới nàng đổ nhào ra phía trước, bốn chân vấp vào nhau, mũ phượng rốt cục cũng văng ra khỏi đầu, nó lăn lóc ở trên giường vài vòng rồi rơi xuống dưới giường sau đó được một đôi tay tiếp được.
A Manh ngẩng mặt lên, nàng nhìn thấy vẻ mặt nam nhân kia đau lòng đón lấymũ phượng, trong lòng nàng như nghẹn khuất, nhưng nàng cũng không giống như mấy cô nương khuê các cổ đại bình thường, té ngã thì liền yếu đuối nhu nhược kêu đau làm cho người ta thương tiếc, nàng thậm chí ngay cả một tiếng kinh hô cũng không thốt lên mà là tự mình lăn lông lốc bò dậy, gập đầu gối, bầy ra một loại tư thế nửa quỳ phòng bị nhìn chằm chằm bạn nam nhân trước giường.
"..."
Loại nữ nhân ngay cả làm nũng cũng không muốn làm thực sự là không đáng yêu chút nào. Nhưng trong mắt bạn tướng quân nào đó bộ dáng này của nàng lại đáng yêu cực kỳ, thật sự làm cho người ta muốn bắt nạt.
Ngu Nguyệt Trác khẽ mím môi, rốt cục cũng nhịn không được cười rộ lên, "A Manh, tư thế của nàng là gì đây, đang phòng bị ta sao? Ngoan đi, ta hiện tại là phu quân của nàng, ta sẽ rất rất yêu thương nàng mà." Hắn tươi cười thật anh tuấn, một thân nho nhã lễ độ, nhưng ánh mắt lại lợi hại như chim ưng mạnh mẽ trên thảo nguyên đang vồ mồi, làm cho người ta không rét mà run.
Tin ngươi mới có quỷ!
Trong lòng A Manh oán thầm, nhưng nàng cũng hiểu tư thế hiện tại của mình thật sự là không hợp cho lắm, nếu là nam nhân bình thường ở cổ đại thì đã sớm tức giận đến có ý nghĩ muốn hưu thê rồi. Nhưng bạn tướng quân nào đó trước mắt nàng đây thật sự không phải nam nhân cổ đại bình thường, A Manh thật sự không còn cách nào khác khống chế phản ứng của chính mình.
Ngu Nguyệt Trác cầm mũ phượng đặt vào trên tủ, sau đó lại cười tủm tỉm gật gù đánh giá nữ nhân trên giường đang bày ra một bộ tư thế phòng thủ, gương mặt búp bê đáng yêu cùng dáng người thật nhỏ mà lại dám bày ra loại tư thế này, nhìn thế nào cũng làm cho người ta muốn bật cười.
A Manh bị hắn nhìn sợ đến nổi cả da gà, biểu tình đó của hắn giống như đang đánh giá con mồi, có vẻ như hắn đang suy tính xem nên xuống tay ăn từ nơi nào làm cho lông tơ cả người nàng đều dựng thẳng cả lên.
"A Manh, lại đây ~~" Ngu Nguyệt Trác tâm tình tốt ngoắc ngoắc ngón tay.
"..."
A Manh trừng mắt nhìn hắn, rất muốn cắn ngón tay kia một phác. Nghĩ nghĩ, nói, "Ngươi lui về phía sau năm bước, không, mười bước đi!"
"Không được!" Ngu Nguyệt Trác lắc đầu, hắn thưởng thức nữ tử nghẹn khuất đến biến sắc ở trên giường, rộng rãi nói: "Ba bước." Sau đó thực sảng khoái lui về phía sau ba bước, rồi cười khanh khách nhìn nàng, đôi mắt hắn không kiêng nể quét khắp người nàng.
Có thể làm cho bạn ác nam nào đó chưa bao giờ để ý tới ý kiến người khác chịu lui ba bước đã là cực hạn của hắn rồi, A Manh cũng hiểu không thể được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, nàng theo dõi hắn cẩn thận, thấy hắn rất phong độ bảo trì khoảng cách, nàng cũng yên lòng hơn sau đó xuống giường đi tới bàn trang điểm, cẩn thận tháo những trang sức trên đầu xuống.
Không biết như thế nào, nhưng có lẽ do ấn tượng ngày bé quá sâu sắc, cho nên A Manh thật sự không thể tưởng tượng ra dáng vẻ mình hướng nam nhân này yếu đuối làm nũng, vì vậy hiện tại việc này cũng do chính nàng tự tay hoàn thành, nàng căn bản không nghĩ tới chuyện kêu bạn ác nam nào đó đến hỗ trợ.
A Manh đang tranh thủ thời gian, đem một đống suy nghĩ ngổn ngang suy xét lại rõ ràng. Tuy rằng ván đã đống thuyền, nhưng thói xấu của con người là thường sắp ngáp ngáp đến nơi cũng vẫn muốn giãy dụa một chút, bằng không thật sự là không cam lòng nhắm mắt. A Manh cảm thấy chính mình thật sự là quá xui xẻo rồi, cho nên mới có thể biết rõ mình nhất định chỉ có thể gả cho hắn, mà trong lúc không hay biết, còn phát ra cái loại nguyền rủa kia, bây giờ có muốn vãn hồi cũng không kịp rồi.
Nguyền rủa hai nữ nhân không may mắn, trù cho các nàng cả đời điều bị người ta đè!
Có ai làm ra chuyện ngốc nghếch hơn nàng không, tự mình nguyền rủa mình... Nghĩ đến chuyện này, khuôn mặt A Manh liền biến xanh, nàng cảm thấy một loại nghẹn khuất nói không nên lời.
Ngay lúc A Manh tháo xong hết trâm cài trên đầu, nàng đột nhiên cảm giác lông tơ cần cổ mình dựng thẳng lên nhưng chưa kịp kinh sợ lưng nàng đã được một cái ôm ấm áp bao lấy, sau đó một đôi tay vòng quanh eo nàng, đem nàng ôm ra khỏi ghế.
"A ——" tiếng thét chói tai của nàng bị một bàn tay to che lại.
A Manh hoảng sợ nhìn bạn tướng quân nào đó đang ôm nàng đi đến chiếc giường kia, đôi mắt trắng đen phân minh mở to tràn đầy cự tuyệt, sau đó phát hiện chính mình đã bị ôm sát vào người nam nhân kia mà bạn nam nào đó còn chẳng biết xấu hổ dùng cằm cọ tới cọ lui trên cổ nàng.
"Quả nhiên là không trang điểm đẹp mặt hơn, sao lúc nãy nàng bôi cái mặt như mông khỉ vậy, vừa thối lại khó coi." Ngu Nguyệt Trác cười đến thật tao nhã, nhưng miệng lại phun ra lời ác độc như vậy.
A Manh thật hối hận, sớm biết hắn chán ghét mùi son, nàng tình nguyện để lớp trang điểm dầy cộm đi ngủ cũng tuyệt đối không xóa đi!
Ngay lúc A Manh bị bạn nam nhân nào đó sỗ sàng ôm lấy, đột nhiên một trận tiếng cô lỗ lỗ vang lên, động tác hai người liền đồng thời cứng lại.
A Manh cứng ngắc giật nhẹ khóe môi, sau đó nhịn không được kêu lên: "Nhìn cái gì, chưa thấy qua người đói bụng sao?"
"Gặp qua rồi, nhưng chưa gặp qua nữ nhân giống như nàng vậy, thực dũng cảm." Trên mặt Ngu Nguyệt Trác vẫn duy trì loại tươi cười nhã nhặn, nhưng trong mắt hắn lại tràn đầy bỡn cợt, nhìn dáng vẻ nữ tử trong lòng giận mà không dám nói gì hắn lại nhịn không được cắn lên môi nàng một chút, cho đến khi cắn đau nàng hắn mới rộng rãi buông nàng ra.
Ngu Nguyệt Trác không để ý tới vẻ mặt cự tuyệt của A Manh,hắn ôm nàng đến cạnh bàn rồi ngồi xuống, dáng vẻ ôn nhu săn sóc nói: "Đến đây, muốn ăn cái gì, ta gắp cho nàng, phải ăn cho no mới được nha."
A Manh đang thèm ăn thoáng chốc bị câu nói của hắn biến thành không có cảm giác gì, nàng chỉ có thể cúi đầu, lấy tốc độ của ốc sên mà ăn cơm.
Ngu Nguyệt Trác cũng không thúc giục nàng,hắn như đang thưởng thức cái gì mà nhìn nàng,bị hắn nhìn chằm chằm đến mức biểu tình A Manh càng ngày càng khó coi.
"Sao không ăn nhiều một chút? Xem nàng kìa, gầy thành bộ dáng này, không biết còn tưởng rằng nhạc phụ ngược đãi nàng nữa." Ngu Nguyệt Trác nói xong,hắn đưa tay vuốt mu bàn tay nàng rồi không ngừng di chuyển lên trên, sau đó tà ác cân nhắc bộ ngực nàng lớn nhỏ.
"Đừng động tay động chân!" A Manh chụp được tay hắn, cố nén giận: "Cha ta không có ngược đãi ta, ngươi đừng nói lung tung."
"À, như vậy thì là do kế mẫu ngược đãi nàng rồi." Ngu Nguyệt Trác nheo lại ánh mắt, khóe môi khơi mào lên một cái tươi cười tuyệt đối tà ác, "Không có việc gì, lần khác vi phu báo thù cho nàng."
"..."
Ngươi không bắt nạt ta là tốt lắm rồi! A Manh oán thầm trong lòng, sau đó không để ý tới hắn nữa mà tiếp tục chậm rãi ăn.
Tuy tốc độ nàng thật chậm, nhưng nàng muốn cố ăn thật no. A Manh vốn dĩ là muốn lấy cớ ăn để chống đỡ, sau đó nói thân thể không khoẻ tránh thoát đêm động phòng hoa chúc, nhưng lúc nàng ăn no bạn mỗ nam nào đó lại ngăn động tác của nàng lại, còn nói thật hoa mỹ gì mà vì thân thể khỏe mạnh của nàng mà suy nghĩ gì gì đó.
Ăn xong này nọ, nàng lại đi súc miệng thay quần áo, A Manh chậm chậm thay xong quay trở lại liền nhìn thấy bạn tướng quân nào đó đang mặc một bộ y phục màu trắng giống như nàng ngồi ở trên giường nhìn nàng cười đến thực ôn nhu, khuôn mặt tuấn nhã, vạt áo nửa mở, hình ảnh này nhìn thế nào cũng đều cực kỳ mê người, bạn sói nữ nào đó đã sớm nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng mà, không biết như thế nào, A Manh cứ cảm thấy con mồi ngồi trên giường kia giống như đang lòi ra cái đuôi to không có hảo ý phe phẩy với nàng, lông tơ nàng lại một lần nữa dựng thẳng lên.
"A Manh, lại đây, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, đừng nên lãng phí thời gian tốt đẹp này." Nam nhân dùng thanh tuyến kỳ lạ nói.
Câu này còn đáng sợ hơn, A Manh lại càng không dám đến gần,nàng chỉ kém là chưa tông cửa sổ mà chạy đi thôi.
Ngu Nguyệt Trác tự nhận bản thân là một trượng phu rộng rãi, thê tử không tới, thì để hắn tự đi qua vậy.
Vì thế A Manh còn chưa có chạy trốn tới bên cửa sổ đã bị bắt trở lại, sau đó cả người bị đè lên trên giường.
"Ngươi..."
Thanh âm của A Manh bị nam nhân lấy môi che lại, sau đó chính là một màn hôn nóng bỏng, đầu lưỡi cực nóng của nam nhân liếm khắp mọi nơi trong khoang miệng nàng, so với nụ hôn thô lỗ lần trước, nụ hôn này có vẻ ôn hòa hơn, nhưng vẫn làm người ta không thở nỗi.
Đang lúc nàng bị hôn đến hô hấp hỗn loạn khó thông, nam nhân đã di chuyển môi đến bên tai nàng,dùng thanh âm khàn khàn nói: " A Manh ngoan, nàng sẽ không nguyền rủa vi phu không cứng được chứ?" Nói xong, răng hắn dùng một chút lực, vành tai A Manh liền xuất hiện một dấu răng đỏ ửng.
"..."
Thanh âm hắn khàn khàn mà kỳ lạ vang lên bên tai làm cho lí trí A Manh mơ hồ, nàng hoảng sợ trừng to mắt nhìn nam nhân trên người mình.
Ngu Nguyệt Trác cười đến thực ấm áp, nhưng trong mắt lại thực tà ác, " A Manh ngoan,ta tin nàng cũng không muốn nếm thử cái gì gọi là họa từ miệng mà ra chứ? Ngoan, nàng muốn nguyền rủa ai cũng được, vi phu sẽ bảo kê cho nàng, nhưng tuyệt đối không được sử dụng trên người vi phu nha, bằng không A Manh sẽ không chịu nổi cảm giác bị phạt đâu." Nói xong, hắn lại ngắm ngắm nàng, trong mắt lộ ra một mảnh tà ác.
"..."
A Manh chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân hướng lên trên làm cho lòng của nàng lạnh lẽo.
Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, trái tim A Manh cũng theo tiếng đập cửa thùng thùng nhảy lên.
"Chuyện gì?" Ngu Nguyệt Trác nhướng mi, không vui hỏi.
Người bên ngoài hình như cũng biết mình đã quấy rầy chuyện tốt trong tân phòng, nhưng bởi vì có chuyện gấp, nên vẫn kiên trì trả lời: "Tướng quân, là Diêm công tử đưa tới lễ vật tân hôn cho ngài, ngài ấy nói ngài nhất định sẽ thích, lệnh cho thuộc hạ đưa lại đây cho ngài ngay."
Ngu Nguyệt Trác nghe xong, cúi đầu nhìn biểu tình người nào đó đang dại ra, sau đó mím môi cười, chầm chập từ trên người nàng đứng dậy, nhưng trong suốt quá trình này, bạn ác nam nào đó còn làm như vô tình cọ lên người nàng, động tác cực kỳ ái muội, khiến cho A Manh thở cũng không dám thở mạnh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hiền Thê Xui Xẻo
Chương 20
Chương 20