Đi đến sau lưng Phùng Uyển, giọng nói thánh thót mê hoặc của Vệ Tử Dương vang lên: “A Uyển?” Chàng phả ra hơi thở ấm áp vào cổ nàng.
Mồ hôi lạnh sau lưng Phùng Uyển chảy ròng ròng.
Chàng thiếu niên phía sau mang bản tính lớn lối, tiền tài cũng dồi dào, nhưng nàng thì không. Đây không phải chuyện quan trọng nhất, quan trọng là, chàng cứ tuổi trẻ ngông cuồng như vậy, có lẽ không nghĩ đến nàng phải chịu nhiều bất đắc dĩ.
Vì vậy, khi cảm giác được nhiệt độ ấm áp của người phía sau truyền đến, trước đây Phùng Uyển có lẽ sẽ muốn choáng váng ngất ngây, lúc này nàng cắn răng, xoay nhanh người lại.
Nàng xoay người vô cùng đột ngột, không chỉ đột ngột mà còn vội vàng. Vệ Tử Dương vừa định nói chuyện, thấy thế thì sững người nhìn nàng.
Phùng Uyển đối mặt với chàng.
Giờ phút này nắng đã lên cao, Vệ Tử Dương mặc một bộ triều phục mỏng màu đỏ, gương mặt đẹp tuyệt thế kia như đang phát sáng. Đôi mắt phượng muôn màu muôn sắc như bảo thạch sống động, dài to và xếch lên, hơi liếc mỉm cười nhìn nàng.
Nụ cười này sáng chói khiến người ta ấm áp.
Đối mặt với một Vệ Tử Dương như thế, tất cả những bất đắc dĩ hay nụ cười cứng ngắc của Phùng Uyển đều biến mất. Nàng bất giác nhoẻn miệng cười.
Đương lúc nhìn thấy ý cười trở lại trong đôi mắt của chàng, Phùng Uyển rốt cuộc nhớ lại đây là nơi nào, nàng liền nói: “Vệ tướng quân, hoàng hậu cho gọi ta.” Hai mắt nàng ngấn nước long lanh nhìn chàng, khẽ nói “Việc kia…” không đợi nàng nhắc đến chuyện thanh dao gỗ, cách đó hơn hai mươi bước, giọng Triệu Tuấn truyền đến: “Uyển nương!”
Giọng nói của y như rít ra từ kẽ răng: “Không phải hoàng hậu cho gọi sao?” Cũng không đợi Phùng Uyển trả lời, Triệu Tuấn trừng mắt nhìn Vệ Tử Dương.
Đối mặt với thiếu niên đẹp đến chói mắt và tinh thần phấn khởi này, mấy lời lạnh nhạt sắp trào ra khỏi họng Triệu Tuấn đều được rút lại. Lúc này chưa được, y vẫn chưa được trọng dụng, vẫn chưa tới lúc giẫm đạp cái tên luyến đồng này!
Cố sức nhịn xuống, Triệu Tuấn trừng mắt nhìn Phùng Uyển, tỏ vẻ chán ghét, vô cùng mất kiên nhẫn nói: “Còn đứng đó làm gì? Đi mau!”
Phùng Uyển đáp “Dạ”. Nàng cúi đầu, cũng không nhìn hướng Vệ Tử Dương, cứ thế khẽ chào: “Vệ tướng quân, A Uyển cáo lui.”
Nàng lui về phía sau.
Lúc này, một cánh tay chợt choàng lên vai nàng.
Vệ Tử Dương cứ giữ lấy Phùng Uyển như thế, lơ đãng liếc nhìn Triệu Tuấn một cái, chuyển hướng Phùng Uyển nói: “Qua bên đây nói chuyện một chút.”
Vừa nói, chàng vừa kéo Phùng Uyển đi về phía trung tâm của quảng trường.
Vì đuổi theo bước chân chàng, Phùng Uyển chỉ đành chạy chậm, thấy có bốn người nhìn về phía nơi này, nhưng khoảng cách khá xa, cũng không sợ họ nghe thấy. Phùng Uyển vội hạ giọng nói: “Vệ tướng quân, ta còn là một phụ nhân.”
Bước chân Vệ Tử Dương hơi khựng, quay đầu lại.
Khi chàng nhìn Phùng Uyển, luôn bất giác nhìn từ phần cổ của nàng trở xuống, hơn nữa ánh mắt cũng vô cùng chăm chú. Đón nhận ánh mắt của thiếu niên, Phùng Uyển không khỏi nghĩ đến tình cảnh đêm đó, nhất thời vừa thẹn vừa giận, nàng cắn môi nói: “Ta, ta là phụ nhân đã có chồng, lần trước chàng chỉ nói có một câu như thế, mấy nữ lang kia đã ngày ngày đến tìm ta.”
Vệ Tử Dương nghiêng đầu, thấy trong mắt nàng như có nước mắt, mắt phượng của chàng híp lại, nén cười nói: “Nàng giận à?”
Phùng Uyển hừ một tiếng.
Lúc này, Vệ Tử Dương cười toe toét lộ cả hàm răng trắng; “Ta thích nàng giận.” Giọng nói của chàng rất thật thà, Phùng Uyển dám lấy tính mạng bảo đảm, mấy lời này của chàng đều là thật lòng.
Thấy sắc mặt Phùng Uyển hết đỏ lại xanh, Vệ Tử Dương vui vẻ nhếch miệng cười một tiếng, hỏi nàng: “Nàng có nhận được thanh dao gỗ kia không?”
Thấy Phùng Uyển gật đầu, chàng thấp giọng nói: “Cửa sổ kia, nàng đóng đinh thật rồi hả?” Chàng rũ mắt, giọng nói hơi trầm: “Ta rõ ràng đã cảnh cáo nàng, vậy mà nàng cũng không buồn đếm xỉa?” Hai mắt nguy hiểm híp lại, nụ cười chàng dần lạnh lẽo: “Nữ nhân xấu xa, lá gan của nàng lớn thật!”
Trời ạ, trước bàn dân thiên hạ, sao chàng có thể nói mấy chuyện như là chuyện cửa sổ đó chứ?
Mặt Phùng Uyển đỏ như sắp nhỏ ra máu.
Cảm giác được mấy ánh mắt nhìn mình càng ngày càng nhiều, nàng cắn môi thành thật nói: “Không có.” Nàng vừa tức vừa khổ nói: “Ta chỉ nói vậy thôi.”
Nghe nàng nói không có, Vệ Tử Dương rất hài lòng, chàng gật đầu nói: “Coi như nàng thức thời.” Hừ hừ. Thấy dáng vẻ rụt rè sợ hãi của Phùng Uyển, chàng bất mãn nói: “Nàng rốt cuộc sợ cái gì? Những gì nên nói ta đều đã nói, dù nàng thực sự dọn đến phủ ta, mấy nữ nhân kia cũng không dám động đến nàng. Hừ, các ả cũng chẳng có gan này đâu!”
Nói đến đây, giọng Vệ Tử Dương liền trầm xuống, cực kì không vui nói: “Nàng nói với mọi người xung quanh, nàng là tỷ tỷ ta.” Nhắc tới chuyện này, chân mày chàng liền dựng lên, giọng nói cũng lạnh đi. Chàng hừ mạnh, nói vô cùng không vui: “Tìm nàng ở nơi này, chính là muốn cảnh cáo nàng, sau này, không được nói với bất kỳ kẻ nào rằng ta với nàng là tỷ đệ.”
Chàng hừ một tiếng kinh miệt, nói: “Dám gọi ta là đệ đệ, nữ nhân xấu xa, nàng lớn hơn ta bao nhiêu tuổi? Kêu như vậy, có thấy buồn nôn không?”
Nghe chàng nói tức tối thế, Phùng Uyển mím môi, nàng cảm giác được, lúc này Vệ Tử Dương thực sự rất giận. Hiển nhiên, chuyện nàng nói với mọi người hai người họ là quan hệ tỷ đệ đã hoàn toàn chọc giận chàng. Cho nên, chàng muốn tỏ ra thân thiết với nàng ngay tại hoàng cung này, để nàng biết sợ.
Thấy Phùng Uyển thành thật cúi đầu, không dám phản bác câu nào, Vệ Tử Dương rầu rĩ lẩm bẩm: “Nàng cũng đã khinh bạc ta hôn ta, ngày đó còn cố ý tắm trước mặt ta, để cho ta thấy hết…có tỷ tỷ như vậy sao chứ?”
Ngay lập tức, mặt Phùng Uyển đỏ bừng lên lần nữa.
Vệ Tử Dương vui vẻ thưởng thức dáng vẻ nổi giận của nàng, nghiêng đầu, mắt phượng dài xếch vui vẻ híp lại, kề sát vào mặt nàng, lẩm bẩm mấy tiếng dịu dàng: “Uyển nương, đêm đó, ta toàn nghĩ đến nàng đến mức ngủ không được.”
Ầm một tiếng, mặt Phùng Uyển đỏ đến mang tai.
Lúc này, Vệ Tử Dương kề sát vào mặt nàng, ánh mắt lại chăm chú nhìn từ cổ nàng trở xuống, chàng nhìn chăm chú như thế khiến Phùng Uyển cảm giác được hô hấp chàng hơi dồn dập.
Phùng Uyển vội lui về sau một bước, khẽ nói: “Giờ giấc không còn sớm, ta là một thần phụ, không thể để hoàng hậu chờ lâu.”
Giọng nói của nàng lạnh lùng kiên định.
Vệ Tử Dương ừ, nói: “Vậy nàng đi đi, nàng không cần sợ, bọn họ biết ta coi trọng nàng, trong lúc mấu chốt thế này, không dám làm gì nàng đâu.”
Lời này là lời thật, lúc này biên quan Trần quốc không yên, Vệ Tử Dương rất được xem trọng, ai cũng sẽ không vì một phụ nhân nho nhỏ mà kiếm chuyện với chàng.
Nói đến đây, Vệ Tử Dương thấy Phùng Uyển còn đang cúi đầu, chàng nhịn tiếng cười trong cổ họng.
Chàng không kiềm được đưa tay sờ mặt nàng, cất giọng khàn khàn: “Nữ nhân xấu xí, sau này không cần sợ này sợ nọ nữa, tất cả đều có ta đây.” Dừng một chút, chàng lầm bầm: “Thật ra nếu nàng muốn tắm, có thể tắm thêm mấy lần cũng được.”
Mới vừa rồi còn trách nàng cố ý giở trò tắm rửa trước mặt chàng, lần này lại muốn nàng tắm thêm mấy lần ư?
Phùng Uyển cảm giác được mặt nàng sắp đỏ đến nhỏ ra máu.
Vệ Tử Dương thưởng thức dáng vẻ mặt đỏ đến mang tai của Phùng Uyển, vung bào phục, sải bước bỏ đi.
Thái giám kia thấy Vệ Tử Dương cuối cùng đã đi, vội chạy đến, cất giọng the thé nói: “Triệu phu nhân, đi nhanh đi.”
“Dạ.”
Phùng Uyển đi được vài chục bước, Triệu Tuấn đã bước ra chặn đường nàng.
Lúc này, giọng nói thái giám không khách khí truyền đến: “Triệu đại nhân, chẳng lẽ ngươi lại muốn học theo Vệ tướng quân? Còn để hoàng hậu nương nương đợi, ta và ngươi không gánh nổi đâu.”
Vệ Tử Dương là kẻ mà ngay cả Đại công chúa cũng dám tát, thậm chí còn không nể mặt Tứ công chúa, mấy thái giám trong cung thấy thế, cũng sợ hãi theo bản năng. Nhưng Triệu Tuấn thì khác, vì vậy, lời này của thái giám quả thật chanh chua chói tai.
Sắc mặt Triệu Tuấn xanh mét, y nhịn tức lui về sau một bước, thi lễ với thái giám nói: “Công công chớ trách, là ta đường đột rồi.” Trong tiếng cười khẩy the thé của thái giám, y cúi đầu, liếc mắt nhìn Phùng Uyển.
Lúc này, Phùng Uyển cũng cúi đầu, nàng làm như không để ý đến Triệu Tuấn bên cạnh, chỉ lẳng lặng đi về phía trước.
Lúc đi ngang qua Triệu Tuấn, giọng nói bực tức của y truyền đến: “Y nói cái gì mà khiến nàng đỏ mặt đến mức này?”
Đầu Phùng Uyển cúi thấp hơn, đúng lúc này, thái giám nói: “Đi nhanh chút.”
Phùng Uyển vội đáp một tiếng, bước chân hai người đi nhanh hơn, trong nháy mắt đã bỏ Triệu Tuấn lại đằng sau.
Chỉ chốc lát, họ đi đến một viện ở sau vườn hoa, dưới bóng cây mát bọn cung tỳ ra ra vào vào.
Một màn mới vừa rồi có rất nhiều người nhìn thấy.
Thấy Phùng Uyển đi đến, hai mắt của đám cung tỳ đều như dán trên người nàng. Mấy tiếng khe khẽ bàn luận lại càng ồn ào không dứt.
Cảm giác được các nàng khí thế hừng hực nhìn mình, Phùng Uyển thầm cười khổ, nghĩ: Tên Vệ Tử Dương kia, ngay cả cung tỳ cũng mê chàng không ít.
Nàng sao không nghĩ đến, với dung mạo tuyệt sắc, phong cách làm việc lại bốc đồng, yêu hận rõ ràng của Vệ Tử Dương, thiếu nữ nào mà không tơ tưởng? Đối với mấy nữ nhân này, người khiến các nàng hoan nghênh nhất, không phải quân tử đoan chính bình thường, mà là người phong lưu vừa chính vừa tà, không e ngại bất cứ điều chi.
Chỉ một lúc sau, đã đến viện của hoàng hậu.
Thái giám này dẫn nàng vào một căn phòng, nói: “Đã đến.” Dứt lời, y đi ra ngoài.
Phùng Uyển quan sát gian sương phòng dùng để tiếp khách này, rồi từ từ ngồi xuống. Đúng lúc này, có mấy tiếng bước chân truyền đến, đồng thời tiếng the thé của thái giám canh cửa vang lên: “Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
Phùng Uyển vội đứng dậy, nàng cúi đầu khoanh tay, thối lui sang một bên.
Ngay lập tức, đoàn người đã đến, Phùng Uyển thi lễ, cất cao giọng nói: “Thiếp Phùng thị A Uyển tham kiến hoàng hậu nương nương.”
“Đứng lên đi.” Giọng nói dịu dàng bình thản của hoàng hậu truyền đến, sau mấy tiếng sột soạt, bà ôn hòa hiền lành nói: “Chuẩn bị tháp cho Triệu phu nhân.”
“Dạ.”
“Ngẩng đầu lên.”
Phùng Uyển ngẩng đầu lên.
Vừa ngẩng đầu, nàng mới phát hiện, ngoài hoàng hậu còn có mấy tần phi khác, Phùng Vân cũng ngồi bên cạnh. Chỉ là lần này nhìn thấy Phùng Vân, ả đã thu liễm đi không ít. Màu sắc áo bào đã không còn vừa đậm vừa rực rỡ như trước, vẻ mặt cũng an tĩnh đi nhiều. Ả ngồi trên tháp, vẻ mặt phục tùng, dù có thấy Phùng Uyển thì nét mặt cũng lạnh nhạt, không còn vẻ dương dương lộ liễu như trước.
“Triệu phu nhân, ” giọng nói bình thản của hoàng hậu truyền đến “Đã lâu không gặp, có khỏe không?”
“Tạ ơn hoàng hậu quan tâm, thiếp vẫn khỏe.”
Có tiếng cười của một tần phi truyền đến, “Ngay cả Vệ tướng quân mà Triệu phu nhân cũng bám được, tất nhiên là khỏe thôi.”
Giọng nói giễu cợt, cho thấy đã có chuẩn bị mà đến.
Phùng Uyển ra vẻ phục tùng rũ mắt, không mở miệng.
Hoàng hậu ôn hòa nói: “Có chuyện này sao Triệu phu nhân?” Bà nhìn hướng Phùng Uyển.
Phùng Uyển dịu dàng đáp: “Thiếp và Vệ tướng quân, chỉ là tình tỷ đệ.” Vừa nói ra mấy chữ này thì nàng nhớ lại mấy lời lúc nãy Vệ Tử Dương nói, giọng nói của chàng phẫn uất vô cùng, nàng không khỏi dừng một chút.
“Hay ột tình tỷ đệ, ha ha ha, thần thiếp thật bội phục vị Triệu phu nhân này, chẳng những khiến đệ đệ nhớ ân nghĩa của nàng, còn khiến đệ đệ không thèm để ý thân phận phụ nhân lẫn phu chủ nàng, nhất quyết thu nàng về bên cạnh.” Tần phi này nói “Thủ đoạn này của Triệu phu nhân quả là cao tay.”
Giọng điệu trào phúng như có gai, Phùng Uyển nghiêm mặt, làm như lo sợ nghi hoặc nhìn bà ta một cái. Vừa nhìn thì Phùng Uyển đã nhớ kĩ vị tần phi hơn ba mươi tuổi, xinh đẹp vô cùng này.
Vội cúi đầu xuống, Phùng Uyển bất an xoắn hai tay, ra vẻ sợ hãi.
Đúng như lời Vệ Tử Dương nói, lúc này mấy người này không dám động đến nàng, cùng lắm chỉ nói mấy lời khó nghe mà thôi. Có điều, dù là thế, biểu tình thấp thỏm lo âu vẫn phải có.
Chúng tần phi nhìn Phùng Uyển, thấy nàng như thế, liền cười nói với Phùng Vân: “Phùng mĩ nhân, tỷ tỷ này của ngươi, thấy thế nào cũng là một phụ nhân hiền đức, không ngờ, đối với trượng phu lại có thủ đoạn như thế.”
Giọng nói yểu điệu của Phùng Vân truyền đến, “Đại tỷ của ta rất thông minh.”
Chỉ một câu nói đơn giản, đã trực tiếp thừa nhận chỉ trích làm nhục của tần phi kia.
Đúng lúc này, một cung tỳ phía sau hoàng hậu cười nói: “Vừa rồi trên quảng trường, Triệu phu nhân còn nói chuyện với Vệ tướng quân một lúc đấy ạ. Hì hì, các nương nương không biết, Triệu phu nhân vừa nói chuyện, mặt vừa đỏ lên, thoạt nhìn cứ như nữ lang xinh đẹp mới mười sáu mười bảy tuổi.”
Tiếng ồn ào nổi lên bốn phía.
Hoàng hậu cúi đầu nhìn Phùng Uyển, khẽ ho một tiếng, khiến cho gian phòng yên tĩnh, bà ôn hòa hỏi han: “Triệu phu nhân với Vệ tướng quân đang qua lại với nhau sao?”
Giọng nói cực kỳ ôn hòa, nhưng lọt vào tai Phùng Uyển cứ như gió lạnh vù vù.
Phùng Uyển lắc đầu, giọng nói trong trẻo “Không phải.” Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn hoàng hậu một cái, lại cúi đầu nói: “Vệ tướng quân là người không tầm thường, ta chỉ là một phụ nhân dung mạo tầm thường, có tài đức gì qua lại với chàng chứ.”
Dừng một chút, giọng nói Phùng Uyển hơi thấp, tỏ vẻ bất đắc dĩ “Chỉ là phu chủ của ta vừa mới nạp một thiếp thất, thiếp thất này mang đến người hầu riêng, vượt qua cả người hầu trong Triệu phủ. Phu chủ cực kỳ sủng ái nàng ta, chuyện này nữ lang tướng quốc cũng biết. Vệ tướng quân nghe đồn đãi như thế, cảm thấy tức giận vô cùng, lại cảm thấy phụ nhân như ta không biết trân trọng ý tốt của chàng.
Nàng nhấn mạnh mấy chữ “ý tốt của chàng”, ý muốn nói cho các nàng biết, Vệ Tử Dương quả thật đã bảo nàng rời khỏi chồng trước, dọn vào ở trong phủ chàng, hơn nữa, đó cũng chính là nguyên nhân khiến nàng đỏ mặt.
Chuyện thiếp thất mới cưới của Triệu Tuấn bị mấy nữ lang vây đánh, cũng có đồn đãi vào trong cung. Mấy lời đồn này đương nhiên là do nô tỳ và đám nữ lang nói ra. Con người vốn là như vậy, tất nhiên sẽ không đồn đãi mấy thứ bất lợi ình, vì vậy, khi mấy lời đó truyền đến tai đám cung phi, chuyện các nàng nghe được chính là thiếp mới nạp kia lớn lối vô lễ, còn vũ nhục phu nhân như Phùng Uyển.
Người mình bảo vệ bị một tiểu thiếp của Triệu Tuấn làm nhục, với tính cách của Vệ Tử Dương, tất nhiên không chịu được, vì vậy lời này của Phùng Uyển vừa nói ra thì chúng phi tin ngay.
Trầm ngâm một lúc, hoàng hậu cười ôn hòa nói: “Triệu phu nhân không cần lo ngại, Vệ tướng quân coi trọng ngươi, là phúc của ngươi…Như vậy đi, để ta làm chủ, cho ngươi và Tứ công chúa đồng thời vào cửa Vệ phủ, thế nào hả?”
Bà cười đến thật hiền hòa: “Nghe Tứ công chúa nói, ngươi và nàng rất hợp. Nàng cũng rất yêu thích ngươi, đây là phúc khí đó, sau này ở Vệ phủ, tỷ muội các ngươi cũng có thể chăm sóc nhau….”
Giọng nói thủ thỉ của hoàng hậu truyền đến, Phùng Uyển lại không nghe lọt. Nàng chỉ thấy tai mình như ong ong lên: Muốn nàng và Tứ công chúa cùng vào cửa Vệ phủ? Nói cách khác hoàng hậu muốn gả Tứ công chúa cho Vệ Tử Dương, bởi vì lo lắng chàng không yêu thương, nên gả một tặng một, đóng gói một phụ nhân có chồng như nàng đưa theo?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khanh Vốn Phong Lưu
Chương 92: Cùng gả?
Chương 92: Cùng gả?