TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiều Kiều Vô Song
Chương 172: Thành Lâm Tang

Y rướn người qua, vươn tay vén rèm xe, ta thấy rõ hơn thành cổ Lâm Tang xây bằng đá xanh khổng lồ chìm trong bóng đêm, bốn góc tường thành có đèn lồng da trâu to đùng. Bọn ta đi chầm chậm đến cửa Đông thành, đài Điểm Tướng trên tường thành hiện rõ ràng trước mắt. Một lá cờ cắm trên đó, trên lá cờ kí hiệu hình hắc ưng như muốn phá cờ bay ra. Khi thấy bọn ta đi gần tới, cầu treo nặng nề chầm chậm hạ xuống, cách rất xa đã nghe rõ tiếng cót két lúc cầu treo hạ xuống ấy.

Đầu thành vang tiếng kèn lệnh, vô số đèn lồng chợt xuất hiện chiếu soi khung cảnh dưới thành như ban ngày. Có hai đoàn người ngựa ra đón từ cổng thành rộng mở, cô gái đi đầu đội mũ vân sa, chân đi giày da hươu, tóc búi kiểu Bàn Kế, gấu tay áo Kim Châu. Nam tử còn lại mặc áo lông da đội mũ nhỏ, eo dắt đao vàng, hai bên trái phải cầu treo đều có chín người.

Ta biết, đây là lễ tiết đón tiếp khách trịnh trọng nhất của vương thất Tây Di. Năm đó Quy Tư Vương đường sá xa xôi tới đây cũng dùng lễ Cửu Thiên Cửu Địa này. Đứng hai bên là chín nam nữ thanh niên, không phải là người hầu bình thường mà là con cháu quan lại Tây Di, ngày sau có tư cách thừa kế vị trí gia chủ. Mặc lễ phục nghênh đón như vậy đã biểu thị ý tứ trọng đãi cao nhất của vương thất Tây Di rồi.

Ta quả thực không ngờ sẽ có một ngày mình cũng được nhận lễ tiết lớn như thế. Nhớ năm ấy, ta cùng với Thất Tinh nhân lúc đêm khuya không người len lén vượt tường lẻn vào.

Lúc xe ngựa qua cầu treo, ta thấy rõ chín nam chín nữ đứng ở hai bên quả thật rất tao nhã, tinh thần phấn khởi.

“Họ tới đón tiếp Thế tử phi tương lai…”. Ô Mộc Tề khẽ nói bên tai ta.

“Vậy ư? Ta mệt rồi… Đến phòng ngủ thì gọi ta”. Ta đáp một tiếng liền ngả đầu xuống giường.

Y kéo ta một cái, ôm ta trong ngực, lạnh lùng thốt lên: “Quân Triển Ngọc, nàng là người thông minh, đừng làm chuyện gì ngu xuẩn. Số mệnh Hạ Hầu Thương dài hay ngắn do nàng quyết định đấy”.

Ta cười: “Hoàng tử Ô Mộc Tề cũng là người thông minh, mặc dù số mệnh chàng dài hay ngắn có thể khiến ta quan tâm, nhưng nếu như vượt quá giới hạn của ta, cùng lắm thì ta đành theo chàng thôi!”.

Hai người bọn ta nhìn nhau như lúc giơ đao đối chiến năm đó.

Khóe mắt y có nếp nhăn khi cười, ánh mắt đã trở nên lạnh như băng, nhưng trong phút chốc, vẻ lạnh lùng kia liền tan biến, khẽ nói: “Tóc của nàng rối rồi, hồi bé ta thường giúp cô cô chải tóc đấy. Cô cô thích đẹp, thích búi tóc kiểu Trung Nguyên, sau đó ta cũng học không ít. Lát nữa phải bái kiến phụ vương, nàng không thể để như vậy được, để ta chải tóc búi tóc cho nàng nhé”.

Ta cảm thấy thật sự bất lực với tên chó đểu này, rõ ràng đã kích thích khiến y nổi trận lôi đình rồi, cơn giận của y lại tiêu tan toàn bộ chỉ trong nháy mắt, nhẹ lời mềm giọng, không hề gồng sức, khiến ta thầm sinh lòng cảnh giác. Ta có cảm giác sâu sắc rằng người này xem chừng là địch thủ lớn nhất của ta, đáng được xưng tụng là nhân tài kiệt xuất, co được giãn được, có thể thừa dịp sơ hở mà hành động. Nhớ khi ấy ta chẳng qua khoác thân phận của Lạc Nhật Hà tố cáo sơ hở của ngân giáp kia, y bèn tự mình thiết kế, âm thầm bố trí cạm bẫy, lại còn không tiếc tự làm bị thương bản thân khiến Thái tử rơi vào bẫy. Mặc dù có Tiểu Thất với thân phận Mộ Dung Quy ở bên cạnh y bày mưu tính kế, nhưng y thực sự nghe lọt mấy phần? Hay vốn dĩ y đã bày mưu tính kế chu toàn chặt chẽ, Tiểu Thất xuất hiện chẳng qua chỉ dệt hoa trên gấm thôi chăng?

Quân Sở Hòa liên thủ với y, không biết là phúc hay họa đây?

Không biết cuối cùng là ai thao túng ai?

Đang suy nghĩ, ta thấy trâm cài trên đầu bị tháo xuống, y lấy lược bạc từ hộc kín trong buồng xe ra, chầm chậm chải tóc cho ta, động tác tay vô cùng nhẹ nhàng. Ấy rồi lấy một bình lưu ly nhỏ, đổ dầu bôi tóc ra tay y, bôi lên đầu ta, phút chốc cả buồng xe đã ngập tràn mùi hoa thanh mát dịu nhẹ. Ta thầm nghĩ, nhiều ngày không gội đầu, chỉ sợ y có giả bộ thâm tình khẩn khoản cũng chẳng chịu được mùi trên đầu ta; đổ dầu bôi thơm ra để làm dịu mùi, lại vuốt thêm chút nữa.

Ta đâu phải thể loại con gái càng không tắm thì người càng thơm tho chứ.

Dù sao tên này da mặt dày, co được giãn được, khổ đến đâu y cũng chịu được, y muốn giả bộ thì cứ kệ cho y giả bộ đi.

Động tác của y vô cùng khéo léo, sau khi cuộn cuộn mấy cái y lại búi thành kiểu Dao Đài, tóc mây xếp chồng, vài lọn mỏng buông xuống, rồi gài cây trâm xanh biếc lên. Nhìn mình trong gương bạc, trừ vết đỏ trên mặt vì ngủ nghỉ không điều độ ra thì những thứ khác đều rất phù hợp.

Y lấy một bọc váy áo từ sau lưng ra, cười nói với ta: “Thử chiếc váy ngũ sắc này xem, đảo lại có thể phối hợp với búi tóc Dao Đài trên đầu nàng đấy, thay trong buồng xe đi”.

Ta nói, “Hoàng tử muốn xem ta thay đồ à?”.

Y cười he he: “Nếu nàng mời quả là vinh hạnh của bổn vương”.

Ta thầm nghĩ, nếu lúc này y muốn thật thì bản thân ta cũng không tài nào làm được. Ta luôn tuân thủ tín điều “dùng thép tốt nhất để làm lưỡi dao”, không muốn vì chuyển nhỏ mà tốn sức lực lớn với y, thế là nói: “Nếu ta không muốn, có phải Hoàng tử định đích thân ra tay thay đồ cho ta không?”.

Vốn tưởng y sẽ cố ý gây khó khăn nhưng không ngờ y đứng dậy, khom lưng vén rèm đi ra ngoài, nói: “Bổn vương há lại là người ngờ nghệch như thế?”.

Xem ra, y vẫn muốn giữ gìn phong độ quân tử trước mặt ta.

Nếu như thế, ta cũng không nên đắc tội y. Tục ngữ nói đúng, ngụy quân tử thì hiếu chiến, tiểu nhân thực sự thì khó dây. Nếu y thật sự bộc lộ bộ mặt của kẻ tiểu nhân, bắt đầu giở trò xấu ra thì khó đối phó vô cùng rồi.

Thế nên ta ngoan ngoãn thay bộ váy áo này, lại khoác thêm chiếc áo lông Tử Ngọc, ngồi im trong buồng xe. Bộ váy áo này hơi bó, mà lại cắt may rất vừa người. Ta ngả người lên giường liền cảm thấy hô hấp không thoải mái, ta không ngồi thẳng không được.

Xe ngựa đi một lúc lâu nữa, cuối cùng cũng dừng lại. Vén rèm xe lên, có thị nữ tiến lên giúp ta xuống xe. Ô Mộc Tề duy trì phong độ quân tử đứng nơi cách ta ba thước, trên người đã thay chiếc áo lông Bạch Hồ, quả thực có phần phong trần tuấn lãng. Thế nhưng y lại nhìn ta không chớp mắt, cứ như bị ta hấp dẫn vậy. Ta nghĩ ta nào có sức hút mãnh liệt như thế chứ? Đã nhiều ngày chưa tắm rửa, hẳn là cổ bẩn lắm rồi, lúc nãy thay đồ còn có hai con rận rơi ra từ trong áo đấy.

Xem xét chung quanh, ta mới phát hiện mình đang ở trong vương cung, trước mặt là bậc thềm vương đình xây bằng đá cẩm thạch. Một đám người đứng trên bậc thềm, nhìn quần áo có thể nhận ra là Khả hãn Thiết Sâm cùng Cơ Vương hậu, còn có một người phụ nữ quý phái quần áo thanh nhã, hẳn là công chúa, song không còn trẻ nữa.

Ta sợ quá chừng luôn, trận này còn khiến ta hãi hùng hơn cả lễ nghênh đón Cửu Thiên Cửu Địa. Đêm hôm khuya khoắt, còn chưa để người ta tắm rửa qua, họ đang làm cái gì vậy!

Ta quan trọng đến thế sao?

Họ đã quên mất ta chém tướng sĩ Tây Di như bổ dưa hấu sao?

Tướng sĩ Tây Di à, ta thật sự đau lòng giùm các ngươi, các ngươi trung thành với thể loại gì thế này!

Ta được dẫn đến trước mặt Khả hãn Thiết Sâm, đương nhiên ta sẽ không hành đại lễ với họ, chỉ khẽ khom lưng, cười nói: “Tham kiến Khả hãn Thiết Sâm, nhiều năm không gặp, Khả hãn gầy đi trông thấy”.

Mặt Khả hãn Thiết Sâm đầy râu, ông xấp xỉ tuổi Vĩnh Lạc đế nhưng không có vẻ nho nhã hào phóng của Vĩnh Lạc đế. Mắt ông ta đẹp vô cùng, như ngôi sao treo giữa đêm tối, long lanh rực rỡ. Ô Mộc Tề di truyền đôi mắt này của ông, ngược lại dung mạo không có nửa phần tương đồng.

Cơ Vương hậu tỏ vẻ bất mãn ra mặt, hiển nhiên rất giận vì ta không hành đại lễ, thờ ơ nói: “Đường xa tới đây, ăn uống trước rồi nói sau!”.

Ta ngẩng đầu lơ đãng nhìn bà, lại thấy rõ thần thái của người phụ nữ quý phái thanh nhã bên cạnh. Lúc này người đó nhìn ta với vẻ rất kì quái, hình như vô cùng chán ghét, lại hình như có chút căng thẳng, nhưng khi ta đưa mắt nhìn thì bà ta lại khôi phục vẻ thờ ơ trong nháy mắt. Ta nghĩ thầm, người phụ nữ có thể đứng cạnh Thiết Sâm nhưng không giống dáng vẻ phi tần thì hẳn là công chúa rồi. Chẳng lẽ bà ta có một đứa con gái cũng muốn gả cho Ô Mộc Tề làm chính phi, không ngờ không thành công, thế nên mới oán hận ta chăng?

Nói không chừng cũng có thể lợi dụng người phụ nữ này chút ít?

Thiết Sâm không có ý kiến gì, lòng dạ khoan dung, làm như không thấy ta thất lễ, cười khà khà nói: “Vương nhi, vị hôn thê này của con được đấy, đáng làm lễ Cửu Thiên Cửu Địa. Tới đây tới đây, chúng ta vào phòng rồi nói chuyện”.

Ô Mộc Tề tiến lên bái kiến, gọi người phụ nữ kia là cô cô, quả nhiên bà ta chính là Trưởng công chúa Diên Thanh rồi? Nữ tử Tây Di không giống Trung Nguyên nói gì mà không tài chính là đức; nữ tử có tài có thể vào triều trợ giúp, nghe nói trước kia khi Khả hãn Thiết Sâm lên ngôi, bà ta đã giúp đỡ giải quyết quốc sự quân chính nội ngoại, được coi là nữ tử có sức ảnh hưởng lớn ở Tây Di. Nhưng không ngờ bà ta lại thanh nhã như thế, không hề giống người Tây Di mà có vài phần giống nữ tử vùng sông nước Giang Nam.

Ô Mộc Tề tiến lên nắm tay ta, dắt ta đi vào sảnh đường.

Vương cung Tây Di đương nhiên không tinh tế xa hoa như hoàng cung thiên triều, nhưng khắp nơi hiện vẻ oai hùng khác biệt với những chốn khác. Như sàn nhà lát đá Đại Lý lớn bằng cái bàn này, cột đá chạm khắc thô to, cung điện sâu rộng. Người đứng đây dường như khẽ hít thở cũng có âm thanh vọng lại.

Trên bàn đá phía trước đã sớm bày đầy những khay thịt lớn, rượu sữa ngựa, nào trâu nào dê nướng vàng óng. Dao nhỏ làm bằng bạc cắm trên miếng thịt dê, cả phòng ngập trong mùi thơm của thịt nướng khiến ta không khỏi nhớ đến trước kia, trong lòng hơi chộn rộn. Nếu lúc này, Thất Tinh ở bên cạnh ta thì tốt biết bao, cướp rượu xé thịt, quậy phá tưng bừng. Tiếc rằng giờ chẳng có ai, ngay cả Tiểu Lục và Tiểu Thất cũng bị người ta tống vào nhà lao rồi.

Thế nên nhìn thấy con dê béo đầy dầu mỡ trước mắt này ta lại không khỏi chán ngán.

Đọc truyện chữ Full