Editor: quynhbac1997
Hắn không chỉ có không rời, lại còn trượt tay xuống dưới, nắm chặt tay nàng, bá đạo tách ngón tay nàng ra, lồng ngón tay của hắn vào, cùng nàng mười ngón đan xen.
Hắn làm ra biểu tình đáng đánh đòn, "Xe ngựa này là của ta, ta chính là không thả nàng thì nàng có thể làm khó ta sao", khiến Kỷ Thanh Y tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, dùng lực hất vài cái, lại phát hiện căn bản chẳng hất tay hắn ra được.
Hắn ngồi, nàng đứng nửa khom lưng, muốn dùng lực tránh thoát nhảy về phía trước, xe ngựa lại bất ngờ xuất phát, thoáng một cái, nàng trực tiếp ngã ngồi trong lòng hắn.
Từ Lệnh Sâm thuận thế ôm nàng, ở bên tai nàng khẽ cười: "Kỷ tiểu thư, nàng đây là yêu thương nhung nhớ ta sao?"
Lúc hắn nói chuyện, hơi thở nam tính phả vào tai nàng, nàng cảm giác da gà tầng tầng lớp lớp nổi lên.
Kỷ Thanh Y cảm thấy bản thân như bị phỏng, mặt đỏ như lửa đốt đứng lên.
Đột nhiên xe ngựa lại vấp một cái, bánh xe giống như lăn qua đá lớn, nàng lại lảo đảo một phen, ngã xuống.
Nàng lập tức chống vách xe, nghĩ muốn ngồi xuống, thật không ngờ Từ Lệnh Sâm đột nhiên rầu rĩ khẽ hừ, sau đó cất giọng khàn khàn nói: "Đừng nhúc nhích!"
Trong đầu Kỷ Thanh Y khẽ động, trên mặt đều sắp bốc cháy, tay chân mềm nhũn cạn sạch sức lực, trong lòng xấu hổ và giận dữ muốn chết: "Từ Lệnh Sâm, huynh... Tới cùng thì huynh muốn thế nào?"
"Kỷ tiểu thư, nàng yêu thương nhung nhớ cũng thôi, như thế nào có thể ngồi lên căn nguyên con cháu của ta?”Từ Lệnh Sâm đau đến hít vào một ngụm khí lạnh, nói: "Ta còn chưa có con cái đâu? Có phải nàng ghét ta, cho nên muốn để cho ta đoạn tử tuyệt tôn không?"
Kỷ Thanh Y như bị sét đánh.
Lồng ngực hắn dày rộng mà ấm áp, đùi rắn chắc mà hữu lực, nàng ngồi ở giữa bắp đùi hắn, vừa rồi lúc ngã ngồi xuống, giống như thật sự có dùng lực rất lớn, quả thật hình như có chạm vào cái gì đó kia.
Từ Lệnh Sâm... Hẳn không có chuyện gì đi?
Tay chân Kỷ Thanh Y cứng ngắc, hoàn toàn u mê.
"Từ Lệnh Sâm, ta... Huynh không sao chứ, ta nào có bản lĩnh có thể làm gì huynh chứ?"
"Đau quá." Giọng nói của Từ Lệnh Sâm vô cùng đè nén, giống như đang phải chịu đựng một sự thống khổ vô cùng: "Nàng đừng động, nàng lần đừng nhúc nhích, nàng biết không? Nàng động một chút, ta liền có cảm giác như có ngàn vạn cây kim đa vào người ta. Nàng để ta nghỉ ngơi một chút, thả lỏng một phen, để cho nó từ từ khôi phục."
"Được.” Kỷ Thanh Y tự trách bản thân, một cử động cũng không dám: "Huynh yên tâm, ta không động."
Từ Lệnh Sâm gắt gao ôm eo cô, mặt vùi vào lưng cô, cảm nhận hương thơm thiếu nữ trên người thấm vào lòng, cảm giác bản thân hắn đang lâng lâng, hạnh phúc đến sắp ngất rồi.
Hắn thật đúng là thông minh, thuận miệng nói dối, tiểu nha đầu liền khẩn trương thành cái dạng này, nàng còn gọi tên của hắn, gọi hắn Từ Lệnh Sâm.
Ba chữ kia thường thường không có gì lạ, thế nhưng từ trong miệng nàng kêu lên liền dễ nghe đến thế, êm tai như thế.
Nàng đối với hắn cũng thật tốt, trái tim mềm mại, thân thể lại càng mềm mại, đây không phải là hắn đang nằm mơ đi.
Từ Lệnh Sâm đặt trán lên lưng nàng, kìm lòng không đậu khẽ hạ xuống một nụ hôn trên lưng nàng.
Đây là tiểu cô nương của hắn!
"Từ Lệnh Sâm, huynh đã khỏe hơn chút nào chưa?" Hô hấp đằng sau lưng Kỷ Thanh Y giống như càng dồn dập hơn trước: "Bằng không hay là cứ mời thái y đi."
Nếu là thật sự phát hỏng, nàng sẽ áy náy cả đời.
Từ Lệnh Sâm lại buông tay ra, để cho nàng ngồi đối diện hắn.
"Ta, không, còn, việc, gì, rồi." Từ Lệnh Sâm gần như là nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ mà nói.
Vốn là muốn một mình ở cùng, trêu chọc nàng, cũng không nghĩ tới chính mình động tình nổi lên phản ứng, nếu không phải nhanh tay buông lỏng nàng ra, thiếu chút nữa đã bị nàng phát hiện rồi.
Hắn áp chế cực kỳ vất vả, ngay cả cổ họng cũng đã kìm nén đến khàn rồi.
Kỷ Thanh Y thấy hắn ong eo, cũng không dám hỏi lại, chỉ im lặng ngồi ở một bên.
Thời gianh chậm rãi trôi qua, Từ Lệnh Sâm dưới sự kêu gào của bản thân thành công áp chế dục vọng xuống, sau đó mới ngồi trở lại thành bộ dáng đoan đoan chính chính trước kia.
Kỷ Thanh Y không nói lời nào, hắn cũng không nói nói, con mắt sáng lên nhìn nàng.
Kỷ Thanh Y trợn mắt nhìn hắn, hắn cũng không tức giận, chỉ cười ha ha, bưng điểm tâm trên bàn đưa cho nàng: "Đây là Ngự Thiện Phòng trong cung làm, không giống loại bình thường bên ngoài, bánh chủ yếu làm từ hạt kê vàng, bên trong có bỏ thêm hoa quế, nàng nếm thử xem?"
Miếng bánh mềm mai mại màu vàng, nhân bánh ở giữa như muốn tràn ra, không cần hỏi cũng biết nhất định ăn rất ngon.
Giờ phút này Kỷ Thanh Y không biết là tâm lý thế nào lại nổi loạn, cảm thấy nếu nàng giơ tay tiếp nhận, Từ Lệnh Sâm nhất định sẽ cười nhạo nàng, vì thế sống lưng nàng thẳng tắp, hai tay đặt trên đùi, bộ dáng thục nữ: "Đa tạ điện hạ, ta không thích ăn đồ quá ngọt ngấy gì đó."
Dáng vẻ nàng phục tùng rũ mắt, cực kỳ giữ quy củ, đoan trang.
Từ Lệnh Sâm liền nhíu mày, hắn không thích nhất chính là dáng vẻ này của nàng, nhìn như nho nhã lễ độ, thực tế đều đeo mặt nạ đối với tất cả mọi người, cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.
"Vậy nàng thích ăn cái gì?" Từ Lệnh Sâm nói xong, liền đứng dậy ngồi ở bên cạnh Kỷ Thanh Y.
Kỷ Thanh Y không dấu vết xê dịch ra xa: "Điện hạ không cần khách khí, bình thường ta cũng không ăn điểm tâm."
Sao tiểu nha đầu này mở miệng lại cứng nhắc vậy?
Nàng rõ ràng cực kỳ thích ăn điểm tâm, còn thích nhất là món này.
Từ Lệnh Sâm cảm thấy dáng vẻ nàng khẩu thị tâm phi đùa rất vui, thế là: "Về sau chúng ta sẽ sống cùng nhau, ta cảm thấy vẫn là mở rộng trái tim mới tốt, nàng cứ khép kín bản thân như thế, vạn nhất ta có làm chuyện gì khiến nàng không vui thì phải làm sao bây giờ?"
Kỷ Thanh Y tức giận đến dựng mày trừng mắt, tức giận lườm hắn: "Điện hạ! Ngươi có biết cái gì gọi là họa từ miệng mà ra không? Ta có nói qua muốn ùng người sống chung chăng?"
"Nàng không muốn sống với ta?" Từ Lệnh Sâm trả đũa: "Vậy vừa rồi vì sao nàng lại yêu thương nhung nhớ ta?"
Kỷ Thanh Y nghẹn họng nhìn trân trối: "..."
Từ Lệnh Sâm cùng nàng mắt to trừng mắt nhỏ.
Kỷ Thanh Y không nói gì, qua một hồi lâu mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đó là không cẩn thận, nếu không phải ngài đang êm đẹp lại muốn lên đây chen chúc với ta, ta làm sao có thể ngã vào ngài."
"Được, được, được." Từ Lệnh Sâm đột nhiên ra vẻ nghiêm túc, dáng vẻ muốn giảng đạo lý với nàng: "Cứ coi như vừa rồi ta không nên kéo nàng, nhưng lần thứ hai nàng té ngã, cũng không thể trách ta đi? Nếu không có ta, nàng khẳng định sẽ ngã rất thảm rồi. Mấu chốt chính là, nàng lại ngồi lên người ta, đau khiến ta sống không bằng chết thiếu chút nữa liền hôn mê đó, đây chính là sự thật nhé.”
Kỷ Thanh Y mặt đỏ, đang êm đẹp, làm sao hắn lại nói đến việc này.
"Phải, vừa rồi là ta không cẩn thận..."
Từ Lệnh Sâm lại trở thành người đi gây sự: "Nàng biết chính mình không cẩn thận là tốt, Kỷ tiểu thư ta nói cho nàng biết, ta còn chưa lấy vợ sinh con đâu. Ngay từ đầu ta đã vô cùng vô cùng đau, hiện ở phía dưới một chút cảm giác cũng không có, ta cực kỳ lo lắng nửa người dưới sẽ tàn tật, vạn nhất bởi vì nàng mà hạnh phúc của bản thân cũng không có, nàng nhất định phải chịu trách nhiệm."
Kỷ Thanh Y nghe hắn nói nghiêm trọng như thế, trong lòng không khỏi bồn chồn: "Thật sự không cảm giác sao? Hẳn không nghiêm trọng như vậy đi?"
"Nàng nói xem?" Ánh mắt Từ Lệnh Sâm sắc bén, sắc mặt nghiêm nghị.
Trong lòng Kỷ Thanh Y càng ngày càng không nắm chắc, sắc mặt cũng càng ngày càng kinh hoảng: "Ta... Ta cũng không biết, ngài vẫn là nhanh chóng để thái y nhìn xem, ví như thật sự là bệnh căn không dứt, ta... Ta... Ta..."
Nàng "Ta" hồi lâu, cũng không biết nên nói gì, chỉ là trong lòng khó chịu, đặc biệt áy náy.
Từ Lệnh Sâm thấy nàng lo lắng sợ hãi một bộ sắp khóc đến nơi, trong lòng hắn liền níu chặt lại.
Hắn sao lại xấu xa như vậy, lại đem thủ đoạn đối phó người ngoài dùng trên người nàng.
Nàng mới bao nhiêu? Sao có thể chịu đựng được!
"Không có việc gì, không có việc gì, ta dọa nàng đấy, là ta nói đùa, ta đã không có việc gì rồi." Hắn nói xong nhẹ nhàng sờ sờ đầu nàng, thanh âm ôn nhu có thể chảy ra nước: "Nàng đừng sợ."
Kỷ Thanh Y bán tín bán nghi: "Thật chứ?"
"Đương nhiên." Giọng nói của hắn càng nhẹ hơn so với vừa rồi, giống như nàng được làm từ băng tuyết, chỉ cần giọng hắn lớn một chút sẽ khiến nàng sợ tới mức tan thành nước: "Thân thể của ta, ta rõ nhất, thật sự không có việc gì rồi."
Kỷ Thanh Y lại đột nhiên cúi đầu, trong lòng hoảng loạn.
Từ Lệnh Sâm giống như đối xử với nàng rất tốt, chỉ cần nàng lộ ra sợ hãi, khổ sở, hắn sẽ trở nên cực kỳ ôn nhu, cẩn thận.
Loại thay đổi này là bắt đầu từ lúc nào nàng cũng không biết, nhưng nàng rõ ràng có thể cảm nhận được.
Đặc biệt là nàng lại có cảm giác bản thân cực kỳ quyến luyến sự dịu dàng này, nàng trầm mê, không có sức cự tuyệt, một loại sợ hãi trước nay chưa từng có dâng lên trong lòng.
Từ Lệnh Sâm cũng biết chính mình hôm nay làm quá, đoạn đường kế tiếp vẫn an tĩnh ngồi ở bên người nàng, không nói lời nào, cũng không có bất cứ động tác nào.
Đợi cho khi vào cổng Ninh Vương Phủ, Từ Lệnh Sâm xuống xe trước một bước, sau đó vươn tay, đỡ Kỷ Thanh Y xuống.
Kỷ Thanh Y không đặt tay lên tay hắn, mà tự mình nhảy xuống xe.
Từ Lệnh Sâm cũng không tức giận, chỉ cười dẫn nàng vào viện.
Thái Tâm bị Trịnh Tắc ngăn lại, dẫn đến nơi khác.
"Bồn Kiến Lan* kia đặt ở thư phòng của ta."
* Kiến Lan:Một loại hoa lan tỉnh Phúc Kiến Trung Quốc.
Kỷ Thanh Y đi theo Từ Lệnh Sâm vào thư phòng.
Thư phòng sáng sủa sạch sẽ, chỉ có chiếc thư án duy nhất trong phòng có chút hỗn loạn, có thể thấy chủ nhân nơi này nhất định thường xuyên dựa bàn viết chữ đọc sách.
Trên thư án một bên bầy đầy các loại bút ống khảm ngọc, trên tập giấy bên cạnh đặt một nghiên mực. Đầu còn lại thư án đặt một chậu Kiến Lan.
Lá Kiến Lan có dạng như lá trúc, thẳng đứng như kiếm, xanh um tươi tốt, trong cương có nhu, xanh biếc một màu.
Kỷ Thanh Y liếc mắt một cái liền nhận ra đây là bồn lan lúc trước Từ Lệnh Sâm lấy ở chỗ nàng đi.
Căn bản không có héo rũ, ngược lại còn vô cùng mượt mà xanh tốt.
Từ Lệnh Sâm, thằng nhãi này lại dám lừa gạt nàng!
Bị người đùa giỡn, Kỷ Thanh Y cực kì phẫn nộ, nàng xoay người liền đi về.
Từ Lệnh Sâm lại mở hai tay ngăn cản đường đi của nàng.
Kỷ Thanh Y thở gấp: "Điện hạ, đùa giỡn người khác rất vui?"
Sao nàng lại ngốc như vậy, luôn luôn bị lừa.
Nàng đi phía trái, hắn cũng đi phía trái; nàng hướng bên phải, hắn cũng sang bên phải. Tóm lại chính là không cho nàng đi.
"Điện hạ!" Kỷ Thanh Y thẹn quá thành giận, căm giận trừng mắt nhìn hắn: "Ngài bảo ta tới, đến cùng thì có chuyện gì?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Thê Làm Vinh
Chương 45: Ôm ấp(2)
Chương 45: Ôm ấp(2)