Hai người trở về, kéo dài ánh mắt quyến rũ mập mờ đến tận nhà, khi vào đến bên trong Triệu Phương Nghị liền đặt Điền Mật Nhi lên trên ván cửa, một tay giữ cằm của cô, cúi đầu tỉ mỉ thưởng thức môi lưỡi của cô vợ nhỏ. Một tay ma sát cái cổ mảnh khảnh ưu nhã,lỗ tai trắng nõn óng ánh trong suốt, cái cằm lịch sự tao nhã, vốn định dùng sức ma sát nhưng chiều cao của hai người chênh lệch như thế nên chỉ có thể chỉa vật cứng rắn lên bụng của cô, nơi đó bây giờ là khu vực cấm, vì vậy không thể làm gì khác hơn kéo tay của cô qua phủ lên trên lão nhị đang nóng bỏng cứng rắn tựa như sắt thép của mình □.
Điền Mật Nhi cũng rất muốn anh, xuân triều đã dâng lên mênh mông trong nội tâm , nhiệt liệt hôn đáp lại, đầu lưỡi không ngừng thăm dò khắp nơi trong miệng của anh mà trêu chọc.Cánh tay nhỏ bé vuốt ve trên dưới vật đã thành hình cách một lớp vải, trêu chọc cho Triệu Phương Nghị toàn thân bốc lửa, liền cởi quần thể thao rai kéo tay nhỏ bé của cô vào bên trong.
"Muốn sờ thì cứ cho vào bên trong mà sờ!" Triệu Phương Nghị bị cô gãi không đúng chỗ ngứa như muốn bốc hỏa, bàn tay cũng đưa vào đáy quần của cô, dùng ngón giữa ra sức trêu đùa nhụy hoa đỏ thắm bên trong.
Điền Mật Nhi bị kích thích, linh hồn nhỏ bé nhất thời bay lên cao, hai chân liền buông lỏng, cho anh tùy ý vuốt ve. Đầu tiên là cách một lớp áo khẽ vuốt ve đôi thỏ trắng của cô, cầm ở trong tay thấy cực kỳ mềm mại đầy đặn. Vừa hôn cô lại vừa ở bên tai của cô thổi khí nóng, một tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, một cái tay khác đặt lên cái mông tròn tròn đang vểnh lên, cặp mông hết sức đầy đặn lại vô cùng co dãn. Điền Mật Nhi mềm nhũn ngả vào ngực của anh, mặc cho anh khẽ vuốt. Chỉ cảm thấy máu nóng cùng khoái cảm cùng dâng lên, từ đầu ngón tay của Triệu Phương Nghị bắt đầu truyền khắp toàn thân, làm cô vô lực thở gấp, mái đầu mềm mại ngả lên đôi vai rộng mà chắc chắn của anh. Một tay Triệu Phương Nghị đỡ Điền Mật Nhi, một tay ở dưới váy tùy ý tác quái, không lâu sau, liền cảm thấy đáy quần lót ướt sũng rồi. Hôm nay Điền Mật Nhi mặc một cái váy dài bằng cotton, tóc dài mềm mại rũ trước ngực, sóng mắt to mơ màng, khóe môi khẽ mở, xuân tình đầy mặt, vô cùng quyến rũ mê người cực kỳ, đột nhiên lại như chim hoàng oanh uyển chuyển nhẹ nhàng ‘ a ’ lên một tiếng.
"Đến chưa?" Triệu Phương Nghị dán vào tai của cô hỏi, hơi thở gấp gáp, thô nóng phả vào tai càng thêm kích thích Điền Mật Nhi khiến cô run rẩy, hai chân mềm nhũn.
Mặc dù vừa đạt tới cao trào nhưng thân thể vẫn còn trống rỗng kêu gào khiến cô càng thêm khó chịu, liền lăn ra ăn vạ không thuận theo: "Còn khó chịu hơn, em muốn anh cơ!"
Thế này coi như liền đẩy cái khó sang cho Triệu Phương Nghị rồi, anh làm sao lại không muốn tư thế hào hùng đại chiến một trận, hiện tại thân thể của cô dâu nhỏ lại như vậy nên không thể thực hiện được. Hai người vốn thể lực không giống nhau, lúc bình thường cũng không thể chịu được anh, cảm giác như có xông phá trói buộc, huống chi bây giờ cô lại là phụ nữ có thai.
"Ngoan nào, anh sẽ cho em sờ sờ, qua mấy tháng nữa là tốt rồi, hiện tại thì không được. Trước kia em đã nói làm như vậy không tốt cho thai nhi, hiện tại bên trong có cục cưng của chúng ta làm sao mà ảnh hưởng tới chúng được." May là kỹ thuật chiến đấu của anh đã vượt qua thử thách, nhưng khối xương cứng này anh thật sự là gặm không nổi .
囧, đây đúng là vấn đề nan giải, Triệu Phương Nghị thích nhất tư thế truyền thống nam trên nữ dưới, anh rất thích việc hai chân của cô quấn lên bên hông của mình để anh có thể hung hăng áp chế xuống dưới. Mỗi lần va chạm như vậy, cũng sẽ đạt tới cảnh giới sâu nhất, có lúc anh quá mức hưng phấn, thật là làm cho cô có chút tiêu thụ không nổi. Hơn nữa thời điểm sắp lên đến đỉnh, anh còn thích cắn ngón chân cùng với bắp chân của cô nữa chung quy đều muốn ôm trọn, hưởng thụ hết tư vị cao nhất của Điền Mật Nhi.
"Ghét, vậy mà anh lại còn trêu chọc người ta!" Điền Mật Nhi hồng hồng vành mắt, lấy tay đánh khẽ vào người anh.
Triệu Phương Nghị bất đắc dĩ, đỉnh đầu anh hùng liền thấp xuống nhỏ giọng nhận sai: "Đúng, là anh sai, về sau nhất định sẽ hết sức chú ý! Không bao giờ nữa cởi áo sơ mi ra để lưng trần ra nữa, không bao giờ hôn em nữa, không bao giờ sờ em nữa. . . ."
Không muốn Triệu Phương Nghị nói ra cái từ kia, Điền Mật Nhi liền che kín miệng của anh, mắt to quyến rũ trừng anh một cái, không cho anh nói ra cái từ làm cho người ta thẹn thùng, xấu hổ. Triệu Phương Nghị bị ánh mắt của cô quyến rũ lòng ngột ngạt khó nhịn, phải biết rằng anh vẫn còn đang kìm nén đến sắp nghẹn, một chút trêu chọc cũng có thể gây ra hỏa hoạn làm cho lửa cháy lan tràn ra đồng cỏ.
Triệu Phương Nghị sán đến bên cạnh Điền Mật Nhi, chĩa bộ phận vẫn còn đang hùng tráng kia, ôm cô vào trong ngực, hạ giọng nói: "Vợ, anh còn chưa có thỏa mãn đâu, kìm nén đến sắp chết rồi đây này."
Hừ, nghĩ tới chuyện tốt gì vậy! Điền Mật Nhi hung ác cấu mấy cái vào trước ngực anh, nói đi nói lại cuối cùng người được tiện nghi vẫn là hắn, lại còn làm cho cô ngứa ngáy khó nhịn.
"Tìm năm ngón tay của anh đi, nếu không thì đi tắm nước lạnh, em đói bụng rồi, muốn đi ăn cơm."
Không thèm để ý tới dáng vẻ đáng thương của anh, quả quyết gỡ tay của anh ra, Điền Mật Nhi phất phất ống tay áo, không lưu tình đi mất.
Nhìn cô dâu nhỏ bỏ rơi mình như vậy, Triệu Phương Nghị liền kêu rên một tiếng, cho là còn có phúc lợi mới trêu chọc □ cô như thế, hiện tại lại tự mình hại mình rồi.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Hôn sự của Điền Dã và Lý Kiều Dương cũng đã lên chương trình xong xuôi, hai người mặc dù không có một tình yêu oanh oanh liệt liệt, nhưng cũng có tình cảm nước chảy đá mòn. Chỉ là Điền Dã không biết cách biểu đạt mà Lý Kiều Dương lại nhiệt tình như lửa, hai người ai cũng không đi xuyên phá tầng cửa sổ kia, tự bản thân đã ngầm chấp nhận từ lâu. Thật ra thì trong mắt mọi người xung quanh chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi, nếu hai người bọn họ không có tình cảm với nhau thì người nhà hai bên đều sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân không có tình yêu này.
Lý Kiều Dương vẫn luôn lấy làm tự hào đối với chuyện bắt được Điền Dã này, hai mắt như của cô thật biết nhìn người mới tạo nên thành quả ngày hôm nay. Cô cảm thấy tiền đồ lớn nhất của cuộc đời này chính là đã trói buộc được Điền Dã ở bên cạnh mình, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh đã khẳng định anh là một mảnh ruộng tốt, bất qua cũng ứng với câu nói ruộng xấu không người nào hỏi đến, ruộng tốt liền đến tranh nhau.
Điền Dã là người đàn ông tao nhã lịch sự tuổi trẻ tài cao, lại đa tài hiểu biết rộng cùng với bề ngoài thanh tân tuấn dật. Một người đàn ông không tài không mạo đó chính là phế phẩm, có mạo nhưng bất tài thì chính là tàn phẩm, có tài không mạo đó là tinh phẩm. Người giống như anh vừa có tài vừa có mạo quả thật chính là cực phẩm trong mắt các cô gái khác. Quá khứ nghèo khổ và thiếu thốn, sau khi thành công đều trở thành chuyện để mọi người ca tụng. Anh hùng khó gặp cần gì phải hỏi xuất xứ chứ.
Hơn nữa giống những thanh niên xuất thân từ nghèo khó đi lên luôn là đối tượng lựa chọn lý tưởng, bản thân công thành danh toại, con gái gả đi sẽ không phải chịu khổ. Nếu xuất thân của cô dâu tốt thì cha mẹ chồng lại càng không dám làm khó. Những thứ này cũng chính là những điều khiến cho Lý Kiều Dương buồn bực, nếu không phải nổi tiếng vì tính tình đanh đá kia thì không biết có bao nhiêu người mơ ước cô ấy chứ.
Có bản lĩnh thì các người cũng đi tìm trong biển người ngay từ đầu đi, muốn hái dưa hấu có sẵn sao, ở đâu ra chuyện hay ho như thế chứ. Lý Kiều Dương không chỉ một lần oán trách, nhưng mỗi trở về ý chí chiến đấu lại bắt đầu sục sôi, chỉ còn kém nước dán lên biển hiệu hoa đã có chủ lên người của Điền Dã thôi.
"Mật Nhi, chuẩn bị họp lớp đây, cùng nhau đi nhứ!" Lý Kiều Dương hỏi cô.
Lúc Điền Mật Nhi chuyển trường đến tỉnh thành là đang học cao trung, thời gian đó luôn tập trung học tập, mau chóng thích ứng cuộc sống vừa được tái sinh. Ở trong trường học trừ Lý Kiều Dương ngồi cùng bàn thì cũng không tiếp xúc nhiều với các bạn học khác, hai năm trước lại chuyển lên thủ đô nên coi như đều cắt đứt hết liên lạc. Lý Kiều Dương cũng không phải cùng các bạn học thân thiết gì cho lắm, bây giờ lại muốn đi họp lớp? Cũng quá đột ngột rồi.
"Hồ Cương, Cát Bằng, Đại Quyên và Thẩm Quyền Huy. Những người này đêu chưa kết hôn nên nhất định muốn tổ chức cho mình một party từ giã độc thân, nghe nói cậu là em chồng của mình nên liền bảo mình gọi cả cậu đi cùng."
Ôi trời, Lý Kiều Dương nói đến cái tên nào thì mí mắt của Điền Mật Nhi liền giật lên theo, mấy cái tên này không có ai mà không phải là học sinh nghịch ngợm đặc biệt quậy phá trong trường cả. Hơn nữa còn là con cáo của nhà có quyền có thế ..., Lý Kiều Dương từ nhỏ đã chơi cùng với bọn họ, ai ngờ được lại bị Điền Mật Nhi hấp dẫn, cũng bị không ít ảnh hưởng, nếu không còn không biết sẽ lệch theo hướng nào rồi.
"Mình không quen bọn họ, lại nói chỉ có thể coi là bạn học mà thôi, bây giờ lại còn đang trong tình huống đặc biệt, đi cũng làm cho các cậu mất hứng, không đi ngược lại các cậu càng sảng khoái. Cậu chuẩn bị chia tay với cuộc sống độc thân trở thành phụ nữ có gia đình rồi, nắm chặt thời gian cuối cùng này mà điên cuồng thôi." Ở trong trường học cũng không tiếp xúc qua, trước kia đám học sinh trong trường khi nghe thấy tên của bọn họ cũng đều đi vòng qua, coi như Lý Kiều Dương và cô có quan hệ tốt, nhưng ở đời trước cô cũng đã sớm trải qua những trò đùa quá lố này rồi, cũng không có ý định tạo mối quan hệ. Hơn nữa đối với cách chơi của đám con cháu đời sau này cô cũng đã biết quá rõ, đều là chị đây kiếp trước chơi đủ rồi nên đời này chán ghét, cũng không thích tiếp cận những nơi náo nhiệt nữa.
"Đi đi, có mình ở đây, bọn họ ai dám bắt nạt cậu chứ. Vì sợ anh cậu không vui nên hai năm gần đâu mình cũng không tiếp xúc nhiều với bọn họ như trước nữa, mang theo cậu để anh ấy còn yên tâm, không thì lại cho là mình đi mò mẫm hồ đồ đấy." Tuổi trẻ ngồn cuồng vì yêu mà hồi tâm chuyển ý, Lý Kiều Dương chính là người cầm được thì cũng buông được, nếu không phải ỷ vào việc đã sống qua hai đời thì ngay cả bản thân Điền Mật Nhi cũng không thể làm được như Lý Kiều Dương, có năng lực tự điều tiết như vậy. Biết mình muốn cái gì, biết cái gì mình không thể đụng chạm, một khi đã quyết định tuyệt đối sẽ không quay đầu lại.
Lại nói đến nơi này, Điền Mật Nhi cũng không có gì lý do gì mà không đi, vừa là chị dâu vừa kiêm bạn tốt. Bọn họ tuy có tiếng mà không có miếng, lựa chọn một ngày để tụ tập ăn với nhau một bữa cơm thật rất khó khăn. Nói là họp mặt, nhưng cũng không phải ở nhà hàng cũng không phải khách sạn mà lại là quán bar. Lý Kiều Dương bình thường cùng với Điền Dã ra ngoài xã giao, bản thân cũng tạo được thiện cảm khá tốt, đối với những chỗ này cũng khá quen thuộc. Nhân viên phục vụ vừa gặp mặt đã rối rít chào hỏi: "Chị Lý, anh Trầm và mọi người đã đến,đang ở trong phòng 666."
Lý Kiều Dương vừa vào trong phòng, một cô gái ăn mặc diêm dúa lẳng lơ liền chạy lại ôm chầm lấy, chậc lưỡi nói: "Để tôi nhìn xem cô dâu sắp cưới của chúng ta tí nào! Ừhm, mặt mũi thì hồng hào hăng hái, xuân tâm thì đang nhộn nhạo!"
"Này, Đại Quyên tử, đã nói cô đã đọc sách suốt hai năm sách mà thân là người Trung Quốc ngay cả thành ngữ cũng dùng không đúng là sao, chắc là ăn quá nhiều nước bọt của bọn tây nên mới thế." Lý Kiều Dương vừa bấm lên eo cô ấy vừa nói.
Quyên Tử liền hất mái tóc dài ra phía sau, trông hết sức quyến rũ, cũng không kiêng dè mà đáp trả: "Con trai Trung Quốc không có tí sức lực nào, vẫn là các anh chàng ngoại quốc hăng hái hơn." Bọn họ đều là người như vậy, chưa bao giờ che giấu con người thật của mình cả.
Quyên Tử thì lại càng ngày càng như sói như hổ rồi, hai ngày trước là sinh nhật của cô ấy, mấy người anh em liền tặng cho ba mỹ nam, nhưng vẫn không làm cho cô ấy thỏa mãn. Ngày hôm sau ba mỹ nam kia vừa ra khỏi cửa mặt liền xám lại, chân thì nhũn ra, bị cô ấy làm cho thành bộ dạng như vậy." Lời này vừa mới nói ra, cả phòng liền cười ồ lên, nhìn xung quanh trừ Đại Quyên ra chỉ có Lý Kiều Dương và cô là phụ nữ, còn lại đều là mấy tên đực rựa. Quan hệ bọn họ tuy buồn cười náo nhiệt nhưng cũng không ảnh hưởng đến ai, Điền Mật Nhi không thể làm gì khác hơn là tận lực nấp ở sau lưng của Lý Kiều Dương, đem mình trở thành người vô hình .
Tính tình của Điền Dã tương đối bảo thủ, đừng nhìn Lý Kiều Dương ở bên cạnh cười đùa đại náo nhưng khi ra đến bên ngoài lúc nào cũng nghiêm chỉnh không bao giờ đùa cợt. Người ta nói ở cùng ai sẽ nhiễm tính của người đó, mấy năm nay Lý Kiều Dương cũng bị anh ảnh hưởng không ít, huống chi còn có Điền Mật Nhi ở đây, em chồng tương lai, lại là người chưa bao giờ vượt ra khỏi ngưỡng phụ nữ đàng hoàng, nếu đùa giỡn quá mức chỉ sợ cô ấy lại giận.
"Kéo đến đây, Hồ Cương, miệng của cậu càng ngày càng thối, đã ăn cái gì chưa, miệng lại văng tục như vậy. Xem xem hôm nay ai tới đây chứ, còn không trên khóa miệng lại mau."
Điền Mật Nhi! Mọi người nhìn thấy cô mắt liền sáng lên, thật là càng ngày càng đẹp. Điền Mật Nhi là ai cơ chứ, nhớ ngày đó chính là nữ thân ở trong lòng của biết bao nhiêu nam sinh, cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc với nam sinh nào, tác phong nghiêm túc, lại xinh đẹp, dịu dàng ôn nhu, học tập lại giỏi, quả thật chính là phái nữ hoàn mỹ trong lòng không thể khinh thường.
Một đám đàn ông không khỏi ngồi thẳng người lên, đúng là chuyện cười, người nào trong lòng không có mối tình đầu đẹp đẽ chứ. Ngay cả người có da mặt dày như tường thành là Hồ Cương cũng còn có chút ngượng ngùng, nhìn kỹ bốn phía đều khẩn trương đến toát cả mồ hôi.
Đại Quyên Tử cũng chú ý tới Điền Mật Nhi ở sau lưng Lý Kiều Dương từ sớm rồi, liền gạt Lý Kiều Dương sang một bên kéo Điền Mật Nhi ra mà đánh giá từ trên xuống dưới, ánh mắt kia bắn ra tia lửa đến nỗi làm cho Điền Mật Nhi muốn túm thật chặt quần áo trên người mình, cảm giác như bị xuyên thấu vậy.
"Thì ra phụ nữ đàng hoàng lại có dáng vẻ như vậy!" Đại Quyên Tử tựa như bừng tỉnh ra liền gật gù thừa nhận, trong lòng đã có tính toán, Quyên Tử cũng đã mấy lần đi xem mặt nhưng cuối cùng lại bị người ta nói không giống phụ nữ đàng hoàng nên liền từ chối. Mọi người lại có vì vậy lại không nhịn được cười, Hồ Cương cũng không còn nhịn được nữa liền nói: "Muốn học à? Chỉ sợ cậu có học cả đời thì mùi khai cũng bay xa mười dặm, căn bản cũng không che giấu được bản chất lẳng lơ của cậu đâu."
Quyên Tử thẹn quá thành giận, đi lên cho đá cho cậu ta một cước rồi mắng to: "Mẹ nó, mình sẽ đào mộ tổ tiên nhà cậu lên..., cái miệng lại thối như vậy. Lại không phải nói cậu, cậu ngứa ngáy à."
Hồ Cương xin miễn thứ cho kẻ bất tài nên liền đáp trả: "Mau đến đây, mình còn sợ không sống đủ ấy chứ, theo thể trạng này thì chỉ sợ phục vụ ngài một đêm thì phải chết mất xác trên giường của cậu rồi."
"Cũng im hết đi, hôm nay là tiệc chúc mừng Tiểu Dương, không phải để cho các cậu giễu võ dương oai đâu." Người nói câu này chính là Thẩm Quyền Huy, trên mặt đeo kính gọng vàng xem ra cũng là một nhân sĩ thành công, nếu bỏ qua ánh mắt nghiêm túc âm hiểm thì cậu ta trông cũng hào hoa phong nhã .
Rồi cậu ta quay sang nói với Điền Mật Nhi: "Điền Mật Nhi cũng tới đây rồi, cũng không phải dễ mời, cùng học chung trường một năm, lại còn là bạn tốt của Tiểu Dương nhưng lại chưa từng gặp mặt chúng ta lần nào."
Lời nói này có phần hơi quá rồi, mọi người đều là bạn của Lý Kiều Dương, cần gì phải gặp mặt chứ, ngày đó đám học sinh kia sợ bọn họ, nhưng Điền Mật Nhi lại chỉ cảm thấy bọn họ không cùng một thế giới với mình mà thôi.
Dĩ nhiên Lý Kiều Dương cũng biết ai thân ai sơ nên liền trực tiếp nói thẳng: "Đồ âm dương quái khí nhà cậu, đừng có mang bộ mặt chuyên đối phó với người khác ra đây, cho ai nhìn chứ hả. Không hoan nghênh sao? Không hoan nghênh thì bọn tôi sẽ đi!"
Lời này của cô là nửa thật nửa giả, để cho người ta cảm thấy trên mặt thay đổi không ngừng, Thẩm Quyền Huy liền xì một cái rồi đáp: "Tính của Tiểu Dương vẫn luôn háo thắng như vậy, luôn bao che như vậy. Được! Biết đây là người nhà của cậu rồi, mình cũng chỉ bực tức một tí thôi, ban đầu cũng vì yêu say đắm Điền giai nhân của chúng ta nhưng một chút cơ hội cũng không có. Vốn muốn dựa vào mối quan hệ này của cậu, ai ngờ cậu lại không nhờ vả được gì, có phải cậu đã sớm chọn trúng anh trai nhà người ta rồi, nên liền bắt đầu chăm sóc cho cô em chồng của người ta đúng không?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Anh Lính Là Người Chồng Tốt
Chương 58
Chương 58