Ta thấy rõ ràng, trên mặt Quân Sở Hòa hiện vẻ khiếp sợ, đầu mày lại có chút vui mừng, ông khẽ nói: “Cuối cùng vẫn không thể lừa được con”.
“Cha né tránh vấn đề chính mà hết lần này đến lần khác nhắc đến Tiểu Thất, đơn giản là để con tin tưởng mà thôi. Khi đó Tiểu Thất mới ba bốn tuổi, tâm trí chưa tỏ tường, hẳn là cha đã sớm cho rằng hắn sẽ không vạch trần được chuyện gì chăng? Nhưng cha không ngờ được đâu, tuy Tiểu Thất nhỏ tuổi nhưng chuyện năm đó đã khắc sâu vào trí nhớ. Hắn nói với con, hắn đã cứu con bên dòng suối nhỏ, cách khá xa vách đá mà cha kể lại”.
Trưởng Công chúa nghe đến đó, mái đầu đang hơi rũ xuống lại ngẩng lên, châu ngọc trên tai khẽ rung rinh, đến cả ngón tay dưới vạt tay áo rộng cũng khẽ run: “Quá hối hận…”.
“Quá hối hận năm đó không dìm con chết, phải không?” Bà mặc váy lụa Băng Tiêu, đeo vàng ngọc phỉ thúy, tuy bị rơi vào tình cảnh chật vật thế này nhưng dáng người vẫn tuyệt diệu như tiên, “Con chỉ không hiểu, người ghét cay ghét đắng cha con nhưng tại sao muốn hợp tác với ông ấy? Những giọt nước mắt của người lúc trước đúng là khiến con hơi cảm động. Có đôi khi thật sự muốn bỏ qua rất nhiều sơ hở trong câu chuyện này, cứ thế làm theo yêu cầu của hai người. Nhưng tiếc là Triển Ngọc vào sinh ra tử trên chiến trường biết bao lần, điều mà con hiểu rõ nhất chính là bạn bè. Tuy nước mắt của người là thật nhưng thái độ thù địch cũng là thật”.
Lưng bà cứng đơ, cơn run rẩy trên người ngừng lại, ngước mắt liếc nhìn Quân Sở Hòa: “Đúng, ta hận ông ấy, nếu ta không cùng ông ấy… thì ta đâu đến nỗi không còn mặt mũi nào gặp Tử Xương. Ta cũng hận Tử Xương, ông ta cứ răm rắp nghe theo mẫu hậu mình, chớp mắt đã quên những lời thề non hẹn biển. Chưa đến một tháng, ông ta đã cưới hậu phi, quên bẵng ta luôn. Ta đau lòng nên mới để ông ấy nhân cơ hội tình cảm rạn nứt tiến vào, cùng ông ấy… Từ đó ta biết, không thể tin tưởng vào tình yêu của đàn ông, thứ có thể nắm giữ trong tay chỉ có quyền lực mà thôi”.
Hóa ra sự thật là như vậy. Quả nhiên ta là đứa trẻ mà bà không muốn sinh ra; ta không phải do bà và người bà yêu sinh ra, chẳng qua là kết quả sau cơn tức giận nên đương nhiên bà không muốn gặp ta. Ngón tay của ta mặc dù vẫn nắm hai đầu sợi tơ dẻo, đầu ngón tay khẽ chạm vào làn da hơi lạnh của bà, lại cảm thấy lạnh như băng.
Ta thậm chí còn nghĩ, tại sao ta phải vạch trần tất cả chứ? Nếu làm theo yêu cầu của họ, chỉ cần nỗ lực chút ít vì họ, ta sẽ có người mẹ hiền hậu, có cha mẹ yêu thương. Mấy năm trước kia, không phải ta vẫn luôn nỗ lực vì ông ấy như thế sao? Không phải tất cả mọi thứ là những gì ta hằng mong muốn sao? Có đôi lúc, có thể mặc người khác lừa gạt, thật ra cũng là một kiểu hạnh phúc.
Trong lúc tinh thần hoảng hốt, cổ tay ta đột ngột bị ai đó nắm lấy, xoay ngược lại. Cổ tay bị nắm đến phát đau, lúc tỉnh táo lại, sợi dây dẻo và chiếc lá xanh trong tay đã bị Quân Sở Hòa cướp được. Mà Trưởng Công chúa bị khống chế dưới tay đã đứng lên, khẽ xoa cổ mình. Ta thấy trước mắt nhoáng lên một cái, mặt đau rát, nghe thấy tiếng vang đen đét, mặt đã bị tát một cái.
Bà còn muốn đánh nữa nhưng bị Quân Sở Hòa ngăn cản: “Đừng để người ta nhìn ra manh mối”.
Lúc bấy giờ bà mới dừng tay, căm tức nhìn Quân Sở Hòa và nói: “Chủ ý của ông đúng là hay quá đấy!”.
Ta bị đánh nghiêng người sang một bên, tựa vào cột gỗ. Cảm thấy hai ánh mắt như muốn róc thịt ta, như muốn cắt da thịt trên người ta. Đó là mẹ ruột của ta, là người mẹ mà ta đã trông mong bao nhiêu năm.
Ta cúi đầu nhìn, trên cây cột khắc chim ưng tung cánh bay, có tường vân xung quanh, mặt trời đỏ ló dạng khỏi rặng mây. Ta chống cột gắng gượng đứng vững, khẽ cười với hai người trước mặt: “Mẹ, cha, đã không còn sớm nữa, vẫn nên đưa con về sớm để hai người ôn lại chuyện xưa thì hay hơn”.
Ta thấy rõ đầu ngón tay Quân Sở Hòa đang kẹp sợi dây dẻo mà ta thắt cổ Trưởng Công chúa, chiếc lá xanh bằng bạc mỏng bị ông cầm lên quan sát kỹ lưỡng.
Nghe ta nói, khuôn mặt Trưởng Công chúa thấm đẫm vẻ tức giận, như muốn lao lên xé xác ta, nhưng cuối cùng nhịn được. Ánh đèn trong phòng chiếu lên mặt bà, làm mặt bà trắng nõn như ngọc. Trong chớp mắt, mặc cho mái tóc rối bù rũ rượi, khuôn mặt vẫn còn vết nước mắt, bà đã trở lại với dáng vẻ thanh quý cao ngạo, đôi mắt lạnh lẽo như băng.
Đây mới là bộ mặt thật của bà sao?
Bà nói: “Tư mã, sao không mau đưa nó về?”.
Quân Sở Hòa thu sợi tơ dẻo và lá xanh trên tay vào tay áo, sắc mặt cũng trở nên lạnh nhạt, khẽ cúi người chào bà rồi nói với ta: “Đi thôi”.
Mặt vừa bị Trưởng Công chúa đánh hơi đau, lưng va vào mỏ chim ưng trên cây cột cũng hơi nhức, nhưng may thay, từ đầu đến cuối họ không dám đụng đến ta, vì đứa con trong bụng ta còn có thân phận đáng để họ lợi dụng.
Đêm đã tối đen, vầng trăng tàn treo giữa trời cao, nhưng không có tinh tú bao quanh phố hợp mà chỉ có bầu trời đêm mịt mùng, khiến vầng trăng lưỡi liềm càng hiện rõ nỗi cô đơn lạnh lẽo. Căn viện im ắng, lúc bọn ta đi ra, có thị tỳ cầm dầu thuốc vội vã bước vào, sau đó cửa gỗ sau lưng bọn ta khép lại. Ta biết, thậm chí bà chẳng thèm liếc ta lấy một cái.
Trước lúc lên kiệu, Quân Sở Hòa thở dài nói: “Triển Ngọc, nếu con hồ đồ một chút hẳn đã tốt rồi”.
Ta nói: “Con cũng muốn hồ đồ nhưng con không quên được những người từng đi theo cha… Dù cha có nhiều lý do đến đâu, cũng không nên hi sinh nhiều người đến vậy. Cha quên rồi sao, họ đều là họ hàng của cha, vì việc riêng của cha mà táng mệnh nơi suối vàng”. Ta ngẩng đầu nhìn ông, bóng đêm trong viện tối mịt, mặt của ông mông lung không rõ, như thể một chiếc bóng, “Vậy nên, mỗi khi muốn hồ đồ, con sẽ nhớ tới họ, chẳng lẽ tận đáy lòng cha… không hề áy náy sao?”.
Ông không đáp lời ta mà chỉ nói: “Lên kiệu…”. Rồi bảo người khiêng kiệu, “Đưa tiểu thư về”.
Chiếc kiệu được nâng lên, ta vén rèm nhìn về sau, chỉ có thể trông thấy bóng dáng ông khuất dần giữa bóng đêm.
Tại sao ông phải bám lấy Trưởng Công chúa chứ? Bà ta hận ông mà ông vẫn hợp tác với bà, xem ra quyền lực đã làm ông đánh mất lý trí.
Ta vẫn không tin, trên đời này quả thật có người tuyệt tình tuyệt nghĩa đến thế sao? Nhưng ta biết, ta đã đoạn tuyệt với họ, họ sẽ không để tâm đến ta nữa… Có lẽ ngày họ đạt được mục tiêu cũng chính là lúc ta bỏ mạng.
Trở lại căn viện, đêm càng tối hơn, Tiểu Lục và Tiểu Thất vẫn đang chờ ta, sắc mặt đượm vẻ lo lắng. Ta bảo Tiểu Thất truyền tin cho Giang Tử Sơ, dặn nàng ấy ngày mai tranh thủ rèn một chiếc chủy thủ bằng tinh chất vàng sắt trước khi Ô Mộc Tề trở lại, đợi đến khi Ô Mộc Tề về thì báo tin tức này cho y.
Tiểu Thất giật nảy mình, nói: “Nếu như thế, chẳng phải Ô Mộc Tề sẽ biết phương pháp luyện chế vàng sắt sao, nếu để họ sản xuất với số lượng lớn, vậy thì…”.
Ta nói: “Tinh chất vàng sắt trong tay Ô Mộc Tề đã không còn nhiều, vả lại, nếu phương pháp này dễ dàng học đến thế thì mỗi một thế hệ người Mô Bắc không sinh ra một thiên tài luyện chế duy nhất rồi. Ngươi yên tâm, dù y có bắt Giang Tử Sơ đẩy nhanh tốc độ cũng không làm được bao nhiêu đâu, ngược lại…”. Ta khẽ cười, “Đây chỉ là một cái chủy thủ mà thôi, sẽ khiến bọn họ nghi ngờ nhiều thêm. Y sao ngờ được, tác dụng của sợi tơ dẻo và lưỡi kiếm mỏng ta dùng với Trưởng Công chúa không hơn cái này là bao”.
Ta vốn không muốn bức ép Trưởng Công chúa để thoát khỏi Tây Di, với thân thể chưa khôi phục của ta, sao có thể trốn thành công chứ? Hành động đó của ta chẳng qua để họ nhìn thấy vũ khí mà ta sử dụng thôi. Sợi tơ dẻo và lưỡi kiếm mỏng được chế tạo từ tinh chất vàng sắt xuất hiện trong tay ta là chuyện lạ. Ông ấy hợp tác cùng Ô Mộc Tề, chắc hẳn cũng biết sự quan trọng của việc luyện chế tinh chất vàng sắt. Binh khí chưa từng được luyện chế lại bất chợt xuất hiện trong tay ta, ông ấy sẽ nghĩ thế nào? Nếu ông ấy nghi ngờ Ô Mộc Tề giấu ông chế tạo binh khí với số lượng lớn, ông ấy sẽ làm gì?
Ông ấy sẽ nghĩ, Ô Mộc Tề có thể dùng tinh chất vàng sắt rèn thành chiếc lá và sợi tơ dẻo đưa cho ta, điều đó cho thấy, y đã chế tạo thành công lưỡi dao sắc bén và mũi tên nhọn với số lượng lớn. Thế nhưng y lại lén chặn tin tức này, bí mật mà không tiết lộ, đây là lí lẽ gì chứ? Sau cùng ông ấy vẫn muốn vứt bỏ ta – người trợ giúp ông ấy sao? Chẳng trách con gái ông không thể tin tưởng mẹ ruột dù chỉ một chút. Chắc hẳn Ô Mộc Tề đã tiết lộ hoặc ít hoặc nhiều bản tính của Trưởng Công chúa cho ta rồi chăng? Xem ra, Ô Mộc Tề đã chuẩn bị tốt việc qua cầu rút ván rồi.
Tại sao ta khẳng định được như vậy, là bởi vì ta sống với ông đã lâu, lúc còn trẻ dốc sức đáp ứng yêu cầu của ông ấy, cũng đã bị ông ấy nghi ngờ. Lúc vạch trần tất cả chân tướng, hồi tưởng quá khứ ta mới hiểu được, thì ra mình đã bỏ qua rất nhiều chi tiết, làm ta không nhận rõ bộ mặt thật của ông.
Bởi vì phương pháp cấm chế ông ấy áp dụng với Tiểu Lục và Tiểu Thất chính là phương pháp trong cuốn “Độc nguyệt chí”. Không phải ông ấy không biết quyển sách đó vốn nằm trong tay ta và Tiểu Thất rất lâu. Nhưng ta không cho rằng ông ấy làm như vậy là vì ngấm ngầm giúp bọn ta mà vì ông ấy cũng bắt đầu nghi ngờ Ô Mộc Tề rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiều Kiều Vô Song
Chương 187: Chuyện xưa
Chương 187: Chuyện xưa