Trên đường về nhà, mặt của Triệu Phương Nghị đen như đít nồi, mây đen bao phủ khắp bên trong. Bởi vì cố đè nén cơn tức giận nên tay đặt trên vô lăng ra sức siết chặt, bắp thịt trên cánh tay nổi lên cuồn cuộn.
Điền Mật Nhi ngồi ở vị trí kế bên ghế lái hoảng hốt liếc nhìn anh, mặc dù biết anh không thể nào xuống tay đánh mình, nhưng trong lòng vẫn thấy hơi sợ. Nhìn dáng vẻ kia của anh, nếu cô và Cổ Kim Bằng thật sự có cái gì thì cô dám khẳng định hiện tại cái tay kia thay bằng đặt lên vô lăng sẽ đặt lên trên cổ của cô.
"Cái đó. . Em thật sự không biết Cổ Kim Bằng đã làm những chuyện như vậy!" Điền Mật Nhi không muốn không khí căng thẳng như vậy, Triệu Phương Nghị thật sự đang rất tức giận, hoàn toàn khác xa với vẻ nghiêm túc trước đó. Những động vật nhỏ đối với nguy hiểm thường rất nhạy cảm, lá gan của Điền Mật Nhi vốn cũng không lớn nên không dám vuốt râu cọp.
Vừa đúng lúc gặp đèn đỏ, Triệu Phương Nghị nặng nề đạp phanh xe, quay đầu lại nhìn cô chằm chằm, tận lực áp chế lửa giận đáp: "Nếu thật sự em biết rõ chuyện này, thì anh đã sớm giết chết em rồi!"
Xem đi, cô đoán đúng trăm phần trăm sẽ như thế mà! Vậy mà có người nào đó đã nói thế này nếu yêu cô ấy sẽ phải khiến cho cô ấy hạnh phúc. Thật sự cũng không chính xác cho lắm, hợp thì yêu không hợp thì chia tay còn tạo ra những tình huống cẩu huyết như vậy làm gì. Bất quá cũng không đúng, đời trước cho dù bọn họ có ly hôn, anh cũng không có thái độ như thế này. Ngẫm lại có lẽ là khi đó cô căn bản chưa bao giờ cho người nhà họ Triệu sắc mặt nào tốt cả, chán ghét trong lòng cũng đều thể hiện ở trên mặt, mà người ta cho dù có không thích cũng không thể hiện ra bên ngoài, qua thời gian dài đoán chừng cũng phai nhạt đi thôi. Tưởng rằng giải thích đôi ba câu anh sẽ dịu lại không ngờ lửa giận lại còn bốc lên cao hơn, cô liền co rụt cổ lại, nghẹn ngào nuốt ngược vào trong.
Lặng lẽ không lên tiếng, ngồi im lặng trên ghế của mình, Triệu Phương Nghị liếc nhìn sang cũng biết lửa giận của mình bộc phát hơi lớn, dọa sợ cô vợ nhỏ rồi. Nhưng vừa nghĩ tới việc người khác dám mơ tưởng đến cô gái của mình thì tim anh lại như đang bị ai bóp chặt. Nếu không phải hôm nay Điền Mật Nhi vẫn còn ở đó thì chuyện này khẳng định không thể bỏ qua. Nghĩ tới đây, hai tay lại dùng sức, các đốt ngón tay lại kêu lên ‘ rắc rắc ’. Cổ Kim Bằng đúng không, đã dám có gan vuốt râu hùm thì sẽ phải có gan tiếp nhận được lửa giận của nó.
Chỉ là nhìn Điền Mật Nhi ủy khuất vâng dạ, bộ dáng này thật rất kích thích người khác, mắt mở to như gấu koala vừa muốn lấy lòng lại vừa sợ sợ hãi mà lấp loáng ánh nước, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, muốn tức giận lại không dám phát giận, đúng tiêu chuẩn của một người làm việc xấu nhưng lại nhát gan. Triệu Phương Nghị cười thầm trong dạ, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng, âm trầm, còn nghĩ về sau thỉnh thoảng phải trêu chọc cô một chút mới được! Điền Mật Nhi vẫn không biết mình đã rơi vào bi kịch của người nào đó rồi. . .
Không được bao lâu, đại đội trưởng hình sự mới nhậm chức nhận được mệnh lệnh của cấp trên, nghiêm khắc bài trừ những nhóm hắc đạo ở tỉnh thành, tiếp đó phải nhanh chóng bắt tay thực hiện ngay thanh trừ không ít những phần tử xấu của xã hội. Đã thế còn lôi ra ánh sáng không ít những vụ án lớn, án nhỏ của những năm trước, trả lại cho nhân dân một bầu trời trong sáng, người dân ai cũng không khỏi vỗ tay khen ngợi.
Chuyện này được tin tức trong radio ca tụng suốt một gian, Điền Mật Nhi cũng biết, nhưng không hề có suy nghĩ gì khác còn nói với Triệu Phương Nghị là cuối cùng những người làm quan cũng biết làm ít chuyện thiết thực vì dân chúng rồi. Lượng thứ cho cô khờ dại, có lẽ là trong thời kì mang thai nên tâm trí có đôi khi không tập trung, lại nói động tĩnh lớn như vậy, ai có thể liên tưởng chuyện này sẽ có liên quan đến người bình thường vẫn đàng hoàng chững chạc bên cạnh mình cơ chứ. Chỉ là Cổ Kim Bằng từ hôm đó cũng không có ở tới tìm cô nữa, cô chỉ đoán chắc là Triệu Phương Nghị đã gặp riêng cậu ta rồi hay không nên mới không dám tới quấy rầy cô nữa.
Nhưng cô cũng không dám đi hỏi Triệu Phương Nghị, cứ động đến vấn đề này lại nhớ lại phản ứng của anh ngày đó, bây giờ trong lòng cô vẫn còn thấy sợ. Cô chính xác là một người xấu nhưng lại nhát gan, người ta dung túng không lên tiếng thì liền ăn vạ bắt nạt, còn nếu người ta trừng mắt tức giận thì cô liền ảo não chỉ dám nhìn sắc mặt mà hành sự, người như vậy thường được gọi là bắt nạt kẻ yếu điển hình.
Thật ra thì Triệu Phương Nghị rất muốn thời gian mang thai này để cô ở nhà nghỉ ngơi, mà anh lại đỡ phải lo lắng, đề phòng bất trắc hay quan tâm đến những chuyện khác, nhưng thấy cô mỗi ngày vui vẻ bận rộn, lời đến miệng cũng liền nuốt ngược trở lại rồi. Cũng may mà công việc của cô cũng nhẹ nhàng, không phải ngày nào cũng có tiết, lại không cần làm việc đúng giờ. Các sinh viên đại học cũng rất thích những giảng viên như cô, bọn họ ai cũng đều rất nhiệt huyết, mặc dù đến để giảng bài nhưng cũng có lúc bị đám sinh viên trêu chọc cho ngửa tới ngửa lui, tâm tình liền vui vẻ hơn nhiều, đối với việc dưỡng thai cũng rất có ích.
Những lúc Triệu Phương Nghị không bận thì cô sẽ nhờ tài xế đưa đến quân khu chơi mấy ngày, còn những lúc anh bận thì cô sẽ về nhà mẹ chồng ở. Lý Kiều Dương và Điền Dã sau khi kết hôn cũng chuyển đến nhà mới, cách Triệu gia cũng không xa, nhưng hai vợ chồng Điền Gia cũng không muốn đến quấy nhiễu cuộc sống của vợ chồng son. Tuy nhiên Lý Kiều Dương lại là người sống tình cảm, cha mẹ chồng mà không đến thì cũng sẽ không vui, liền nói sẽ không ở nhà mới nữa, lại còn muốn thuận tiện giúp chăm sóc em chồng, tuy là cháu ngoại nhưng cũng là đứa cháu đầu tiên của nhà họ Điền. Hai vị trưởng bối cũng sốt ruột muốn bồng cháu so với hai vị trưởng bối của nhà họ Triệu tuyệt không kém hơn chút nào. Ngày nào cũng đến nhà họ Triệu , cùng Phương Di thảo luận về vấn đề của phụ nữ mang thai, lại bổ sung vào cho Điền Mật Nhi vì thế tình cảm của hai nhà cũng hết sức hài hòa.
Thứ hai ngày mười lăm, đúng vào thời điểm này mới có thể nhìn được giới tính của thai nhi nên cả nhà bọn họ hùng dũng đi đến bệnh viện. Không liên quan gì đến việc trọng nam khinh nữ cả, chỉ là vì tò mò mà thôi, Triệu Phương Nghị cũng đã hơn ba mươi tuổi, lần đầu được làm cha nên tâm tình kích động không cần nói cũng biết. Đến gương mặt ngăm đen và cái cổ màu đồng cũng phiếm màu hạnh phúc, khóe môi không tự chủ mà cong lên, nhưng khi nhìn vào những hình ảnh trên màn hình trắng đen kia anh cũng không có cách nào liên hệ được với cục cưng trắng nõn nà của mình được. Thật là rối rắm.
Trưởng khoa Hứa đưa đầu siêu âm lên trên bụng của Điền Mật Nhi rà tới rà lui, chỉ vào những chấm đen trên màn ảnh mà giải thích: "Nhìn xem này, đây là cánh tay nhỏ xíu của em bé, cái này là cái chân nhỏ, đầu và tay chân đều phát triển bình thường. Chỉ là hai đứa bé chắc là sẽ rất bướng bỉnh, tay chân hoạt động không ngừng nên không nhìn thấy bộ phận mấu chốt."
Rồi lại bảo Điền Mật Nhi nghiêng người qua lại một lát để cho thai nhi trong bụng có thể an vị lại, Điền Mật Nhi nằm ở trên giường nhỏ gian nan lăn lộn mấy vòng. Triệu Phương Nghị vội vàng ở bên cạnh bảo vệ, sợ cô không để ý lại bị rớt xuống đất. Trưởng khoa Hứa lại bắt đầu siêu âm, như thế là rất tốt rồi, mới vừa rồi lật người, lần này đã đưa lưng ra, một đứa khác lại trốn ra đằng sau rồi, soi không tới.
"Nếu mọi người không có việc gì thì ra bên ngoài đi bộ một chút tí nữa lại vào soi lại, để cho em bé đi dạo một chút cho thư giãn." Đối phó với những em bé cứng đầu cứng cổ như vậy, biện pháp xử lí của trưởng khoa Hứa cũng không ít.
Tất cả mọi người hiếu kỳ, người một nhà cũng hiếm khi cùng nhau đi ra ngoài, nên vẫn muốn thử lại lần nữa xem sao. Điền Mật Nhi lấy giấy vệ sinh lau đi dịch siêu âm màu xanh ở trên bụng, Triệu Phương Nghị giúp cô một tay sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề. Bà Phương Di cám ơn trưởng khoa Hứa, sau đó còn khách khí nói: "Thật là làm phiền cháu rồi, buổi trưa nếu không vội thì cùng nhau ăn một bữa cơm đi, lần nào tới cũng đều nhờ cháu cả nên bác thấy rất ngại. Vốn muốn gọi cả lão Vương nhưng không ngờ ông ấy lại đi học mất rồi."
"Ăn cơm thì không được rồi ạ, hết ca này cháu còn có buổi họp nữa, không biết phải họp đến khi nào. Bác cũng đừng nên khách sáo với cháu, bác là bạn của thầy cháu, cũng coi như là bậc trưởng bối, có chuyện gì cứ tới tìm cháu là được rồi." Trưởng khoa Hứa nhiệt tình thân thiết trả lời, cũng không giống như đang khách sáo với bọn họ. Thật ra thì nếu không phải thật có buổi họp quan trọng thì cô ta cũng nguyện ý đi cùng để bồi đắp quan hệ. Trước kia chỉ cảm thấy người bạn này của thầy mình gia cảnh hẳn là rất tốt nhưng hôm nay nhìn thấy chồng của bà thì mới biết rõ thực lực của họ. Chỉ cần là xem kênh truyền hình của thành phố hoặc nhật báo đều có thể nhìn thấy bóng dáng của vị này, mặc dù không đứng vị trí đầu não, nhưng cũng là người nắm thực quyền trọng yếu.
Có thể tạo quan hệ với bọn họ, chỉ có tốt mà thôi, trước không nói có sao không muốn nhờ, riêng cánh cửa này có nhiều người cầu cũng còn cầu không được nữa là. Nhưng con người của trưởng khoa Hứa có chút văn nhân thanh cao, không muốn làm cho mình có vẻ quá vồ vập, ba phần chặt bảy phần lỏng, ngược lại sẽ giữ được ấn tượng tốt trước mặt bọn họ.
Chỉ là hai cục cưng trong bụng của Điền Mật Nhi quả thật quá mức nghịch ngợm, đi đi lại lại không biết bao nhiều lần, mới tính thành công nhìn thấy được giới tính của một nhóc.
"Một bé thì đang quay mặt ra ngoài chính là một bé là con gái." Hết nằm rồi lại đi làm cho Điền Mật Nhi vã hết mồ hôi rồi, lòng hiếu kỳ đã sớm bị mệt mỏi thay thế, nếu đã không nhìn được lần tới đến khám thai sẽ nhìn lại.
"Người bạn nhỏ kia vẫn không nhìn được. Cuống rốn đang bị cuộn lên, che lại bộ vị kia mất rồi. Cuống rốn đã nằm giữa hai chân, xem ra sẽ không di chuyển rồi, chỉ có thể đợi lần tới đến xem lại." Trưởng khoa Hứa áy náy nói, giống như chuyện này có liên quan đến mình vậy.
"Có thể nhìn được một đứa đã là rất tốt rồi, hôm nay chúng ta mà không đến thì sao có thể biết là nam hay nữ được chứ. Tiểu Hứa à, quá phiền toái rồi, mất nhiều thời gian của cháu quá." Coi như chỉ biết được giới tính của một nhóc cũng đủ làm cho người ta vui mừng rồi. Cũng làm cho người ta bận trước bận sau theo mình lâu như vậy bà Phương Di liền liên tục nói cám ơn. Bác sĩ bây giờ một người so với một người đều kiêu ngạo cả, chỉ còn kém nước mắt để lên trên đầu nữa thôi, bằng không thì bà cũng không tìm đến bạn học cũ này làm gì. Tuy rằng phải đáp lễ một chút nhưng còn hơn phải đứng xếp hàng đợi hơn nửa ngày vừa tốn tiền lại vừa phải nhìn khuôn mặt lạnh lùng của bác sĩ nữa, liền thấy như vậy cũng thật đáng giá.
Mặc dù chỉ thấy được một giới tính, nhưng cũng lại đưa tới một vòng tranh cãi mới, Phương Di và Triệu Quốc Đống đều trì hoãn việc trang trí lại, nếu không thì phòng của hai cục cưng cũng đã trang trí xong từ lâu rồi. Triệu Quốc Đống nói vợ mình quá nóng lòng, không phải còn có một đứa chưa biết giới tính gì hay sao, hai người cãi tới cãi lui, ai cũng không chịu thỏa hiệp. Cuối cùng đành phải thương lượng, dứt khoát trang trí thành một nửa con trai, một nửa con gái.
Biết giới tính của cục cưng cũng là một chuyện vui, cảm giác trong nhà càng ngày càng có thêm nhiều miệng ăn rồi. Mấy người trong nhà thương lượng với nhau, quyết định tổ chức ăn mừng một bữa, vừa định đi ra nhà hàng, liền nhận điện thoại của Triệu Phương Mỹ nói là vừa bế con trở về .
"Mẹ chồng con cả ngày ở nhà hoa tay múa chân, cái này không được, cái đó không được, đây là con trai của con, mà bà ấy lại độc chiếm cả ngày, nhìn thật không vừa mắt tí nào." Triệu Phương Mỹ vừa chỉ đạo dì giúp việc cho đứa bé uống sữa, vừa bỏ đồ đạc vừa mang tới ra ngoài. Từ quần áo đến đồ chơi, đầy đủ mọi thứ. Đứa bé được chăm sóc chu đáo nên trông rất bụ bẫm đáng yêu, nhìn thấy ai cũng vui mừng, mắt đảo rất nhanh, đặc biệt có thần thái. Điền Mật Nhi hiện tại cũng là một người mẹ, nhìn thấy em bé đáng yêu như vậy tình thương của người mẹ nhất thời nổi lên. Nắm lấy tay của em bé chơi đùa, sau khi bé ăn xong còn muốn ôm hôn nữa.
"Điền Mật, chị chưa bế trẻ con bao giờ, đừng có mà động tay động chân vào, ở bên cạnh nhìn là được rồi." Triệu Phương Mỹ vẫn bá đạo như xưa, cứ nói mà không thèm để ý đến cảm nhận của người khác.
Khi nghe cô ta nói như vậy Điền Mật Nhi thật có chút tức giận, trước kia mặc kệ Triệu Phương Mỹ như thế nào, cô không muốn nói, cũng không để trong lòng. Hiếm hoi mới có đứa bé, cô đây là nhìn vào mặt mũi của các trưởng bối mới như thế, nếu đã không muốn thì về sau ngay cả liếc mắt cô cũng không thèm.
Phương Di cũng nhận ra Điền Mật Nhi đang tức giận, liền nói bảo con trai đưa con dâu lên lầu nghỉ ngơi một chút, lại còn nháy nháy mắt với cô, ý muốn nói cô đừng để trong lòng. Triệu Phương Nghị từ nhỏ đã xác định đứa em gái này coi như bỏ đi rồi, hiện tại càng thêm lười phản ứng lại, lập tức lôi vợ đi ra ngoài ăn mừng.
Mặc kệ người ta như thế nào, Điền Mật Nhi không muốn làm cho mình thấy áy náy, liền đi lên lầu tặng cho đứa bé một bao lì xì. Trước đó cô đã làm cho đứa cháu này hai bộ quần áo, nhưng cô cũng không mang tặng sợ người ta lại chế là đồ không tốt, không thèm dùng đến lại mất hết mặt mũi.
"Con xem con đấy, vừa trở lại là liền gây chuyện. Chị dâu con nhìn đứa bé một chút, cũng không phải nhìn đến mặt mũi của mẹ hay sao! Vốn còn đang thật vui mừng, bị con dội cho một gáo nước lạnh rồi."
Triệu Phương Mỹ mặc kệ người nào thấy khó chịu hay vui mừng chỉ cần bản thân cô ta thư thái là được, lại lên tiếng hỏi Phương Di: "Mẹ, mới vừa rồi sao chẳng có ai ở nhà cả, thằng bé thì khóc không ngừng, làm con mệt muốn chết rồi."
"Dẫn chị dâu con đi kiểm tra, thuận tiện xem giới tính thai nhi một chút. Con ở nhà, đã có mẹ chồng trông cháu cho tốt như vậy còn mò mẫm giày vò đến đây làm gì, mới bé tí như vậy mà chạy tới chạy lui lỡ bệnh ra đấy thì làm thế nào." Bà Phương Di ở với cô con gái này có đôi lúc cũng muốn phát điên, những lúc nó không về đây cảm thấy tĩnh tâm hơn hẳn, ở nhà của nó, nó muốn giày vò thế nào bà cũng không muốn quản làm gì.
Đối với chuyện này Triệu Phương Mỹ cũng thấy thật tò mò, liền hỏi: "Là nam hay nữ thế?"
"Mới nhìn thấy một đứa, là con gái, một đứa khác thì bị cuống rốn chắn lại nên không nhìn thấy. Chị dâu con mang thai đôi.
"Song hỉ lâm môn!" Nói đến cháu nội, tâm tình của Phương Di lập tức liền phấn chấn hơn hẳn.
"Hừ, đến lúc đó sinh hai đứa con gái thì cứ ở đấy mà khóc." Cô ta châm chọc nói.
Thật không rõ chính bản thân cô ta cũng là phái nữ, tại sao lại bài xích con gái như vậy chứ.
Bà Phương Di cũng là người tân tiến, cũng đã làm những cuộc vận động để đề cao vấn đề nữ quyền, nam nữ luôn luôn bình đẳng, phụ nữ cũng có thể gánh nửa bầu trời như cánh đàn ông vậy.
"Con gái thì sao, con trai hay con gái cũng đều là cháu của ta cả. Theo ý của mày thì lúc mẹ sinh anh trai mày xong thì việc gì còn phải sinh ra mày làm gì nữa? Hay là vừa sinh ra thì liền bóp cho chết đi hả?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Anh Lính Là Người Chồng Tốt
Chương 60
Chương 60