Edit: LĐ
Giống như Viên Trường Khánh đã hỏi, chiều ngày hôm sau, San Nương cùng Lâm Như Trĩ đến viện tế bần cùng hai vị học tỷ trong thư viện.
Chờ khi các nàng đến nơi, Lâm Như Đình đã mang một xe đồ vật quyên tặng đến trước. Mà cùng đến với hắn cũng chỉ có hai nam sinh.
Mày liễu nhăn lại không nhịn được hỏi Lâm Như Đình: “Sao chỉ có mấy người, còn những người khác đâu?”
Lâm Như Đình nói “Những người khác đi theo Từ tiên sinh, đến nông thôn tìm hiểu rồi.”
thì ra là như vậy, trước vài ngày quyên tặng sẽ có người biết, lại có bọn lưu manh giả mạo hộ nghèo đến lãnh đồ tế tặng, sau khi Lâm lão phu nhân biết liền giận dữ, liền quyết định ngừng giúp đỡ những hộ nghèo đó, chờ đi kiểm tra từng hộ đúng sự thậtrồi lại nói sau.
Mà thư viện Mai Sơn có thuyền thống đi xa học hỏi, lão sơn trưởng cảm thấy đây là cơ hội tốt để học sinh có thể hiểu biết xã hội, liền đem chuyện tìm hiểu điều tra này ôm lấy, chỉ coi như là cơ hội du học mùa xuân. Cho nên trừ bỏ Lâm Như Đình mang mộtvài người ra bên ngoài, Lâm Như Hiên cùng Viên Trường Khanh từng người dẫn đầu đi đến nông thôn.
“Điều tra toàn bộ tốt một chút.” San Nương cùng Lâm Như Trĩ lôi kéo Trương Hương Nhi đi cùng nói với Du Tuệ “Ta là nói, có vài người căn bản là không nên đồng tình. Liền như sau nhà ta, có tên lưu manh thích đánh bạc, nhà hắn đúng thật nghèo lắm, nhưng tất cả cùng do hắn mà ra! Bởi vì nhà hắn nghèo, cho nên mỗi lần trong trấn có quyên tặng đồ hắn đều có phần. Nhưng mỗi lần lãnh đồ về, lại không có một cái nào cho mẹ già con nhỏ, cũng chẳng có cái nào về nhà, đã bị hắn cầm đi đánh bạc.”
Lâm Như Đình quay đầu lại cười nói: “lúc này đi kiểm tra đối chiếu sự thật, đó là cách ngăn chặn những chuyện như vậy, để lòng thiện nguyện của mọi người được dùng đúng nơi.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, trong viện tiếp tế người già cùng bọn nhỏ đều hăng hái đến giúp dỡ hàng xuống, bất quá cũng có một ít ngại ngùng khi gặp người lạ, nép tường ngay cửa, chỉ ló một mắt nhìn bọn họ.
Mà có thể nói, San Nương hai đời đều là sống trong cảnh ăn ngon mặc đẹp, nàng gặp qua người nghèo khổ, bất quá cũng chỉ là ăn xin trên đường. Nàng cho rằng, viện tế bần này so với ăn xin lưu lạc đầu đường còn tốt hơn, nhưng trên thực tế, đại đa số quần áo của người trại tế bần so với ăn xin cũng không tốt hơn là bao nhiêu, đều giống nhau, đều là chấp vá chồng chất lên nhau. Điều khác nhau duy nhất, đại khái chính là nhìn sạch sẽ hơn ăn xin mà thôi.
Lúc này San Nương mới biết được, trại tế bần này bất quá cũng là người già cô đơn, bệnh tật sống chung một nhà, miễn cưỡng duy trì ấm no mà thôi, có yêu cầu nhiều cũng không đủ.
Nhìn những người đó, Lâm Như Trĩ tính tình trẻ con hô hô nói: “Khó trách tổ mẫu tức giận như vậy, đồ chúng ta quyên góp không nhiều, lại bị những người lòng dạ hiểm độc chiếm mất, người thật sự cần sự giúp đỡ liền càng đáng thương.”
Nàng chưa dứt lời, bỗng nhiên liền nghe được người đáp lời nàng: “Bọn họ cũng không hề đáng thương.”
San Nương cùng Lâm Như Trĩ quay đầu lại, liền thấy một thiếu niên đứng phía sau. Thiếu niên này xiêm y trên người cũng giống như những người nọ, cũng vá vấp năm bảy chỗ, nhưng dù xiêm y đã cũ, lại vô cùng sạch sẽ.
Lâm Như Trĩ vừa đến thư viện không lâu, không quen biết người này, San Nương lại biết.
Thiếu niên này họ Mai tên Hoan Ca, là đứa trẻ bị bỏ rơi của viện cô bần Mai Sơn Trấn, từ nhỏ thích đọc sách, thường thường trèo tường sang chùa bên cạnh nghe hoà thượng niệm kinh. Đại hoà thượng chùa Mai Sơn trong lúc vô tình phát hiện, đứa nhỏnày vậy mà trộm kinh thư, nhận biết mặt chữ trên kinh văn của hoà thượng, tức khắc lòng yêu mến tài năng trỗi dậy, tự mình đưa hắn đến cho Lâm sơn trưởng. Khi đó dựa vào trình độ của hắn, kỹ thuật căn bản thì không thể đậu vào thư viện Mai Sơn, Lâm sơn trưởng phá bỏ lệ cũ nhận hắn. đứa nhỏ này học tập cũng gian khổ, ngắn ngủi hai ba năm, liền theo kịp đồng học. Bây giờ mỗi năm thi cử, mười tên đầu bảng chắc chắn có tên hắn.
Mai Hoan Ca năm nay cũng chỉ mười bốn, mười lăm tuổi, sinh ra có làn da ngăm đen. Có lẽ do từ nhỏ khổ cực, dù lớn hơn San Nương cùng Như Trĩ một tuổi có lẽ nhưng thân thể không cao hơn các nàng là bao. Bởi vì hắn thon gầy cho nên mới làm cái đầu to nổi bật hơn.
San Nương tuy rằng biết hắn, hai người trước đây lại không nói chuyện. Nàng quay đầu lại cười nói với hắn: “Sao nói vậy?”
Mai Hoan Ca nói: “Bọn họ bất quá là do tuổi già cùng trẻ nhỏ cho nên mới không làm được việc gì, nhưng bọn họ cũng là nỗ lực làm chuyện mà khả năng mình có thể làm, bọn họ không có nằm trong đám người cần cứu tế nơi đó, cho nên bọn họ khôngđáng thương, người thật sự đáng thương chính là những người có tay chân đầy đủ mà lại đi lợi dùng người khác.”
Mai Hoan Ca khi nói chuyện, có kiểu thái độ cực kỳ nghiêm túc, làm San Nương nhịn không được mà nghĩ đến hoà thượng giảng kinh ở chùa cách vách.
không chỉ có nàng nghĩ như vậy, mà Lâm Như Trĩ cũng thế. Chờ đến khi Mai Hoan Ca rời đi chỗ khác, Lâm Như Trĩ mới kéo tay áo San Nương cười nói: “Ta sao cảm thấy trên người hắn đầy ngập ý thiền?”
San Nương phốc một cái cười rộ, liền đem thân thế Mai Hoan Ca nói cho Lâm Như Trĩ biết.
“A!!” Lâm Như Trĩ đột nhiên giơ tay chỉ Mai Hoan Ca, làm cho Mai Hoan Ca đang giúp đỡ dỡ hàng bên kia quay lại nhìn nàng. Nàng vội đỏ mặt thu tay, quay người lại, đưa lưng về phía hắn, nói với San Nương: “thì ra là hắn, tổ phụ viết thư về kinh đã từng nhắc qua hắn, cha ta còn lấy hắn ra mà dạy dỗ ta.” nói, dẩu cái môi, mang theo hai phần oán giận trộm nhìn hắn.
- ---Đấy, lại là “Con nhà người ta.” giận chó mắng mèo
Ngón tay nàng vừa rồi chỉ đến làm Mai Hoan Ca rất là nghi hoặc, thường thường nhìn về phía các nàng bên kia. Lâm Như Trĩ trừng mắt với hắn, bị hắn thấy được. Người này từ nhỏ đã nghe kinh phật mà lớn, cũng thật tựa hoà thượng quá cao sờ không tới đầu (không hiểu chuyện) cúi đầu nhìn lại mình từ trên xuống dưới, làm cho Lâm Như Trĩ đột nhiên cười, đến gần San Nương nhỏ giọng nói thầm: “hắn có chỗ nào giống là thần đồng đâu? Ta nhìn thấy rõ ràng là con mọt sách.” nói xong, lôi kéo San Nương điqua giúp đỡ phân phát đồ vật.
Chỉ sau chốc lát, một xe quyên tặng đồ vật lại đến cửa. San Nương lúc này vừa phân phát đồ trong tay xong, thấy xe ngựa vào sân, liền chủ động ra đón.
Mà nàng không ngờ đến, người nhảy từ xe ngựa xuống lại là Viên Sưởng Hưng
“Thập tam muội muội”
Viên Sưởng Hưng vừa thấy nàng liền dính đến, thế nhưng đã quên là hắn đưa xe đến đây, chỉ vây quanh San Nương xum xoe một trận.
San Nương nhíu mày nói: “Người không phải là đưa xe đến đây sao? Danh sách đây?”
“Ở đây, ở đây.” Viên Sưởng Hưng cười đưa danh sách đưa qua, lại nhân cơ hội đến gần San Nương một bước.
San Nương liền nghiêng người tránh hắn, vờ như là xem xét những hàng hoá này nọ, vòng quanh xe ngựa một vòng. Ngay từ đầu, Viên Sưởng Hưng còn nhắm theo đuôi, nhưng có lẽ là thấy nàng ngay cả ánh mắt một cái cũng không cho hắn, hắn khôngdính theo nữa. San Nương không khỏi nhẹ nhàng thở ra, xoay người gọi Lâm Như Đình: “Sư huynh, xe này toàn là gạo.”
Lâm Như Đình sớm đã nhìn thấy xe ngựa đến, lúc này đã đi tới. Nghe thấy lời nàng nói, hằn cười muốn trả lời, sắc mặt lại bỗng nhiên biến đổi, hét một tiếng ““Coi chừng.” Liền một bước xông đến, đưa tay bắt được tay phải của San Nương.
Mà đồng thời với lời Lâm Như Đình, Viên Sưởng Hưng đang đứng bên trái nàng, cũng kêu một tiếng “Coi chừng.” Đồng thời cũng giữ lấy tay trái của nàng.
Có lẽ, trong tiềm thức nàng vẫn luôn đề phòng Viên Sưởng Hưng, nháy mắt bị hắnnắm lấy, nàng theo bản năng mà rụt tay trái về, lúc này Lâm Như Đình lại lôi kéo tay phải của nàng, vì thế nàng đứng không vững, liền nhào về hướng Lâm Như Đình.
Lần này, Lâm Như Đình không giống như những lần trước tránh kịp, liền bị cái tránh của nàng đập ngay vào ngực.
Cũng lúc này bao gạo từ trên đỉnh xe vừa đúng lúc rơi xuống, ầm một tiếng vang lên, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, mọi người đều nhìn thấy nàng lao vào lòng ngực Lâm Như Đình.
Tuy là như thế, Lâm Như Đình phản ứng nhanh như cũ, chỉ cúi đầu liếc nhìn nàng, liền nhanh bắt lấy hai tay nàng, đỡ nàng đứng vững, lại nhanh chóng lùi lại một bước. chỉ trong chớp mắt, nàng là nàng, hắn là hắn.
Lâm Như Đình nhìn nàng một cái, cúi đầu, vòng qua người nàng xem xét bao gạo bị rơi xuống.
San Nương lại còn có chút ngơ ngác.
Tầm mắt của nàng cơ hồ theo bản năng mà đi theo hắn, thẳng đến khi nhìn thấy bao gạo rơi dưới đất, nàng mới chớp chớp mắt, phục hồi tinh thân.
Mà thật ra, nàng đứng bất động tại chỗ, túi gạo kia rơi cũng không trúng nàng….
Nàng đưa ta sờ gáy, bỗng nhiên gương mặt một luồn khí nóng đến muộn.
Nàng vẫn còn ngơ ngác, Lâm Như Trĩ cùng sư tỷ Trần Lệ Quyên, cùng với Du Tuệ, Triệu Hương Nhi đều hoảng sợ chạy đến chỗ nàng.
“làm sao vậy, làm sao vậy? Có đụng trúng nơi nào không?” Mọi người vây quanh nàng xem xét một lượt.
San Nương đang muốn trả lời, liền nghe được lời Viên Sưởng Hưng đứng ngoài nhóm người lớn tiếng nói: “Thập tam muội muội thật là, ta kéo muội, muội sao lại đẩy ngược ta ra? Sư huynh sức lớn liền kéo muội đi, vằng không hôm nay đã xảy ra chuyện lớn rồi.”
San Nương nhăn mày, quay đầu nhìn Viên Sưởng Hưng. Bây giờ trong thư viện vẫn còn truyền đãi lời bát quái về nàng cùng Lâm Như Đình, hăn ta gào to như vậy, lập tức làm người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng.
Cách đám đông, San Nương quả nhiên nhìn thấy, Viên Sưởng Hưng nhìn thì vẻ mặt là đang quan tâm, thật ra đôi mắt lại chớp loé, tuyệt đối là loại ánh sáng đầy ác ý.
Nàng đột nhiên nheo mắt lại, hướng về phía Viên Sưởng Hưng bĩu môi, không khách khí nói “Biểu ca còn không biết xấu hổ! Mất công muội chạy tránh bên cạnh sư huynh, nếu mà muội chạy qua chỗ huynh, thật sự vừa vặn bị đè trúng.”
Lâm Như Đinh như là không nghe được hai người là đang nói gì, ngẩng đầu đánh giá đỉnh xe, nói: “đang tốt như vậy, sao bao gạo này lại rơi xuống?”
Viên Sưởng Hưng lập tức mang vẻ mặt áy náy nói: “Điều là ta không tốt, ta cho rằng có thể dỡ hàng, liền tháo dây thừng bên này trước.”
Tức khắc, San Nương liền hiểu, lúc nãy hắn bỗng nhiên không đi theo nàng, là đi làm cái gì.
Chỉ là, làm nàng bị thương, đối với hắn có ích lợi gì?
San Nương bất quá chỉ có chút hoảng sợ nho nhỏ, lại bị Trần Lệ Quyên cùng Lâm Như trĩ đè xuống ngồi một bên nghỉ ngơi hồi lâu.
Mà tên đầu sỏ gây tội Viên Sưởng Hưng, lại làm ra vẻ không có việc gì, dựa theo mộttiếng “Biểu ca” của San Nương, vậy mà khắp nơi giả vờ ra dáng biểu ca, đối với San Nương xum xoe vô cùng. Đó là San Nương không có phản ứng với hắn, hắn vẫn là bám riết như vậy.
*·*·*
Buổi tối ngâm mình trong thùng tắm gỗ lớn, San Nương đưa tay chống cằm, gương mặt hồng nhuận, rất khó nói nàng là bị nước ấm làm hồng da, hay là bởi vì nàng nghĩ lại cảnh trán mình va vào lòng ngực Lâm Như Đình khi nãy.
Lúc nàng đụng phải hắn, trong mắt Lâm Như Đình tràn đầy kinh ngạc.
Nghĩ hắn kinh ngạc nhìn mình, nghĩ hắn nhanh đỡ nàng đứng vững, cùng với lúc hắnquay đầu tránh nhé, thật ra cũng không có gì, Lâm Như Đình vậy mà ngoài suy đoán của mọi người, mà có vẻ hoảng loạn, thậm chỉ có thể nói là tay chân luống cuống, này khó tránh làm nàng thấy có chút lạ.
Mà lại nói, kỳ thậy lúc trước nàng cũng từng có hai lần suýt đụng phải hắn, những mỗi lần là hắn đều đỡ đúng lúc, mỗi lần như vậy hắn đều là nho nhã lễ độ mà lùi về sau một bước, tựa như là muốn cùng nàng duy trì khoảng cách khuôn phép. San Nương nhìn ra, đó là một dạng phong độ quân tử, nhưng hôm nay Lâm Như Đình khác thường, làm nàng không nhịn được suy nghĩ nhiều hơn…
- ---Được rồi, nàng chính là không biết thẹn mà nghĩ, lâm Như Đình kia, sẽ khônggiống như người khác nói, nhìn nàng với đôi mắt khác đi?
San Nương kiếp trước ngu ngốc yêu một người, được người thích cảm giác là thế nào, thật ra nàng cũng không biết rõ. Cho nên biểu hiện kỳ quái này của Lâm Như Đình, làm nàng nghi hoặc cũng làm nàng có chút đắc ý nho nhỏ cùng …. Chút động tâm không nói được.
Nếu nói Viên Trường Khanh là băng, như vậy Lâm Như Đình chính là thuỷ. Giống như nước tắm ấm áp này, đặt mình vào thật là thoải mái.
Có lẽ nàng ngâm nước ấm hơi lâu, có lẽ là nghĩ nhiều đến chuyện lúc chiều, vì thế ban đêm nàng mơ thấy Lâm Như Đình.
Trong mơ, Lâm Như Đình đứng cách nàng ba bước chân, nhìn nàng mỉm cười, nàng cảm giác nụ cười ấm áp như nước tắm làm nàng thoải mái. Nàng nhìn hắn, cũng mỉm cười. nàng muốn nói với hắn, liền đến gần hắn thêm một bước. Liền không nghĩ hắnsẽ lùi về sau một bước. Nàng bám riết không tha mà bước gần đến hắn, hắn ở nơi đó vẫn không chút hoang mang mà lùi lại, trước sau gì cũng cùng nàng duy trì khoảng cách ba bước chân, tuy rằng trên mặt hắn vẫn luôn tươi cười, cười ôn nhu ấm áp như nước trong thùng tắm….
Sáng sớm hôm sau, Lý ma ma xoa tay nhanh chân đi vào phòng ngủ của San Nương, đang chuẩn bị gọi nàng rời giường, bỗng nhiên thấy nàng đã ngồi dậy sau màn.
“cô nương hôm nay sao thức sớm như vậy?” Lý ma ma cười đi lên vén màn lụa, vừa vén vừa hỏi San Nương: “cô nương đêm qua ngủ có ngon không?”
San Nương đôi mắt mơ màng, lẩm bẩm oán giận nói: “một chút cũng không ngon. Mơ thấy không biết đuổi theo cái gì, mà đuổi cả đêm, làm mệt chết ta.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phiền Toái
Chương 65: Ngoài ý muốn
Chương 65: Ngoài ý muốn