Editor: 21302766
Vương Trung Thái không trực tiếp về Lâu Hàng, sự tình Vương Tiểu Mạt muốn gả cho em trai, ở trong mắt Lý Vân tuyệt đối là không thể, nhưng Vương Trung Thái không nghĩ như vậy.
Dưới tình huống bình thường, giữa chị gái và em trai làm sao có thể sinh ra tình yêu? Vương Trung Thái hi vọng nhìn thấy chị gái và em trai đồng thời trưởng thành, chăm sóc lẫn nhau, sau khi trưởng thành bảo bệ lẫn nhau, liền xem như tương lai mỗi người gây dựng gia đình, chị gái bị nhà anh rể ức hiếp, có một em trai có thể ỷ vào, có một người nhà mẹ đẻ nói chuyện, lực lượng của câu nói cũng không giống nhau. Đồng dạng em trai cũng là như thế, nếu như em dâu không biết săn sóc người, gia đình không hòa thuận, chí ít còn có người chị gái thương hắn, tiếc hắn.
Thân tình tương cứu trong lúc hoạn nạn, mới là nguồn gốc của sự an tâm của người sống trên thế giới này, Vương Trung Thái có thể hiểu được sự tất yếu của kế hoạch hóa gia đình, nhưng hắn tuyệt đối không muốn khiến cho con cái của mình không có chí thân để dựa vào, cho nên Vương Trung Thái và Lý Vân sinh hai đứa bé.
Hiện tại Vương Trung Thái một lòng dốc xuống trên người con trai tình thương của một người cha, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không nhớ đứa bé đến nay vẫn không có tin tức kia, hắn là đàn ông, so với Lý Vân lý trí hơn nhiều, sẽ không đơn phương tình nguyện, chỉ dựa vào sự cố chấp của mình liền có thể hoàn toàn quên mất.
Ngẫm lại ban đầu mỗi một tuần lễ đều sẽ lặng lẽ đi một chuyến đến đồn công an, sau tới một tháng đi một lần, càng về sau nửa năm đi một lần, ngẫm lại lần trước đến bây giờ đã dài một năm rồi.
Thời gian trôi qua càng lâu, hi vọng càng xa vời, có lẽ một ngày nào đó sẽ không bao giờ lại đến, nhưng Vương Trung Thái quyết định hôm nay vẫn phải đi một lần.
Đi vào đồn công an, đã nhiều năm như vậy, bởi vì hành chính điều chỉnh, đồn công an nhỏ ban đầu cũng thăng cấp, nhiều thêm một nơi quản lý người mất tích, ở kho số liệu DNA toàn quốc liên kết về sau, Vương Trung Thái cũng đem số liệu DNA của mình truyền lên, chỉ cần có thể đạt xứng đôi, vậy liền có thể khẳng định là tìm được con của mình.
Đây cũng là một trong nguyên nhân mà Vương Trung Thái không cần thiết phải liên tục chạy tới đồn công an, nhưng hắn còn muốn đi xem, cũng tính là tự an ủi mình, một loại nhớ mong đối với đứa bé kia không biết ở nơi nào, nghĩ đến bất luận đứa trẻ ở nơi nào, luôn có người nhớ hắn, chưa từng quên hắn.
"Vương tổng, lại tới." Vương Trung Thái trước đây chịu khó lui tới, người của đồn công an đều biết hắn.
Vương Trung Thái gật đầu cười, trực tiếp đi tìm người phụ trách một mảng này, La Chí Đồng.
La Chí Đồng là một cảnh sát có thâm niên, trước kia hình như là trong bộ đội, sau khi xuất ngũ đến địa phương dưới đây, tiến vào đồn công an.
"Gần nhất ở bên Tứ Xuyên bắt được một nhóm người buôn lậu, đang điều tra. Có tin tức, ta sẽ ngay lập tức thông tri ngươi." Nhìn thấy Vương Trung Thái, La Chí Đồng minh bạch ý đồ đến của hắn.
"Lão La, ta muốn một thông báo, ta dự định treo thưởng.... Ngươi xem có được hay không?" Những năm gần đây xây dựng Chúng Thái tiếp tục mở rộng, tài chính eo hẹp, nhưng nếu có thể tìm về đứa con, trăm vạn ngàn vạn ném ra ngoài, Vương Trung Thái tuyệt đối không chớp mắt.
La Chí Đồng cười cười, "Treo thưởng bao nhiêu? Một trăm vạn, một ngàn vạn? Vương tổng, ngươi cũng đừng nói giỡn, chính ngươi cũng biết là không đáng tin cậy."
Vương Trung Thái thở dài một hơi, đầu năm nay treo thưởng một trăm vạn một ngàn vạn để tìm con trai, chưa cần phải nói đến hắn, cả nước khắp nơi đều có "Con trai", chẳng những sẽ có vô số tin nhận thân đưa tới, tình cảm dạt dào, cực kỳ cảm động, còn có rất nhiều người sẽ đem con trai ruột của mình nói thành là hắn mua rồi đưa tới, không những không tìm thấy con của mình, chỉ mang đến vô số phiền phức.
Càng có người sẽ cảm thấy ngươi đã có thể treo thưởng hơn trăm vạn để tìm con trai, vậy bây giờ đem đứa con của ngươi bắt đi, ngươi cũng tình nguyện đưa tiền chuộc lại sao? Đến mức những người khác thật sự mua con của hắn, đã tốn tiền mua cũng muốn mua con trai, bao nhiêu tiền cũng không động nổi những người này, sẽ chỉ càng thêm cẩn thận cảnh giác, gia tăng độ khó tim kiếm.
"Có tin tức gọi điện thoại cho ta, số điện thoại của ta trước giờ không đổi." Vương Trung Thái lấy ra một gói thuốc lá đưa cho La Chí Đồng.
"Vương tổng càng ngày càng phát đạt, thuốc lá cũng càng ngày càng tốt." La Chí Đồng cũng không khách khí, cũng theo thở dài một hơi, "Những năm này rút thuốc lá của ngươi không ít, chỉ sợ cuối cùng thuốc lá của ngươi đều là cho không."
""Chuyện lớn lao gì."" Vương Trung Thái cười khoát tay áo, hắn cũng biết La Chí Đồng quen với hắn, mới cùng hắn ăn ngay nói thật, có suy nghĩ khuyên hắn từ bỏ phần tâm tư này, mất tích nhiều năm như vậy, hi vọng tìm về đứa con thật sự quá ít.
Vương Trung Thái rời khỏi đồn công an, nhìn thấy một chiếc Maserati GT bản hành chính ngừng lại, bước xuống xe chính là bộ trưởng bộ sự vụ an toàn của thương xã An Tú, Lâm Chi Ngôn.
Vương Trung Thái không có trực tiếp tiếp xúc qua Lâm Chi Ngôn, nhưng Vương Trung Thái biết hắn, Vương Trung Thái đôi khi sẽ chú ý một chút hoạt động hội nghị thương vụ của cao tầng thương xã An Tú, Lâm Chi Ngôn sẽ không đơn độc dự họp, nhưng rất nhiều trường hợp công chúng mà Tần Mi Vũ có mặt, thường thường có thể nhìn thấy Lâm Chi Ngôn, người trung niên khỏe mạnh cường tráng này luôn luôn mặc quần áo Tây mày đen, hoặc là áo kiểu Tôn Trung Sơn, không khác gì với bảo tiêu bình thường, người không biết hắn căn bản nghĩ không ra hắn là đầu sỏ của bộ đại sự vụ cấp tầng của thương xã An Tú, nắm giữ trung tâm tin tức an ninh mạng toàn cầu của thương xã An Tú, có thể nói là hạch tâm trong hạch tâm.
Rõ ràng là chức vị quản lý cao cấp, lại luôn làm lái xe cho Tần Mi Vũ, làm công việc bảo tiêu, ở Lệ Chi Viên thì làm quản gia, Vương Trung Thái có chút không rõ ràng cho lắm, đây rốt cuộc là Lâm Chi Ngôn tự nguyện, hay là Tần Mi Vũ không biết trọng dụng nhân tài, nhưng không thể nghi ngờ, người này là một trong mấy người hạch tâm của hạch tâm nhất trong thương xã An Tú.
Giống trong ấn tượng của Vương Trung Thái, Lâm Chi Ngôn lạnh nhạt kiệm lời, đối với Vương Trung Thái nhẹ gật đầu, liền trực tiếp đi vào sở công an.
Vương Trung Thái cũng chẳng suy nghĩ vì sao Lâm Chi Ngôn biết hắn, bởi vì Tần Mi Vũ đều chú ý đến nhà mình, Lâm Chi Ngôn khẳng định điều tra càng nhiều, gia thế như vậy, đối với toàn bộ người xa lạ tiếp xúc đến bọn hắn, đều lòng mang cảnh giác cả, đồng thời gắng đạt tới nắm giữ gốc rễ cũng không có gì kỳ quái.
Ngẫm lại, Vương Trung Thái có chút không thoải mái, nếu như không phải con trai mình có quan hệ tốt với công chúa nhỏ nhà các ngươi, thật sự cho rằng người khác đều muốn tiếp xúc với môn phiệt như các ngươi? Ngẫm lại xây dựng An Tú ở huyện Lâu Hàng, trên hạng mục chính phủ bị chính mình đánh úp, Vương Trung Thái có chút hơi thoải mái, lái xe rời đi.
Lâm Chi Ngôn đi vào đồn công an, gặp được La Chí Đồng dạo lướt văn phòng đằng trước.
"Lão Lâm, đích thân đến a..." La Chí Đồng híp mắt, nắm bả vai Lâm Chi Ngôn.
"Vừa rồi đi ra là Vương Trung Thái của xây dựng Chúng Thái, hắn tới làm gì?" Lâm Chi Ngôn thuận miệng hỏi, vừa cùng La Chí Đồng đi vào văn phòng.
""Không làm gì... Ngươi biết hả?"" La Chí Đồng đương nhiên sẽ không gặp ai liền nói vị Vương tổng này lạc mất con trai, nhiều năm mãi chưa tìm được.
""Nhận biết."" La Chí Đồng không muốn nói, Lâm Chi Ngôn cũng không nghe ngóng nhiều, "Cân nhắc thế nào?"
Nói đến chính sự, La Chí Đồng lại nở nụ cười, "Lão Lâm, ta ở chỗ này thật thoải mái, công việc nhẹ nhõm, liền là thẩm tra đối chiếu xuống tư liệu, đánh mấy cái cuộc gọi, những gia trưởng kia liền đối với ta mang ơn, nhìn xem từng gia đình đoàn tụ, ta cũng vui vẻ... Ta liền không đi kiếm cơm dưới tay ngươi rồi."
"Loại chuyện này là người liền có thể làm, ngươi không cảm thấy có một thân bản sự ở cái ổ này, là rất xin lỗi bản thân sao?" Lâm Chi Ngôn nhíu mày, bất mãn nói.
"Người có chí riêng." Nụ cười trên mặt La Chí Đồng không thay đổi, xoay chuyển lời nói,"" Năm đó tới lui trong đao thương súng đạn, luôn cảm thấy mình đang công hiến vì tổ quốc, rất giỏi giang, rốt cục thể hiện được giá trị của mình... Bây giờ nghĩ lại, kỳ thật loại người như chúng ta, quốc gia còn rất nhiều, thêm một người như ta cũng không nhiều thêm, thiếu một người như ta cũng không ít đi bao nhiêu. Nhưng đối với người bình thường mà nói, chúng ta lại không thể thiếu được, công việc của chúng ta, quan hệ đến hạnh phúc cả đời của một đại gia đình. Sao có thể nói ta ở chỗ này là có lỗi với bản thân? Cho dù có lỗi với bản thân, ta cũng xứng đáng cho những gia trưởng này, những người luôn lo lắng cho con mình.
"Lão La, ngươi nghĩ như vậy thì không đúng, nếu như ai cũng nghĩ giống như ngươi, an toàn của đất nước chúng ta, ai đến bảo hộ? Bây giờ ngươi có thể an tâm làm phần công tác này, chạy khắp nơi cả nước, còn không phải bởi vì có giống hậu bối chiến hữu của chúng ta, tiếp tục chiến đấu ở trên những cương vị kia? Nếu như an toàn quốc gia đều bảo hộ không được,gia đình tan nát càng là ngàn ngàn vạn vạn, ngươi làm sao lại đảo ngược chủ thứ?" Lâm Chi Ngôn vỗ vỗ cái bàn, thấm thía nói.
""Thời gian ngươi theo chân lãnh đạo thật quá dài rồi, suốt ngày mạnh miệng nói nhảm."" La Chí Đồng cười hắc hắc, cũng không thèm để ý, "Ngược lại ta cảm giác được công việc của mình bây giờ rất tốt, ngươi cũng đừng phí tâm tư trên người ta."
"Ta cũng không phải muốn ngươi lại đi xông pha chiến đấu, hiện tại ta cũng chỉ là một đầu lĩnh bảo an, người tin cẩn dưới tay không nhiều, ngươi liền đến giúp ta một chút đi." Lâm Chi Ngôn tiện tay xé mở thuốc lá trên bàn của La Chí Đồng, "Thuốc lá này không tệ."
"Không đi, nước quá sâu." La Chí Đồng híp mắt, đi qua đóng lại cửa ban công, chậm rãi nói ra: "Tần gia cùng Nghiêm gia, sớm muộn sẽ bị thu thập. Nếu vị kia còn sống, nói không chừng có thể ngăn cơn sóng dữ, nhưng bây giờ người chân chính thấy rõ tình thế đã chết, Tần gia cùng Nghiêm gia tiếp tục như thế, phía trên cũng cho nhịn không được. Ngươi còn là mau kéo bản thân ra ngoài đi."
""Ngươi biết cái gì, ngươi làm nhiều công việc cơ tầng rồi, cũng làm miệng cục chính trị."" Lâm Chi Ngôn trầm mặc một lát, lắc đầu.
"Nói một chút, Vương An thật sự là tự sát?" La Chí Đồng nhìn chằm chằm con mắt của Lâm Chi Ngôn.
"Đương nhiên." Lâm Chi Ngôn khẳng định nói.
"Ta còn muốn sống thêm mấy năm, không muốn tự sát." La Chí Đồng không nói thêm cái gì, đi qua mở ra cửa phòng làm việc, tiễn khách.
Lâm Chi Ngôn nhìn thoáng qua La Chí Đồng, "Thay đổi chủ ý, tùy thời tới tìm ta."
La Chí Đồng gật gật đầu lấy lệ.
Lâm Chi Ngôn rời đi đồn công an, lái xe tới đến một cư xá yên tĩnh, ở nơi này có một gian nhà nhỏ, Lâm Chi Ngôn mở cửa, một phụ nữ khuôn mặt mỹ lệ ngạc nhiên tiến lên đón, ""Hôm nay thế nào rảnh mà đến đây?""
""Gặp ngươi một chút..."" Lâm Chi Ngôn ngăn trở người nữ xoay người đổi giày cho hắn, chính mình tiện tay cầm dép lê mang vào, đi vào phòng.
"Ta còn tưởng rằng ngươi phải sau một tuần lễ nữa mới tới."" Người nữ hơn 30 tuổi, khuôn mặt mỹ lệ, dáng người lộ ra đường cong nở nang của phụ nhân thành thục, lúc cười lên có nếp nhăn nhàn nhạt nơi khéo mắt, nhưng cũng không tổn hại đến vận vị ôn nhu ngọt ngào của nàng.
"Hôm nay ở chỗ này ăn cơm, qua đêm."
Lâm Chi Ngôn nhìn xem nữ nhân, nàng lộ ra nụ cười từ đáy lòng, cũng nở nụ cười, cúi đầu, nhìn thư tín trên bàn trà.
"Ta đang muốn nói với ngươi, không biết ai biết chuyện ta và ngươi, đem thư gửi cho ngươi tới nơi này."" Người nữ nhớ tới, có chút lo lắng nói ra.
Mặt Lâm Chi Ngôn không đổi, nhìn xem lá thư này, chậm rãi xé ra, trong phong thư chỉ có một tờ giấy in.
"Không có việc gì." Lâm Chi Ngôn lấy ra bật lửa, đốt rụi phong thư cùng tờ giấy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chị Gái Yêu Tôi
Quyển 1 - Chương 88: Thời buổi rối loạn (sơ)
Quyển 1 - Chương 88: Thời buổi rối loạn (sơ)