Lúc này, Tạ Lang quay đầu lại. Ánh trăng sáng ngời và đốm lửa hắt vào doanh trướng, soi tỏ khuôn mặt chàng, tôn lên phong thái sang quý hơn người.
Cơ Việt ngoảnh lại, ngơ ngác thật lâu không hề lên tiếng. Bản thân đã trải qua trăm năm luân hồi, khổ công học hành, khó khăn lắm mới đạt tới cảnh giới có thể cùng chàng mỉm cười tương ngộ, nhấm rượu một phen. Như vậy đã đủ rồi, không cần nhiều hơn nữa
Tạ Lang đã đi tới bên Cơ Việt, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay kéo phắt lại. Trong cơn hoảng hốt, Cơ Việt khẽ nghiêng người, được Tạ Lang ôm gọn vào lòng.
Cơ Việt vừa nhúc nhích thì hai cánh tay đã bị giữ chặt, Tạ Lang ghé vào tai, thủ thỉ gọi tên: "A Tự, A Tự..."
Giọng chàng cực kỳ dịu dàng, dường như ẩn chứa nỗi nhớ nhung da diết, khiến Cơ Việt đờ đẫn, thôi cả giãy dụa.
Tạ Lang cúi đầu, vùi mặt vào hỏm cổ Cơ Việt. Qua hồi lâu, chàng mới ấm ức nói: "A Tự, ta bị bệnh rồi..."
Cơ Việt chỉ "ừ" một tiếng ngắn ngủn. Đợi mãi không thấy Cơ Việt nói thêm gì, Tạ Lang càng tỏ vẻ uất ức hơn, lầm bầm: "Ta bị bệnh, cứ ho sù sụ, uống thuốc mãi chẳng hết." Chàng đã phải dùng đến thuốc mà nàng còn không chịu hỏi thăm chàng lấy một câu ư!
Cơ Việt hơi buồn cười, rũ mi, khe khẽ trấn an: "Bệnh nhẹ mà, chẳng mấy sẽ khỏi thôi." Giọng điệu lạnh nhạt hết mức có thể.
Tạ Lang im lặng rất lâu, ngay khi Cơ Việt chuẩn bị thoát khỏi vòng ôm của chàng thì Tạ Lang bỗng ho khan vài tiếng, cất giọng khàn khàn: "A Tự, bệ hạ chuẩn bị ra tay với ta rồi."
Gì cơ? Gần như chàng vừa dứt lời, Cơ Việt chợt sững người lại, như thể bị dội nước đá từ đầu đến chân, thoắt cái lạnh thấu xương. Đây là nỗi sợ hãi thầm kín của bản thân từ rất lâu rồi.
Thời khắc này, Cơ Việt chợt tưởng tượng nếu có một ngày, bất kể mình trèo non lội suối, tức giận cỡ nào, rơi bao nước mắt đều không thể được gặp chàng nữa, càng không thể nói với chàng đôi câu, đây là chuyện đáng sợ nhường nào? Dù rằng bản thân đã dự tính họ sẽ chia xa mỗi người mỗi nơi, từng người yên vui với gia đình của mình. Song dù thế nào, điều kiện tiên quyết nhất chính là người ở trước mắt đây nhất định phải sống, phải sống an bình tốt đẹp, tốt nhất là mãi mãi ung dung tự tại như bây giờ.
Trong lòng càng sợ hãi, Cơ Việt càng trầm lặng. Một lát sau mới bình tĩnh hỏi: "Ai kích động chuyện này? Hoàng đế chuẩn bị làm gì với chàng?"
Biểu hiện của Cơ Việt quá ung dung, giọng nói quá bình tĩnh khiến Tạ Lang vô thức sinh ra ảo giác như đối phương không hề quan tâm đến mình. Tạ Lang đã từng nghĩ, Cơ Việt lòng dạ sắt đá, khi nghe đến tin ấy cũng sẽ mềm lòng. Thậm chí chàng còn cho là sau khi nghe xong, có lẽ Cơ Việt sẽ cảm thán đời người ngắn ngủi, cần tận hưởng lạc thú trước mắt, không hề kháng cự chàng nữa kia.
Bởi vì biểu hiện của Cơ Việt ngoài dự đoán của Tạ Lang nên lần này chàng im lặng. Nhìn Cơ Việt hồi lâu, Tạ Lang mới mở miệng, chàng không trả lời câu hỏi kia, ngược lại khẽ cười gọi: "A Tự."
Giọng chàng quá mức tha thiết, chỉ gọi tên nàng mà như thể gió xuân vờn quanh, trăng đêm tương tư, thật là tình cảm dịu dàng trìu mến. Trong phút chốc, Cơ Việt thầm nghĩ: Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao chàng luôn giữ mình trong sạch, nhưng không ai nói chàng không phong lưu đa tình rồi.
Thấy Cơ Việt không đáp, Tạ Lang cúi đầu, đôi môi hoàn mỹ tựa cánh cung khẽ đặt một nụ hôn trên viền môi đào kia, theo sau là giọng nói vô cùng dịu dàng: "A Tự, ta không biết mình còn có thể sống được bao lâu, có lẽ là một năm hoặc cũng chỉ là một tháng, nhưng chỉ cần ta vẫn còn sống, nàng nhất định phải ở bên cạnh ta được không? Nàng đừng biến mất khỏi tầm mắt ta quá xa, nếu vậy ta sẽ không kịp nhìn nàng lần cuối, không kịp nắm tay nàng đi xuống đường hoàng tuyền..."
Nghe đến đây, Cơ Việt cười lạnh: "Ồ, chàng muốn dẫn ta xuống đường hoàng tuyền sao? Vậy người trong gia tộc của chàng thì sao? Mẫu thân chàng thì sao? Vị chính thê Lang Gia Vương thị mà chàng muốn kết hôn thì sao?"
Tạ Lang chỉ cười tủm tỉm, không tiếp lời.
Cơ Việt gằn giọng: "Thảo nào lần trước còn nói nếu ta chết trước thì chàng sẽ đuổi theo sau, thì ra cái mà chàng gọi là đuổi theo chính là thế này."
Chàng thì thầm bên tai Cơ Việt: "Đúng vậy, cái này gọi là sống chết có nhau. Rất nhiều sĩ tộc trên thế gian này đều tin có kiếp sau, cho nên họ đã chuẩn bị mộ phần cho mình từ sớm, còn quyên tặng vô số tiền bạc cho chùa chiền, chỉ mong bức họa của mình có thể treo bên cạnh bức bích họa của Phật tổ. Còn ta ư, ta hoàn toàn không tin những thứ này, bất kể sau này xương cốt hóa tro tàn hay làm mồi cho lũ kiến cũng không sao cả. Nhưng bây giờ ta lại nghĩ, khi ta đã biến mất khỏi cõi đời này, A Tự nhẫn tâm như vậy không chừng chỉ khóc thương ta một hồi, sau đó lại vô tư lự gả cho người khác rồi sinh con đẻ cái, nàng bảo ta cam tâm sao được? Cho nên ta mới nghĩ, dù thế nào đi nữa, nếu không đưa A Tự cùng đi xuống hoàng tuyền, ta chắc chắn sẽ không chết được thanh thản."
Tạ Lang chậm rãi lùi về sau một bước, tươi cười gọi người bên ngoài: "A Quảng!"
Tiếng bước chân vang lên, chỉ trong nháy mắt, giọng nói bình thản truyền đến: "Lang quân cho gọi thuộc hạ?"
Tạ Lang vẫn đang cười hòa nhã với Cơ Việt, lười nhác ra lệnh: "Sắp xếp năm mươi người tinh nhuệ đi theo Cơ đại lang, từ nay về sau họ đều mang họ Cơ!"
Dường như Tạ Quảng hơi sửng sốt, một lát sau mới trầm giọng đáp: "Vâng!"
"Còn nữa." Tạ Lang thản nhiên tiếp tục ra lệnh, "Cơ đại lang nói, nếu ta chết hắn nguyện ý tuẫn táng theo ta, các ngươi phải giúp Cơ đại lang nhớ rõ điều này."
Tạ Quảng thưa vâng rồi mới rời đi. Tạ Lang quay đầu lại cười tươi rói nhìn thẳng vào mắt Cơ Việt, ôn tồn nói: "Ta đã thu xếp hậu sự của mình xong xuôi rồi. Tiếp theo chúng ta nên bàn đến chuyện khi còn sống thôi."
Cơ Việt lạnh mặt, hờ hững buông lời: "Chuyện khi còn sống ư? Chuyện khi còn sống có gì hay mà nói? Chàng dám cưới ta làm chính thê, dám thề cả đời này chỉ cần mỗi mình ta sao? Nếu là vậy, chàng muốn ta sống chết có nhau cũng còn đáng giá, nhưng bây giờ á..." Cơ Việt cười khẩy, dứt khoát đẩy cánh tay Tạ Lang, quay người sải bước nhanh chóng ra khỏi doanh trướng, đến khi hòa mình vào trong màn đêm mới đột ngột dừng bước, ngoảnh lại nhìn doanh trướng của Tạ Lang.
Dưới ánh trăng, chàng đang đứng nơi cửa doanh trướng, tay áo rộng tung bay, nhìn về phía này. Cơ Việt nhìn bóng dáng của chàng từ xa, đứng im hồi lâu mới trở về doanh trướng của mình. Đêm nay ánh trăng mờ mờ, Cơ Việt trằn trọc khó ngủ, tỉnh lại mấy lần giữa đêm, cho đến rạng sáng mới mơ mơ màng màng thiếp đi.
Ngày hôm sau, đội ngũ tiếp tục lên đường. Có lẽ trong đội ngũ có thêm vài tiểu cô Lang Gia Vương thị, còn rất quan tâm tới Tạ Lang, chàng không muốn để người khác nghi ngờ thân phận Cơ Việt, sợ nhiều người nhiều chuyện nên dọc đường đi không gọi Cơ Việt đến nữa.
Thoắt cái, hai mươi mấy ngày đã qua, hiện tại đội ngũ chỉ cách thành Dương Châu hai ngày đi lại. Buổi trưa, mười mấy con cháu thế tộc gia nhập đội ngũ, phần lớn họ đều là nam nữ thiếu niên.
Họ đều là con cháu thế tộc ở quận Vọng thuộc Dương Châu. Lúc trông thấy cờ của Tạ thị từ xa đã reo hò ầm ĩ, tiếp theo lại nhìn thấy cờ của Lang Gia Vương thị càng vui mừng khôn xiết. Mới đầu họ vội vàng đón đường nhóm Lạc Hoa Nùng, phát hiện mình không thể đến gần Tạ Lang bèn nhanh chóng lại gần đội của Lang Gia Vương thị.
Từ khi tiểu cô của Trần Quận Viên thị bị Cơ Việt dọa sợ, đến tận giờ vẫn mặt mày phờ phạc. Đường muội của Lạc Hoa Nùng muốn nịnh nọt tiểu cô Viên thị bèn dốc hết tâm tư hỏi dò, sau khi nghe xong câu chuyện, vị đường muội kia lập tức nổi cơn phẫn nộ, gắt giọng: "Mặc kệ hắn có phải quốc sư hay không, cùng lắm cũng chỉ là một kẻ hàn môn, hắn dám đối xử với tỷ tỷ thuộc gia tộc đứng đầu sĩ tộc, thật đúng là to gan lớn mật!" Vị đường muội kia lại dịu giọng an ủi, "Tỷ tỷ đừng buồn bực nữa, muội muội không có tài nào khác, chỉ vô cùng thích trừng trị kiểu người đê tiện không biết trời cao đất rộng như hắn. Tỷ chờ đấy, muội sẽ lập tức ra tay, bắt tên Cơ Việt kia phải quỳ xuống dập đầu nhận tội giúp tỷ!"
Giọng ả không nhỏ, mọi người xung quanh đều nghe rõ, vừa dứt lời thì một lang quân thế tộc ở Dương Châu cũng nổi giận, hắn quay sang nói với những người khác: "Nữ nhi của đại gia tộc Vương - Tạ - Viên lại sợ một kẻ hàn môn tép riu sao? Quả thật nực cười." Những người khác cũng thi nhau hùa theo.
Ngay lúc tiếng kêu la của đám tiểu cô tiểu lang càng lúc càng vang, muốn một lòng xu nịnh sĩ tộc hàng đầu, hạ quyết tâm dẫm đạp Cơ Việt để được tiểu cô hai nhà Vương -Viên coi trọng, đột nhiên trên con đường cái phía trước truyền đến tiếng reo hò càng lúc càng lớn.
Trong nháy mắt, một đàn ngựa như dòng nước lũ xuất hiện trước mặt mọi người. Đối với thế tộc Lưu Tống, ngựa là loài vật rất đáng sợ, mà đội kỵ sĩ kia còn khoảng hơn ba bốn trăm người. Hơn nữa họ chẳng những cưỡi đàn ngựa cao lớn mà ai nấy đều khí vũ hiên ngang, thân thủ nhanh nhẹn, tuấn tú hoặc nho nhã nhưng lại điêu luyện tháo vát, ai ai cũng xuất sắc.
Tiếng vó ngựa "cộc cộc" càng gần hơn, dần dần đám tiểu cô thế tộc im bặt, đám tiểu lang cũng không nói gì thêm nữa, cả đám rụt vào trong xe, vừa bất an vừa sợ hãi dõi theo những người đang đi tới.
Chẳng mấy chốc, những kỵ sĩ kia đã vọt tới đầu đội ngũ. Chỉ còn khoảng hơn trăm bước nữa, một kỵ sĩ liền bước ra từ đám người, chắp hai tay rồi hô lớn: "Xin hỏi đại sư Cơ Việt có ở đây không?"
Tạ Quảng lập tức trả lời rõ ràng: "Có." Hắn phất tay, mấy chiếc xe đi trước xe Cơ Việt đều lui sang hai bên đường, chỉ còn lại xe lừa của Cơ Việt ở giữa.
Trông thấy Cơ Việt mặc bộ huyền y từ phía xa, nhóm kỵ sĩ đồng loạt huýt sáo, giục ngựa lao tới.
Nhìn đoàn kỵ sĩ với khí thế át người, tiểu cô Lạc thị cười khẩy: "Xem đi xem đi, không cần chúng ta ra mặt cũng có rất nhiều người muốn trừng trị tên hàn môn đê tiện kia rồi!"
Ả vừa nói xong, đàn ngựa đã lao đến cuốn theo cát bụi mù trời tới trước mặt Cơ Việt, chỉ thấy hơn ba trăm kỵ sĩ đồng loạt trở mình xuống ngựa, hành đại lễ với Cơ Việt. Người thủ lĩnh hắng giọng thưa: "Nghe nói Cơ sư định đến Dương Châu, thuộc hạ tới đây trợ uy!"
Ba trăm kỵ sĩ đồng loạt hô vang: "Nguyện giúp Cơ sư thể hiện uy phong của Lưu Tống!" Tiếng hô truyền khắp nơi nơi, như vang cả cõi đất trời.
Không ngờ tình huống lại hoàn oàn trái ngược, tiểu cô Lạc thị tái mặt, còn đám tiểu lang thì mắt tròn mắt dẹt, xì xầm bàn tán.
Vào lúc này, phía trước lại vang lên tiếng nói: "Xin hỏi đây là đội ngũ của Cơ đại sư Cơ Việt phải không?"
Lần này Quý Nguyên đáp lời, hắn hô to: "Đúng vậy."
Lại một loạt tiếng hoan hô truyền đến, người kia cao hứng nói: "Chúng ta là học trò của thư quán Hàn Sơn - Dương Châu, cố ý tới đây trợ uy cho Cơ sư!"
Nơi xa vang lên tiếng bước chân, một người trung niên hắng giọng hỏi: "Xin hỏi Cơ sư ở đâu? Lý Cát của Vu Quân đạo bái biến!"
"Tuần Hồng của Bạch Gia đạo bái kiến Cơ sư!"
"Ngụy Tú của Thượng Thanh đạo bái kiến Cơ sư!"
"Cát Văn của Linh Bảo đạo bái kiến Cơ sư!"
"Sài Viễn của Tam Hoàng đạo bái kiến Cơ sư!"
Trong tiếng bái kiến trong trẻo vang lên, nhiều nhân vật thuộc cấp tông sư của các đại môn phái đạo môn mặc đạo bào rối rít xuất hiện trước mặt mọi người. Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi, lập tức có một đội ngũ tiến lại gần, mà đội ngũ này toàn là người hàn môn ở xung quanh Dương Châu tập hợp lại. Vừa nhìn thấy Cơ Việt, họ lại cúi đầu bái lạy.
Chẳng bao lâu, theo đuôi Cơ Việt đã có hơn hai nghìn cao thủ của các môn phái. Những cao thủ này phần lớn đều là người xuất thân hàn môn hoặc của đạo gia. Họ đều là những trang tuấn kiệt đương thời, vì vậy ai cũng có phong thái phi phàm, hiện tại đứng nghiêm trang phía sau Cơ Việt, nhất loạt vâng lệnh hắn.
Đến lúc này, bất kể tiểu cô Lạc thị hay đám tiểu lang nào dám mạnh miệng nữa, chỉ biết co rúm người lại, gần như không thốt nổi tiếng nào.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiều Kiều Vô Song
Chương 147: Bái kiến Cơ sư
Chương 147: Bái kiến Cơ sư