Hàn Tử Nghị dứt khoát nói làm thì làm, điện thoại Quyền Thiệu Viêm cúp không bao lâu, Hàn Tử Nghị đã cầm túi giữ ấm và thuốc tới.
Sau khi đưa thuốc xong Hàn Tử Nghị đưa mắt ra hiệu rồi mới tiêu sái rời đi.
Phải nói chuyện đâu bụng kinh này anh đã nhúng tay vào quá nhiều rồi, không chỉ có chị dâu sẽ không thỏai mái, mà Quyền Thiệu Viêm cũng sẽ không có sắc mặt tốt đâu nhỉ?
Mục Giai Âm lăn qua lăn lại đến sáng hôm sau cuối cùng cũng tốt hơn một chút, Quyền Thiệu Viêm thấy Mục Giai Âm tỉnh lại thì bưng cơm đến mép giường đút từng miếng từng miếng cho Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm tựa vào Quyền Thiệu Viêm, cả người đều muốn rúc vào trong ngực anh.
“Quyền Thiệu Viêm, anh còn giận sao?” Thấy Quyền Thiệu Viêm không nói lời nào, Mục Giai Âm chọc chọc lưng anh, giọng mềm mại hỏi.
Quyền Thiệu Viêm nhíu mày nói, “Em cứ nói đi?”
Mục Giai Âm bĩu môi, “Hôm qua em không có hiểu lầm anh, Chân Phó Dương và em cũng đã nói rõ ràng, anh ấy nói là anh muốn giúp anh ấy.”
Chân mày Quyền Thiệu Viêm càng nhíu chặt hơn, nếu Mục Giai Âm không nghi ngờ anh giở trò, khiến Chân Phó Dương từ chức, vậy rốt cuộc Mục Giai Âm giận anh vì cái gì chứ?
Giọng Mục Giai Âm hơi trầm xuống lại có chút bi thương nói, “Lòng tự trọng của anh Phó Dương rất cao, anh giúp anh ấy, nhất định trong lòng anh ấy sẽ cảm thấy không được thoải mái, cho nên mới từ chức.”
“Thì ra em gọi anh ta thân mật như vậy,” Mặt Quyền Thiêu Viêm lạnh lùng ngắt lời Mục Giai Âm, “Sau này không cho gọi anh ta như vậy. Anh ta từ chức thì thừ chức, có liên quan gì tới em, sau này không được khó chịu như vậy nữa.”
Những lời này khiến cổ họng Mục Giai Âm hơi nghẹn ngào, bá đạo như vậy, thật quá đáng!
“Mục Giai Âm, về sau vì những chuyện như vậy mà tức giận với anh, em có tin anh sẽ…” Quyền Thiệu Viêm muốn nói mây lời trừng phạt, nhưng khi thấy bộ dạng Mục Giai Âm nhu thuận nằm trong ngực anh như vậy, Quyền Thiệu Viêm lại không nói nên lời.
Mục Giai Âm đợi một lúc lâu, lúc nhìn thấy Quyền Thiệu Viêm múc một muỗng cháo loãng đúc vào miệng cô, mới cười hì hì một tiếng nói, “Em cũng không có cố ý!”
Khóe mắt Quyền Thiệu Viêm giật giật, “Như vậy còn không phải cố ý?”
Ở trong mắt Mục Giai Âm tính khí của anh tốt như vậy sao?
Mục Giai Âm trầm mặc, được rồi, tối hôm qua là cô cố ý. Chốc lát, Mục Giai Âm hôn lên cổ Quyền Thiệu Viêm một cái nói, “Em chỉ muốn biết ở bên cạnh anh khóc anh sẽ có phản ứng gì.”
Vẻ mặt Quyền Thiệu Viêm đã không thể nào dùng hai chữ âm chí (*) này để hình dung. Mục Giai Âm rụt cổ một cái, ánh mắt di chuyển xung quanh, vẫn không chịu thoát khỏi người Quyền Thiệu Viêm, “Em biết sai rồi.”
(*) Âm chí: hung tàn ác độc.
Quyền Thiệu Viêm nhìn dáng vẻ vô lại cuả Mục Giai Âm, bất đắc dĩ nhướng mày nói, “Em biết lỗi bao nhiêu lần rồi?”
Ánh mắt Mục Giai Âm xoay chuyển, cô không nghe thấy những lời này của Quyền Thiệu Viêm, nhất định không có!
“Quyền Thiệu Viêm, lần này anh từ chức sẽ không phải là giúp …” Mục Giai Âm thấy trong mắt Quyền Thiệu Viêm có ý cảnh cáo chữ anh thuận miệng kia cứng rắn nín trở lại, “Sẽ không phải là giúp Chân Phó Dương chăm sóc chứ.”
“Nếu như thế?” Quyền Thiệu Viêm nhíu mày.
“Nếu như sẽ hại đến anh, vậy thì không cần giúp.” Mục Giai Âm trả lời rất nghiêm túc, ngửa đầu nhìn Quyền Thiệu Viêm, giống như cầu xin một lờ cam kết vậy.
Quyền Thiệu Viêm không nghĩ tới câu nói đùa này của anh, Mục Giai Âm lại trả lời nghiêm túc như vậy.
Lúc này trên mặt Quyền Thiệu Viêm mới lộ ra một nụ cười, nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt Mục Giai Âm nói, “Được.”
Nhưng mà, ngoại trừ lúc phải giúp Mục Giai Âm.
Lúc này Mục Giai Âm mới thở phào nhẹ nhõm, mặc dù Chân Phó Dương cũng rất quan trọng, nhưng, cô vẫn ích kỷ hi vọng Quyền Thiệu Viêm có thể tốt hơn. Bởi vì Quyền Thiệu Viêm so với những cái khác xung quanh anh bất kỳ người nào cũng quan trọng hơn.
Bao gồm chính cô.
Sau khi cơm nước xong, Quyền Thiệu Viêm muốn dẫn Mục Giai Âm ra ngoài.
Mục Giai Âm ôm bụng vẫn còn đau âm ỉ, rất yếu ớt nói, “Hôm nay em không muốn ra ngoài, muốn ở trong nhà.”
Quyền Thiệu Viêm xoay người, gương mặt nghiêm túc nói, “Chúng ta tìm bác sĩ xem bệnh cho em.”
“Em không muốn khám cái này đâu,” Mục Giai Âm lắc đầu, “Em có bạn cũng đau, các cô ấy nói không trị hết.”
“Ông nội em muốn anh dẫn em đi.” Quyền Thiệu Viêm giải quyết dứt khoát, “Mau thay quần áo, em muốn tự thay hay là anh thay giúp em?”
Đương nhiên là cô thay…
Lúc thay quần áo đột nhiên Mục Giai Âm nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm túc —— chuyện cô đau bụng kinh mà ngay cả ông nội cô cũng biết, sao lại như thế 囧 chứ?
Dĩ nhiên Quyền Thiệu Viêm không thể nào nói chuyện này cho Mục Uẩn Ngạo biết.
Mục Uẩn Ngạo tìm bác sĩ, là muốn Mục Giai Âm điều dưỡng thân thể, dù sao Mục Uẩn Ngạo vẫn xem chuyện đứa bé là một vấn đề lớn. Chẳng qua là, chuyện này dĩ nhiên Quyền Thiệu Viêm sẽ không thể nói cho Mục Giai Âm biết, anh không muốn nhìn thấy Mục Giai Âm vì chuyện này mà đau lòng.
Dù sao Mục Giai Âm vẫn không ngờ tới chĩnh là, Quyền Thiệu Viêm dẫn cô đi khám lại là một bác sĩ Đông y.
Với lại, sau khi bắt mạch cho cô bác sĩ kia bắt đầu bày ra bộ dạng đăm chiêm ủ dột, dường như cơ thể cô rất không ổn.
Kết quả bác sĩ kia lo lắng chính là Mục Giai Âm cũng tự bị lây bệnh, Mục Giai Âm đang buồn rầu nhìn trong nhà mình lại có nhiều thuốc bắc như vậy. Trước khi đi cô đã hỏi bác sĩ kia rồi, bác sĩ kia nói cô phải uống thuốc kia ít nhất ba tháng, vả lại mỗi tuần cũng phải tới chỗ ông đổi phương thuốc một lần.
Đổi phương thuốc cũng không phải là vấn đề gì lớn, nhưng mà phải uống thuốc bắc ba tháng? Ngay cả cô không sợ đắng, đó cũng là thật muốn chết sao?
Thuốc là loại tốt nhất ở bệnh viện lại được gói thật kỹ mới cầm về, Quyền Thiệu Viêm để thuốc âm ấm rồi mới đưa cho Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm uống một hớp… Thật sự là rất đắng thiếu chút nữa là cô rớt nước mắt.
Mục Giai Âm đáng thương nhìn Quyền Thiệu Viêm nói, “Em có thể không uống thuốc bắc được không? Anh đi nói với bác sĩ đó một tiếng cho em một ít thuốc tây đi, thực sự không được, thuốc pha chế sẵn cũng được.”
“Thuốc pha chế sẵn và thuốc tây ông ấy đều cho em.” Sắc mặt Quyền Thiệu Viêm lạnh như băng nhìn ánh mắt có chút lóe lên của Mục Giai Âm nói, “Sau này mỗi ngày anh sẽ coi chừng em uống thuốc, đừng nghĩ lén lén lút lút đổ bỏ thuốc hoặc là dùng những thủ đoạn khác.”
“Giai Âm, nếu nghĩ ra thủ đoạn trừng phạt cũng không khó.” Quyền Thiệu Viêm ngẫm lại biểu hiện của Mục Giai Âm lúc trước, lại không nặng không nhẹ kèm theo một câu uy hiếp.
Hai mắt Mục Giai Âm rưng rưng, dừng ánh mắt nhìn kẻ thù nhìn Quyền Thiệu Viêm.
Quyền Thiệu Viêm trầm mặc, trên mặt không chút biểu cảm.
Mục Giai Âm cảm thấy… Đại khái có lẽ thật sự cô có thể phải uống thuốc bắc ba tháng?
“Bác sĩ kia nói gì với anh?” Mục Giai Âm bịt mũi, sau khi một hơi uống hết toàn bộ thuốc bắc trong túi rồi mới cầm đường trong tay Quyền Thiệu Viêm nhét vào trong miệng. Bộ dạng kia, giống như là có người muốn giành với cô vậy.
Bác sĩ kia nói cơ thể Mục Giai Âm tổn thương có chút nghiêm trọng, chỉ sợ không thể một sớm một chiều là có thể điều trị tốt.
Quyền Thiệu Viêm nhìn Mục Giai Âm nửa thật nửa giả nói, “Ông ấy nói thể hàn của em so với người bình thường nghiêm trọng hơn.”
Nói nhảm, sờ cũng sờ ra. Người bình thường có thể giống cô tay chân lạnh như băng giống như tảng băng ngàn năm hay sao?
Mục Giai Âm nghĩ, mùa xuân cũng sắp tới, mùa hè cũng không xa. Làm khối băng di động, nói như vậy màu hè này thân nhiệt cô nhất định sẽ tăng vọt.
“Em nhớ hình như ông ấy nói với anh rất nhiều mà.” Mục Giai Âm ăn đường thái phi mà cô thích nhất, tò mò nháy mắt nhìn Quyền Thiệu Viêm.
“Anh chỉ nhớ trọng điểm.” Quyền Thiệu Viêm mặt không đổi sắt nói dối Mục Giai Âm. Ánh mắt kia thẳng thắn vô tư, một chút cũng không có người phát hiện nói dối.
Mục Giai Âm nghiêng đầu bĩu môi, chắc không phải ông nội bị gạt nữa chứ. Chẳng lẽ ông nội giới thiệu cho cô một tên lường gạt, làm sao phải uống thuốc ba tháng? Đúng là thuốc độc ba phần, ngộ nhỡ lúc đầu cô không có độc, ngược lại có thể vì uống nhiều thuốc như vậy có thể uống ra bệnh đấy chứ?
Lần này, Quyền Thiệu Viêm giải thích là, “Uống mà ra bệnh thì trị ngay lập tức, bây giờ em phải uống thuốc trước đã.”
Mục Giai Âm bày tỏ… Chủ nghĩa cường quyền thật sự hại chết người. Bây giờ Quyền Thiệu Viêm không mặc cả thật sự là hơi quá đáng.
Mục Giai Âm quyết định ở trong lòng Quyền Thiệu Viêm làm tên tiểu nhân, không có việc gì nên lấy phi tiêu ghim ghim.
Buổi chiều Hàn Tử Nghị ở trong nhà suốt mong điện thoại của lão đại và chị dâu gọi đến, tha thiết hỏi thăm Mục Giai Âm có phải nên làm mai cho anh… À, không đúng. Là giúp đỡ hai người bạn tốt của cô.
Quả thật là Mục Giai Âm đã quên mất chuyện này, lúc trưa cô luôn suy nghĩ phải tranh luận với Quyền Thiệu Viêm như thế nào về chuyện thuốc có ba phần độc. Nhưng mà, Quyền Thiệu Viêm chỉ nói một chữ, ăm mì trước, trong đầu Mục Giai Âm những lý do vô cùng thuyết phục kia vẫn không nói ra lời.
Mà Hàn Tử Nghị đã bị Mục Giai Âm quăng lên chin tầng mây từ lâu.
Muốn gặp Hướng Tình sao? Ngược lại dường như Mục Giai Âm cố gắng kéo dài thời gian, nhưng mấy ngày trước Hướng Tình đã thúc giục cô rồi. Bạn thân mình lại không có tiền đồ như thế, Mục Giai Âm cũng không còn biện pháp, không thể làm gì khác hơn là thuận theo tâm ý của Hàn Tử Nghị, nói là ngày mai Hàn Tử Nghị sẽ tới đây.
Rạng sáng ngày hôm sau, Hướng Tình lại tới sớm hơn.
Mục Giai Âm nhìn bên ngoài nhà mình một chút, hoài nghi nhìn Hướng Tình hỏi, “Hướng Tình, mỗi lần tớ bảo cậu ra ngoài chơi, dặn đi dặn lại muốn cậu dậy sớm một chút, vẫn không thấy cậu dậy sớm như thế à.”
Ánh mắt Hướng Tình lóe lên, “Trước khác giờ khác chứ sao? Người như vậy luôn muốn có vài ngày chịu khó một chút.”
Mục Giai Âm rát khinh bỉ loại hành động trọng sắc khinh bạn này của Hướng Tình.
“Giai Âm, uống nhanh thuốc đi!” Mục Giai Âm chỉ vừa mới xoay người, thì thấy Hướng Tình cầm thuốc trong tay, vẻ mặt mẹ ghẻ ác độc đứng bên cạnh cô.
Hai mắt Mục Giai Âm lã chã chực khóc, “Hướng Tình, cậu không thấy tớ rất đáng thương sao? Mỗi ngày đều phải uống thuốc bắc đắng như vậy, không thì hôm nay tớ…”
“Cậu cũng không cần uống?” Hướng Tình nói tiếp.
Mục Giai Âm liều mạng gật đầu.
Hướng Tình mỉm cười, so với mẹ ghẻ còn ác độc hơn, “Không thể nào nhá, nhưng mà Quyền thiếu đích thân gọi điện thoại căn dặn tớ giám sát cậu uống thuốc. Giai Âm, cậu chấp nhận đi.”
Nói xong Hướng Tình lại nói tiếp, “Quyền thiếu còn nói, nếu cậu không nghe lời tớ, tớ có thể sử dụng phương pháp bạo lực để ép cậu uống.”
Nói xong hai mắt Hướng Tình lóe lên ánh sáng nói, “Giai Âm, mấy ngày nay tớ nhàn rỗi không có việc gì làm nên buồn chán, phải đi thi lấy đai đen Taekwondo, cậu muốn cảm thụ một chút không?”
Đứa nhỏ Hướng Tình học ai mà phúc hắc như vậy chứ? Mục Giai Âm khóc không ra nước mắt, vừa nguyền rủa Hướng Tình sau này ăn mì ăn liền mặt cũng không có bánh mì, vừa tiếp tục đáng thương uống thuốc bắc. Khó trách hôm nay Hướng Tình lại tới sớm như vậy Quyền Thiệu Viêm lại không có chút nào không vui, thì ra là hai người đã sớm thông đồng với nhau, tốt lắm!
Hướng Tình chống nạnh làm dáng thành ngườ phụ nữ chanh chua nhìn Mục Giai Âm, gần mực thì đen, không phải là cô vẫn đi theo học Mục Giai Âm sao?
Mục Giai Âm vẫn chưa nói được mấy câu với Hướng Tình, Hàn Tử Nghị đã tới rồi, lúc thấy Hàn Tử Nghị gõ cửa, Mục Giai Âm nghiêm túc nói với Hướng Tình, “Tớ nói cậu, cậu phải biểu hiện dè dặt một chút, không phải Hàn Tử Nghị vẫn chưa nói câu nào, cậu đã nộp vũ khí đầu hàng rồi.”
Hướng Tình kính một cái vô cùng không đúng tiêu chuẩn quân lễ, tay kia trực tiếp đặt lên cổ, thoạt nhìn giống như Hướng Tình muốn tự sát vậy. Hai mắt Hướng Tình hưng phấn nhìn chằm chằm ngoài cửa mới nói, “Cậu yên tâm đi, tớ rất căng thẳng.”
Mục Giai Âm nghi hoặc nhìn Hướng Tình, dường như cô không phát hiện ra cái tính chất đặc biệt này từ trên người Hướng Tình.
Sau khi Mục Giai Âm mở cửa, Hàn Tử Nghị liếc mắt tới Hướng Tình đang ngồi trên ghế sa lon.
“Hướng Tình tới sớm vậy?” Hàn Tử Nghị cũng có chút lo lắng.
“A, cô ấy nghe nói gần đây thân thể tôi không được tốt, nên tới xem tôi một chút.” Mục Giai Âm biết Hàn Tử Nghị biết rõ chuyện cô đau bụng kinh, lật đật tới đây cũng muốn thuận buồm xuôi gió.
Hàn Tử Nghị ồ một tiếng, giọng nói có chút thất vọng.
…Mục Giai Âm đắc ý, mặc dù Hướng Tình tới là vì anh, nhưng Mục Giai Âm nhất định không nói cho Hàn Tử Nghị biết chân tướng, để Hàn Tử Nghị sốt ruột đến chết. Ai bảo anh luôn hoa tâm như vậy, hại Hướng Tình đau lòng như vậy?
Hàn Tử Nghị vừa mới vào cửa, Mục Giai Âm đang định đóng cửa lại thấy Quyền Thiệu Viêm quay về.
“Tới sớm vậy.” Quyền Thiệu Viêm vỗ bả vai Hàn Tử Nghị.
Hàn Tử Nghị sờ đầu nhếch miệng cười một tiếng, ngược lại có mấy phần mùi vị thiếu niên, Mục Giai Âm thoáng dao động, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận, Hàn Tử Nghị này đích thực rất có sức hấp dẫn với người khác.
“Quyền thiếu sao anh lại về?” Đời này người mà Hướng Tình sợ nhất là ai, nhất định là Quyền Thiệu Viêm đứng mũi chịu sào. Thấy Quyền Thiệu Viêm trở lại, Hướng Tình cũng có chút thấp thỏm bất an.
Mục Giai Âm thấy Hướng Tìn đứng dậy bộ dạng có chút lo lắng không yên thì đỡ trán, tại sao Hướng Tình luôn cảm thấy Quyền Thiệu Viêm đáng sợ như vậy? Mặc dù Quyền Thiệu Viêm có chút lạnh lùng, nhưng Quyền Thiệu Viêm vẫn không có ác ý với Hướng Tình.
Hướng Tình muốn nói là, có vài người nhìn cũng không cần nhìn, chỉ cảm thấy khí thế của người đó, thì sẽ cảm thấy có đáng sợ hay không?
“Về lấy đồ.” Lúc ra cửa vội vàng, có mấy phần tài liệu quên cầm.
Mục Giai Âm thấy bộ dạng hai người Hàn Tử Nghị và Hướng Tình cũng có chút ngơ ngác, thiện giải nhân ý nói, “Tớ đi giúp Quyền Thiệu Viêm tìm tài liệu, hai người các cậu từ từ nói chuyện. Nước trà, nước hoa quả, điểm tâm đều ở trên bàn trà, muốn ăn cái gì thì tự lấy.”
Hàn Tử Nghị nhìn về phía Mục Giai Âm lộ ra một nụ cười cảm kích nói, “Cám ơn.”
Đương nhiên Hàn Tử Nghị sẽ thật lòng nói lời cám ơn với cô, trong nháy mắt Mục Giai Âm đã cảm thấy thật đầm rồng hang hổ.
Biết hai người kia có lời muốn nói, Mục Giai Âm lập tức theo Quyền Thiệu Viêm cùng lên thư phòng.
Quyền Thiệu Viêm vào thư phòng lấy đồ, nhưng bây giờ Mục Giai Âm lại yên lặng không chuyên tâm giúp Quyền Thiệu Viêm tìm đồ.
Bên ngoài phòng khách đang có chuyện bát quát chờ cô, còn lâu cô mới lãng phí thời gian giúp Quyền Thiệu Viêm tìm đồ.
Mục Giai Âm nghĩ bèn dựa vào vách tường lén lút trốn vào.
Mục Giai Âm đứng ở góc tường, vừa cẩn thận nhìn tình huống của hai người ở bên trong phòng khách, vừa dựng thẳng lỗ tai cẩn thận nghe.
Hàn Tử Nghị làm bộ như hơi thở rất mạnh ngồi xuống bên cạnh Hướng Tình, hình như sẽ giải thích chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Ngày đó Hàn Tử Nghị thật sự rất oang uổng, có lúc anh làm việc hơi xúc động một chút. Nếu lấy sự hiểu biết của anh đối với Hướng Tình, anh cũng sẽ không tin Hướng Tình sẽ chủ động đi khiêu khích người khác. Nhưng, hôm đó anh thật sự rất giận Hướng Tình, chỉ muốn tìm lý do giễu cợt Hướng Tình một trận, không nghĩ tới lầm như vậy sẽ khiến Hướng Tình bị ủy khuất.
Hơn nữa, Hướng Tình thật sự không có ý định tha thứ cho anh.
Thời gian dài như vậy, Hướng Tình không trả lời điện thoại, không trả lời tin nhắn. Khiến Hàn Tử Nghị muốn tới nhà cũng không dám, tốt xấu gì anh cũng có tự ái, ngộ nhỡ không cho anh vào nhà sẽ ảnh hưởng đến hình tượng bách chiến bách thắng trên tình trường, Thường Thắng tướng quân của anh sao?
Hàn Tử Nghị cũng đã từng chặn Hướng Tình vài lần rồi, nhưng mỗi lần Hướng Tình đều không thèm chú ý đến.
Mục Giai Âm nghe Hàn Tử Nghị giải thích không khỏi bĩu môi, nếu là Quyền Thiệu Viêm thì tuyệt đối sẽ không làm như thế. Nếu là tình huống ngày hôm đó, nhất định Quyền Thiệu Viêm sẽ tưới thêm hai thùng rượu cho người phụ nữ kia, sau đó trầm tĩnh hỏi cô một chút, có phải cô hắt không. Hơn nữa… Coi như là cô hắt, không chừng Quyền Thiệu Viêm sẽ đổi lại ly lớn hơn để cho cô tiếp tục hắt rượu.
Mục Giai Âm khẽ cười cười.
Quyền Thiệu Viêm cầm hết tài lệu, đang muốn ra ngoài, nhưng lại thấy đường phía trước có một chướng ngại vật nhỏ.
Nhìn kỹ một chút, mặt Mục Giai Âm đang còn cười rất vui vẻ, không biết nhớ ra cái gì đó. Thấy Mục Giai Âm đang nhìn Hàn Tử Nghị và Hướng Tình ở trước mặt, ngay lập tức trong lòng Quyền Thiệu Viêm có mấy phần không vui, kéo Mục Giai Âm từ dưới đất lên nói, “Đang cười cái gì?”
Mục Giai Âm cả kinh, quay đầu lại vội vàng che kín miệng Quyền Thiệu Viêm, Mục Giai Âm lấy tay mình đặt ở khóe miệng xuỵt một cái nói, “Xuỵt, Hướng Tình đang nói chuyện với Hàn Tử Nghị đấy, đây là lúc quan trọng, anh không được quấy rầy.”
Mục Giai Âm thấy Quyền Thiệu Viêm một mực muốn ra ngoài lại nói, “Không được ra ngoài!”
Nếu Quyền Thiệu Viêm đi ra ngoài, nhất định phải đi qua phòng khách, khí thế của Quyền Thiệu Viêm mạnh mẽ như vậy, ai cũng không thể xem thường, nếu Quyền Thiệu Viêm cứ lẫm liệt đi ra như vậy, Hướng Tình và Hàn Tử Nghị rất vất vả mới tạo được một chút xíu không khí ấm áp như vậy sẽ không còn mất.
Quyền Thiệu Viêm cứ như vậy bị Mục Giai Âm đè trên tường, anh cũng không vội, lập tức phối hợp không động.
Mục Giai Âm tiếp tục kế hoạch nghe lén.
Hàn Tử Nghị vừa mới giải thích xong hành động hôm đó của anh, Hướng Tình không mặn không lạt bày tỏ cô tha thứ cho Hàn Tử Nghị. Trên mặt Mục Giai Âm kêu tốt lắm, chính là muốn lúc gần lúc xa như vậy, để cho Hàn Tử Nghị không biết được suy nghĩ trong lòng của Hướng Tình.
Cô cũng muốn nhìn tiếp theo Hàn Tử Nghị và Hướng Tình phải làm như thế nào?
Hàn Tử Nghị cũng có chút vò đầu bứt tai. Bình thường, giữa anh và Hướng Tình, đều là Hướng Tình chủ động nói chuyện, anh chỉ cần phối hợp giễu cợt Hướng Tình hai tiếng là được rồi. Bây giờ Hướng Tình lại im lặng không nói tiếng nào, Hàn Tử Nghị vẫn cảm thấy có chút không quen.
Hàn Tử Nghị suy nghĩ một lúc, rốt cuộc chậm rãi móc điện thoại của mình ra.
Hướng Tình nhìn thẳng phía trước, tuy nhìn thẳng nhưng ánh mắt không ngừng liếc động tác của Hàn Tử Nghị, người này cầm điện thoại muốn làm gì đây? Hướng Tình nghi hoặc.
Mục Giai Âm cũng rất nghi hoặc.
Chỉ có gương mặt Quyền Thiệu Viêm bất đắc dĩ, đứng góc tường nghe anh em nói loại chuyện như vậy, thật sự là lần đầu tiên anh làm.
“Hướng Tình, anh cho em nhìn hình một nữ sinh mà anh thích.” Hàn Tử Nghị vừa nói vừa cầm điện thoại đưa tới trước mặt Hướng Tình.
Chẳng lẽ Hàn Tử Nghị cho Hướng Tình nhìn hình của cô ấy? Đứa nhỏ Hàn Tử Nghị này tán gái nhiều năm như vậy vẫn còn có chút kinh nghiệm sao? Nhưng Hướng Tình, ngàn vạn lần không được thỏa hiệp dễ dàng như vậy, Mục Giai Âm nắm quả đấm cực kỳ chuyên tâm.
Chuyên tâm đến mức ngay cả Quyền Thiệu Viêm cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên thái dương cô cũng không phát hiện.
Sắc mặt Hướng Tình cũng không được tốt, chẳng lẽ Hàn Tử Nghị thật sự cho cô xem hình nữ sinh khác.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều
Chương 83-1: Làm chuyện xấu bị bắt (1)
Chương 83-1: Làm chuyện xấu bị bắt (1)