Đường Hạc Lễ vẫn không tiết lộ với con gái một chút nào về chân tướng cô bị bắt cóc. Mặc dù cô vừa có cơ hội liền hỏi ông, nhưng ông luôn nói năng thận trọng.
Mà Bạch Ngôn Sơ cũng rất nhanh xuất viện. Vết thương của anh hồi phục rất tốt, sau khi xuất viện nghỉ ngơi thêm mấy ngày lại trở lại công ty.
Đêm nay, Du Du lại về nhà ăn cơm tối, lúc đi vào nhà Lâm Như Nguyệt nói với cô: "Cha con đang cùng Ngôn Sơ ở trong thư phòng nói chuyện đấy."
Du Du gật đầu một cái, đang muốn đi lên lầu, thấy Tiễn Cường đang đi xuống cầu thang. Cô dừng lại, gọi hắn lại: "Chờ một chút."
Hắn đứng lại, mang theo nụ cười đi tới: "Tiểu thư, cô kêu tôi có chuyện gì sao?"
Du Du cười quyến rũ một tiếng, kêu hắn đến bên cạnh bồn hoa màu xanh lá cây: "Làm phiền cậu hai ba phút."
"Tiểu thư, cô có chuyện gì cứ việc nói." Tiễn Cường hình như rất lúng túng.
"Cậu hãy thành thật nói cho tôi biết, lần trước người bắt cóc tôi rốt cuộc là ai?" Cô đi thẳng vào vấn đề.
Tiễn Cường biến sắc, ngay sau đó cười nói: "A, thật ra thì chính là mấy tên côn đồ không biết trời cao đất rộng, nghĩ bắt cóc con tin một lần để tìm vận may mà thôi!"
Du Du rất không hài lòng về câu trả lời của hắn, hỏi tiếp: "Là tổ chức hắc bang sao? Là tổ chức hắc bang nào? Có phải liên quan đến việc buôn bán của cha tôi hay không?"
Chính mình là một người phụ nữ ở nhà, sao lại có thể chọc tới người không đứng đắn kia ở bên ngoài? Trừ phi là cha của cô hoặc là Bạch Ngôn Sơ. Hai người bọn họ có đắc tội hắc đạo nào đó khi buôn bán hay không, làm cho những người đó ra tay bắt cóc mình?
Cô càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng lo lắng.
Tiễn Cường nghe được sự nghi ngờ trong giọng nói của cô, liền cười xấu hổ nói: "Tiểu thư, cô không phải lo lắng! Lần sau sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa đâu!"
Du Du biết, thân là trợ thủ đắc lực của Bạch Ngôn Sơ, Tiễn Cường là một người khôn khéo cẩn thận dè đặt, có thể không nói nhiều hắn tuyệt đối sẽ không nhiều lời.
Lúc này, lầu hai truyền đến giọng nói hơi khàn khàn của Đường Hạc Lễ: "Du Du, con cùng A Cường đang nói chuyện gì vậy?"
Du Du ngước đầu nhìn lên, cười duyên: "Không có việc gì, chỉ là tán gẫu mà thôi!" Nói xong cũng nhanh nhẹn bước lên lầu, đưa cánh tay ra ôm lấy cha, "Cha, mấy ngày nay con thật nhớ cha!"
Đường Hạc Lễ lại nhẹ nhàng gõ vào chóp mũi của cô, cười than: "Nghĩ tới ta? Ha ha? Đừng dỗ ta, bận rộn công việc mà ngay cả cha mình là ai cũng không biết, còn nhớ ta ư?"
Bạch Ngôn Sơ ở một bên yên lặng nhìn hai người, mỉm cười.
Đường Hạc Lễ lôi kéo tay của con gái đi xuống lầu, nói: "Đúng rồi, gần đây công việc của con như thế nào? Thuận lợi không? Không nên thức đêm!"
Du Du cau mày nói: "Rất tốt rất tốt! Cha không cần lo lắng!"
Bạch Ngôn Sơ lúc này chen vào một câu: "Kể từ khi Du Du đi làm, đã thay đổi rất nhiều! Càng trở nên thành thục hiểu chuyện hơn."
Du Du quay đầu lại trừng anh: "Lời này của anh là có ý gì?
Bạch Ngôn Sơ chỉ khẽ cười.
"Tốt lắm! Chỉ cần các con thật vui vẻ, ta liền yên tâm!" Đường Hạc Lễ cau mày nói, hiển nhiên đối với biểu hiện của con gái, ông không hài lòng lắm.
Bạch Ngôn Sơ lúc này lại nói: "Lão gia tử, tối nay con không dùng cơm ở nơi này được, con có việc phải đi trước."
Du Du nghe lời này, theo bản năng lặng lẽ liếc anh một cái.
Có chuyện gì sao? Có lẽ là chuyện của con tiện nhân đó?
Đường Hạc Lễ có chút không vui: "Ừ, cả ngày lẫn đêm bận rộn như vậy, ngay cả bữa cơm cũng không thể ăn? Có chuyện gì à? Có phải là chuyện của Tiểu minh tinh của Đài Truyền Hình không?"
Bạch Ngôn Sơ không có trả lời: "Một chút chuyện nhỏ mà thôi, rất nhanh sẽ xử lý tốt! Tối mai con nhất định sẽ đến thăm ngài!" Nói xong liền xoay người đi ra, Tiễn Cường đã theo sát phía sau.
Du Du cắn môi. Cô không thấy bóng dáng anh rời đi.
Đường Hạc Lễ thở dài nói: "Ai, thật là một chút cũng không bớt lo!" Ngay sau đó liếc mắt một cái nhìn con gái có chút đờ đẫn, hỏi: "Làm sao vậy?"
Du Du cười nói: "Không có việc gì! Con đang nghĩ tới kế hoạch ngày mai phải làm."
"Thật ra thì ta muốn nói, việc các con ly hôn thật ra thì chính là một sai lầm! Lúc trước con đã hành động theo cảm tính, một chút cũng không suy nghĩ! Một khi con đã nói ly hôn, không phải là tiện nghi cho Tiểu Minh Tinh đó quá sao? Con gái ngốc, điểm này con không nghĩ tới sao?"
Du Du có chút không nhịn được, liền xoay người ngồi vào trên ghế sa lon nói: "Ly hôn có cái gì không tốt? Đổi lấy tự do, muốn cùng người nào đi ra ngoài hẹn hò cũng được!"
Đường Hạc Lễ vội vàng hỏi: "Con nói là Kha nhị thiếu? Con còn cùng nó lui tới à?"
"Cha, con với cậu ấy vẫn là bạn tốt! Cha cũng đã chứng kiến quá trình trưởng thành của cậu ấy, làm sao vậy?"
Vẻ mặt Đường Hạc Lễ trở nên nghiêm túc rồi đứng lên: "Tuy là như thế, nhưng con không thể quá thân thiết với nó! Dù sao cũng là người của Kha gia, con đều không nên quá thân thiết."
"Hai nhà không phải là có giao tình sao? Cha cùng bác Kha không phải bạn tốt sao?" Du Du có chút không rõ.
Kha gia cùng Đường gia xưa nay là bạn trên thương trường, ngay cả Kha Đông Hải cùng Đường Hạc Lễ vẫn thường qua lại mật thiết. Những điều này mặc dù đã giảm bớt, nhưng cũng coi như là người quen. Nhưng hôm nay nghe được Đường Hạc Lễ nói không đồng ý mình cùng Kha gia trở nên thân thiết, Du Du quả thật có chút không hiểu.
Đường Hạc Lễ nhẹ nhàng vuốt đầu của con gái, dịu dàng nói: "Có một số việc, con không nên biết. Nhưng thế giới bên ngoài không đơn giản, ta muốn nói với con, với bất kỳ người nào con cũng phải có phòng bị."
Du Du nhìn mặt của cha, gật đầu một cái: "Cha, con đã hiểu."
Nhưng lại nhớ ra điều đó, liền hỏi, "Cha, vậy còn cha? Cha đối với người bên cạnh, đều có phòng bị sao?"
"Con nói cái gì?" Cha hỏi.
Du Du cẩn thận hỏi: "Cha, cha cảm thấy Bạch Ngôn Sơ có thể tin được không?"
Sắc mặt Đường Hạc Lễ biến đổi: "Con có ý gì?"
"Cha, cha giao tất cả chuyện lớn nhỏ của công ty cho anh ta, cha không sợ một ngày nào đó anh ta sẽ phản bội cha sao?"
Bí mật của người kia thật sự quá nhiều, quá nhiều làm cho cô cảm thấy sợ hãi.
Đường Hạc Lễ trầm giọng nói: "Con đừng đoán mò, đây không phải là chuyện của con! Con đừng quên, nó từng là chồng của con!"
Du Du không nói thêm gì nữa.
Sự tin tưởng của cha đối với Bạch Ngôn Sơ, hình như vượt xa tưởng tượng của cô. Bình thường có hai nguyên nhân tạo thành tình huống như thế: Một là Bạch Ngôn Sơ che đậy quá sâu, không lưu lại một chút kẽ hở, hoàn toàn nắm chắc sự tin tưởng của cha trong tay; Hai chính là anh ta quả thật trung thành với cha, đã sớm lật tẩy quân bài cho cha xem, cho nên cha mới yên tâm giao tất cả cho anh ta.
Rốt cuộc là trường hợp nào đây? Cô rơi vào trong trầm tư.
=== ====== ====== ====== ====== ===
Trong căn hộ của Giang Tâm Di, Bạch Ngôn Sơ ngồi ở trên sô pha dài trong phòng khách hút thuốc lá. Trong phòng bếp, dì của Giang Tâm Di cùng người giúp việc mới thuê tới đang nấu cơm.
Dì của cô ngày hôm qua mới từ nội thành tới đây, mục đích là giúp cô chăm sóc con gái Ny Ny.
Trên khay trà, Cafe Trắng của Malaysia bốc hơi nóng. Giang Tâm Di đọc xong một quyển tạp chí thời trang Paris, nhìn người đàn ông trên ghế sa lon hỏi: " Ngôn Sơ, mỗi ngày anh đều ở Đường gia ăn cơm sao?"
Bạch Ngôn Sơ nhẹ nhàng gõ tro thuốc lá nói: "Không hẳn. Một tuần đi hai ba lần."
Giang Tâm Di bưng ly cà phê lên nhẹ nhàng uống một hớp nói: "Em vừa nghĩ tới Đường Du Du ở gần anh như vậy, trong lòng liền buồn chán."
Bạch Ngôn Sơ ôn hoà nói: "Tâm Di, hiện tại tất cả theo ý nguyện của em mà tiến hành, em nên vừa lòng đi! Mục tiêu của em, không phải là Đường Du Du."
"Nhưng là, em sớm muộn gì cũng phải......" Giang Tâm Di có chút kích động.
Bạch Ngôn Sơ lạnh lùng cắt ngang lời cô: "Tốt lắm! Những chuyện kia anh sẽ an bài, đồng ý với anh, em không thể hành động thiếu suy nghĩ! Nếu không, người thua thiệt sẽ là em!"
Lúc này, trong phòng truyền đến tiếng khóc của con nít. Tiếng trẻ con khóc rất nhanh đã vang cả căn hộ.
Dì của Giang Tâm Di vội vàng từ trong phòng bếp đi ra, cầm một bình sữa đã hâm nóng nói: " Ny Ny đã tỉnh! Tôi cho đi nó bú sữa."
Bạch Ngôn Sơ nhìn bà một cái, sau đó nhỏ giọng nói với Giang Tâm Di: "Có rãnh rỗi thì mang dì của em ra ngoài đi dạo nhiều vào, trừ bảo bảo ra, bây giờ bà là ngươi thân duy nhất của em."
Giang Tâm Di lại phiền muộn cười một tiếng: "Người thân? Em đã sớm không có. Em nhất định là người bị vứt bỏ." Sau đó vành mắt đỏ lên, đưa tay lên nắm tay của Bạch Ngôn Sơ, áp vào trên mặt của mình thật nói, "Hoàn hảo khi có anh, Ngôn Sơ! Không có anh, em...... em liền......"
Nước mắt rất nhanh lăn xuống, hô hấp cũng co quắp, cực kỳ làm người khác muốn thương yêu.
Bạch Ngôn Sơ rút tay về, "Yên tâm, anh sẽ nghĩ biện pháp. Em nên khiêm tốn một chút, không nên chọc quá nhiều thị phi."
"Em hiểu rồi. Nghe theo lời của anh." Giang Tâm Di lau lau nước mắt nói.
Mẹ của cô Giang Thải Bình là một vũ nữ, trước khi kết hôn, có rất nhiều công tử có tiền theo đuổi. Sau đó lại ngoài ý muốn gả cho một thủy thủ, rời đi cuộc sống phong phú trên vũ đài. thời điểm thi ban giải trí của Đài Truyền Hình, Giang Tâm Di che giấu đoạn xuất thân này, nói mình là con gái nhỏ của giáo viên.
Sau đó cô cũng vẫn giấu giếm xuất thân của chính mình.
Thân phận thật của cô, trước mắt trừ dì của cô, cũng chỉ có Bạch Ngôn Sơ biết.
Bạch Ngôn Sơ dặn dò lần nữa: "Tâm Di, không cần đi tìm phiền toái. Cái này em nhất định phải nhớ."
Giang Tâm Di cau mày, đồng ý nói: "Vâng! Em sẽ chăm sóc cho bà ấy thật tốt!"
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên. Cô vừa cúi đầu nhìn, sắc mặt nhất thời tái nhợt, do dự không biết có nên nhận hay không.
"Sao vậy?" Bạch Ngôn Sơ hỏi.
"Hắn...... Hắn gọi tới, có nên nhận không?" Giọng nói của Giang Tâm Di cũng có chút phát run.
Bạch Ngôn Sơ nhẹ nhàng vểnh môi lên: "Tại sao không?"
Giọng nói của Giang Tâm Di càng ngày càng trở nên yếu ớt: "Phải cùng hắn nói gì? Hắn, hắn rất ít gọi điện thoại cho em! Em sợ!"
Bạch Ngôn Sơ đứng lên: "Em hỏi hắn, hắn cùng người nhà phải tranh thủ làm sao?"
Một ngụm cà phê anh cũng không có uống. Giang Tâm Di cầm điện thoại di động lên.
=== ====== ====== ====== ======
Nghe Kha Triết Nam nói, rốt cuộc hắn đã lấy được sự đồng ý của Kha Triết Khôn, có thể đổi một văn phòng lớn hơn.
Hai người hẹn nhau thời gian ăn bữa tối, Du Du không khỏi hỏi: "Sao anh ta lại đồng ý với cậu?"
Kha Triết Nam cười có chút giảo hoạt: "Bởi vì tớ đánh động cho cha tớ, ha ha. Gần đây anh ấy bị quấy rầy về chuyện của Trình Lệ Châu, sẽ không rảnh để nhìn tớ. Cha cũng nói anh ấy, nói anh ấy không nên buông tha cho Trình tiểu thư."
Du Du càng tò mò: "Ah, anh cậu rốt cuộc thừa nhận mối quan hệ với Trình tiểu thư có vấn đề à? Anh ta không phải là có phụ nữ ở bên ngoài chứ?"
Cô thừa nhận mình vô cùng thích bát quái.
"Hình như là thế." Kha Triết Nam có chút chán nản nói.
Du Du phẫn nộ nói: "Anh cậu cũng thật là quá đáng! Trình tiểu thư tốt như vậy mà không cần, còn muốn đi bên ngoài tìm người khác!"
Thật không nhìn ra Kha Triết Khôn nghiêm túc đàng hoàng thế, thế nhưng cũng có lúc cướp cò bên ngoài. Đàn ông ở cái thế giới này, một tên tiếp theo một tên bẩn thỉu lần lượt đi lên, quả thật làm cho cô cảm thấy thất vọng đau khổ.
"Tiểu Nam, về sau cậu sẽ không làm chuyện như vậy chứ?" Cô liếc Kha Triết Nam, cười nói.
Mặt Kha Triết Nam đỏ lên, nói: "Tớ đương nhiên sẽ không như vậy! Tớ sẽ không làm chuyện không có lương tâm như vậy!"
Du Du cười dịu dàng nói: "Ngoan! Tớ tin cậu!
Lại nhìn đồng hồ một chút nói, "Nếu không có chuyện đưa tớ đến văn phòng của cậu trước đi! Buổi tối tớ còn muốn làm một phần kế hoạch."
Kha Triết Nam gật đầu một cái, dùng khăn giấy ưu nhã lau khóe miệng một cái, " Được."
=== ====== ====== ======
Hai người đến văn phòng của Kha Triết Nam, lại phát hiện một bóng đèn không sáng. Du Du cau mày nói: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Kha Triết Nam không để ý cười cười, "Bóng đen hư! Ai, không biết có phải chỗ này biết tớ muốn rời đi, cảm thấy không bỏ được, cho nên không sáng đèn?" Cuối cùng giọng nói có chút thương cảm.
Du Du cười nói: "Có thể! Dù sao nơi này là nơi mà cậu đã phấn đấu hai năm. Mặc dù hơi nhỏ một chút, nhưng cái này là nơi bắt đầu ước mơ của cậu."
Kha Triết Nam còn nói, "Ngày mai sẽ là thời gian kí hợp đồng định kf. Chỉ là chủ nhà rất tốt bụng, không có thúc giục tớ rời đi, mà nói tớ cứ dọn dẹp từ từ."
Du Du giúp hắn dọn dẹp áp-phích cũ, nói: "Trai đẹp chính là không giống nhau! Người gặp người thích!"
Kha Triết Nam nhìn một bên mặt của cô, thật sâu nói: "Du Du, cám ơn cậu! Cậu ủng hộ tớ như vậy, tớ rất vui."
Kể từ đêm hắn cõng cô đi bộ, cô cảm giác hắn có chút thay đổi, cho nên nói chuyện liền cẩn thận một chút, không dám nói vượt quá đề tài.
Cô có một lần rất muốn tránh hắn. Nhưng, cuối cùng đó không phải là biện pháp hay. Cô cần đối mặt với hắn, cũng hi vọng sẽ nói cảm tưởng chân thật nhất của mình cho hắn biết. Tình cảm giữa nam nữ rất tế nhị và yếu ớt, nhiều một phần ít một chút cũng sẽ sinh ra sơn băng địa liệt khác nhau.
Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cô không muốn nhìn thấy hắn bị tổn thương.
Du Du đến gần một bước nói: "Cậu đừng khách khí như thế, chúng ta là bạn bè tốt, vĩnh viễn không thay đổi."
Cô cố ý nói to bốn chữ cuối cùng.
Kha Triết Nam cúi đầu, động tác trên tay ngưng lại, nhưng không có lên tiếng.
Du Du quả thật không dám nhìn vẻ mặt trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn. Đúng lúc này, chuông cửa reo lên.
Hai người cũng trong lúc đó đồng thanh nói: "Tớ đi mở cửa!"
Sau đó nhìn nhau cười lúng túng một tiếng.
Kha Triết Nam hơi đỏ mặt nói: "Hay là tớ đi!" Nhưng cửa đã được mở ra.
Vừa mở cửa ra, hắn liền kêu lên: "Sao anh lại tới đây?"
Sau đó là giọng nói lạnh lung của Bạch Ngôn Sơ: " Văn phòng của Kha nhị thiếu thật đúng là không tệ! Nhưng có chút nhỏ bé, làm cho người ta có cảm giác bị đè nén!"
Du Du vội vàng quay đầu lại, nhìn anh nói: "Làm sao ngay cả nơi này anh cũng làm phiền tôi vậy?"
Bạch Ngôn Sơ tới một mình, sau lưng không có bóng dáng của trợ lý. Anh đi vào, cười nói: "Em thật giống như không hề đặt lời nói của cha em và anh vào lòng!"
Kha Triết Nam chỉ vào cửa lạnh lùng nói: " Bạch Ngôn Sơ! Chuyện của tôi cùng Du Du không cần anh quan tâm! Anh hãy đi đi!"
Bạch Ngôn Sơ xoay người, dùng ánh mắt lạnh lùng ghê người nghiêm nghị nhìn hắn, nói: "Lại muốn tôi gọi điện thoại kêu anh của cậu phái người tới đón cậu về nhà sao? Anh bạn nhỏ?"
Du Du thấy lời này quá hung hăng liền nói: " Bạch Ngôn Sơ! Anh rốt cuộc muốn thế nào? Anh can thiệp vào chuyện của tôi cùng Tiểu Nam, tôi thật sự không muốn khách khí với anh nữa!"
Bạch Ngôn Sơ lạnh lùng nhìn cô: "Em và hắn có chuyện gì? Các người vẫn đang gặp gỡ sao?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chồng Trước Có Độc
Chương 36: Lòng nghi ngờ nặng nề
Chương 36: Lòng nghi ngờ nặng nề