Trong nháy mắt đó thì Đường Minh có cảm giác như vừa bừng tỉnh lại từ trong ác mộng, sau lưng mồ hôi đầm đìa, trái tim trong ngực kịch liệt nhảy lên, giống hệt như cảm giác khi giết người vào lần đầu tiên mà hắn tưởng tượng.
Trên thực tế, khi hắn giết người vào lần đầu tiên thì vô cùng bình tĩnh - nổ súng, xác nhận tử vong, xoay người rời đi.
Đường Minh hít sâu một hơi, cho dù đã trải qua ba năm sống an nhàn, nhưng bản năng sát thủ vẫn còn đó. Đường Minh bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, đây là một cái tuyên ngôn của người báo thù nào đó mượn danh nghĩa Vương An, hay có khả năng là phép thử nào đó?
Đường Minh sẽ không tin tưởng Vương An chết rồi còn sống lại, vì lúc ấy hắn đặt nòng khẩu súng nhắm ngay trái tim Vương An. Vương An thậm chí ngay cả co rút và giãy dụa lúc gần chết cũng không có, cứ như vậy ngã xuống đất, chết đi.
Đường Minh vẫn còn nhớ rõ, khi đó chính mình có một loại cảm giác "ta là tử thần". Người đàn ông đứng ở đỉnh tài phú thì như thế nào, chung quy cũng chỉ là một cái sinh mạng nữa ở dưới súng của hắn, cuối cùng ngã xuống hóa thành chữ “Chính” trên bao thuốc lá.
Nhưng lúc này hắn lại biết mình không phải tử thần, hắn thậm chí còn có cảm giác đang bị tử thần nhìn chằm chằm vào, ánh mắt lạnh như băng đó khiến cho người ta gần như không thể hít thở.
Đường Minh không có ở chung quanh phát hiện chỗ nào khả nghi, nên tiếp tục nhìn phần còn lại trong tờ giấy.
Đây là một tờ giấy A4 bình thường, chữ cùng với bản đồ trên giấy là dùng máy đánh chữ viết ra, chấm đỏ trên bản đồ này cũng là dùng mực bút lông đánh dấu. Đường Minh suy nghĩ, thứ này hoặc là không phải do Vương An làm ra, hoặc là Vương An cho dù vẫn còn sống, ít nhất từ trước hôm nay cũng không có ở Lệ Chi viên. Nếu không hắn có thể trực tiếp đem vị trí của các camera đánh dấu ra, mà không phải ở hôm nay sau khi xác nhận mới dùng mực bút lông đánh dấu.
Vương An không có khả năng còn sống! Đường Minh lại một lần nữa cường điệu với chính mình.
“Ba năm trước người anh giết chết chỉ là thế thân của tôi, kỳ thật lúc ấy tôi đang ở ngay trong gian phòng đó. Trước khi anh đi vào đã gõ cửa ba lần, sau đó ba lần hỏi ta mật mã phòng, anh thậm chí còn dùng dư quang khóe mắt nhìn chăm chú ảnh chụp con gái của ta trên bàn công tác, ánh đèn chói mắt của máy bay Boeing ngoài cửa, ánh sáng của mười lăm viên kim cương càng thâm thúy, hẳn là mấy năm nay anh trải qua không tệ lắm......”
Muốn cho người khác tin tưởng một sự kiện nào đó do chính mình trình bày mà trong khi đối phương lại không thể xác nhận, biện pháp tốt nhất chính là mang sự kiện này trộn lẫn vào trong sự kiện khác mà đối phương có thể xác nhận, thông qua nó làm cho đối phương sinh ra cảm giác những sự kiện đó đều có thể tin tưởng.
Thì ra là thế thân! Đường Minh đã không thể nhớ lại tất cả chi tiết của lúc đó, nhưng là nhìn những việc trong thư nêu lên hắn đều có chút ấn tượng. Đường Minh còn là lần đầu tiên ở quốc nội gặp được thế thân, trước kia chỉ ở các khu vực Đông Nam Á đụng tới quá, bởi vì nơi đó mạng người không đáng tiền.
Sau khi bài trừ mất khả năng thần quái, tinh thần Đường Minh an ổn rất nhiều. Tuyệt đại đa số sát thủ cũng không phải không kính sợ gì hết, bọn họ ngược lại càng thêm tin tưởng một ít quỷ thần gì đó. Biết thứ mình hiện giờ đang đối mặt chỉ là một người, cứ việc đối phương thần bí mà không thể nắm lấy, nhưng Đường Minh đã không còn cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì bất luận kẻ nào, đều có thể một phát bắn chết.
“Tôi từng nói qua với anh, sẽ có người báo thù cho tôi, người này chính là bản thân tôi; tôi cũng từng nói với anh, tôi đã dời đi phần lớn tài sản. So sánh với số tài sản này, mười lăm viên kim cương kia của anh thật sự là bé nhỏ không đáng kể, anh có thể hợp lý tưởng tượng đó là một con số to lớn cỡ nào. Nhưng ta muốn nói cho anh biết, sức tưởng tượng của anh mãi mãi đều chưa đủ phong phú......”
Tiếp nhận mười lăm viên kim cương, nói rõ Đường Minh cũng không phải một sát thủ không hề thay đổi, nghiêm túc cứng nhắc, hắn cũng có một trái tim tham lam như bao người bình thường. Nhưng là Vương An không thể xác định hiện nay Đường Minh đã thấy thỏa mãn chưa, cho nên hắn phải để cho Đường Minh biết - tài phú Đường Minh có được thật sự quá ít. Hắn không thể làm cho Đường Minh thấy thỏa mãn, hắn muốn kích động tham niệm trong lòng Đường Minh, như vậy Đường Minh mới có thể nếm thử mạo hiểm một chút.
“Vì sao hệ thống bảo an Lệ Chi viên tồn tại lỗ hổng, là vì trên thực tế nó lưu lại một cái lộ tuyến có thể tránh đi tất cả camera, từ nơi này thẳng tới văn phòng của tôi. Bởi vì có đôi khi tôi sẽ gặp một ít vị khách đặc biệt giống như anh, bọn họ không muốn lưu lại dung mạo của mình trong bất kỳ tư liệu gì có thể quay chụp...... Cho dù chỉ là một cái bóng lưng.”
Hệ thống bảo an Lệ Chi viên bao gồm: khí thể phòng cháy, phòng giám sát, tầng biểu hiện gác cổng canh tuần, tầng khống chế trung tâm, tầng xử lý, tầng chấp hành, mỗi đội đều có bảy loại sắp xếp, mỗi ngày sẽ tùy cơ chấp hành một loại sắp xếp trong đó. Như vậy cho dù có người mỗi ngày cắm điểm, cũng vô pháp xác định tình huống bố phòng mỗi ngày của Lệ Chi viên.
Cho nên Lệ Chi viên cũng không cần màn hình giám sát không có góc chết, ở cam đoan an toàn cũng đồng thời làm chủ nhân sống trong đó lưu lại không gian riêng tư lớn nhất.
Vương An thông qua quan sát vị trí cùng với góc độ của camera, đã xác định đây là bộ camera thứ mấy, vì Đường Minh chế định lộ tuyến bí ẩn nhất. Vương An vô cùng may mắn, hệ thống bảo an Lệ Chi viên cũng không có thay đổi, nếu không sẽ hắn cần chế định kế hoạch càng thêm phức tạp, cũng càng dễ dàng bại lộ.
“Tôi sẽ ở tầng hầm ngầm văn phòng gặp anh, cửa vào tầng hầm ngầm ở dưới bàn công tác, anh phải đẩy ra bàn công tác mới có thể nhìn thấy một cái hệ thống nhập vào mật mã. Tầng hầm ngầm có một con đường hầm liên tiếp đến ngọn hải đăng ở bờ biển, tôi sẽ từ con đường hầm dưới đất tới gặp mặt anh, bàn chuyện giá cả. Vì cuộc gặp mặt hôm nay với anh, tôi đã bỏ ra mười triệu USD, anh cảm thấy nếu muốn mời anh lại ra tay thì giá bao nhiêu mới là thích hợp?”
Trong lòng Đường Minh không tự chủ được sản sinh một loại cảm giác mừng như điên. Nếu đúng như lời của Vương An, chỉ vì gặp mặt hắn đã có thể lấy ra mười triệu USD, như vậy nếu mời hắn ra tay đâu? Muốn giá gấp mười trở lên cũng không tính quá phận đi? Không, mười lần vẫn quá ít.
Đường Minh nghĩ lại tức thì kiềm chế cảm giác mừng như điên này. Giá như vậy, cho dù mời tới một đám phần tử khủng bố nổ tung biệt thự này đều đủ rồi, trên thế giới cũng không thiếu sát thủ ưu tú, Vương An vì cái gì lại lựa chọn mình?
"Chắc chắn anh sẽ nghi hoặc vì cái gì lại lựa chọn anh...... Sau khi trải qua việc bị phản bội, tôi càng thêm coi trọng phẩm hạnh cá nhân. Anh có thể chấp hành một cái hứa hẹn không hề có lực ước thúc của ba năm trước đây, đã thông qua được khảo nghiệm của tôi. Nếu anh hôm nay không đến, tôi tự nhiên sẽ không lựa chọn anh. Anh đã đến đây, tôi cảm thấy mặc kệ là anh có đồng ý ra tay hay không, chúng ta đều có thể nói chuyện với nhau.”
Không thể không nói tuyệt đại đa số bài học về sự thành công, bài học về sự khích lệ cùng với kỹ năng diễn thuyết đều là một ít rác rưởi, nhưng là những tuyên dương của bọn họ khẳng định còn là rất hữu dụng đối với mình. Đây là một loại phép khích tướng cực kỳ hữu hiệu, sẽ không khiến cho người bị kích tướng sinh ra cảm xúc phản đối, sẽ chỉ khiến bọn họ cảm thấy mình rất ưu tú, mà đối phương cũng tin tưởng mình là ưu tú, như vậy chính mình còn có năng lực đi làm một việc nào đó mà đối phương hy vọng.
Đường Minh vô cùng lý giải loại tâm tính này của Vương An, hắn thậm chí từng đồng tình quá Vương An, Vương An này vài năm khẳng định chưa từng có sống thoải mái đi. Đường Minh cảm thấy cuộc sống trong ba năm này, làm cho hắn chân chính hiểu được cái gì kêu cuộc sống, nhưng là hắn cũng biết chính mình còn có thể theo đuổi càng nhiều hưởng thụ. Tựa như Lệ Chi viên xa hoa đến mức tận cùng này, căn bản không phải tài chính hiện giờ của hắn có thể gánh vác được, xe hắn lái cũng bất quá là Mercedes, mà chủ nhân Lệ Chi viên lại dùng Rolls-Royce Phantom để đưa đón tiểu bằng hữu Vương Phi Tử.
Hắn muốn từ trên người Vương An lấy được càng nhiều tiền nữa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chị Gái Yêu Tôi
Quyển 1 - Chương 24: Lòng người
Quyển 1 - Chương 24: Lòng người