Bất cứ ai biết đến Lâm Tân Mẫn, điều biết, Lâm Tân Mẫn là người nói một không nói hai.
Nếu Lâm Cảnh Nhàn không xen vào cầu xin thì còn đỡ, nàng càng can ngăn, thì Lâm Tân Mẫn càng thêm tức giận.
Hơn nữa, điều này càng phản ánh sự rộng lượng của La Bình Nhi và Lâm Cảnh Nhàn, và càng làm nổi bật thêm lỗi lầm của Trần di nương một cách rõ ràng hơn.
Lúc này, Trần di nương đã tức đến nghiến răng, muốn tranh cãi, nhưng Lâm Cảnh Nhàn cứ khăng khăng là nàng đả đẩy cô ta, còn Ngọc Liễu, nhân chứng duy nhất của nàng, lời nói ra lại không có giá trị, coi như nàng có trăm cái miệng cũng không thể tự bào chữa cho mình.
Nhưng Trần di nương là một người thông minh, cơn tức giận này, cho dù không muốn cũng đành phải nuốt xuống, vào lúc này, điều cần thiết nhất chính là nhịn cho qua.
Lâm Tân Mẫn là người như thế nào, nàng rất rõ ràng, bây giờ nếu nàng tranh cãi, thì chỉ có thể khiến mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn thôi.
Vì vậy, Trần di nương với đôi mắt đẫm lệ cứ nhìn Lâm Tân Mẫn, kết quả là, Lâm Tân Mẫn thực đã cảm thấy có chút mềm lòng rồi.
Tuy nhiên, Lâm Tân Mẫn vẫn rất tin tưởng lời nói của Lâm Cảnh Nhàn. Bởi vì, trước kia Lâm Cảnh Nhàn rất ngoan ngoãn, căn bản không hề có chút ác ý nào cả, hắn làm phụ thân của nàng, cho dù không quan tâm nàng nhiều, nhưng cũng biết Lâm Cảnh Nhàn, nó chính là đứa nhu hòa thân thiện, sẽ không đi nói dối ai bao giờ.
Trần di nương cố ý nuôi dưỡng Lâm Cảnh Nhàn trở thành một người nhu hòa thân thiện, tâm tính kiêu ngạo, nhưng lại không ngờ đến, sau một kiếp đau khổ, Lâm Cảnh Nhàn được tái sinh trở lại, bản tính dịu dàng thân thiện, kiêu ngạo đó đã không còn, bây giờ, nàng đã trở thành một người cứng rắn kiên cường rồi.
"Cấm túc ba tháng, trong ba tháng này, nàng phải ăn chay niệm phật, cầu nguyện cho đứa nhỏ trong bụng Bình nhi luôn được bình an! Chuyện trong phủ, sẽ do Vương thị xử lý, nàng không cần xen vào nữa!" Lâm Tân Mẫn đã hạ quyết tâm, kiên định nói.
Lúc này, La Bình Nhi dịu dàng nhìn Lâm Tân Mẫn, mở miệng nói:"Lão gia, để Bình nhi bồi người trở về nha!"
Lâm Tân Mẫn gật gật đầu.
Lúc này, Trần di nương còn định nhân lúc không có ai sẽ đến tìm Lâm Tân Mẫn cầu tình, nhưng cũng bị La Bình Nhi quấy nhiễu rồi.
Vào lúc này, Trần di nương cũng chỉ có thể oán hận, cay đắng ngậm ngùi quay trở về.
Sau khi trở về, bà liền quăng đổ rất nhiều ly chén, từ sau khi Vương thị trở về, cuộc sống của nàng đã không được như ý! Nàng nhất định phải tìm cách, đưa La Bình Nhi và Vương thị cuốn gói khỏi phủ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, địa vị của nàng ở trong phủ này sẽ có khả năng càng ngày càng tệ hơn.
Nếu La Bình Nhi không có con, con trai của nàng sẽ là đứa con trai duy nhất trong đại phòng của Lâm phủ. Cho dù có là con thứ, nhưng cuối cùng thì cũng sẽ trở thành con trai trưởng mà thôi.
Nhưng nếu La Bình Nhi kia, sinh được một đứa con trai.
Vậy, địa vị của con trai nàng cũng rất đáng lo ngại.
Trần di nương không ngốc, cũng đoán được Vương thị muốn nuôi dưỡng đứa con của La Bình Nhi trước mặt nàng.
Theo cách này, đứa con của La di nương, sẽ danh chính ngôn thuận trở thành trưởng tử.
Trần di nương nghĩ đến đây, tức đến độ răng cũng ngứa ra, Vương thị đã là người sa cơ thất thế, cho đến bây giờ, lại còn muốn chiếm luôn vị trí đích thê! Nếu không có Vương thị, nàng sớm đã là *phù chính rồi!
(*(thời xưa từ thiếp lên làm vợ)
Trần di nương thầm cắn môi, trong lòng suy nghĩ gì đó, ngay lập tức, trong lòng đã có một số âm ma quỷ kế đã xuất hiện.
Hừ, nàng muốn xem thử, Vương thị còn có thể ngạo mạn đến khi nào nữa.
Trần di nương bị cấm túc, hình phạt này tuy không lớn nhưng đối với Trần di nương mà nói, cấm túc không phải là vấn đề to tát gì, việc giao lại quyền quản gia vào trong tay Vương thị, mới chính là hình phạt lớn nhất đối với nàng.
Phải biết rằng, nàng có được ngày hôm nay, không biết đã trải qua bao nhiêu năm công sức.
Tất cả những điều này, liền bị Vương thị nhẹ nhàng đoạt đi.
Mặc dù, Lâm Tân Mẫn chỉ nói những ngày nàng bị cấm túc, Vương thị sẽ thay nàng quản gia, nhưng sau khi hết cấm túc thì sao? Vương thị có thể dễ dàng đem nó trả về cho nàng sao?
Đích thê quản gia, vốn là đạo lý hiển nhiên. Trước kia Vương thị thường phạm phải sai lầm, rồi bị đuổi đến Ngọc từ am. Bây giờ, Vương thị trở về, nàng nhất định không còn lý do gì để có thể cướp lại những thứ này từ tay Vương thị cả!
Nếu là trước kia, có lẽ Trần di nương sẽ bắt được nhược điểm của Vương thị mà gây bất lợi cho bà ta.
Nhưng bây giờ, Trần di nương cũng không dám nghĩ như vậy nữa. Bởi vì Vương thị quản lý đồ ăn trong phủ, một điểm sai sót cũng không tìm ra được.
Cứ như vậy, Lâm Cảnh Nhàn chỉ mang La Bình Nhi đi dạo một vòng.Sau đó, liền nhẹ nhàng lấy được kết quả mà mình mong muốn.
Đương nhiên, Lâm Cảnh Nhàn sẽ không bạc đãi La Bình Nhi, lập tức thưởng cho La Bình Nhi rất nhiều thứ tốt, những thứ này mà… cũng không phải lấy từ chỗ của Lâm Cảnh Nhàn, đương nhiên là lấy từ trong khố phòng của Lâm phủ rồi!
Lâm Cảnh Nhàn biết, muốn ngựa chạy tốt, thì phải cho ngựa ăn no.
Tuy nói khế ước bán thân của La Bình Nhi vẫn còn trong tay của bọn họ, nhưng nếu chỉ áp chế La Bình Nhi, thì sẽ không lâu dài. Bây giờ, chỉ có đôi bên cùng có lợi, thì La Bình Nhi mới hoàn toàn đứng chung một chiến tuyến với bọn họ, đó mới chính là thượng sách.
Cuộc sống của gia đình họ La vốn không tốt, hiện giờ, La Bình Nhi có được những thứ này, thường xuyên mang đến giúp đỡ cho La gia, trái lại Như Ý càng thêm hài lòng với đứa con gái này, càng thêm cung kính với Vương thị.
Cứ như vậy, Lâm Cảnh Nhàn không cần tốn phân tiền nào, cũng có thể lôi kéo được lòng của La di nương.
Điều tuyệt vời nhất chính là, Vương thị đã có được danh tiếng rất lớn ở trong lòng Lâm Tân Mẫn, phải biết rằng, có một vài thứ, Trần di nương vẫn không nỡ bỏ ra để thưởng cho La Bình Nhi.
Vương thị đem đồ vật thưởng cho La Bình Nhi, sắc mặt cũng không đổi.
Dù sao, đâu phải bạc của bà, cho nên Vương thị làm chuyện này một cách rất vui vẻ.
Đặc biệt, có một vài thứ Trần di nương dự định sẽ lén lút đưa cho nữ nhi của mình làm của hồi môn, nhưng đều bị Vương thị lấy đem đi, bảo sao Trần di nương có thể không tức giận đây?
Nghĩ đến việc, Trần di nương sẽ tức giận, trong lòng Vương thị và Lâm Cảnh Nhàn cũng thấy vui sướng.
Trần di nương không cam lòng, liền chạy đến chỗ Lâm lão phu nhân mà khóc một trận, cứ như vậy, tuy rằng Lâm lão phu nhân rất không thích La Bình Nhi và Vương thị, nhưng bà cũng không có cách gì để giải quyết.
Thông thường, Lâm Tân Mẫn không mấy quan tâm đến những chuyện này, bà còn có thể đi qua đi lại để giải quyết theo ý bà.
Nhưng bây giờ, chuyện này lại do chính Lâm Tân Mẫn đã lên tiếng, bà cảm thấy rất khó để thay đổi.
Bây giờ, Lâm Tân Mẫn gần như là đứa con trai có triển vọng nhất của bà, đương nhiên bà không muốn vì Trần di nương mà đi tranh cãi với Lâm Tân Mẫn.
Hơn nữa, về chuyện này, Lâm lão phu nhân chỉ cảm thấy, chuyện không có bằng chứng, tranh cãi cũng không được gì. Huống chi, hiện giờ, La Bình Nhi đang được sủng ái hơn rất nhiều.
Về phía La Bình Nhi và Vương thị, tuy Lâm lão phu nhân cực kì không thích bọn họ, nhưng đối với bọn họ mà nói, cũng không tổn hại thêm gì.
Ai bảo, Lâm lão phu nhân vốn dĩ ghét bỏ các nàng.
Mặc dù La Bình Nhi mới vừa vào phủ, nhưng bởi vì nàng thân cận với Vương thị, hơn nữa, lâu lâu Trần di nương lại đi mách lẻo với lão phu nhân, cho nên bà sớm đã không vừa mắt La Bình Nhi.
Chuyện tổ chức tiệc mừng thọ, cứ như vậy, đặt lên trên người Vương thị.
Vương thị đã lâu không có làm những chuyện như vậy, cho nên có chút không quen. Trái lại đối với Lâm Cảnh Nhàn, những việc này cứ như là ngựa quen đường cũ.
Chẳng mấy chốc, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa đâu vào đấy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lâm Gia Thiếu Nữ
Chương 56: Trừng phạt
Chương 56: Trừng phạt