TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Bị Ép Buộc
Chương 4

Nhưng mà, nói chết, tuyệt đối chỉ là nhất thời đau buồn mà thôi.

Cho nên, khi ba người đàn ông kia chọn cô và Dương Dương trong ba cô gái ở lại, vẻ mặt cô cứng ngắc mỉm cười ngồi vào bên cạnh một người nhìn có vẻ lịch sự.

Ba người đàn ông này có vẻ không thường tới đây, cho nên lúc đầu cũng có chútcẩn thận. Dương Dương bắt đầu mời rượu lần lượt, hát một chút, lại vừa hát vừa nhảy, không khí mới coi như sôi động.

Cô không biết lúc trước làm sao Hiểu Lâm chịu được công việc thế này, dù sao khi người đàn ông bên cạnh choàng tay qua eo cô, cô run lên, hận không thể một tát đánh chết ông ta. Nhưng cô vẫn nặn ra nụ cười dịu dàng, mượn cớ rót rượu cho “ông chủ Vương” này đứng lên thoát khỏi sự tiếp xúc của ông ta.

“Ông chủ Vương, xin mời uống rượu.” Cô không ngồi xuống mà chỉ rót đầy ly rượu, đưa tới trước mặt ông chủ Vương.

Lúc ở phòng nghỉ, chờ tới nhàm chán, cho nên cô đã dựa vào “Làm một nhóm yêu một nhóm” viết về các nghề nghiệp trên internet, tìm tên các loại hộp đêm ở thành phố H. Xem đến ba mươi mấy nơi lớn nhỏ cô mới biết thì ra nơi này nhìn qua không tệ, nhưng thật ra chỉ xếp thứ hai thứ ba, tới đây đều là nam nhân thô lỗ không có tiền. Cho nên gọi là ông chủ Vương, chỉ là gọi cho hay mà thôi.

Cô thấy nếu không có hai vạn tiền nợ kia, cô rất muốn đổi nơi làm việc. Ví dụ như câu lạc bộ LOST giải trí tốt nhất thành phố H.

“Đến đây, chúng ta cùng uống!” Ông chủ Vương hình như đã có chút men say, môt phát bắt lấy bàn tay đang cầm ly rượu của cô, dùng sức kéo cô lại ghế sa lon. Rượu trong ly hơi hất ra ngoài, rơi trên tay cô.

Cô đang muốn rút khăn giấy lau đi thì ông chủ Vương lại giật ly rượu trong tay cô để lên mặt bàn, kéo tay cô lên sát miệng mình, lè lưỡi liếm sạch rượu dính trên đó.

Cô cứng người, híp mắt lại, tay trái nắm thành nắm đấm, giống như một giây tiếp theo sẽ chào hỏi khuôn mặt đáng ghét kia. Vậy mà cô hít sâu một cái nhịn xuống cảm giác kích động này, dùng sức rút tay lại, cười híp mắt đưa ly rượu tới trước mặt ông chủ Vương lần nữa. “Ông chủ Vương, rượu ở đây cơ mà.”

“Ha ha ha, Y Y hơn rượu ngon nhiều!” Ông chủ Vương được tiện nghi, quên hết tất cả cười lớn, lại vươn tay muốn kéo cô. Cô uốn người một cái, tránh không để ông ta chạm vào, lùi đến bên dàn karaoke. “Ông chủ Vương, chúng ta hát một bài đi… Hát đối đáp về tình yêu được không?”

Trên mặt ông chủ Vương thoáng qua vẻ không vui, rất nhanh lại mừng rỡ, đứng lên đi tới bên cạnh cô.

Cũng may ca hát từng là một trong những sở thích của cô, vì thế cô vừa hát vừa ‘liếc mắt đưa tình’ với ông chủ Vương, hơn nữa mượn bài hát tránh không bị ông ta đụng chạm.

—— Quá đáng sợ, một bài hát đã khiến cô thở hồng hộc, còn mệt hơn trước kia hát cả một buổi chiều với bạn cùng phòng.

Cô thấy, hôm nay rất có thể mình không chống đỡ nổi nữa.

Lúc hát xong một bài trở về ghế sa lon, cô đã kiệt sức, vì thế khi ông chủ Vương lại vòng tay qua eo cô, cô đã không còn chút sức nào để tránh đi.

Cũng chỉ là eo, cũng chỉ là eo… Cô tự an ủi mình như thế.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đúng lúc cô đã kìm nén tới cực hạn, sắp liều mạng bộc phát, cửa phòng bỗng nhiên bị đá mở.

Tất cả mọi người trong phòng đều giật mình, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ có khí thế hung hăng đứng ở cửa.

A, người phá quán tới.

Cô lén lút vui sướng khi người khác gặp họa, thừa cơ cách xa ông chủ Vương một chút.

“Lý Niệm, ông nói phải đi mua hàng, không rảnh cùng tôi về nhà mẹ đẻ, thì ra là đến cái chỗ ăn chơi này!” Người phụ nữ hùng hổ trước cửa gào lên, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi cùng Dương Dương.

Người đàn ông kia lập tức đứng dậy, trên mặt có lúng túng cũng có hốt hoảng.

Ông ta chạy đến trước mặt người phụ nữ kia, cau mày cười làm lành nói: “A Liên, anh… anh chỉ đang xã giao, xã giao…”

“Xã giao cái rắm!” Người phụ nữ căn bản không nghe, mắt lạnh đảo qua, cười lạnh một tiếng. “Ơ, đây không phải anh Vương, anh Lưu à, hai người thật rảnh rỗi!”

“Có… có gì về nhà rồi nói, về nhà rồi nói.” Người đàn ông đổ mồ hôi lạnh, vươn tay kéo vợ mình, lại bị đối phương gạt ra.

“Về nhà cái rắm! Ở đây nhiều người như vậy, nói mới thoải mái!” Người phụ nữ hất cằm, lạnh lùng nhìn toàn bộ mọi người.

Cãi nhau đi cãi nhau đi, cãi nhanh còn về!

Cô cúi đầu ra vẻ cái gì cũng không thấy, trong lòng âm thầm cầu nguyện. Vậy mà đúng lúc này, Dương Dương chợt lên tiếng, giọng nói đầy vẻ khiêu khích.

“Đàn ông xã giao bên ngoài là rất bình thường, có cần ầm ĩ như vậy không? Có bản lĩnh thì cô nhốt anh ấy trong nhà đi!”

Cô ngẩng đầu, thấy Dương Dương bước tới bên cạnh người đàn ông kia, không để ý đến ánh mắt của đối phương, ngả đầu lên vai ông ta hất mặt nhìn người phụ nữ.

“Ba!” Người phụ nữ kia vô cùng giận dữ, một tát vỗ tới nhưng Dương Dương lại nhanh nhẹn tránh thoát, vì vậy rất khéo, cái tát này lại đánh lên mặt người đàn ông kia. Ngay lập tức mặt ông ta lúc trắng lúc xanh, sắc mặt biến đổi nhiều vẻ, đẹp mắt cực kỳ.

“Cô muốn làm gì? Cũng chỉ là một đứa con gái không biết xấu hổ!” Người phụ nữ hận nghiến răng mắng Dương Dương.

“Cô đừng có quá đáng!” Người đàn ông rốt cuộc hồi thần, giận dữ quát.

“Tôi làm sao?” Người phụ nữ ưỡn ngực gào lên với ông ta. “Có gan thì ly hôn với lão nương đi!”

Cô ngồi một bên xem trò vui, thấy chửi nhau sắp thăng cấp thành đánh nhau, ông chủ Vương đang xem kịch bên cạnh cô mới xông lên cản, không ngờ lại bị liên lụy, bị đá vài phát vào bụng.

Cô vội lặng lẽ kéo cô gái còn lại vào một góc, tiện thể kéo luôn Dương Dương vẫn đứng một chỗ. Những lúc thế này, các cô chỉ cần tránh qua một bên ngồi xem là tốt rồi.

Sự việc từ từ leo thang. người phụ nữ kia không tới một mình, cô ta còn mang theo ba bốn chị em nữa. Vì vậy đánh nhau, ngăn cản, kéo kẻ ngăn cản, tất cả loạn thành một đoàn.

“Hừ, thật là khó coi!” Dương Dương hừ lạnh một tiếng.

“Chúng ta… có nên tới kéo bọn họ ra không?” Một cô bé khác nhỏ giọng hỏi, hiển nhiên là làm nghề này chưa lâu —— không sớm hơn cô là mấy.

“Đương nghiên không cần”. Cô lập tức lắc đầu, nhìn ra giữa phòng. “Thứ nhất, hiếm khi có trận đánh hội đồng, không xem thì thật tiếc. Thứ hai, chúng ta đi lên nhất định sẽ dính vào thù hận, bị đánh đấy. Cuối cùng, dù thế nào bảo vệ cũng sẽ lên ngăn thôi.”

Ai nha, cô đúng là một người xấu mà.

“Hừ, tôi còn tưởng cô thuần khiết cỡ nào, thì ra cũng chỉ tầm thường như vậy.” Dương Dương cười lạnh, nhưng hình như giọng nói đã dịu đi không ít.

“Trước ngày hôm qua đúng là rất thuần khiết, nhưng hôm nay không giống.” Cô cười với Dương Dương một tiếng. “Nhưng cũng phải nói, Dương Dương cô thật giỏi, hai người kia đã sắp xong chuyện, cô chỉ nói một câu đã lại khơi lửa lên.

“Hừ, tên kia quá không biết xấu hổ, không cho hắn chịu khổ một chút sao được?” Dương Dương khinh thường liếc người đàn ông quần áo xộc xệch giữa phòng.

Lúc các cô đang uống trà tán gẫu xem kịch vui, chị Lưu dẫn theo một đám bảo vệ xông vào, ba chân bốn cẳng kéo mấy người này ra, lời ngon tiếng ngọt khuyên bảo.

“A, tự nhiên tôi nhớ ra, mấy cô nói người đàn ông kia và vợ ông ta có thể bàn trước rồi mới tới đây làm loạn, sau đó không trả tiền đã bỏ đi không?” Lần tiếp đãi vô ích này nếu ông chủ Vương đã hát, cô còn để cho ông ta sờ rồi liếm mà ngay cả chút tiền boa cũng không được, cô thấy mình thiệt lớn rồi.

“Không thể nào!” Một cô gái khác tên là Linh Linh che miệng kinh ngạc hô lên, hiển nhiên là bị lời nói của cô gạt.

“Sao lại không? Cô xem người phụ nữ kia tới không sớm không muộn, còn ở đây nháo tới tận bây giờ, không phải cố ý thì là cái gì? Không lẽ cô lấy được tiền boa rồi hả?” Cô nhìn sang Linh Linh, nghiêm túc nói.

“Không có.” Linh Linh lắc đầu, vẻ mặt chợt hiểu ra, cũng cau mày nói: “Bọn họ thật quá không biết xấu hổ.”

Cô và Dương Dương liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cũng cười to.

“Các cô đang cười gì vậy? Nói tôi nghe một chút, tôi cũng muốn cười.” Linh Linh mở to mắt, tò mò hỏi.

Các cô càng cười lớn hơn.

Linh Linh này thật là quá thật thà, quá ngây thơ a.

Cười rồi đùa rồi, mối qua hệ giữa ba người các cô có chút tốt lên.

Ca chiều này phải đến sáu giờ mới có thể kết thúc, nhưng vì bây giờ đã là bốn rưỡi, ba người các cô được về sớm, bảy rưỡi tối mới trở lại.

Trở về phòng nghỉ lấy túi xách, sau khi tạm biệt hai người kia cô lại bị chị Lưu gọi lại nhẹ lời an ủi một hồi mới chậm rãi ra khỏi phòng nghỉ.

Sau đó cô bỗng nhiênnhớ ra bàn tay bị ông chủ Vương liếm còn chưa rửa, chợt cảm thấy buồn nôn, vội rẽ vào phòng vệ sinh trong phòng Vip bên cạnh.

Tầng bốn có mười phòng Vip, trong đó còn có cả phòng vệ sinh, thuận lợi cho những nhân vật lớn sử dụng, giá khồng hề thấp.

Lúc nghe Dương Dương nói cho Linh Linh như vậy, cô lén cười một tiếng. Hộp đêm này không phải nơi sang trọng gì, có thể có nhân vật lớn nào? Không phải là để đó không dùng mấy sao.

Chính là vì ôm ý tưởng đó, khi cô tiến vào phòng vệ sinh nam nữ dùng chung rồi phát hiện bên trong có người thì kinh hãi đứng đần ra.

—— Thật là quá không biết xấu hổ, đi vệ sinh mà lại không khóa cửa!

Đọc truyện chữ Full