Nhìn nàng khóc nước mắt đầy mặt, rõ ràng Ngu Nguyệt Trác có một chút run sợ.
Trong trí nhớ của hắn, A Manh chưa bao giờ là người thích khóc, vô luận bị tổn thương thế nào, thống khổ thế nào, nhiều nhất chỉ đỏ hốc mắt, nhưng chưa bao giờ không báo trước mà khóc khổ sở cả - ừ thì đương nhiên là trừ khi ở trên giường bị hắn bắt nạt.
Điều này khiến lòng hắn dâng lên một cảm giác đau lòng không diễn tả bằng lời, tựa như nước mắt này chảy vào tâm hắn, khiến hô hấp của hắn không thể thông được.
"Đừng khóc, ta không sao..."
Ngu Nguyệt Trác đưa tay ra muốn lau nước mắt của nàng, nhưng khi hắn chạm vào mặt nàng, nàng lại tránh đi, sau đó tự dùng tay áo mình lau qua quýt nước mắt, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh nàng, dùng một thanh âm khàn khàn nói: “Ngồi xuống!”
Ngu Nguyệt Trác chớp mắt, trong mắt tràn đầy ôn nhu vô hạn, sau đó thực nghe lời ngồi xuống cạnh nàng, thuận theo yêu cầu của nàng, để mặc cho bàn tay vô lực kia nhẹ nhàng mơn trớn vết thương của hắn, mà vết thương kia lại chiếm đến hai phần ba diện tích lưng hắn, nhìn có chút khủng bố và dữ tợn, gần như không có một nơi nào được toàn vẹn. Khi tay nàng xẹt qua, mang lại cảm xúc tê dại, kèm theo đau đớn từ miệng vết thương khiến hình thành một loại cảm giác đối lập mãnh liệt, làm cho hắn không nhịn được mà rùng mình.
Nghĩ là hắn rất đau, A Manh vội thu tay, nhẹ giọng hỏi: “Đau lắm sao?”
Ngu Nguyệt Trác xoay người lại, nắm tay nàng, mỉm cười lắc đầu: “Không đau”
A Manh mếu máo, tin hắn mới là lạ, nhưng nam nhân vốn thích cậy mạnh, sẽ không thích tỏ ra yếu thế trước mặt nữ nhân, đau muốn chết cũng cố gắng giữ tôn nghiêm, điều này nàng lý giải được nhưng không đồng ý.
Đại khái là biểu tình của A Manh quá rõ ràng, Ngu Nguyệt Trác rất nhanh hiểu được liền sửa lời nói: “Kỳ thực là cũng rất đau, nhưng vì nàng mà bị như vậy, tất cả đều đáng giá! Có cảm động không? Nếu cảm động thì về sau, vô luận ta nói gì cũng không được cự tuyệt, nghe không?”
"..."
A Manh mặt đờ ra, thầm nghĩ nam nhân này quả nhiên là rất tà ác, để cuộc sống về sau được dễ dàng, nàng không nên biểu hiện rõ ràng quá. Nhưng mà thôi, hiện tại, nàng đang cảm động, đoán là dù hắn có yêu cầu biến thái cỡ nào, nàng cũng sẽ đáp ứng liền. May mà hắn không biết, nên không có nhân cơ hội này để đưa ra yêu cầu tà ác gì.
Lời của Ngu Nguyệt Trác thật sát phong cảnh, A Manh nhất thời không khổ sở như vậy nữa, tuy hiện tại nàng không có sức xuống giường, nhưng vẫn quyết định làm gì đó cho hắn, lấy ra khăn mặt sạch sẽ đã thấm ướt, tẩy vết máu xung quanh miệng vết thương cho hắn.
Tuy Ngu Nguyệt Trác nói miệng vết thương đã được xử lý qua, nhưng chỉ là xử lý qua, nhìn tình hình này, đoán là tình huống lúc đó thực gấp gáp, lại đang vội vàng trở về, chỉ đơn giản rắc thuốc lên, ngay cả băng bó cũng không có, máu thấm ướt cả áo lót đơn bạc, khiến miệng vết thương lại thêm phần đáng sợ, khiến sự đau lòng A Manh vừa vất vả ngừng lại giờ lại bắt đầu tràn ra.
Ngu Nguyệt Trác cởi nửa người trên để A Manh lau vết máu, trong lòng mềm mại mà yên tĩnh.
Chờ sau khi lau sạch vết thương, Ngu Nguyệt Trác đem thuốc đưa cho A Manh, A Manh lại bắt đầu bôi thuốc, nàng từ nhỏ đã là người hay gặp xui xẻo, bệnh lâu sẽ thành thầy, nên cũng hiểu được cách xử lý một vài vết thương da thịt, cho nên hiện tại, xử lý một vài vết thương này cho hắn coi như là thành thạo, sau khi rắc thuốc xong, rồi lấy một băng vải băng bó lại cho hắn. Trong cả quá trình, A Manh làm rất chậm, cũng rất cẩn thận, hơn nữa, thân thể vừa trải qua một lần phát độc nên cũng không có nhiều sức lực, nhưng vẫn cố chấp xử lý vết thương khủng khiếp này cho hắn.
“Trừ chỗ này, còn bị thương chỗ nào không?” A Manh nhịn không được mà hỏi, chỉ sợ còn vết thương ở nơi nàng không biết, hoặc là bị thương bên trong linh tinh, nếu không phải hiện tại là đêm khuya, nàng đã kêu thái y đến phủ xem thương thế cho hắn rồi.
“Không còn!” Ngu Nguyệt Trác tuỳ ý khoác áo ngoài vào, sau đó trở về bên giường ôm nàng vào lòng, dùng cằm cọ cọ hai má tái lạnh nhợt nhạt của nàng, nói: “Đây là vết thương do bị rớt xuống vách núi, nhưng ta không như A Trần không may mắn bị nhốt trong mê cung. Nói đến, chỗ đó không thể làm khó được hắn.”
"Hắn không muốn đi ra?" A Manh kinh ngạc "Vì sao?"
“Bởi hắn phát hiện trí nhớ của bản thân đã bị người khác cưỡng chế xoá đi một chút, hắn muốn tìm lại trí nhớ chân thật của mình.”
A Manh nghe được mà giật mình, theo bản năng nhớ đến Dung Nhan, không khỏi có chút do dự, hỏi: “Hắn với A Nhan…”
“Ai biết được!” Ngu Nguyệt Trác thập phần không có trách nhiệm mà đáp: “Chúng ta đều là người ngoài, nghĩ nhiều cũng không thể giải quyết được gì. Hơn nữa, bây giờ nàng còn sức để nghĩ chuyện của người khác sao? Tốt nhất là chăm sóc bản thân mình thực tốt rồi nói sau.”
Nói xong, Ngu Nguyệt Trác ôm A Manh thần sắc mệt mỏi đang muốn híp mắt lại ngủ vào trong lòng, nghiêng người cùng nàng nằm xuống giường.
A Manh lúc này chỉ là cố gắng chống đỡ, đầu đã có chút mơ màng, nghe lời hắn nói dù thấy không đồng ý, nhưng không nghĩ được nhiều hơn, lẩm bẩm một tiếng, vươn tay đến sau lưng hắn nhẹ nhàng sờ soạng, mới an tâm ngủ.
Đến khi xác định nàng đã ngủ, Ngu Nguyệt Trác mới đưa tay xoa hai gò má lành lạnh của nàng, rồi cẩn thận đứng lên, đem chăn quấn quanh người nàng, xác nhận khí ấm trong chăn không bị toả ra ngoài, mới buông rèm xuống, lấy quần áo từ một cái giá chậm rãi mặc vào, cuối cùng là thắt đai lưng cẩn thận, rồi lại đưa mắt nhìn người trong chăn một lần nữa, sau đó mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Ngu Nguyệt Trác vừa mới ra cửa phòng, một bóng đen đã tiến lên, đứng sau lưng hắn, cách vài bước chân.
“Nhất Dạ, từ ngày ta đi vắng, bên ngoài có động tĩnh gì không?” Ngu Nguyệt Trác không chút để ý hỏi, thanh âm kỳ lạ trong đêm có chút đặc biệt.
“Trong doanh trại có hai người hành tung mờ ám, bọn họ là giáo uý của Định Viễn tướng quân, có quan hệ thân mật với Lưu Quốc Cữu… Hoa Tự Ngọc của Thiêm Âm cung bị thương hành tung không rõ…”
Ngu Nguyệt Trác im lặng nghe, dù rời đi nửa tháng, nhưng dường như không có rời đi, trong lòng hiểu rõ mọi chuyện. Đến khi Nhất Dạ bẩm báo xong, trong lòng đã có kế hoạch.
Cho Nhất Dạ lui xuống, Ngu Nguyệt Trác quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, khẽ phất ống tay áo, thân thể nhẹ bay lên, nhảy đến tường ở sân đối diện, sau đó nhảy thêm vài cái đã biến mất trong đêm đen.
**********
Tây thành, đường Tan Thanh.
Bóng đêm thâm trầm, vầng trăng cô độc ẩn vào mây đen.
Ngu Nguyệt Trác đứng trước phủ đệ nhìn thực bình thưởng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bảng hiệu trên cửa, hai chữ “Trần phủ” được viết đơn giản, không có trang trí nhiều, thật sự là keo kiệt!
Nhưng là, tuy keo kiệt, nhưng nếu hiểu rõ người bên trong là ai, sẽ không xem nhẹ phủ đệ bình thường này.
Ngu Nguyệt Trác nhìn thoáng qua, sau đó xoay người hướng đến một bức tường, thân thể nhẹ nhàng bay lên, nhẹ nhàng như lông vũ, cứ như vậy mà đột nhập vào, như nơi không có người, đi đến một hành lang quen thuộc giữa rừng cây cối xanh um, rồi bước vào một gian phòng, phút chốc dừng lại cước bộ, thính giác nhạy bén dễ dàng nghe được thanh âm trong phòng.
"... Đại ca, ta thật sự làm không được."
"Ngươi còn gì không thể buông sao?"
"..."
"Đã là như thế, liền từ hắn đi."
"Nhưng là..."
“Không cần lo lắng, nếu việc không thể cứu vãn, ta sẽ tự mình ra mặt mang hắn đi, sẽ không để tái diễn lại chuyện năm đó.”
"... Ta không hy vọng hắn lại làm chuyện tổn thương bọn họ, bọn họ đều là vô tội."
“Thế giới này có nhân quả, không ai là vô tội. Tiểu muội, ngươi đối xử với người khác quá tốt, cho nên mới khiến hắn theo đuổi không bỏ được.”
.........
Sau đó là trầm mặc thật lâu.
Ngu Nguyệt Trác im lặng giấu mình chìm vào bóng đêm, đến khi người trong phòng đi ra, thân ảnh gầy gò có chút lảo đảo, chậm rãi biến mất trong bóng đêm. Sau đó trong phòng vang lên một thanh âm cực dễ nghe, khiến ai nghe được cũng khó quên đi.
"Đến rồi thì vào đi."
Ngu Nguyệt Trác hơi giật mình, sau đó thoải mái hiện thân, đẩy cửa mà vào.
Trong phòng trang trí đơn giản, có thể thấy được chủ nhân là người cần kiệm mà chất phác, trang trí đơn giản thế này cũng bộc lộ ra được ý tứ tao nhã giản lược. Mà người này đưa lưng về cửa, chỉ để người ta nhìn thấy bóng dáng mị lực, khiến họ có suy nghĩ đây là nam nhân có diện mạo tuấn tú phi phàm cỡ nào.
Nhưng khi nam tử này xoay người lại, cũng khiến cho người ta cực thất vọng, chỏ là khuôn mặt không có gì đặc sắc, như một người qua đường Giáp, Ất gì đó mà thôi.
(Các bạn đã đoán ra anh này là ai chưa?Nếu chưa thì editor buồn lắm luôn ý!)
Đôi mắt nam tử từ từ quét qua người Ngu Nguyệt Trác một cái, thở dài: “Thiêm Âm cung quả là nơi hung hiểm, quẻ kia của ta tính không sai. Thương thế của ngươi thế nào? Còn có thể chịu đựng được chứ?”
Ngu Nguyệt Trác hạ mắt, tao nhã nói: “Còn may, chỉ bị thương ngoài da, không cần lo lắng.”
Nam tử gật đầu, sau đó phất vạt áo, làm tư thế mời: “Ngồi đi, không cần khách khí.”
Ngu Nguyệt Trác cười càng thêm vui vẻ, “Đối với các ngươi, ta chưa bao giờ khách khí. Nhưng hôm nay ta không thể ở lâu, còn có chuyện ta cần làm. Uhm, hôm nay ta muốn đến nói cho ngươi về chuyện của A Trần, nhưng xem ra đã có người nói cho ngươi. Dung cô nương gọi ngươi là đại ca, nàng cũng là người Trần gia sao? Y thuật của nàng là của Trần gia?”
Nam tử lắc đầu, thở dài: “Nàng hiện tại không phải là người Trần gia, về y thuật của nàng, nàng cũng có chuyện xưa của mình, ta không thể nắm nàng trong tay.”
“Nga!” Ngu Nguyệt Trác gật đầu, trong lòng có nhiều chuyện, nhưng cũng không làm rõ, còn nói thêm: “A Trần bị vây ở Thiêm Âm cung, đó là mê cung từ được thiết kế từ thời cổ xưa, rất hung hiểm, không biết ngươi có tính toán được khi nào thì hắn có thể ra khỏi?”
Nghe vậy, ánh mắt của nam tử kia tràn đầy ý cười, nói: “Quả nhiên là ngươi rất quan tâm hắn, không uổng công năm đó hắn thu nạp ngươi.” Sau đó không đợi Ngu Nguyệt Trác biến sắc mặt, lại thở dài: “Chỉ sợ là không được, hắn là huyết mạch của dòng họ, ta không thể bói được chuyện của hắn. Đây là nhược điểm của Trần gia, mặc dù nhìn thấu chuyện đời, nhưng lại không nhìn thấu được chuyện mình, mới khiến cho Trần gia điêu linh (suy yếu, điêu tàn) như hôm nay.”
“Vậy thì quên đi!” Ngu Nguyệt Trác chỉ có thể buông xuống, lại nói: “Khả năng không lâu nữa ta sẽ xuất chinh, lần này không biết sẽ đi mất bao lâu, đến lúc đó, không thể chu toàn chuyện trong kinh, nếu có phiền toái, mong tiên sinh có thể trợ thủ một chút.”
“Đương nhiên, ngươi được coi như đồ tôn của Trần gia ta, người trong nhà giúp người trong nhà là đương nhiên.” Nam tử cười nói tự nhiên.
Sắc mặt Ngu Nguyệt Trác bị biến thành màu đen, “Ta chưa từng thừa nhận, năm đó là bị áp bách.” Mang theo oán hận đi ra cửa.
Nam tử nhìn hắn vài giây, rồi đột nhiên tỉnh ngộ, cười nói: “Ngươi còn giận A Trần dã ép buộc ngươi sao? Các ngươi không an phận, phiêu bạt giang hồ ba năm đã xảy ra bao nhiêu chuyện, cho nên mới có hàng loạt phiền hà mang đến cho nữ nhân của ngươi. A Nguyệt thật là đứa trẻ si tình, còn có thêm khí khái của Trần gia, không sai, xem ra năm đó, A Trần không nhìn lầm ngươi.”
Sắc mặt Ngu Nguyệt Trác càng đen, đột nhiên cảm thấy quyết định đi tìm người này là sai lầm, không bằng về xử lý công vụ đã tích tụ nửa tháng, rồi cùng A Manh dưỡng thương cho tốt còn hơn.
"Ta đi đây, không hẹn gặp lại!"
Bỏ lại một câu như vậy, thân ảnh Ngu Nguyệt Trác nhẹ bay một cái ra ngoài, giây lát đã biến mất trong bóng đêm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hiền Thê Xui Xẻo
Chương 107
Chương 107