Vân Uyển Ca bắt đầu cảm thấy lo lắng, người vừa đến chính là Tứ hoàng tử, Bắc Đường Hải!
"Lên tiếng đi chứ! Tại sao bây giờ lại không nói hử?" Cổ họng trầm thấp của Bắc Đường Hải lên tiếng, vô hình trung tạo ra một loại áp lực rất lớn, khiến người khác hít thở không thông.
Động tác trên tay hắn càng mạnh thêm, chiếc cằm tinh xảo đã đỏ ửng,nhưng điều mà Vân Uyển Ca có thể làm bây giờ, chính là im lặng.
Bàn tay lớn giơ lên, Vân Uyển Ca bị hất ngã ra dưới đất, hòn đá sắc nhọn xẹt qua bàn tay, trong nháy mắt, màu máu đỏ tươi bắt đầu chảy ra.
Bắc Đường Hải, một thân mãng bào màu đen, đai lưng màu vàng kim thêu hoa văn chìm, mái tóc đen dài được vắn gọn gàng dưới mũ quan nạm bích. Cả người mang theo thứ khí khái cao quý bẩm sinh, khiến người ta chỉ cảm thấy cao cao tại thượng, không cách nào với tới được.
So với hắn, Bắc Đường Yêu lại quá chật vật, quá yếu ớt trong đêm gió đông, trong nháy mắt, lại thấp hèn như hạt bụi bay trong không khí.
Hắn từng bước từng bước đi về phía của Bắc Đường Yêu, trong mắt là vẻ chán ghét cùng cực không hề che giấu.
"Cửu hoàng tử của Bắc Yến ta sao có thể chật vật đến như vậy? Chẳng khác nào một đứa con hoang từ đâu rơi xuống!"
Bắc Đường Yêu bình tĩnh chịu sự hạ nhục của Bắc Đường Yêu, ánh mắt khẽ đảo qua Vân Uyển Ca, có chút dao động.
Cánh tay mạnh mẽ của Bắc Đường Hải nắm chặt tóc của Bắc Đường Yêu, trong mắt lập lòe sự hung tàn của loài mãnh thú, trầm thấp mở miệng:"Nói!"
Bắc Đường Yêu vẫn im lặng, Bắc Đường Hải liền buông tay ra, cười lạnh một tiếng, rút khăn tay tàm ti màu vàng sậm, không ngừng lau chùi bàn tay mình:"Ban đêm đột nhập vào chốn cung cấm thì phải chịu tội gì?"
"Tội đáng luận chém!"
"Vậy các ngươi còn đứng đó làm gì?" Bắc Đường Hải cả giận nói.
Trong lòng Vân Uyển Ca cảm thấy căng thẳng, không ngờ Bắc Đường Yêu này quyền thế lại cường mạnh và ngông cuồng đến như vậy!
Hai thị vệ không dám chần chờ, lập tức tiến lên định lôi Bắc Đường Yêu xuống.
Vân Uyển Ca biết, nếu bây giờ để Bắc Đường Yêu xảy ra chuyện, trong Hoàng cung này không dễ gì tìm ra người thứ hai thích hợp hơn hắn nữa.
Dưới tình thế cấp bách, nàng vội tiến lên chắn trước mặt Bắc Đường Yêu:"Kính xin Tứ Hoàng tử nương tay."
"Hử? Ngươi là cái thá gì?" Ánh mắt của Bắc Đường Hải như đóm lửa lập lòe.
Bắc Đường Yêu cũng không giãy dụa, chỉ lặng lẳng quan sát bóng lưng nhỏ gọn đang chắn trước mặt mình.
Bắc Đường Hải chợt nở nụ cười, giật cổ áo, lôi kéo Vân Uyển Ca lên, ép nàng vào phía hòn giả sơn.
"Thử nói xem, với bản điện hạ, ngươi là cái thá gì?" Bắc Đường Hải âm trầm nói.
"Kính xin Tứ Hoàng tử nương tay!" Vân Uyển Ca cụp mắt, nhàn nhạt mở miệng, nhưng khi người nam nhân này ép sát tới, hàn ý từ lòng bàn chân, vô thức lan tràn đến tận tim tủy.
"Nếu ngươi muốn cứu hắn, vậy hãy để bản điện hạ xem thử, ngươi có thể làm được tới đâu?"
Rốt cục, Vân Uyển Ca đã giương mắt lên, đối mặt với cặp mắt tàn bạo như loài mãnh thú chực chờ săn mồi ấy.
Tuyết trắng từ cành cây rơi xuống bả vai của thiếu nữ, tan dần ra, nhưng vẫn không làm nhòe được màu mực đen láy của đôi mắt nàng.
Bắc Đường Hải hơi khựng lại, rất nhanh liền cởi vạt áo nàng, ném nàng về phía bọn thị vệ: "Hãy thỏa mãn bọn chúng, bản điện hạ sẽ buông tha đứa con hoang này!"
Tám thị vệ, hai thái giám, mọi ánh mắt đều tập trung nhìn chằm chằm cô gái gầy yếu này.
Hàn khí từ cổ áo thổi tới, Vân Uyển Ca từ từ đứng dậy, những ngón tay khẽ cong lên thành nắm đấm.
"Sao? Không đồng ý?" Bắc Đường Hải giễu cợt.
Những ngón tay thô ráp khẽ đưa lên, trên cổ áo bị tháo lỏng, rồi lần lượt cởi bỏ dây lưng bên dưới.
Vẻ mặt của Bắc Đường Hải âm trầm, không rõ đen tối.
Đột nhiên có một bàn tay thon dài trắng nõn nắm lấy những ngón tay thô ráp của nàng, ngăn cản lại mọi động tác của nàng.
==
Cho ta tí bình luận đi, hok thấy mem hóng hớt, ta buồn quá (◕︵◕)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vãn Ca Phi
Chương 43: Tứ hoàng tử, Bắc Đường Hải!
Chương 43: Tứ hoàng tử, Bắc Đường Hải!