Edit: Thanh Xuân.
Đêm đó sau khi về nhà Mục Giai Âm đặc biệt khéo léo, cô cảm thấy được rồi...... Cô biết điều như vậy cũng không tránh được bị Quyền Thiệu Viêm nghiêm hình tra khảo một phen, cuộc sống thật là có loại ưu sầu nhàn nhạt khó mà nói rõ .
Hiếm khi Quyền Thiệu Viêm ở trên giường bày ra dáng vẻ nghiêm túc của anh, "Em đi bệnh viện thành phố Y làm cái gì?"
Vừa rồi anh tới thư phòng lục soát một chút, bệnh viện thành phố Y là bệnh viện tốt nhất về phụ khoa và nhi khoa, Mục Giai Âm đi đến đó muốn kiểm tra cái gì...... Quyền Thiệu Viêm chỉ nghĩ một chút thì sẽ hiểu.
Mục Giai Âm liếc Quyền Thiệu Viêm một cái, thuận miệng nói, "Kinh nguyệt không đều."
"Đừng lấy lời kia ngụy trang với anh, em không nói anh cũng biết rõ." Mỗi lần nghỉ lễ Mục Giai Âm cũng chỉ đau mà thôi, nhưng mà ngày đó vẫn là tương đối chuẩn.
"Làm sao ngay cả nghỉ lễ của em anh cũng biết, anh biến thái!" Mục Giai Âm che mặt.
Quyền Thiệu Viêm rất nghiêm túc nhìn chằm chằm Mục Giai Âm một hồi lâu rồi nói, "Mục Giai Âm, những bao ngừa thai này không phải bị em chọc thủng chứ?"
Tại sao không thể thành công nói sang chuyện khác? Tại sao Quyền Thiệu Viêm dễ dàng phát hiện chuyện này như vậy? Rõ ràng từ đầu đến cuối cô cũng không nhắc tới đề tài bao ngừa thai mà.
Mục Giai Âm tiếp tục che mặt, cô có thể tỏ vẻ cái gì cũng không biết hay không?
Chọc thủng bao ngừa thai gì gì đó, loại chuyện quá mất mặt như vậy, thật sự là cô rất ngại thú nhận. Hơn nữa...... Một người đàn ông đang mặt đen lại nhìn cô đấy.
"Nói mau." Quyền Thiệu Viêm kéo tay Mục Giai Âm từ trên mặt xuống nói: "Nếu không nói, tối nay cũng đừng nghĩ được ngủ."
Nói xong, Quyền Thiệu Viêm đã có ý định nhìn vật đặt trong ngăn kéo một cái...... Gậy rung.
Trên mặt Mục Giai Âm nóng bừng một lần nữa, Quyền Thiệu Viêm lại có chủ ý này, lần trước không phải đã nói về sau vĩnh viễn sẽ không bao giờ dùng nữa sao? Quyền Thiệu Viêm chính là một tiểu nhân, một chút cũng không giữ lời hứa!
"Phải..... Em chọc thủng." Mục Giai Âm nhỏ giọng thừa nhận, âm thanh nhỏ Quyền Thiệu Viêm không thể không vễnh tai nghe.
Khi Quyền Thiệu Viêm nghe xong thì sắc mặt càng đen, "Mục Giai Âm...... Em thật đúng là."
Trong lời nói kia mang theo một cỗ bất đắc dĩ cùng chỉ trích.
Mục Giai Âm mất hứng, "Em thế nào à? Tại sao em lại không thể hoài thai con của anh hả? Em cũng không phải là danh bất chính ngôn bất thuận!"
Cô là vợ chính thức, vì bảo vệ quyền lợi sinh con của mình, còn phải len lén chọc thủng áo mưa, loại chuyện như vậy cô cũng không có ý định nói cho Hướng Tình biết.
Mục Giai Âm tuyệt đối sẽ không thừa nhận bởi vì cô sợ Quyền Thiệu Viêm biết mới không dám nói lung tung.
"Không phải anh đã nói bây giờ cơ thể em không thích hợp sao?" Sắc mặt Quyền Thiệu Viêm đặc biệt nghiêm túc.
Mỗi tuần anh đều dẫn Mục Giai Âm đi khám lão bác sĩ Đông y kia sao, chỉ là cho tới bây giờ, trong lúc này bác sĩ đều nói không khởi sắc nhiều lắm, bình thường những này còn cần chú ý nhiều, hơn nữa cũng là cần thời gian chuyển biến.
Định sau khi Mục Giai Âm uống thuốc bụng đau khi hành kinh không lợi hại như vậy nữa, thì Quyền Thiệu Viêm cũng yên lòng rất nhiều.
Chỉ là, Mục Giai Âm cư nhiên tự chọc thủng áo mưa, hơn nữa, cô còn muốn một mình trốn đi bệnh viện kiểm tra thân thể. May mà hôm nay Hướng Tình nói chuyện này cho anh biết, nếu không, ngộ nhỡ Mục Giai Âm kiểm tra ra thân thể của cô có gì không ổn...... Tay Quyền Thiệu Viêm hơi nắm chặt, anh không muốn để Mục Giai Âm chịu đựng loại đau khổ này.
Nét mặt Quyền Thiệu Viêm nghiêm túc làm Mục Giai Âm sợ hết hồn.
Mục Giai Âm biết thường ngày Quyền Thiệu Viêm đều là cưng chiều cô, dung túng cô, nhưng một khi trên mặt Quyền Thiệu Viêm xuất hiện loại vẻ mặt này, vậy đã nói rõ chuyện này căn bản cũng không có cách nào khác vãn hồi.
"Em...... Nhưng mà em tra trên mạng, em cũng qua lâu như vậy rồi, có thể mang thai, hơn nữa, thời gian cũng đã dài như vậy lại còn không mang thai vì vậy em có chút bận tâm," Mục Giai Âm cố gắng giải thích, cô phát hiện Quyền Thiệu Viêm thật sự chính là có chút bận tâm.
"Vậy lời nói của bác sĩ trên mạng nói chuẩn xác không?" Quyền Thiệu Viêm cau mày hỏi, anh cũng thật nên cấm Mục Giai Âm lướt web.
"Em không phải sợ bọn họ chuẩn bệnh sai linh tinh sao? Cho nên em mới muốn đi bệnh viện kiểm tra." Giọng nói Mục Giai Âm vô lực, từ từ cúi thấp đầu xuống. Tại sao muốn dùng loại ánh mắt chỉ trích đó nhìn cô chứ? Cô cũng không biết đến tột cùng mình đã làm sai điều gì, cũng bởi vì chọc thủng bao ngừa thai sao?
Cô không cảm thấy thân thể cô bây giờ có cái gì không thích hợp mang thai.
"Dù sao bác sĩ quân khu và bệnh viện tốt nhất thành phố A cũng đều nói trước mắt tình huống của em không thích hợp mang thai," Vẻ mặt Quyền Thiệu Viêm có mấy phần nghiêm nghị, "Em còn cảm thấy thân thể mình rất tốt?"
Vì để cho Mục Giai Âm hoàn toàn chết tâm, Quyền Thiệu Viêm lại nói tiếp, "Em cũng không thể nghĩ tới, ngộ nhỡ bây giờ em mang thai, sau khi đứa bé ra đời, cơ thể yếu ớt nhiều bệnh bẩm sinh thì phải làm thế nào?"
Mục Giai Âm suy nghĩ một chút loại đó khả năng, nhất thời cảm thấy đau lòng không chịu được.
"Biết rồi," Mục Giai Âm gục đầu, "Sau này em sẽ không chọc thủng áo mưa nữa."
Chỉ là chuyện này có cái gì đó không đúng, lúc trước toàn bộ mấy cái áo mưa kia đều bị cô đâm thủng, nhưng tại sao cô lại không mang thai chứ? Sẽ không phải là cơ thể cô có những bệnh khác đấy chứ.....
"Còn có chuyện bao ngừa thai, em cho là anh không biết?" Quyền Thiệu Viêm nhìn ra vẻ mặt hoài nghi và lo lắng của Mục Giai Âm, mặt không đổi sắc nói dối nói: "Mỗi ngày anh đều dùng chúng, mấy cái áo mưa này xảy ra chuyện gì, em thật sự cảm thấy anh không cảm nhận được. Anh sớm đổi mấy cái áo mưa đó thành mới rồi, sau này em cũng không cần uổng phí hơi sức đi đâm thủng."
Thì ra là như vậy......
Phúc hắc! Quá phúc hắc rồi! Cái gì cũng biết, còn thờ ơ lạnh nhạt cô mỗi ngày phải chú ý, thận trọng tính toán mình có thể mang thai hay không, quá lừa bịp rồi!
Mục Giai Âm quay đầu lại trừng mắt nhìn Quyền Thiệu Viêm, lật người nói: "Anh nói sớm, em còn lười phải uổng phí hơi sức đấy."
Nói xong, Mục Giai Âm liền nằm xuống, quyết định tối nay không để ý Quyền Thiệu Viêm.
Nói thật ra. Chuyện áo mưa bị đâm một lỗ như vậy, mỗi buổi tối Quyền Thiệu Viêm chỉ lo thoải mái làm sao có thể phát hiện được, Mục Giai Âm thật sự là quá tin tưởng vào lời nói của Quyền Thiệu Viêm.
Thật dễ lừa.
Quyền Thiệu Viêm nhìn Mục Giai Âm tự mình khỏa thân thành một cái bánh chưng, nói: "Em không định chừa chăn cho anh một chút sao?"
Mục Giai Âm không trả lời, tự gắng sức quấn mình lại chặt hơn, một góc chăn cũng không lộ cho Quyền Thiệu Viêm nhìn.
Quyền Thiệu Viêm khẽ cau mày, tiến tới bên cạnh Mục Giai Âm nói, "Khí trời bây giờ cũng rất lạnh, em đã không hoan nghênh anh, vậy thì anh tới thư phòng ngủ."
Lúc này Mục Giai Âm mới tựa đầu từ trong chăn lộ ra, trừng mắt nhìn về phía Quyền Thiệu Viêm nói, "Anh dám!"
Lúc này Quyền Thiệu Viêm mới nở nụ cười, thoáng dùng sức, chui vào trong chăn, kéo cả người Mục Giai Âm vào trong ngực nói: “Bà xã, tối nay anh uống rượu."
Không sao cả nghe thấy được.
Mục Giai Âm cảm thấy kỳ lạ, tại sao Quyền Thiệu Viêm đột nhiên muốn nhắc chuyện này với cô, rất nhanh, Mục Giai Âm đã biết mục đích của Quyền Thiệu Viêm.
"Say rượu tương đối dễ dàng mất lý trí, bà xã em biết." Quyền Thiệu Viêm thổi khí Mục Giai Âm bên tai, hô hấp nóng bỏng lập tức khiến da thịt bên tai Mục Giai Âm nhạy cảm biến đỏ.
"Cho nên?" Lời này của Mục Giai Âm vừa mới nói xong, đã cảm thấy trên dưới cô đều thất thủ.
"Không có cho nên," Quyền Thiệu Viêm nói rất là nghiêm chỉnh, "Bà xã thân thể em lạnh như thế, chúng ta làm chút vận động để cho em ấm người một chút đi."
Mục Giai Âm vội vàng hai mắt nhắm lại, làm bộ như ngủ thiếp đi.
Quyền Thiệu Viêm khẽ mỉm cười, đâu chịu bỏ qua cho Mục Giai Âm.
Chỉ là lúc tay Quyền Thiệu Viêm vừa mới dạo tới đùi Mục Giai Âm, đột nhiên Mục Giai Âm kêu đau một tiếng.
Quyền Thiệu Viêm nhìn trên người mình một chút, ừ, không mảnh vải che thân, không có vũ khí sắc bén gì, tại sao Mục Giai Âm đang yên đang lành nằm lại đột nhiên khó chịu như vậy chứ?
"Quyền Thiệu Viêm, em, chân em hình như là bị chuột rút." Mục Giai Âm nhanh chóng ngồi dậy, gương mặt khổ sở.
Quyền Thiệu Viêm cũng không dám đè lên bà xã mình nữa, chẳng qua là vội vàng ngồi dậy, bật đèn ngủ, cẩn thận kiểm tra chân Mục Giai Âm.
"Chân nào chuột rút hả?" Quyền Thiệu Viêm nắm chân Mục Giai Âm hỏi.
"Phải, chân bên phải." Mục Giai Âm đau cả người kêu loạn, vừa kêu vừa giống như là trả bấm bả vai Quyền Thiệu Viêm.
Quyền Thiệu Viêm cũng không còn lên tiếng chỉ là cẩn thận nắm đùi phải Mục Giai Âm.
Rất nhanh, chân Mục Giai Âm đã khôi phục lại bình thường.
Trước kia lúc Quyền Thiệu Viêm mới vừa học võ, cũng là bởi vì cường độ quá lớn thường bị chuột rút, cho nên làm thế nào để trị nhưng thứ như bị chuột rút này, Quyền Thiệu Viêm cũng sớm đã quen tay quen việc rồi.
"Thế nào đột nhiên lại bị chuột rút?" Quyền Thiệu Viêm cau mày hỏi.
"Cả ngày hôm nay mang giày cao gót, buổi tối còn bị Hướng Tình gọi đi tham gia buổi họp lớp, đứng cả ngày, chân đương nhiên sẽ đau." Mục Giai Âm vừa giải thích, vừa có chút chột dạ nhìn bả vai Quyền Thiệu Viêm một cái.
Bả vai Quyền Thiệu Viêm đã bị cô bấm bầm tím một mảng.
Nhưng mà...... Tại sao Quyền Thiệu Viêm lại không mặc quần áo, chỗ đó của anh đang ngẩng đầu, lập tức Mục Giai Âm đã cảm thấy tầm mắt của mình chấn động cực lớn.
"Sau này không nên làm việc khổ cực như vậy." Quyền Thiệu Viêm nói xong, đột nhiên phát hiện Mục Giai Âm im lặng.
Lại nhấn vào chân Mục Giai Âm hai cái, Quyền Thiệu Viêm mới ngẩng đầu nhìn Mục Giai Âm, Mục Giai Âm cũng đã sớm bụm mặt quay đầu làm bộ nhìn rèm cửa sổ.
Khóe miệng Quyền Thiệu Viêm cong lên, đây là xấu hổ.
Rõ ràng Mục Giai Âm đã gặp tiểu Quyền Thiệu Viêm rất nhiều lần.
"Giai Âm, emcó biết lúc em lấy tay che mắt, chăn trên người của em đã trượt xuống rồi không?" Cho nên, lúc này cũng vậy toàn thân Mục Giai Âm * ngồi ở trước mặt của Quyền Thiệu Viêm.
Mục Giai Âm nhìn chăn trên người mình một chút, theo bản năng muốn tắt đèn.
Chẳng qua là cái tay kia lại bị Quyền Thiệu Viêm chặn lại.
"Giai Âm, tắt đèn anh không thấy rõ em." Quyền Thiệu Viêm vừa nói vừa phụ họa trên thân, muốn tiếp tục động tác vừa rồi.
Không tắt đèn cô xấu hổ!
"Không sao, Giai Âm em không cần phải tự ti, ở trong mắt anh emlà xinh đẹp nhất." Quyền thiệu Viêm vừa nói lời vô sỉ xong, vừa làm so với trong lời nói động tác càng vô sỉ.
Người nào tự ti! Đó là cô xấu hổ, cho là ai cũng cùng một loại như Quyền thiệu Viêm sao, một tên lưu manh!
Một buổi tối này, rốt cuộc thì Mục Giai Âm bị đụng ngã lại bị đụng ngã, sau đó...... Lại bị vớt lên rồi lại bị đụng ngã.
Ngày hôm sau rốt cuộc thì Mục Giai Âm giống như trong lời nói của Quyền Thiệu Viêm, đợi ở trong nhà nơi đó cũng không cho đi.
Mà Quyền Thiệu Viêm cũng là khó được đúng lúc chạy tới quân khu.
Hàn Tử Nghị nói tối cô gái hôm qua kia có vấn đề, anh phải phái người đi thẩm vấn kỹ lưỡng.
Cô gái kia cũng không phải là người cứng rắn gì, người thẩm vấn chỉ là làm chút chiến thuật tâm lý, sau khi đe dọa một phen, cô gái kia lập tức khai toàn bộ mọi chuyện cũng.
Tưởng Tự Hân?
Quyền Thiệu Viêm nhìn lời khai của cô gái kia, hơi nhíu mày một cái.
Bà xã anh em mình thật đúng là không dễ làm.
Đổng Lê Triệu nhìn lời khai trong tay Quyền Thiệu Viêm, trên mặt cười lạnh một cái, "Đã sớm cảm thấy người phụ nữ kia có vấn đề. Tôi nói, cô ta không đi thiết kế mấy người phụ nữ bên ngoài kia của Đường Tuấn Thần, nhắm ngay Hàn Tử Nghị làm cái gì?"
Vừa nói Đổng Lê Triệu còn trên dưới quan sát Hàn Tử Nghị một phen hỏi, "Tôi nói, không phải là lúc nào đó cậu đắc tội với người phụ nữ kia chứ? Người phụ nữ trước kia của cậu?"
"Cậu nằm mơ đi, vợ bạn không thể lừa gạt, đạo lý này tôi vẫn biết," Phụ nữ trên thế giới này thiếu gì, cho dù anh không nhịn được nữa cũng sẽ không cần thiết lấy vợ bạn mình khai đao, đây không phải là bị người khác lên án sao?
"Vậy là Hướng Tình và người phụ nữ kia từng có quan hệ?" Đổng Lê Triệu hơi nhíu mày.
Hướng Tình này tính tình nói muốn đắc tội với người khác thật đúng là có thể đắc tội không ít người, nhưng mà tính tình của cô ấy tùy tiện, đã nhiều năm như vậy thật ra thì mọi người cũng đều biết tính tình cô ấy như thế nào, thì ngược lại người thích cô ấy càng nhiều hơn.
"Không thể nào," Hàn Tử Nghị nói: "Trước kia Hướng Tình đã nói với tôi, cô ấy và Tưởng Tự Hân không xảy ra chuyện gì, cho nên hai người bọn họ vốn có quan hệ rất tốt."
"Quái," Đổng Lê Triệu xoa chân mày, chính là không nghĩ ra mục đích của Tưởng Tự Hân.
Lúc này Quyền Thiệu Viêm mới nói, "Trước phái người theo Tưởng Tự Hân, bên Đường Tuấn Thần kia các cậu nhắc nhở một tiếng, phần chứng cớ này ltạm thời không cần cho cậu ấy."
Làm rõ mục đích của Tưởng Tự Hân mới là quan trọng nhất.
Chứng cớ này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Nếu thật sự muốn chứng minh chuyện này do Tưởng Tự Hân làm, đến lúc đó Tưởng Tự Hân chỉ cần nói là cô ta không thích Hàn Tử Nghị hoặc là Hướng Tình, cho nên mới cố ý thiết kế, như vậy thì tất cả đều có thể giải thích rõ. Người khác cũng nhiều lời một câu nói Tưởng Tự Hân bụng dạ hẹp hòi mà thôi.
Lần sau nếu như Tưởng Tự Hân chuyện xấu một lần nữa, vậy khẳng định sẽ cẩn thận nhiều, bọn họ cũng khó bắt được chân ngựa.
Vẫn là không muốn bứt dây động rừng.
Đổng Lê Triệu và Hàn Tử Nghị cũng hiểu rốt cuộc là Quyền Thiệu Viêmc ó ý gì.
Đồng loạt gật đầu một cái, Quyền Thiệu Viêm mới lại nhìn Hàn Tử Nghị phân phó nói, "Về sau thấy lúc thấy Tưởng Tự Hân cũng phải cẩn thận chút, chớ lộ ra khác thường, để cho cô ta nhìn ra đầu mối."
"Biết rồi." Hàn Tử Nghị gãi gãi đầu, chuyện như vậy thật là đủ làm bực bội. Bị người khác tính kế, anh còn phải đối xửu thật tốt với người đó, nếu không phải là tối hôm qua ở trong xe Hướng Tình xảy ra một chút ngoài ý muốn, anh thật đúng là cãi nhau một trận ầm ĩ với Hướng Tình. Chỉ là...... Hướng Tình sẽ tha thứ cho anh chứ? Hàn Tử Nghị lạc quan suy nghĩ.
"Tôi nói, cái người này mặt chưa thỏa mãn dục vọng là chuyện gì xảy ra?" Đổng Lê Triệu khoát vai Hàn Tử Nghị hỏi, "Thế nào? Cô nàng Hướng Tình kia thời khắc mấu chốt không cho cậu thoải mái sao?"
"Thời khắc mấu chốt?" Rốt cuộc trên mặt Hàn Tử Nghị lộ ra một chút vẻ mặt dồn nén khổ sở, "Anh trai nhiều nhất tôi cũng chỉ là đột phá một chút mà thôi."
Tại sao những thủ đoạn mà anh ghi chép trên sổ tay tán gái kia hoàn toàn vô ích với Hướng Tình vậy chứ?
Hướng Tình sẽ không nói cho Hàn Tử Nghị, tất cả đều là bắt nguồn từ...... Cô vẫn luôn xem sổ tay tán gái. Thật đúng là biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Lúc này Quyền Thiệu Viêm mới vỗ vỗ vai Hàn Tử Nghị, trên mặt hả hê cười như gió xuân, "Cố gắng lên."
"Lão đại, anh không nên mang theo bộ dạng như vậy được, không thấy anh em đang rất buồn rầu sao?" Vẻ mặt khổ ép trên mặt Hàn Tử Nghị càng đậm.
"Ai, đáng thương, lâu như vậy ngay cả một người phụ nữ cũng không giải quyết được," Đổng Lê Triệu vươn vai một cái nói: "Tôi cũng vậy muốn đi tìm người đẹp rồi, ngày hôm qua cái hộp đêm đó lại tới một nhóm cô gái mới, bọn họ đều là con nít, nghe nói đều là cực phẩm được dạy dỗ rất tốt."
Vẻ mặt Hàn Tử Nghị khát vọng cũng không dám lộ ra, nhớ lại mỹ vị của Hướng Tình, Hàn Tử Nghị bắt đầu nâng cằm lên trầm tư, nếu như đánh Hướng Tình ngất xỉu kéo lên trên giường mọi chuyện đều đã làm xong, sau đó, vậy thì tỷ lệ anh còn sống là mấy phần?
Sớm biết năm đó nên thân thỉnh cùng luyện võ với lão đại, nếu như còn luyện võ, chờ tới bây giờ Hướng Tình còn không phải là mặc anh bóp tròn bóp dẹp?
Hai người Đổng Lê Triệu không ở lại phòng làm việc của Quyền Thiệu Viêm bao lâu, thì đi về.
Mà cô gái kia cũng ở đây dưới chỉ thị cấp dưới của Quyền Thiệu Viêm nhận điện thoại của Tưởng Tự Hân.
"Tối hôm qua cô đi đâu, thế nào đều không nghe điện thoại? Có biết tôi tìm ngươi có nhiều lần hay không? Cô phối hợp như vậy, tôi thấy cô là không muốn tiền hậu kỳ chứ?" Trong giọng nói của Tưởng Tự Hân mang theo một cỗ cay nghiệt, một chút cũng không có độ lượng và phóng khoáng như ngày thường.
Trong mắt cô gái kia lóe lên vẻ phẫn hận, rốt cuộc là ai hại cô gặp phải loại tình cảnh này?
Rõ ràng ngay từ đầu Tưởng Tự Hân đã nói, chỉ cần cô có đứa bé của Hàn Tử Nghị, thì cô có thể thuận lợi gả vào nhà họ Hàn. Sau đó thì sao, bây giờ ngay cả đứa bé cô cũng không có, còn bị nhiều người đàn ông cầm vũ khí trong tay theo dõi, lúc cô đi nhà vệ sinh cũng có người đi theo.
Những người đàn ông kia vì đề phòng cô chạy trốn, còn đích thân giám thị cô đi vệ sinh, loại khuất nhục này, thật sự là chịu đủ rồi. Ban đầu cô cũng đã nghi ngờ, nói thế nào nhà họ Hàn cũng là hòa môn một phương, không phải dễ dàng gả như vậy? Hơn nữa, Hàn Tử Nghị rõ ràng còn bạn gái chính thức.
Nhưng Tưởng Tự Hân lại nói cho cô biết, Hàn Tử Nghị chính là người bạn gái kia căn bản cũng không đủ gây sợ hãi. Hướng Tình hoàn toàn chính là một người không có đại não, tùy tiện kích bác một đôi lời sẽ vào tròng. Hơn nữa, Hàn Tử Nghị cũng không có thích Hướng Tình như vậy, Hàn Tử Nghị cũng chỉ là gặp dịp thì chơi với Hướng Tình mà thôi.
Ngược lại cô đã nhìn ra, qủa thực Hướng Tình tính khí tương đối dữ dội, tương đối dễ dàng tức giận. Nhưng mà, cô ấy cũng không phải gọi là không có đại não, dù sao người thủy chung cũng không rơi bẫy.
Về phần Hàn Tử Nghị...... Cô cảm thấy người đàn ông kia tuyệt đối là thưởng thức bạn gái của mình. Coi như người đàn ông kia không thừa nhận, nhưng mà ở trong lòng của anh ta, bạn gái của anh ta vẫn có một vị trí khá quan trọng.
Nếu như ban đầu cô biết những thứ này làm sao có thể đi phối hợp với kế hoạch của Tưởng Tự Hân?
Vì những kế hoạch này, cô còn cố ý đi làm giải phẫu rụng trứng.
Nhưng mà bây giờ đứa bé không còn, vốn là cô nên chăm sóc thật tốt thân thể, lại bị người khác nhốt trong mật thất dưới đất này.
Trên mặt cô gái kia lộ ra một màn âm độc, hộ vệ bên cạnh lập tức cau mày nhắc nhở cô thu liễm giọng nói một chút.
Cô gái kia nhịn một lần nữa, rốt cuộc vẫn phải dùng giọng nói lấy lòng, "Xin lỗi, tiểu thư, chỉ là tối hôm qua tôi thật sự là ngủ quá sâu mà thôi."
"Ngủ? Cô là heo à? Ta gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy, cô cũng không biết nhận một cuộc, cả ngày cũng chỉ biết ngủ. Khó trách cô cũng già như vậy rồi, vẫn là không có tiền đồ gì, một ngày chỉ biết leo lên giường đàn ông." Giọng nói Tưởng Tự Hân chanh chua, mỗi một câu đều là châm chọc.
Cô gái kia cũng không phải là người tốt tính, nếu như bây giờ không có hộ vệ nào dùng mặt lạnh uy hiếp, cô đã sớm mắng lại.
Cô vì mình tìm một tiền đồ thì thế nào? Hơn nữa, cô còn không phải là làm việc vì Tưởng Tự Hân? Nhất định là Tưởng Tự Hân qua cầu rút ván.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều
Chương 90: Biết thân thế Mục Giai Thu (1)
Chương 90: Biết thân thế Mục Giai Thu (1)