Nhân lúc trời tối, suốt quãng đường đi nàng quả nhiên không bắt gặp người nào.
Vân Uyển Ca dựa vào ký ức của mình tìm đến viện các của Cửu Hoàng tử, tấm biển treo trên vách tường nay đã mờ nhạt nhìn không rõ chữ viết.
Thật khó mà hình dung trong một Hoàng cung xa hoa như vậy lại có một vị Hoàng tử bị bỏ quên, còn phải sinh sống ở một nơi hoang tàn u ám như vậy, thậm chí đến thức ăn của chó cũng phải tranh lấy.
Vân Uyển Ca thật dễ dàng bước vào.
Trong sân chỉ có đúng một gian nhà, Vân Uyển Ca nhẹ nhàng mở cửa phòng đi vào.
Đột nhiên, một đôi tay thô ráp bóp chặt cổ nàng, mạnh đến nỗi khiến cho mặt nàng đỏ lên.
Trong bóng tối, nàng thấy rất rõ cặp mắt quái dị tinh tường, lạnh lẽo, và khát máu cùng cực.
Hiển nhiên, người đó cũng nhìn thấy nàng, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn không chút thay đổi. Vân Uyển Ca thừa dịp hắn sơ hở, phi một cước, đá mạnh vào vùng hông của hắn.
Nếu như nàng nhớ không nhầm, ở chỗ đó của hắn bị thương rất nặng.
Quả nhiên, hắn rên lên một tiếng, tay buông lỏng, tất cả khí lực đều tiêu biến, cả người ngã nhào xuống đất.
Vân Uyển Ca không chú ý đến hắn, đặt cái giỏ xuống chiếc bàn cũ kỹ, tìm kiếm một lúc lâu, sau đó mới thắp sáng được một ngọn nến.
Xoay người đi đến cạnh hắn, Vân Uyển Ca quan sát hắn, hắn cũng lạnh lùng trừng mắt nhìn lại, bờ môi của hắn khô khốc sức mẻ, gương mặt phủ một lớp bùn đất, duy chỉ có cặp mắt, trước sau như một làm nàng phải nhớ mãi không quên.
Nàng thở dài, đỡ hắn lên giường.
Khắp người hắn dường như không còn chút sức lực, chắc do lâu ngày không được ăn uống gì.
Bóng đêm tĩnh mịch, hắn gặp được nàng... là ở thời điểm u tối chật vật nhất của hắn.
Nàng khẽ rót một ít rượu ấm, nâng hắn dậy, tựa vào người mình, khẽ khàng bón vào miệng hắn một ít.
Mãi đến khi hơi rượu ấm áp cay nồng chạm đến đầu lưỡi, con mắt của Bắc Đường Yêu khẽ di chuyển, nhìn về phía Vân Uyển Ca.
Đôi mắt tĩnh lặng đen láy lẳng lặng đối đầu với đôi mắt màu lưu ly kia, trầm mặc không ai lên tiếng.
Hơi rượu cay nồng chạy xuống yết hầu cũng khiến cho Bắc Đường Yêu phục hồi chút ít sinh lực,nhưng ánh mắt hắn trước sau như một, chưa từng rời khỏi người Vân Uyển Ca.
"Cởi y phục ra." Nàng nhàn nhạt mở miệng.
Bắc Đường Yêu không nhúc nhích, chỉ biết âm thanh của cô gái rất khàn, rất trầm thấp.
Vân Uyển Ca tiếp tục động tay, giúp hắn cởi quần áo ngoài... bất chợt nhận ra những vết thương trên người hắn cũng không khá hơn nàng bao nhiêu, động tác vô thức trở nên nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Nàng lấy vải bông tẩm ít rượu ấm, bắt đầu thanh lý những vết thương trên người hắn, thịt lỡ gặp rượu mạnh, cả cơ thể của Bắc Đường Yêu căng cứng lại, nhưng dưới những ngón tay dịu nhẹ đang chà xát ấy, bất giác không chịu khống chế, hòa hoãn trở lại.
Trên người hắn có rất nhiều vết thương, nàng phải mất một hồi lâu mới xử lý hết được, sau đó cũng nhẹ nhàng bôi thuốc trị thương lên đó, rồi dùng lớp vải bông còn lại băng lên.
Bắc Đường Yêu lẳng lặng quan sát vi cô nương đang tất bật chăm sóc mình, trên trán nàng rỉ ra không ít mồ hôi hột, sắc mặt căng thẳng, nhưng động tác vẫn rất mực dịu dàng.
"Còn y phục sạch không?" Vân Uyển Ca chau mày nhìn đống quần áo rách nát của hắn.
Bắc Đường Yêu lắc lắc đầu, Vân Uyển Ca liền lên tiếng: "Hiện giờ không mặc y phục cũng được. Trước tiên rửa sạch mặt mũi trước đã."
Bắc Đường Yêu tìm đến vò rượu, tay run run lau lên gò má mình. Đến khi bùn đất được bôi sạch, nàng bất chợt thất thần đứng ngây ra đó.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vãn Ca Phi
Chương 25: Vị Hoàng tử bị bỏ quên!
Chương 25: Vị Hoàng tử bị bỏ quên!