Gần đây Lý hồng Vũ luôn nằm mơ, trong mơ không những anh chiếm đoạt được công ty thiết kế "Tân Hân", ngay cả công ty Lâm thị cũng bị anh đánh sập đến nỗi chưa tới vài năm đã không thể lật lại được nữa. Khi đó anh rất vui mừng, rốt cuộc không cần phải sống giống như cuộc sống ngày xưa nữa.
Ngay cả Lý thị anh cũng nắm quyền thừa kế, nhiều năm đi tìm thân thế rốt cuộc cũng đã thành công. Lúc anh đang vui mừng cười tủm tỉm lại bị người khác dội một gáo nước lạnh, sau đó anh lập tức tỉnh táo lại, nhìn vẻ mặt hung thần ác sát trước mắt, tinh thần của anh có chút hoảng hốt.
Còn chưa kịp nói gì, trên mặt hứng trọn một cái tát. Sau đó một giọng nói hùng hùng hổ hổ cảnh cáo: "TMD ngủ thì ngủ đi, ồn ào cái gì. Đánh thức đại ca đây mày nhất định phải chết." Nói xong cũng đi đến một bên nằm xuống tiếp tục ngủ.
Lúc này, đã là nửa đêm, anh cũng mệt nhọc cả một ngày, che đôi má nóng lên của mình. Bởi vì nằm mơ, anh lại bị mất ngủ. Bên thỉnh thoảng có tiếng còi cảnh sát vang lên, anh cười khổ vài tiếng.
Cả đời, cả đời.....
Trước kia vì thay đổi số phận anh liều mạng đi học, vì mẹ anh nhẫn nhịn một lần rồi một lần, cái lời nói con hoang này, con hoang kia………. Cảm giác đó, anh không muốn phải trải qua, trên người có mùi lạ, anh thề không muốn lần nào nữa.
Nhưng hiện tại rốt cuộc anh cũng hiểu rõ, đói bụng, mùi khác thường trên người đã không sao cả. Mất đi tự do, vết nhơ trên người mới đúng là điểm mấu chốt.
Anh từng nhớ lại giấc mộng kia, nhớ lại khi còn bé, nhớ tới bây giờ, nhưng tất cả đã muộn rồi.
Anh mở to mắt cho đến sáng, sáng sớm ánh mắt đau đớn chảy lệ, anh đoán nhất định rất hồng đi. Hơn 5 giờ sẽ phải dậy đi hoạt động, gần tới 7 giờ, bên ngoài lại có người thân muốn gặp anh.
Sau đó, anh được đưa đến một gian phòng thăm người thân, nhìn thấy người tới, anh cảm thấy ngoài ý muốn. Người tới chỉ chỉ cái điện thoại phía dưới, anh từ từ ngồi xuống, cầm điện thoại lên.
"Tôi đoán tôi không cần tự giới thiệu, anh nhất định sẽ biết tôi." Giọng nói người này cực kỳ trong trẻo, trên người tỏa ra thanh nhã, anh nghĩ muốn giống anh ta nhưng mãi mãi cũng không giống được.. diễn đàn lqd.
"Lâm tổng, đã lâu không gặp."Anh vẫn lộ ra bộ dáng tươi cười, nhìn qua đôi giày tây của Lâm Vĩnh Mặc.
"Lý Hồng Vũ, tôi nghĩ tôi cần phải gặp anh một lần, cho nên tôi đến đây." Lâm Vĩnh Mặc dừng một chút, nhìn Lý Hồng Vũ trước mắt tiều tụy không còn hình người, một chút xíu cũng không cảm thấy đồng tình. Người có thể khiến anh đồng tình đó là những người thật sự khổ cực chịu vất vả, chứ không phải đồng tình vì những người ngay cả lương tâm cũng không có.
Người đáng thương (2)
"Lâm tổng lúc nào cũng bận rộn, kỳ thật không nên đến đây một chuyến." Lý Hồng Vũ nhếch miệng, nói trào phúng. Lâm Vĩnh Mặc thấy vậy cũng chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười của anh không có ý tứ châm biếm nào hay vũ nhục, chỉ là nụ cười này khiến Lý Hồng Vũ càng thêm khó chịu.
"Đạo lý đúng đắn nhất định tôi sẽ không nói với cậu, cậu làm những chuyện này, tôi đều biết toàn bộ. Có đôi khi suy nghĩ một chút, cậu cũng vô tội, nhưng vô tội thì vô tội, những chuyện cậu làm ra tôi không chấp nhận được." Lâm Vĩnh Mặc nói xong khiến Lý Hồng Vũ cười như không cười.
"Hôm nay Lâm tổng tới nơi này, chắc không phải là nói nhảm chứ?" Lý Hồng Vũ không thể để cảnh nghèo túng của mình bị người ta phóng đại như vậy.
"Không phải, chỉ nghĩ muốn nói cho cậu biết. Kỳ thật mẹ của cậu không chết, năm đó, đúng là bà ấy tự sát, nhưng mà đúng lúc được người ta cứu. Sau đó, bà ấy gả cho người đàn ông đã cứu mình, nghe đâu sinh được một trai một gái, cực kỳ hạnh phúc, đây là ảnh chụp cả nhà bọn họ." Nói xong, Lâm Vĩnh Mặc đưa ảnh chụp tới trước mặt anh ta.
Tay chân Lý Hồng Vũ run lên, liếc qua tấm hình kia, trên tấm hình mỗi người đều tươi cười ấp áp. Anh vội vã nhắm hai mắt lại, khi mở mắt ra trong mắt đã trấn tĩnh lại. lqd
"Lâm tổng à, mẹ của tôi đã chết. Anh đưa ra tấm hình này rốt cuộc có ý tứ gì?" Lý Hồng Vũ châm chọc cười lớn.
Đối mặt với châm chọc của anh ta, trái lại mặt Lâm Vĩnh Mặc không chút thay đổi nói: "Lý Hồng Vũ, cậu chụp ảnh lợi hại như thế, chẳng lẽ cậu không nhìn ra vấn đề nằm ở đâu sao?"
"Tóm lại anh muốn nói gì?" Lý Hồng Vũ thu hồi ánh mắt chợt lóe lên bi thương, hận không thể chạy ra đánh anh ta một trận. Lâm Vĩnh Mặc là một người rất biết kiềm chế, cả đời anh cũng không học được. Nhưng mà, anh đã không thể học được nữa rồi.
"Tôi chỉ muốn nói với cậu rằng, nhiều năm như vậy, cậu đã sống cho mình một phút nào chưa? Cậu làm ra những chuyện này đối với Lâm thị, suy cho cùng còn không phải là vì Lý thị sao, bị ba của cậu lợi dụng. Nếu cậu được ra ngoài, vẫn muốn suy nghĩ trả thù Lâm thị như thế nào sao? Nếu vậy, bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh chào đón cậu, nhưng cậu đọc sách thánh hiền mấy năm chắc đã đi vào bụng chó hết rồi." Lâm Vĩnh Mặc nói xong những lời này, lập tức đặt điện thoại xuống. Đứng lên, từ trên cao nhìn xuống anh ta một lần, lập tức đẩy ghế ra, rời khỏi nơi này. ddlqđ
Kiếp trước mẹ của Lý Hồng Vũ từng tìm anh, cho nên Lâm Vĩnh Mặc mới tìm người điều tra. Cuối cùng thì mấy ngày nay cũng thu được một tấm hình, mà tấm hình này hiện giờ đang nằm lẻ loi ở trước mặt Lý Hồng Vũ.
Lý Hồng Vũ nhìn tấm hình trước mắt, viền mắt thoáng cái đỏ lên.
Lâm Vĩnh Mặc ngồi lên xe, trong bụng thở ra một hơi. Kiếp trước, Lý Hồng Vũ làm hại anh và Hân Nguyệt, có lẽ nên để cậu ta từ từ chuộc tội ở trong nhà tù đi. Còn về phần tha thứ hay không tha thứ, buông tha hay không buông tha, trong lòng bọn họ mới có thể thoải mái một chút.
Người, không cần thiết phải cứ ôm mãi ân ân oán oán. Dù sao việc đã đến nước này, Lý Hồng Vũ cũng nhận phải báo ứng trừng phạt rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Xấu Thành Vợ Hiền
Chương 45: (Ngoại truyện) Người đáng thương (1)
Chương 45: (Ngoại truyện) Người đáng thương (1)