TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tình Chấp
Chương 36: Xót xa

"Shella, vụ này giao cho cô."- Thiên Kỳ ngồi trên sofa, tay đưa cho cô gái tóc vàng mang vẻ đẹp lai tây đang đứng trước mặt. Cô gái nhận lấy hồ sơ, mở ra xem rồi ngẩn đầu.

"Lão đại, kim cương đen là vật quý hiếm trên thị trường. Muốn khai thác chắc là đã có giấy tờ hợp pháp."

Thiên Kỳ nghiêm túc nói: "Đương nhiên, vậy nên tôi giao cho cô vụ này, nhớ là phải làm cho tốt."

"Một phi vụ quan trọng như vậy, ngài đưa tôi giám sát liệu có quá mạo hiểm không?"- Shella nghi hoặc.

"Shella, tôi tin tưởng vào khả năng của cô."- Thiên Kỳ không nhanh không chậm nói.

Shella hiểu chuyện, cúi người một cái rồi rời đi. Thiên Kỳ đứng dậy đi đến bên giường nhìn thật lâu người con gái đang ngủ say, hắn cầm lấy điều khiển chỉnh lại điều hòa trong phòng rồi rời khỏi.

Ở một nơi khác...

"Vào đi!"- Hai tên đàn ông bị đẩy mạnh ngã xuống đất, nhìn hai gã đó, hàng mày bạc nhíu chặt lại: "Kiệt, con đang làm trò gì?"

Tuấn Kiệt tựa người vào cửa, thư thả nói: "Làm gì đâu, chỉ là dạy dỗ một vài thuộc hạ không hiểu chuyện thôi."

Samuel Jok khó hiểu: "Con muốn dằn mặt cha?"

Tuấn Kiệt nhún vai: "Con nào dám, bọn họ chạy rông, nổ súng bậy bạ nên con mới bắt về."

Rầm! Samuel Jok đập mạnh vào bàn, ông đứng dậy tức giận: "Bọn họ là do cha sai đi khử Quách Diệp Thiên Kỳ, con dám làm hỏng kế hoạch của cha. Có phải con muốn tạo phản không?"

"Lần trước cha đặt bom cũng không khử được hắn, với bản lĩnh của một lão đại, cha nghĩ hắn dễ chết vậy sao?"- Tuấn Kiệt không hề nhượng bộ.

Samuel Jok nghi hoặc nhìn Tuấn Kiệt: "Kiệt, có phải con có ý đồ gì với cô gái bên cạnh Quách Diệp Thiên Kỳ không?"

Tuấn Kiệt đi tới bên bàn rót một chút nước rồi chậm rãi thưởng thức: "Sai, không phải ý đồ mà là thành ý. Cha, tóm lại con không mong cha tiếp tục nhưng cuộc ám sát như vậy, nó thật vô nghĩa và hành động đứng phía sau giết người này khiến con thấy quá hèn hạ. Nếu cha muốn địa vị của Quách Diệp Thiên Kỳ thì Samuel Tuấn Kiệt con đây sẽ đường đường chính chính lấy về cho cha."

Nói rồi anh dứt khoát bỏ đi, Samuel Jok tức tối nhìn hai gã kia: "Đồ vô dụng, cút đi."

Mùi nồng của thuốc khử trùng khiến Tinh Nghiên tỉnh lại, trời đã tối và trong phòng không hề mở đèn, Tinh Nghiên bước xuống giường, cô nhìn xuong quanh cũng không thấy bóng dáng Thiên Kỳ. Dường như nghe tiếng động, Hữu Quân bước vào bật đèn trong phòng, thấy cô đứng lên thì lập tức lại định đỡ nhưng lại thôi.

Nhìn dáng vẻ của Hữu Quân, Tinh Nghiên có chút buồn cười: "Cậu sao vậy? Tôi đâu có mắc bệnh truyền nhiễm."

"Tinh Nghiên tiểu thư, cô vừa bình phục, không nên vận động."- Hữu Quân có chút bối rối nhưng vẫn giữ bình tĩnh.

"Quách Diệp Thiên Kỳ đâu?"- Tinh Nghiên làm lơ trước lời của Hữu Quân.

"Lão đại..."

"Chuyện gì?"- Thiên Kỳ bước vào, Hữu Quân hiểu ý đi ra bên ngoài, Thiên Kỳ để một văn kiện lên bàn rồi nhìn cô: "Mới tỉnh đã tìm tôi? Nhớ tôi vậy sao?"

"Anh nên bớt tiếp xúc với Tuấn Kiệt lại."- Tinh Nghiên thấy tâm trạng của Thiên Kỳ đang rất tốt nên cũng thả lỏng, hiếm khi nhìn thấy hắn đùa như vậy, cũng rất được chứ.

"Tôi vốn dĩ chẳng nên biết cậu ta."- Thiên Kỳ như là vô ý để lại một câu khiến Tinh Nghiên khó hiểu, nhưng rồi hắn lại nói: "Mẹ em vừa rồi gọi đến, tôi giữ điện thoại."

"Ừ."- Tinh Nghiên xoa xoa cánh tay của mình, cảm giác hầm hầm khi bó bột thật khó chịu.

Thấy cô không quan tâm, Thiên Kỳ cũng lười nói, thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng.

Cộc, cộc! Tiếng gõ cửa vang lên, Nguyễn Tú Quyên trong bộ đồng phục bác sĩ bước vào.

"Đến giờ thay thuốc rồi."- Nói rồi bà xách hộp thuốc đến bên Tinh Nghiên, cô cũng không do dự để bà thay thuốc. Lúc cô tỉnh lại đến giò, vị bác sĩ này đặc biệt tốt với cô, không hiểu sao Tinh Nghiên thấy bà rất quen thuộc. Lúc chuẩn bị tháo băng, động tác bà bị giọng Thiên Kỳ ngăn lại: "Khoan đã!"- Anh bước lên vài bước: "Để tôi làm."

Nguyễn Tú Quyên có chút ngập ngừng nhưng cũng đứng sang một bên. Thiên Kỳ ngồi xổm trước mặt Tinh Nghiên, chậm rãi tháo băng cho cô, nhìn vết thương trên cánh tay gần hồi phục. Khéo léo rắc thuốc lên vết thương, nhưng vẫn làm Tinh Nghiên đau rát, theo phản xạ muốn rút tay lại nhưng bị hắn giữ chặt: "Ngồi yên!"

Nguyễn Tú Quyên đứng bên cạnh, nở nụ cười nhạt: "Thiên Kỳ, con cũng rất thành thạo những việc này."

Thiên Kỳ không trả lời, Tinh Nghiên không để ý đến sự kỳ lạ của Thiên Kỳ và bác sĩ, cô nói: "Phải đó, sao anh lại biết những việc này?"

Lần này Thiên Kỳ ngẩn đầu nhìn cô, trả lời rất bình thản: "Tôi thường xuyên tự băng cho mình."

Tinh Nghiên thoáng chốc đơ ra, câu nói này, chỉ một câu ngắn nhưng lại tác động mạnh vào tâm can cô. Có ai ngờ được phía sau vẻ oai phong đứng trên muôn người của một lão đại thì chính là khi bị thương không thể tin tưởng vào bác sĩ nên phải tự mình xử lý.

Tinh Nghiên không biết, ngoài cô ra, người phụ nữ nào đó cũng xót xa không kém.

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------



"Shella, vụ này giao cho cô."- Thiên Kỳ ngồi trên sofa, tay đưa cho cô gái tóc vàng mang vẻ đẹp lai tây đang đứng trước mặt. Cô gái nhận lấy hồ sơ, mở ra xem rồi ngẩn đầu.

"Lão đại, kim cương đen là vật quý hiếm trên thị trường. Muốn khai thác chắc là đã có giấy tờ hợp pháp."

Thiên Kỳ nghiêm túc nói: "Đương nhiên, vậy nên tôi giao cho cô vụ này, nhớ là phải làm cho tốt."

"Một phi vụ quan trọng như vậy, ngài đưa tôi giám sát liệu có quá mạo hiểm không?"- Shella nghi hoặc.

"Shella, tôi tin tưởng vào khả năng của cô."- Thiên Kỳ không nhanh không chậm nói.

Shella hiểu chuyện, cúi người một cái rồi rời đi. Thiên Kỳ đứng dậy đi đến bên giường nhìn thật lâu người con gái đang ngủ say, hắn cầm lấy điều khiển chỉnh lại điều hòa trong phòng rồi rời khỏi.

Ở một nơi khác...

"Vào đi!"- Hai tên đàn ông bị đẩy mạnh ngã xuống đất, nhìn hai gã đó, hàng mày bạc nhíu chặt lại: "Kiệt, con đang làm trò gì?"

Tuấn Kiệt tựa người vào cửa, thư thả nói: "Làm gì đâu, chỉ là dạy dỗ một vài thuộc hạ không hiểu chuyện thôi."

Samuel Jok khó hiểu: "Con muốn dằn mặt cha?"

Tuấn Kiệt nhún vai: "Con nào dám, bọn họ chạy rông, nổ súng bậy bạ nên con mới bắt về."

Rầm! Samuel Jok đập mạnh vào bàn, ông đứng dậy tức giận: "Bọn họ là do cha sai đi khử Quách Diệp Thiên Kỳ, con dám làm hỏng kế hoạch của cha. Có phải con muốn tạo phản không?"

"Lần trước cha đặt bom cũng không khử được hắn, với bản lĩnh của một lão đại, cha nghĩ hắn dễ chết vậy sao?"- Tuấn Kiệt không hề nhượng bộ.

Samuel Jok nghi hoặc nhìn Tuấn Kiệt: "Kiệt, có phải con có ý đồ gì với cô gái bên cạnh Quách Diệp Thiên Kỳ không?"

Tuấn Kiệt đi tới bên bàn rót một chút nước rồi chậm rãi thưởng thức: "Sai, không phải ý đồ mà là thành ý. Cha, tóm lại con không mong cha tiếp tục nhưng cuộc ám sát như vậy, nó thật vô nghĩa và hành động đứng phía sau giết người này khiến con thấy quá hèn hạ. Nếu cha muốn địa vị của Quách Diệp Thiên Kỳ thì Samuel Tuấn Kiệt con đây sẽ đường đường chính chính lấy về cho cha."

Nói rồi anh dứt khoát bỏ đi, Samuel Jok tức tối nhìn hai gã kia: "Đồ vô dụng, cút đi."

Mùi nồng của thuốc khử trùng khiến Tinh Nghiên tỉnh lại, trời đã tối và trong phòng không hề mở đèn, Tinh Nghiên bước xuống giường, cô nhìn xuong quanh cũng không thấy bóng dáng Thiên Kỳ. Dường như nghe tiếng động, Hữu Quân bước vào bật đèn trong phòng, thấy cô đứng lên thì lập tức lại định đỡ nhưng lại thôi.

Nhìn dáng vẻ của Hữu Quân, Tinh Nghiên có chút buồn cười: "Cậu sao vậy? Tôi đâu có mắc bệnh truyền nhiễm."

"Tinh Nghiên tiểu thư, cô vừa bình phục, không nên vận động."- Hữu Quân có chút bối rối nhưng vẫn giữ bình tĩnh.

"Quách Diệp Thiên Kỳ đâu?"- Tinh Nghiên làm lơ trước lời của Hữu Quân.

"Lão đại..."

"Chuyện gì?"- Thiên Kỳ bước vào, Hữu Quân hiểu ý đi ra bên ngoài, Thiên Kỳ để một văn kiện lên bàn rồi nhìn cô: "Mới tỉnh đã tìm tôi? Nhớ tôi vậy sao?"

"Anh nên bớt tiếp xúc với Tuấn Kiệt lại."- Tinh Nghiên thấy tâm trạng của Thiên Kỳ đang rất tốt nên cũng thả lỏng, hiếm khi nhìn thấy hắn đùa như vậy, cũng rất được chứ.

"Tôi vốn dĩ chẳng nên biết cậu ta."- Thiên Kỳ như là vô ý để lại một câu khiến Tinh Nghiên khó hiểu, nhưng rồi hắn lại nói: "Mẹ em vừa rồi gọi đến, tôi giữ điện thoại."

"Ừ."- Tinh Nghiên xoa xoa cánh tay của mình, cảm giác hầm hầm khi bó bột thật khó chịu.

Thấy cô không quan tâm, Thiên Kỳ cũng lười nói, thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng.

Cộc, cộc! Tiếng gõ cửa vang lên, Nguyễn Tú Quyên trong bộ đồng phục bác sĩ bước vào.

"Đến giờ thay thuốc rồi."- Nói rồi bà xách hộp thuốc đến bên Tinh Nghiên, cô cũng không do dự để bà thay thuốc. Lúc cô tỉnh lại đến giò, vị bác sĩ này đặc biệt tốt với cô, không hiểu sao Tinh Nghiên thấy bà rất quen thuộc. Lúc chuẩn bị tháo băng, động tác bà bị giọng Thiên Kỳ ngăn lại: "Khoan đã!"- Anh bước lên vài bước: "Để tôi làm."

Nguyễn Tú Quyên có chút ngập ngừng nhưng cũng đứng sang một bên. Thiên Kỳ ngồi xổm trước mặt Tinh Nghiên, chậm rãi tháo băng cho cô, nhìn vết thương trên cánh tay gần hồi phục. Khéo léo rắc thuốc lên vết thương, nhưng vẫn làm Tinh Nghiên đau rát, theo phản xạ muốn rút tay lại nhưng bị hắn giữ chặt: "Ngồi yên!"

Nguyễn Tú Quyên đứng bên cạnh, nở nụ cười nhạt: "Thiên Kỳ, con cũng rất thành thạo những việc này."

Thiên Kỳ không trả lời, Tinh Nghiên không để ý đến sự kỳ lạ của Thiên Kỳ và bác sĩ, cô nói: "Phải đó, sao anh lại biết những việc này?"

Lần này Thiên Kỳ ngẩn đầu nhìn cô, trả lời rất bình thản: "Tôi thường xuyên tự băng cho mình."

Tinh Nghiên thoáng chốc đơ ra, câu nói này, chỉ một câu ngắn nhưng lại tác động mạnh vào tâm can cô. Có ai ngờ được phía sau vẻ oai phong đứng trên muôn người của một lão đại thì chính là khi bị thương không thể tin tưởng vào bác sĩ nên phải tự mình xử lý.

Tinh Nghiên không biết, ngoài cô ra, người phụ nữ nào đó cũng xót xa không kém.

Đọc truyện chữ Full