Lê Huyền muốn đi, Chu Hạ Ninh liếc mắt nhìn ra bên ngoài: “Trời mưa.”
Lê Huyền cau mày, nhìn mưa tí ta tí tách càng rơi càng lớn. Hôm nay cô một mình đi thăm Chu Hạ Ninh, vừa rồi trợ lý tới đón cô.
“Vương đạo diễn bảo tôi tiễn cô một đoạn đường.” Tống Bác Dịch cầm chìa khóa trên tay đi tới:, “Cô ở cửa chờ một chút, tôi ra bãi đỗ xe lái xe tới.”
“Cám ơn anh.” Chu Hạ Ninh quay đầu cười ngọt ngào, hơi hơi nheo mắt quay đầu nhìn về phía Vương Vũ Thần và Lê Huyền: “Chị, chị đi nhanh đi.”
Lê Huyền quay đầu lại, gật gật đầu: “Chị đi đây. Em có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho chị.”
Chu Hạ Ninh phất tay tiễn Lê Huyền đi, quay đầu lại thì thấy ánh mắt cực kỳ nghiêm túc của Vương Vũ Thần, nheo mắt cười cười.
Cho nên, bây giờ cô lại có thêm một người anh rể sao?
Đến buổi tối, việc Phạm Duyệt Tân muốn sửa kịch bản đã lưu truyền khắp nơi.
Cô ta lúc ấy giận dữ bỏ đi nhưng vẫn để lại cho Vương Vũ Thần một bản kịch bản đã sửa chữa, cũng không biết là bị ai cầm đi, một truyền hai, hai truyền bốn, rất nhanh toàn bộ đoàn phim đều biết.
“Chị Hạ Ninh, chị nhìn cô ta cũng quá phận rồi, gần như lược bỏ rất cảnh quay của chị.” Lộ Đan theo Chu Hạ Ninh được một thời gian, cũng dần dần tinh ranh, giọng nói không hề giống nhỏ như muỗi kêu nữa.
Chu Hạ Ninh ngồi trên giường trong phòng, vừa tắm rửa xong tóc còn ướt, cô đầy hưng trí liếc nhìn qua phần kịch bản đã bị sửa mà Lộ Đan lấy được từ mấy người trong đoàn, vẻ mặt thật bình tĩnh.
Giống như Lộ Đan nói, Phạm Duyệt Tân bảo biên kịch của cô ta lược bỏ gần hết đất diễn của cô, cô hoàn toàn biến thành diễn viên thứ chính dùng để trang trí.
Đương nhiên không chỉ có như thế, mấy chỗ cô và Đoàn Thuần diễn chung cũng bị cô ta xóa bỏ sửa thành của mình.
Chu Hạ Ninh lắc đầu cười.
Thật là đắc ý vênh váo.
Có lẽ cô ta cảm thấy cô ta là nữ minh tinh hot đến mức chạm tay là có thể bỏng trong giới giải trí, Vương Vũ Thần lại là học trò cưng của Trần Hoài Trúc, cô ta đã đạt đến cảnh giới muốn làm gì thì làm.
“Chị Hạ Ninh, vì sao chị không tức giận chứ?” Lộ Đan nghi ngờ nhìn Chu Hạ Ninh: “Em sắp tức chết rồi!”
“Có cái gì mà tức giận, không phải cô ta không đạt được hay sao.” Chu Hạ Ninh cười tùy ý ném tập kịch bản bị sửa linh tinh tán loạn lên mặt bàn: “Em tức giận như vậy chỉ tự thiệt thân thôi.”
Huống hồ, ấn tượng của Vương Vũ Thần đối với Phạm Duyệt Tân đã kém tới cực điểm, chỉ cần có người có ý động tay động chân, ngày mai tin tức về Phạm Duyệt Tân sẽ thành đầu đề lớn trên mọi mặt báo.
Chu Hạ Ninh thầm nghĩ mặc kệ hỗn loạn thế nào cũng phải giữ một cái đầu thông mình bình tĩnh mới được.
Vì Phạm Duyệt Tân nên cô nhớ đến Giang Quân Diệu.
Chị Đỗ khi gọi điện thoại tới nói với cô lịch trình công việc cũng có nhắc tới Giang Quân Diệu. Khoảng thời gian trước, Diệp Duy Mộng đã thông qua thanh toán vi phạm hợp đồng mà kết thúc hợp đồng với công ty Hạo Thần. Nghe nói trước mắt không tính ký với bất cứ công ty đại diện nào mà tính tự mình thành lập công ty riêng.
Chỗ dựa của cô ta đương nhiên chính là Lưu Thiều Hoa. Nhưng Chu Hạ Ninh còn nhớ, trong vài năm Lưu Thiều Hoa tiến quân vào thị trường đại lục, vỏn vẹn 10 năm thay đổi ít nhất ba người bạn gái. Mỗi một người khi còn đương vị, hắn ta đều dùng tài lực và nhân lực để nâng cao, đến khi phải rời bỏ cương vị tất cả đều là tay trắng.
Chu Hạ Ninh đã có thể tưởng tượng kết cục sau này của Diệp Duy Mộng, leo càng cao ngã sẽ càng đau. Đặc biệt, ngoài trừ nhan sắc bên ngài Diệp Duy Mộng cũng chỉ có hai bàn tay trắng.
Về phần Giang Quân Diệu, cô ta nháo loạn muốn kết thúc hợp đồng với công ty, nhưng cô ta giống như Chu Hạ Ninh đều cùng ký loại hợp đồng 10 năm với công ty. Muốn kết thúc hợp đồng, lại không có chỗ dựa tài lực như Diệp Duy Mộng chống đỡ, nói dễ hơn làm?
***
Ngày thứ hai khởi quay không khí thay đổi rõ rệt.
Tiêu Điều nháy mắt với Chu Hạ Ninh, hai người vụng trộm đi đến một góc bàn luận xôn xao.
“Cô có nghe nói chuyện gì không? Cô ta lược bỏ vai diễn của chúng ta thực nhiều, thật không biết cô ta nghĩ như thế nào nữa.” Tiêu Điều trợn mắt nhìn Phạm Duyệt Tân phía xa xa.
Chu Hạ Ninh cũng nhỏ giọng trao đổi với Tiêu Điều.
“Tôi có xem qua kịch bản, anh còn tốt, thảm nhất là tôi với Đoàn Thuần, bị sửa đến rối tinh rối mù.”
Tiêu Điều lặng lẽ cười: “Ai bảo hai người tranh đất diễn với cô ta nhiều nhất làm chi?”
Chu Hạ Ninh liếc mắt xem thường hắn: “Cái này có gì mà đắc ý?”
“Nhưng cũng may mắn vì đó là Vương đạo diễn.” Tiêu Điều nghiêm chỉnh nói: “Trước đây tôi cũng gặp vài trường hợp như vậy rồi, tự mình dẫn theo tổ biên kịch, ngày thứ hai thì ném một bản kịch bản cho đạo diễn, để cho hắn thay đổi kế hoạch quay lại một lần nữa.”
Tiêu Điều nói đó là khi hắn vừa mới gia nhập giới này.
Trước đây Chu Hạ Ninh cũng không quen biết Tiêu Điều, tất nhiên không biết trước đây hắn quay phim gì. Nhưng thấy hắn cố ý không nhắc đến tên phim và tên người đó, cô cũng biết ý không có nhiều lời hỏi thăm.
“Xem ra kẻ cực phẩm như vậy đoàn làm phim nào cũng đều có nha.”
“Đó là đương nhiên.” Tiêu Điều đắc ý nháy mắt mấy cái: “Cô mới quay được có mấy bộ phim chứ, chưa được gặp nhiều thôi, tôi còn thấy không ít người cực kỳ cực kỳ vi diệu đấy.”
Chu Hạ Ninh cười liếc nhìn hắn, thật sự muốn nói cho hắn biết, không tính những bộ phim làm khách mời, những bộ phim đóng vai quần chúng kết hợp với nhân vật chính, thì cô diễn ít nhất cũng phải gần trăm bộ phim rồi.
Chuyện xảy ra ngày hôm qua, không khí trong tổ kịch bản đều u ám, Phạm Duyệt Tân yêu cầu quá nhiều khiến không ít nhân viên trong đoàn cảm thấy phản cảm nhưng lại không thể công khai nói cái gì, Vậy nên thái độ của họ tóm lại cũng lạnh nhạt hơn nhiều.
Ngày hôm qua Phạm Duyệt Tân tức giận trở về, không có quay thử, Vương Vũ Thần điều chỉnh kế hoạch quay hai ngày nay, những cảnh quay không có Phạm Duyệt Tân được quay trước. Cho nên, buổi sáng hôm nay sẽ quay lại cảnh Phạm Duyệt Tân diễn vai Ngô Tịnh ghi khẩu cung của Chu Hạ Ninh diễn vai Giả Đồng.
Chu Hạ Ninh hóa trang dáng vẻ tiều tụy giống ngày hôm qua, vẫn ngồi cạnh cái bàn nhỏ kia, hai tay nắm chặt, yên lặng chuẩn bị cảm xúc.
Hiện tại cô diễn thứ cảm xúc kích động, kinh ngạc và thêm sự không tin tưởng đầy phức tạp. Mà Phạm Duyệt Tân diễn vai nữ cảnh sát Ngô Tịnh, thì cần cảm thấy khó chịu nhưng vẫn đồng tình với cô.
Bởi vì Ngô Tịnh nhận được mệnh lệnh của thủ trưởng: không tiếc bất cứ giá nào, phải bắt được kẻ tình nghi. Đối với người nhà của kẻ tình nghi cũng không cần khách khí.
Đương nhiên lúc này Ngô Tịnh còn không biết, kỳ thật lần này thủ trưởng của mình muốn bưng bít vụ án này mà thôi, cô ấy chỉ cảm thấy mâu thuẫn tâm lý.
Cho nên khi đẩy cửa vào, nhìn Giả Đồng đầy yếu ớt và sợ hãi thì cô ấy nhịn không được thở dài.
“Cô đã nghĩ kĩ chưa? Hiện tại có gì muốn nói không?”
Lời tương tự, nhưng giọng điệu đã thay đổi, thái độ giải quyết việc chung và có chút bất đắc dĩ.
Phạm Duyệt Tân không ngốc, thái độ của Vương Vũ Thần đã rõ rang như vậy, hắn không phải là đạo diễn dễ dàng thỏa hiệp, như vậy trừ phi cô ta phá hợp đồng không diễn bộ phim này, bằng không sẽ không có cách nào đối đầu với đạo diễn cả.
***
Buổi tối còn có cảnh quay, Chu Hạ Ninh quay xong cảnh phim của mình thì nhìn thấy Lộ Đan đã đi lấy cơm hộp giúp cô. Cô ngồi ở vị trí của mình, nhìn Tiêu Điều đi tới uể oải ngồi xuống.
Hắn diễn vai kẻ tình nghi trốn chạy, trang điểm có chút suy sút.
“Anh tốt chứ, kẻ lưu lạc.” Chu Hạ Ninh ngẩng đầu từ hộp cơm nhìn hắn, cười cười trêu chọc Tiêu Điều.
Đoàn Thuần cũng ngồi bên cạnh, nhận hộp cơm từ tay trợ lý, cười nhìn Tiêu Điều nói: “Thật đẹp trai nha, anh trai lẩn trốn.”
Tiêu Điều hung hăng xúc một miếng cơm, nuốt xuống mới nói: “Đồng chí cảnh sát, hiện tại anh cũng đã tan tầm, tạm thời bỏ qua cho tôi đi.”
Nếu bàn về phân cảnh, trong bộ phim này, Tiêu Điều và Chu Hạ Ninh dù diễn vai vợ chồng cũng không có nhiều cảnh quay chung bằng cảnh quay giữa Tiêu Điều và Đoàn Thuần.
Vẻ ngoài của Đoàn Thuần đã đầy chính khí, hơn nữa còn mặc bộ cảnh phục phiuc, thoạt nhìn vừa chính khí lại vừa đẹp trai, quả thực đã tạo cho nhân dân quần chúng cảm giác an toàn.
“Anh Thuần, đợi lát nữa anh đi bộ dạo một vòng ở ngoài kia, lừa bịp trộm cướp kiểu gì cũng sẽ bỏ trốn mất dạng, thật sự rất trấn áp.” Chu Hạ Ninh cũng cười cười trêu chọc Đoàn Thuần.
Đoàn Thuần nhìn bộ cảnh phục trên người cũng gật gật đầu: “Tôi còn luyến tiếc không muốn cởi bộ cảnh phục này đấy.”
“Tôi bảo này A Điều, hay là chúng ta chụp mấy tấm ảnh của anh Thuần đi, dán trên cửa để trấn trạch là tuyệt nhất!”
“Đúng vậy, tiểu Ninh, cô nói rất đạo lý. Anh Thuần cho em thêm mấy tấm đi, em cho mẹ em và mấy dì hàng xóm nữa.”
Đoàn Thuần vốn không giỏi ăn nói, nghe vậy thì nở nụ cười: “Được.”
“Hì, anh Thuần, hình tượng này của anh có liên quan đến ngành học trước đây của anh cũng quá chuẩn rồi.”
Ba người đang cười nói, đột nhiên nghe thấy bên cạnh có người ho nhẹ một tiếng.
Chu Hạ Ninh đang cúi đầu bới cơm, nhất thời không để ý đến.
“Trang Dực, anh đến rồi à?”
Chu Hạ Ninh đang nhai một thìa cơm, nghe vậy trực tiếp phun ra...
“Đúng vậy, đến được một lát rồi, nghe mấy người nói chuyện thật vui vẻ cho nên không dám làm phiền.”
Cái giọng nói quen thuộc này khiến Chu Hạ Ninh cúi đầu càng sâu, không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Hắn có nghe thấy cô và Tiêu Điều gọi tên thân mật của nhau hay không?...
“Anh ăn cơm chưa? Nhưng mà chưa ăn cũng không sao, chúng tôi còn mấy hộp cơm đây”.
Chu Hạ Ninh quả thực ăn mà không cảm giác được hương vị.
Xem ra, Trang Dực và Đoàn Thuần rất quen thuộc a...
“Đúng rồi, mọi người quen biết nhau sao?”
Đoàn Thuần đứng lên muốn giới thiệu, lại nghe thấy Trang Dực cười cười nói: “Ừm, đều quen biết.”
Tiêu Điều đã buông hộp cơm chào hỏi Trang Dực. Bọn họ cùng một công ty quản lý tất nhiên rất quen thuộc.
Chu Hạ Ninh ầm thầm cảm thấy, bản thân cứ giả bộ như vậy cũng không tốt lắm.
Cho nên cô cũng lặng lẽ đứng lên, tươi cười chào hỏi: “Chào anh.”
Trang Dực chăm chú nhìn cô nở nụ cười chào: “Chào em.”
“Aiz, bộ phim ‘kỳ án tìm kiếm’ kia không phải hai người đã cùng hợp tác ư?”. Tiêu Điều nháy mắt nhớ lại, chỉ vào hai người thoạt nhìn có chút xa lạ kỳ quái nói.
Chu Hạ Ninh ngẩn ra, quay đầu liếc nhìn Tiêu Điều: “Trí nhớ của anh không tệ.”
“Đó là đương nhiên.” Tiêu Điều đắc ý hất cằm.
Đoàn Thuần nở nụ cười: “Trang Dực, nếu không chúng ta đi qua bên kia ngồi một chút?”
Buổi chiều Trang Dực gọi điện thoại cho hắn nói là buổi tối sẽ đến thăm, không nghĩ là sẽ đến sớm như vậy.
“Không cần, dù sao mọi người cũng đều quen biết, cứ ở nơi này đi. Đúng rồi, tôi có mang cho mọi người chút đồ ăn, vừa lúc thêm được vài món.” Nói xong, Trang Dực quay đầu cầm hộp giữ ấm từ tay trợ lý Tiểu Nhậm, bày ra trước mặt bọn họ.
Một ngăn thịt kho tàu, một ngăn sườn chua ngọt, một ngăn kim chi, một ngăn canh dưa thịt cua, thậm chí còn có món tráng miệng là bánh ngọt.
“Anh quá khách khí rồi.”
Đoàn Thuần nói lời cảm ơn, Chu Hạ Ninh cúi đầu nháy mắt đỏ mặt.
Đều là món cô thích...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ảnh Hậu Trọng Sinh
Chương 64
Chương 64