Cẩm Sắt nhìn sang, chàng trai này vận trường bào màu đỏ in hoa hải
đường, thắt lưng khảm ngọc quý, chừng khoảng 20 tuổi, ngoại hình tương
đối khôi ngô, ra dáng thư sinh trí thức, gương mặt tuy tuấn tú, nhưng
trên mặt lại trát một tầng son phấn, ánh mắt tăm tối, lộ vẻ gian manh.
Hơn nữa tuy hiện giờ hắn tỏ ra lễ độ, nhưng ánh mắt đầy vẻ suồng sã
kia thật khiến nàng bực mình, vì vậy Cẩm Sắt nghe hắn ta nói thế thì
không lên tiếng đáp lại. Khi hắn chắp tay thi lễ, nàng thấy hắn đúng là
đang cầm một cây quạt, dây đeo quạt bị đứt, không thấy đồ trang trí đi
kèm đâu, Cẩm Sắt liếc nhìn chiếc dây phất phơ theo gió kia rồi mới cúi
nhẹ người đáp lễ, sau đó cất bước đi thẳng.
Bạch Chỉ thì hừ mạnh một tiếng, rồi vội cùng Kiêm Nhi che trước che
sau cho Cẩm Sắt rời đi. Ba người bọn họ mới đi mấy bước đã thấy hai gã
sai vặt chạy đến từ một ngả khác, một gã thấy chàng trai kia thì liền
vui vẻ cất giọng bẩm: “Thiếu gia, tìm thấy rồi, tìm thấy rồi!”
Hai gã vừa nói vừa chạy qua nhóm người Cẩm Sắt, Bạch Chỉ liếc nhìn,
thấy trong tay gã sai vặt cao hơn là một sợi dây đeo quạt đính miếng
ngọc xanh lục thượng hạng. Nàng bĩu môi rồi nói: “Tìm đồ thì cũng phải
để ý chứ! Suýt thì đâm vào người khác rồi!”
Cẩm Sắt nheo mắt, ánh mắt nàng chợt lướt vẻ lạnh lùng.
Đến khi bọn họ khuất dần, chàng trai kia vẫn cứ ngây ngẩn nhìn theo
hướng Cẩm Sắt rời đi, ánh mắt đầy vẻ lưu luyến, một hồi lâu sau hắn mới
gõ chiếc quạt vào tay theo nhịp, điệu bộ chơi bời phóng đãng, cất tiếng
khen: “Đẹp! Quá đẹp! Đẹp hơn bức họa kia tới nghìn lần, nếu thêm hai
tuổi nữa thì ắt hẳn là một mỹ nhân khuynh thành. Ta mà lấy được một cô
vợ đẹp đến thế này, có chết cũng cam lòng…”
Hắn dứt lời lại nghĩ đến gương mặt xinh đẹp trời ban, khí chất cao
quý trong trẻo lạnh lùng của nàng, tức thì nuốt nước miếng cái ực, hai
mắt dâng đầy vẻ mơ màng.
Mặt khác Cẩm Sắt trở lại viện, sau khi uống một chén trà nhỏ mới nói
với Liễu ma ma: “Lát nữa ma ma đi hỏi thăm lai lịch những vị nam thí chủ trọ lại trong chùa cho ta.”
Bạch Chỉ kể lại tường tận chuyện vừa nãy, lại quở trách hắn ta mấy
lần nên Liễu ma ma bấy giờ mới biết được chuyện Cẩm Sắt va chạm với đàn
ông, bà nghe Cẩm Sắt dặn dò như thế mà giật mình, vội hỏi: “Chàng trai
đó có gì không ổn sao?”
Bạch Chỉ cũng kinh ngạc mở to mắt nhìn, Cẩm Sắt đặt chén trà xuống
bàn rồi nói: “Chiếc dây đeo quạt kia vốn bị ai đó dùng đồ sắc cắt đứt.”
Bạch Chỉ giật mình, Liễu ma ma cau mày nói: “Ý của tiểu thư là… Đại phu nhân muốn hủy hoại danh tiết của người ư?”
Liễu ma ma trước tiên chợt liên tưởng đến Ngô thị vì Diêu Cẩm Ngọc
bình thường vốn ra dáng đoan trang, nhất định sẽ không vô duyên vô cớ xử sự như vậy hôm lễ mừng thọ lão thái thái, chắc chắn Ngô thị đã nói gì
đó thì con bé ấy mới cư xử như vậy. Ngô thị nếu muốn cướp mối hôn sự với Võ An Hầu phủ thì bày kế phá hủy danh tiết của Cẩm Sắt là chuyện rất
bình thường. Có điều Liễu ma ma lại cảm thấy không đúng lắm, với thân
phận của Diêu Cẩm Ngọc, nếu hôn sự của Cẩm Sắt và Tạ Thiếu Văn không
thành thì Diêu gia và Hầu phủ cũng coi như trở nên xa lạ, dòng dõi Hầu
phủ sao có thể chấp nhận để Diêu Cẩm Ngọc vào cửa?
Giờ phút này Liễu ma ma mới chỉ nghĩ đến Ngô thị, còn chưa liên tưởng đến Vạn thị, nhưng trong lòng Cẩm Sắt thì sáng như gương.
Hiện giờ Ngô thị chắc chắn sẽ không động thủ với nàng, mà dù Ngô thị
có ý định này đi chăng nữa thì đương nhiên sẽ không chọn nơi hành sự tại chùa Linh Âm, nơi đây không phải là Diêu phủ, có quá nhiều chuyện nàng
ta không thể nắm chắc. Ở Diêu phủ thì khác, chỗ nào cũng nằm trong lòng
bàn tay nàng ta, cách hạ thủ cũng nhiều, còn có thể ra tay mà không lưu
lại hậu hoạn.
Còn Vạn thị thì không giống như vậy, nàng ta không giỏi đến mức có
thể với tay vào tận Diêu phủ, mặt khác trong chùa người đi kẻ lại vốn
hỗn tạp, muốn động thủ lại dễ dàng hơn nhiều. Bây giờ Vạn thị nóng lòng
muốn hủy hôn, Bình Nhạc Quận chúa vừa khéo lại có mặt ở đây, nếu nàng
xảy ra chuyện bất trắc, bị hủy hoại danh tiết ở trong chùa Linh Âm thì
nàng ta có thể nhân cơ hội mượn đám nô tài phủ Trấn Quốc Công và Giang
Ninh Hầu để tung lời đồn đãi, như vậy sau này Hầu phủ hủy hôn cũng là
chuyện hiển nhiên, thuận lợi như nước chảy thành sông vậy.
Cẩm Sắt đương nghĩ ngợi, bên ngoài bỗng dưng vẳng tiếng Bạch Hạc,
nàng ta bước nhanh vào rồi vừa cười vừa bẩm: “Tiểu thư, phu nhân Võ An
Hầu nghe nói Bình Nhạc Quận chúa bị động thai thì tới chùa thăm viếng,
tiểu thiếu gia và thế tử gia cũng đi cùng, bây giờ đã qua cửa chùa rồi.”
Cẩm Sắt nghe vậy mỉm cười, nàng sửa sang xiêm y rồi đứng lên, nói với Liễu ma ma: “Ma ma đi đi, hôm nay có lẽ Văn Thanh sẽ trọ lại trong
chùa, một lát nữa còn phải phiền ma ma và Bạch Chỉ tới thu dọn phòng ở
cho em ấy.”
Liễu ma ma vâng lời rời đi, chốc lát sau Bạch Hạc đi vào báo rằng Vạn thị đã dâng hương lễ bái xong, hiện đang tới viện này. Cẩm Sắt nghe vậy thì đội mũ trùm đầu rời sân, vừa ra ngoài đã gặp ngay Vạn thị vận đồ
hoa được một đám nha hoàn bà vú vây quanh bước tới.
Vì phụ thân của Tạ Thiếu Văn là Võ An Hầu Tạ Tăng Minh và Trấn Quốc
Công Dương Kiến thường hay bất đồng quan điểm, thêm nữa khi tân đế lên
ngôi, trưởng nữ nhà Võ An Hầu là Tạ Thiền Quyên được đưa vào cung, hiện
giờ đã lên tới tước Tần, luôn luôn bất hòa với Dương Hoàng Hậu, cho nên
Trấn Quốc Công phủ và Võ An Hầu phủ chẳng qua chỉ bằng mặt mà không bằng lòng.
Hôm nay Vạn Thị tới thăm Bình Nhạc Quận chúa, vì biết khu vực này là
sân viện chuyên dùng cho nữ quyến nghỉ lại, cho nên để tránh điều tiếng, nàng ta đã dặn dò Tạ Thiếu Văn và Văn Thanh cùng tới bái lạy Văn Xương
Đế Quân xong thì trở về sân viện dành cho khách nam nghỉ lại, không cần
phải theo lại đây.
Cẩm Sắt tiến lên đón, đang muốn thi lễ thì Vạn thị đã cười giữ nàng
lại rồi nói: “Xem nào, hôm nay trông sắc mặt có vẻ tốt, gương mặt nhỏ
nhắn cũng hồng hào lên nhiều, hai ngày này con có dùng thuốc bổ dì đưa
cho không?”
Mấy ngày nay Vạn thị dù không tới Diêu phủ nhưng lại tặng rất nhiều
dược liệu, mỗi ngày còn sai một bà vú chuyên đưa thuốc tốt đồ bổ tới cho Cẩm Sắt, phái người thúc ngựa nhanh chóng đưa từ biệt viện của Võ An
Hầu phủ ở Giang Châu tới Diêu phủ. Chính vì chuyện này mà đám nô tài
Diêu phủ có ai là không nói Cẩm Sắt là người may mắn? Lũ ngựa phi như
bay qua lại Giang Châu trong suốt hai ngày qua đã thu hút không ít dân
chúng bàn tán xôn xao, ai mà chẳng cho rằng phu nhân Võ An Hầu là người
lương thiện nhân từ chứ.
Cẩm Sắt bị Vạn thị lôi kéo như vậy chợt tỏ ra ngượng ngùng, nói:
“Thuốc thang và đồ bổ dì đưa tới con đều dùng, nhưng mà phiền dì phải
hao tâm tổn sức lo lắng, trong lòng con thấy thật bất an. Vốn nghe tin
dì đến chùa dâng hương, đáng lẽ phải tới cảm tạ dì ngay mới phải…”
Vạn thị thấy Cẩm Sắt thẹn thùng thì giơ tay dí đầu nàng, mắng yêu:
“Con bé này, mới ba năm không gặp mà đã tỏ vẻ khách sáo lạnh nhạt với dì như vậy, thật đáng đánh đòn.”
Đang lúc nói chuyện, Triệu ma ma bước ra cửa đón, bà hành lễ với Vạn
Thị xong thì cười nói với Cẩm Sắt: “Vừa nãy lão nô làm theo lời tiểu thư chườm mắt cho Quận chúa, Quận chúa quả nhiên thấy thoải mái vô cùng,
người còn dặn lão nô sang báo cho tiểu thư một câu, để tiểu thư đỡ lo.”
Ngữ khí của Triệu ma ma vô cùng thân thiết, Vạn thị kinh ngạc liếc
nhìn Cẩm Sắt, Triệu ma ma chỉ mỉm cười rồi nói: “Quận chúa đang chờ phu
nhân, người mau vào đi.”
Vào phòng, Vạn thị làm bộ thân thiết ân cần hỏi han Bình Nhạc Quận
chúa một phen, sau đó khi nghe Hoàng ma ma kể lại ngọn ngành chuyện Cẩm
Sắt có công cứu giúp, đôi tay giấu trong tay áo nàng ta hơi nắm chặt
lại.
Dù trong bụng không vui, nhưng trên mặt vẫn phải treo vẻ cười, nàng
ta nhìn về Cẩm Sắt, lộ vẻ dịu dàng rồi nói: “A Hoa là một cô gái thông
minh giỏi giang, nha đầu này thật giống mẫu thân đáng thương đã qua đời. Con bé thật có duyên mới vừa vặn gặp gỡ Quận chúa ở đây, nhân cơ duyên
xảo hợp có thể giúp đỡ Quận chúa.”
Cẩm Sắt khó tránh khỏi lên tiếng khiêm nhường vài câu, Vạn thị và
Bình Nhạc Quận chúa vốn không thân thiết, vì thế nàng ta nói đôi lời
xong liền tỏ ý cáo lui: “Sau khi sinh phải ăn nhiều ngủ nhiều mới có thể sớm ngày khỏe lại, trông Quận chúa đã ổn hơn nhiều, thôi ta không quấy
rầy nữa.”
Dứt lời nàng ta liền đứng lên cáo từ, Bình Nhạc Quận chúa sai Hoàng
ma ma tiễn Vạn thị và Cẩm Sắt ra ngoài, ra khỏi viện rồi, Vạn thị mới
cất giọng dạy bảo Cẩm Sắt: “Con cũng lương thiện quá mức rồi, cứu người
dù là chuyện đương nhiên, nhưng Bình Nhạc Quận chúa là người có thân
phận cao quý, nàng ta bị động thai đã có thế tử Trấn Quốc Công và Lý
công tử trông chừng, lại có một đám nha hoàn bà vú đầy kinh nghiệm hầu
hạ, hẳn nhiên rồi sẽ mẹ tròn con vuông. Đâu cần phải nhờ tới con? Hơn
nữa phòng sinh là nơi một cô nương chưa chồng như con được vào sao?
Tương lai nếu quả thật ảnh hưởng đến chuyện sinh con thì sao, con bảo dì phải đối diện với sự giao phó của mẹ con thế nào đây. Bây giờ thì con
mang danh giúp đỡ họ, nhưng nếu hỏng chuyện chẳng phải gây thù chuốc oán với người ta sao? Con còn dại quá, cư xử có phần liều lĩnh, sau này
tuyệt đối không được làm như vậy nữa.”
Vì mình có công cứu giúp Bình Nhạc Quận chúa nên Vạn thị đương nhiên
khó bề yên lòng, Cẩm Sắt nghe vậy dù trong lòng chế giễu nhưng ngoài mặt vẫn vội vàng làm bộ bồn chồn lo sợ rồi nói: “Con quả thật suy nghĩ
không thỏa đáng, cũng may có dì dạy cho.”
Vạn thị thấy vậy mới an ủi đôi câu rồi tiếp lời: “Dì nói vậy là vì
tốt cho con, con chớ ác cảm với dì. Mấy năm nay con ở Giang Châu, dì vô
cùng nhớ nhung lo lắng, bây giờ thấy con không giống với khi còn bé luôn thân thiết với dì, trong lòng dì thấy rất buồn. Dì nghe nói ngọn núi
phía sau chùa Linh Âm có một khu rừng mai với vô số loại mai quý hiếm nở cực đẹp, hàng năm đông đảo dân chúng đều tới đây ngắm hoa, khó khăn lắm hai dì cháu mình mới ở gần nhau mấy ngày, chi bằng ngày mai con cùng di đi thưởng mai nhé, nhân tiện tâm sự chuyện sinh hoạt của con ở Diêu phủ trong hai năm qua, được không?”
Cẩm Sắt thầm suy tư, sau đó nàng ngước mắt với vẻ đầy lo âu sợ hãi
rồi nói: “Sao dì lại cảm thấy con xa lạ với dì chứ? Chẳng qua hiện giờ
Cẩm Sắt đã lớn rồi, đâu có thể làm nũng gần gũi dì như trước được nữa?
Nếu dì thích dáng vẻ con như vậy thì… Con đành phải giả bộ giống một
tiểu cô nương vậy.”
Vạn thị bật cười nói: “Đúng vậy, cô bé con của dì đã lớn rồi, trở
thành một thiếu nữ rồi! Được rồi, chẳng qua dì nói đùa vài câu, trông
con cuống lên kìa. Ngày mai phải dậy sớm ngắm hoa, hôm nay con cũng về
nghỉ sớm đi, không cần phải tiễn nữa, mau trở về đi.”
Nàng ta dứt lời liền căn dặn Bạch Chỉ và Bạch Hạc phải để ý kỹ tới
Cẩm Sắt, sau đó mới cùng Khương ma ma rời đi. Sân viện của Vạn thị đã
sớm có bà vú của Võ An Hầu phủ đứng ra thu dọn, Vạn thị một mặt vừa đi
vào viện, một mặt vừa bực tức trong lòng, nét mặt đanh lại, nói với
Khương ma ma: “Xem xem, còn chưa vào cửa đã giúp người ngoài, nếu đón về có khi lại thành cõng rắn cắn gà nhà chứ chẳng chơi!”
Khương ma ma thấy Vạn thị tỏ ra cáu kỉnh thì hùa theo vài câu, miễn cưỡng mới giúp nàng ta hạ hỏa đôi chút.
Cẩm Sắt trở lại phòng, xõa tóc, thay thường phục, tắm rửa sơ qua, sau đó từ tịnh phòng* đi ra, Liễu ma ma cũng quay trở lại, bà nghiêm nghị
bẩm báo: “Lão nô đã dò la được thân phận những vị khách nam trọ lại
trong chùa, chàng trai đụng vào tiểu thư hôm nay là người họ Thôi sống
phía Tây thành Giang Châu. Thôi gia mấy đời đều là thương nhân buôn bán
dược liệu và lương thực, cũng xem như là gia tộc giàu có ở Giang Châu.
Thôi công tử năm nay 19 tuổi, là con độc đinh mấy đời, vì thế được lão
thái thái Thôi phủ nhất mực thương yêu, một lòng tính toán cưới cho đứa
cháu một cô tiểu thư tài mạo song toàn xuất thân dòng dõi thư hương,
nhưng Thôi công tử là một kẻ phong lưu phóng đãng, tiếng xấu vang xa, vì vậy cao không tới thấp chẳng xong, cho nên việc cưới xin cứ lần lữa
mãi, đến bây giờ cũng chưa hứa hôn với ai.”
*Tịnh phòng: Phòng tắm
Liễu ma ma dứt lời sắc mặt lại khó coi thêm vài phần, sau đó mới
tiếp: “Lão nô còn thăm dò ra chuyện này, tiệm thuốc của Thôi gia ở kinh
thành không hiểu buôn bán thế nào mà gây ra chuyện chết người. Chuyện
này vốn cũng không khó giải quyết, chỉ cần tốn bạc ngăn chặn kịp thời là được, nhưng khổ chủ lại là con độc đinh ba đời, gia đình bọn họ lại có
chút quan hệ với phủ Lễ bộ Thị lang. Người nhà bọn họ cầu xin tới phủ
Thị lang, làm loạn muốn Thôi gia phải trả lại công bằng cho bọn họ, tống gã quản lý hiệu thuốc đó vào tù, lấy mạng đổi mạng, còn phải đuổi hết
người của tiệm thuốc họ Thôi ra khỏi kinh thành thì mới để yên chuyện
này. Gã quản lý hiệu thuốc của Thôi gia ở kinh thành lại không phải là
người xa lạ, y là cháu ruột của Thôi lão thái thái, Thôi gia sao có thể
ngồi yên không thèm quan tâm? Hiện giờ phụ thân của Thôi công tử đang
xoay xở tìm cách khắp nơi, còn chuẩn bị vào kinh dẹp yên chuyện này
nữa.”
Liễu ma ma cũng không phải kẻ ngốc, nếu vị Thôi công tử này thật sự
có ý đồ xấu với tiểu thư nhà mình, vậy người giật dây hắn ta chín mười
phần có liên quan đến chuyện tiệm thuốc của Thôi gia ở kinh thành. Thôi
gia ở Giang Châu tuy thanh danh kém xa Diêu gia, nhưng cũng là hạng giàu có, Ngô thị sao có khả năng sai khiến Thôi công tử? Nếu liên tưởng tới
chuyện hiệu thuốc, kinh thành, còn cả chuyện Vạn thị đột nhiên lên núi
hôm nay nữa, Liễu ma ma có thể nào không liên tưởng đến Vạn thị chứ?
Bà nghĩ mấy năm gần đây Vạn thị đối xử càng lúc càng hời hợt với Cẩm
Sắt, hơn nữa mấy ngày nay chẳng hề thấy thế tử Võ An Hầu tới Diêu phủ…
Suy đi tính lại, Liễu ma ma bất chợt ngẫm mà hoảng.
Bà thấy Cẩm Sắt vẫn im lặng đứng trước bàn tập trung tu sửa cây hoa
lan, chẳng nói chẳng rằng thì không biết trong lòng nàng nghĩ gì, liệu
có hoài nghi như mình không. Vì quá nóng ruột, bà đánh cắn răng hỏi:
“Tiểu thư nói xem, chuyện này… Liệu có liên quan gì đến phu nhân Võ An
Hầu không?”
Cẩm Sắt nghe vậy vui mừng, khóe môi khẽ nhướn, nàng xoay người lại
cầm tay Liễu ma ma rồi nói: “Ma ma nghĩ gì ta đều hiểu hết, trên đời này hiển nhiên có hạng người ngại nghèo túng yêu giàu sang phú quý, thấy
lợi quên nghĩa, nhưng dì luôn luôn thương yêu ta, lại là chị em kết
nghĩa với mẫu thân, chúng ta sao có thể hoài nghi dì được? Ma ma đừng
nghĩ nhiều, có lẽ vị Thôi công tử kia quả thật đang tìm sợi dây đeo
quạt, trong lúc vô tình mới đụng phải ta thì sao? Lúc đó gió thổi sợi
dây đỏ bay phất phơ, chắc là ta nhìn nhầm ấy mà.”
Bây giờ Cẩm Sắt càng nói đỡ cho Vạn thị, chờ đến khi chân tướng bại
lộ, Liễu ma ma sẽ càng căm giận nàng ta, càng dễ dàng ủng hộ chuyện nàng từ hôn. Huống hồ nàng nói nửa vời như vậy, Liễu ma ma sẽ càng thêm lo
lắng, chắc chắn không thể yên lòng được.
Quả nhiên, Liễu ma ma tưởng nàng không mảy may lo ngại thì lập tức
tiếp lời: “Tiểu thư, chuyện này không thể lơ là được, người xưa có câu
dù không có lòng hại người, nhưng cũng không thể không đề phòng người.”
Cẩm Sắt cười nói: “Được rồi, ma ma nói gì cũng đúng, như vậy đi, hai
ngày này ma ma một tấc không rời ở lỳ bên cạnh ta, cũng đi nhắc nhở cả
Văn Thanh nữa, chúng ta cẩn thận mọi chuyện là được chứ gì?”
Liễu ma ma suy tư một chút, thấy chẳng còn cách nào khác thì đành
nghe lời dặn của Cẩm Sắt. Bà nghĩ hiện giờ trời đã tối, sân viện của
khách nữ và khách nam lại ngăn cách bởi điện Từ Tâm, chỉ sợ một lát nữa
sớm khóa cửa, bà cũng không dây dưa thêm nữa, vội gọi Kiêm Nhi và Bạch
Hạc cùng tới chỗ Diêu Văn Thanh.
Thấy bà đi rồi, Cẩm Sắt mới ngừng cười, đôi mắt trong trẻo tối sầm, hiện đầy vẻ sắc bén.
Vạn thị chắc chắn sẽ tìm người hại nàng, họ Thôi chỉ là thương nhân,
Thôi công tử nếu phá hủy sự trong sạch của nàng đương nhiên không dám
đối xử tệ bạc, hơn nữa Thôi gia vốn muốn cưới cho hắn một cô tiểu thư
dòng dõi thư hương, bản thân mình chắc chắn vô cùng hợp ý bọn họ, Thôi
gia đối với chuyện này tất nhiên sẽ cực kỳ phối hợp. Bọn họ muốn cưới
nàng làm vợ cả cho hắn, hơn nữa hắn còn hủy hoại danh tiết của nàng, họ
Diêu cũng chẳng ai muốn phản đối.
Đến lúc đó Võ An Hầu phủ bắt buộc phải từ hôn, lại còn phải niệm tình xưa nghĩa cũ mà giúp đỡ giải quyết chuyện phiền toái với Thôi gia. Lấy
ân báo oán, tận tình tận nghĩa, Võ An Hầu phủ quả là khoan dung độ lượng làm sao!
Cẩm Sắt không biết có nên cảm tạ Vạn thị không đây, tốt xấu gì nàng
ta cũng không chọn cho mình kẻ “Dưa méo táo nứt”, tốt xấu gì mình gả
sang cũng được làm vợ cả. Vạn thị chắc cảm thấy nàng ta làm vậy đã là
làm ơn làm phúc cho mình rồi, chắc rằng cảm thấy thân phận của mình bây
giờ cũng chỉ xứng với một gia tộc như vậy thôi. Cẩm Sắt nghĩ mà cười
khẩy.
*Dưa méo táo nứt: Cụm từ chỉ không nên nhìn bề ngoài xấu xí mà đánh
giá nội tâm bên trong của một người. Hiện nay cụm từ này thường được ví
với người hoặc vật có vẻ ngoài xấu xí.
Sáng sớm hôm sau, Liễu ma ma giúp Cẩm Sắt thay trang phục, nàng mặc
áo xanh ngọc thêu hình cây kim ngân, váy hoa xanh lơ in hình bươm bướm,
vấn tóc kiểu Song Loa bình thường, đeo châu ngọc khảm hoa hải đường,
xong xuôi vừa đúng lúc con bé nha hoàn Thu Lê bên người Vạn thị tới đón.
“Hôm nay thật đẹp trời, vầng thái dương chiếu sáng rực rỡ. Vừa nãy
thế tử và thiếu gia Văn Thanh tới thỉnh an phu nhân, nghe nói phu nhân
và tiểu thư cùng đến sau núi thưởng mai thì hai người họ cũng nổi hứng
muốn theo, hiện giờ phu nhân và hai người họ đang chờ tiểu thư tới đấy.”
Cẩm Sắt mỉm cười đứng lên nói: “Ta cũng đang định sang, không ngờ vẫn chậm bước, phiền Thu Lê tỷ tỷ phải chạy sang đây.”
Nàng và Thu Lê vừa hàn huyên vừa ra ngoài, trong chùa Linh Âm, sân
viện để các nữ thí chủ trọ lại đều xây ở cùng một khu, tổng cộng gồm bảy viện nhỏ song song, Cẩm Sắt đi theo Thu Lê chừng trăm bước chân đã đến
viện của Vạn thị, còn chưa vào nhà thì màn cửa đã được vén lên, một dáng người cao gầy bước ra, Cẩm Sắt ngước mắt nhìn, hóa ra là Tạ Thiếu Văn.
Hôm nay hắn vận áo gấm thêu hoa màu xanh đen cổ tròn, bên hông thắt
đai lưng gấm màu xanh ngọc, trên đầu đeo kim quan* giữ tóc, trên người
chỉ mang một chiếc hà bao** hơi cũ, toàn thân không đeo bất kỳ đồ trang
trí bằng châu ngọc nào, nhìn hắn trông khoan khoái thoải mái, có phần
nhàn nhã.
*Kim quan: Một vật liệu hình tròn bằng vàng để giữ tóc.
**Hà bao là một vật trang sức truyền thống của Trung Hoa, thường đeo bên hông, dùng để đựng những thứ lặt vặt bên người. Hà bao có hình tròn,
bầu dục, chữ nhật, hình quả đào, hình gậy như ý***, hình quả lựu, bên
trên thêu hoa văn dày đặc hoặc đơn giản, hình hoa cỏ, chim, thú, côn
trùng, sơn thủy, hình chữ cát tường, văn thơ trang trí.
***”Gậy như ý” là vật thủ công mỹ nghệ truyền thống biểu trưng cát
tường của Trung Quốc, hình dạng giống lưỡi câu, đầu dẹp như chiếc lá.
Ánh nắng sớm chiếu vào gương mặt tuấn tú của hắn, làm nét mặt rạng rỡ lấp lánh, đôi mắt càng toát vẻ sáng rỡ và chuyên chú đến chói mắt.
Lần này không có bình phong che chắn, Tạ Thiếu Văn cũng chẳng cần giữ lễ, hắn đắm đuối nhìn Cẩm Sắt. Giờ đây hắn chỉ cảm thấy Cẩm Sắt quả
thật y như trong mộng tưởng của mình, nàng xinh đẹp tuyệt trần, cứ đứng
lẳng lặng như vậy đã khiến hắn không thể rời mắt, khí chất điềm tĩnh
thanh cao, gương mặt thanh lệ thoát tục, chỗ nào cũng hợp lòng hắn, thậm chí hắn thấy nàng trưởng thành còn đẹp hơn so với sự tưởng tượng của
bản thân, thật khó có bút nào tả nổi.
Nàng vận trang phục màu xanh ngọc thật hợp với chiếc áo cũng màu xanh ngọc hắn đương mặc trên người, chuyện trùng hợp này khiến Tạ Thiếu Văn
cực kỳ vui vẻ, nàng là cô vợ nhỏ của hắn, sắp sửa là cô gái cùng chung
chăn gối với mình, nghĩ đến đây tim hắn chợt nảy lên thình thịch.
Mặt khác Cẩm Sắt bị Tạ Thiếu Văn chiếu tướng nhưng ánh mắt nàng lại
rơi vào chiếc hà bao trên người hắn, chiếc túi nhỏ thêu hoa văn hình
chim hỉ thước báo tin vui, đường may xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn có vẻ giống đồ luyện thêu của một cô bé, hắn đeo trên người trông có vẻ không hợp
lắm. Cẩm Sắt liếc mắt liền nhận ra, bởi chiếc túi này là thứ khá khẩm
nhất trong số những món nàng tự tay làm khi mới học thêu thùa may vá lúc năm tuổi.
Khi ấy Tạ Thiếu Văn biết nàng đang luyện tập thêu hà bao thì liền
nằng nặc đòi phải thêu cho riêng một cái, nàng ngần ngại mình còn vụng
về nên đâu có đáp ứng hắn? Hắn nói gì nàng cũng không chịu, sau cùng vì
không chịu nổi Tạ Thiếu Văn ngày ngày cứ chạy đến Diêu gia đòi hỏi, nàng liền nổi cơn tam bành, thuận tay vớ bừa một chiếc hà bao ném cho hắn.
Ai dè Tạ Thiếu Văn lại coi nó như bảo bối, ngày ngày treo bên người,
đi đâu cũng mang theo, đến mức khiến cho mọi người lấy đó làm trò cười,
nghe người lớn cười trêu bọn họ vô tư, nàng càng cảm thấy buồn bực, còn
Tạ Thiếu Văn thì lại cười hở cả răng hàm, chỉ ngây ngô hỏi nàng bao giờ
mới có thể thêu tặng hắn một đôi giày. Khi ấy hắn đang thay răng, cười
một cái liền lộ ra hàm răng khấp khểnh, nàng nhân cơ hội chế nhạo một
phen, khiến hắn xấu hổ mặt đỏ như gấc chín.
Kiếp trước dù nàng không yêu Tạ Thiếu Văn, nhưng chưa bao giờ hoài
nghi tình cảm của hắn dành cho mình, vì thế mới cảm thấy áy náy mà nhẫn
nhịn Vạn thị nhiều lần, dù Vạn thị gây khó dễ nhưng nàng đâu có mở miệng phàn nàn với Tạ Thiếu Văn một câu? Nàng chỉ nghĩ Vạn thị là người ngại
nghèo túng yêu phú quý, vì quan tâm quá mức, vì tiền đồ của con trai nên mới làm như vậy, nàng có thể hiểu được, cũng có thể dễ dàng tha thứ.
Nhưng cuối cùng, khi phát hiện ra sự thật, nàng mới biết cho tới bấy giờ nàng vẫn luôn là kẻ ngu ngốc.
Tạ Thiếu Văn dù có thay lòng đổi dạ, dù có mang lòng yêu Diêu Cẩm
Ngọc, yêu bất kỳ thiếu nữ nào trên đời này chỉ vì nàng không yêu hắn thì cũng chẳng sao. Nhưng Tạ Thiếu Văn tuyệt đối không nên hủy hoại sự
trong trắng của nàng, hắn làm thế sao có thể khiến nàng không hận hắn?
Sao có thể khiến nàng không kéo cả Hầu phủ chôn vùi cùng mình?
Ân oán kiếp trước coi như đã xong, kiếp này gặp lại Tạ Thiếu Văn, Cẩm Sắt chỉ còn cảm giác chán ghét mà thôi, nàng chỉ mong có thể nhanh hủy
mối hôn ước này, từ nay về sau đường ai nấy đi, không hề dính dáng gì
với nhau nữa.
Bây giờ đối diện với ánh mắt nồng cháy của Tạ Thiếu Văn, Cẩm Sắt chỉ
tỏ ra yên lặng bình tĩnh, nàng hơi tránh người lùi ra sau lưng Thu Lê.
Tạ Thiếu Văn thấy vậy mới cười nói: “Cẩm Sắt muội muội có vẻ cao hơn nhiều.”
Cẩm Sắt còn chưa đáp lại, Thu Lê đã phì cười, nhìn Tạ Thiếu Văn trêu
ghẹo: “Nghe thiếu gia nói này, Diêu tiểu thư không cao hơn chẳng lẽ lại
thấp đi sao? Có lẽ thiếu gia muốn nói Diêu tiểu thư không những cao mà
còn xinh đẹp lên nhiều phải không?”
Thu Lê dứt lời liền che miệng cười, nàng trêu đùa đảo mắt qua lại
giữa Cẩm Sắt và Tạ Thiếu Văn, gương mặt Tạ Thiếu Văn đỏ bừng, nhưng đôi
mắt sáng rỡ vẫn nhìn chăm chú vào Cẩm Sắt. Cẩm Sắt thi lễ với hắn, còn
chưa cất lời thì Đại nha hoàn Thu Bình bên người Vạn thị đã vén mành đi
ra nói: “Phu nhân sai nô tỳ gọi thế tử và Diêu tiểu thư vào trong trò
chuyện.”
Tạ Thiếu Văn lúc này mới vội lên tiếng: “Cẩm Sắt muội muội mau vào
phòng, một lát nữa mặt trời lên cao, thời tiết ấm áp hơn chúng ta sẽ
cùng tới sau núi thưởng mai.”
Cẩm Sắt vào phòng thì thấy Vạn thị đang ngồi trò chuyện với Văn
Thanh. Thấy hai người họ đi vào, nét mặt Vạn thị lộ vẻ tươi cười ấm áp,
nàng vờ trách Tạ Thiếu Văn: “Biết ngay con thấy Cẩm Sắt muội muội nhất
định ngây ngẩn ra mà, dù có tán gẫu thì cũng phải vào phòng mà nói, có
lý nào chặn ngoài cửa không cho con bé vào phòng chứ, con định làm em nó lạnh cóng sao.”
Nàng ta dứt lời liền gọi Cẩm Sắt tới bên mình, hỏi han tỉ mỉ xem đêm
qua nàng ngủ ra sao, sáng sớm ăn cái gì, Cẩm Sắt mỉm cười đáp từng câu
một, ngồi một lúc chừng qua thời gian dùng một bình trà, Vạn thị ngó ra
bên ngoài rồi cất tiếng: “Hít thở không khí trong lành buổi sớm cũng rất tốt, chúng ta đi luôn thôi, vừa vặn đến sau núi vừa thưởng mai vừa dùng điểm tâm.”
Đám người nghe vậy dồn dập đứng lên, vây quanh Vạn thị cùng ra khỏi sân.
Hôm nay Cẩm Sắt mang theo Liễu ma ma, Bạch Chỉ và Bạch Hạc, còn Diêu
Văn Thanh mang theo hai gã sai vặt Bạch Ngọc và Bạch Dịch, Tạ Thiếu Văn
cũng dẫn theo hai gã sai vặt, Vạn thị thì mang theo Khương ma ma, bốn
Đại nha hoàn, thêm bốn bà vú chuyên làm việc vặt cầm theo các hộp đựng
thức ăn.
Cứ như vậy một nhóm người chậm rãi di chuyển, tuy đang là mùa đông,
nhưng quang cảnh ngọn núi phía sau chùa Linh Âm vẫn có nét độc đáo riêng biệt, mọi người vừa đi vừa ngắm non xanh nước biếc, ai nấy đều thấy thư thái nhẹ nhõm. Dọc đường Tạ Thiếu Văn luôn bên cạnh Cẩm Sắt, nói nói
cười cười, Vạn thị mặc dù không vui, nhưng nàng ta nghĩ chuyện hôm nay
mà thành, duyên phận của Tạ Thiếu Văn và Cẩm Sắt coi như chấm dứt từ
đây, vì thế nàng ta cũng không so đo thêm nữa, thôi thì tùy nó vậy.
Khi gần đến, từng đợt hương hoa mai thơm ngát mát lạnh theo gió ùa
tới, Tạ Thiếu Văn thấy Cẩm Sắt tỏ ra dễ chịu thì cười nói: “Hương hoa
mai tươi mát trong lành này gần giống như chiếc bánh hoa mai năm ngoái
huynh sai người tặng muội, loại hương mai này do La Quốc tiến cống vào
cung, tỷ tỷ cũng chỉ được ban hai gói. Hương hoa mai đó dù không lưu lại lâu như hoa mai của Đại Cẩm, nhưng hương vị có vẻ mát lạnh hơn nhiều,
chẳng biết Cẩm Sắt muội muội đã nếm qua chưa? Nếu muội thích, năm nay ta sẽ tìm nhiều loại hương hạnh, hương quế để muội xông phòng.”
Cẩm Sắt làm bộ kinh ngạc nhìn Tạ Thiếu Văn hỏi: “Bánh hoa mai gì vậy?”
Tạ Thiếu Văn trông nàng có vẻ không hề biết tới chuyện này thì cau mày nói: “Cẩm Sắt muội muội không thấy bánh ta tặng sao?”
Cẩm Sắt làm bộ sực nhớ, chớp chớp mắt, cười nói: “Có lẽ huynh tặng
quá nhiều món nên muội quên mất, đợi khi nào trở về muội sẽ hỏi kỹ lại
Vương ma ma.”
Tạ Thiếu Văn thấy nàng như vậy càng trở nên hoài nghi, ba năm nay dù
năm nào hắn cũng sai người tới tặng quà, nhưng đều chỉ là những món đồ
chơi đáng yêu lý thú, còn những món quà quý hiếm thì rất ít, Cẩm Sắt nói cứ như thể chưa từng trông thấy món quà hắn tặng, lại dường như đương e ngại chuyện gì nên giả vờ gạt hắn vậy. Rốt cuộc là làm sao?
Tạ Thiếu Văn đương buồn bực, Cẩm Sắt cũng không nói thêm nữa. Những
món quà hắn tặng đã sớm bị Vạn thị giữ lại, kiếp trước khi biết Vạn thị
có ý định từ hôn, nàng cũng không còn muốn níu kéo quan hệ với Hầu phủ,
vì thế chưa từng nhắc tới việc này với Tạ Thiếu Văn. Ngược lại bây giờ
nàng muốn thử xem xem, nếu Tạ Thiếu Văn phát hiện ra mẫu thân của mình
là hạng người thấy lợi quên nghĩa thì hắn sẽ có tâm trạng gì và sẽ đối
xử như thế nào với Vạn thị.
Nhóm người Cẩm Sắt tới rừng mai khi mặt trời đã lên cao, ánh nắng rọi sáng muôn nơi, ấm áp dễ chịu. Những đóa hoa mai tụ cùng một chỗ, nở
khắp chốn, hoa không chỉ nhiều, mà còn đa dạng, có bông nhiều lớp, có
bông lại chỉ một lớp, đóa màu hồng nhạt, đóa lại đỏ tươi, ngẫu nhiên xen lẫn trong đó có hai cây mai trắng, dưới ánh nắng mặt trời, muôn vàn đóa hoa nở rộ, khung cảnh đẹp lộng lẫy tựa tranh.
Nhóm người Cẩm Sắt đi dạo ngắm mai một hồi, trong cốc* dần trở nên
đông đúc vì dân chúng khắp nơi đổ về núi dạo chơi ngắm mai. Thấy mặt
trời đã lên đến đỉnh đầu, Vạn thị mới kêu nóng, bọn nha hoàn liền tìm
một tiểu đình nhỏ, thu dọn sạch sẽ mới mời nàng ta và Cẩm Sắt vào đình
nghỉ chân.
*Cốc/Sơn cốc: Sơn: núi; cốc: dòng nước ở giữa hai quả núi. Vì vậy sơn cốc có thể hiểu là một hang núi, một khe nước giữa núi…
Trên chiếc bàn đá nhỏ bày biện những chiếc bánh điểm tâm tinh xảo,
nhóm người Cẩm Sắt ngồi vào chỗ, Vạn thị tức thì nói với Khương ma ma
đứng phía sau: “Ở đây không cần các ngươi hầu hạ, đi đường cũng khá lâu
rồi, có lẽ các ngươi đều thấy đói khát, tự tìm chỗ ăn uống nghỉ ngơi
đi.”
Khương ma ma cười đáp ứng, sau đó gọi Liễu ma ma dẫn theo đám nha
hoàn cùng lui ra ngoài dùng bữa. Liễu ma ma từ đêm hôm qua đã thấp thỏm
không yên, hôm nay càng nửa bước không muốn rời Cẩm Sắt, bà thấy Khương
ma ma rủ mình ra ngoài thì trong lòng càng không yên tâm, luôn miệng từ
chối.
“Chủ tử dùng bữa, sao có thể không có nô tài hầu hạ, tỷ tỷ cứ dẫn
theo nha hoàn đi trước dùng bữa, ta hiện giờ cũng không đói, chờ tỷ ăn
xong trở lại rồi ta sẽ đi.”
Vạn thị nghe vậy cười nói với Cẩm Sắt: “Lão ma ma bên cạnh con thật tuân thủ quy củ, đến ta sai khiến cũng không được.”
Cẩm Sắt hoảng hốt, vội đáp: “Dì nghĩ nhầm rồi, Liễu ma ma vô cùng tôn trọng dì, sao lại không nghe lời dì chứ.” Dứt lời nàng liền tỏ vẻ không vui nói với Liễu ma ma: “Dì là người khoan dung độ lượng, nếu dì đã cho phép ma ma dùng bữa thì dù không đói bụng cũng nên tạ ơn chứ.”
Liễu ma ma đành cúi người hành lễ tạ ơn Vạn thị, sau đó dẫn Bạch Chỉ
và Bạch Hạc theo Khương ma ma lùi ra ngoài. Trong đình tức thì chỉ còn
lại có bốn người Cẩm Sắt, Vạn thị, Tạ Thiếu Văn và Văn Thanh, Vạn thị
cười nói mời Cẩm Sắt và Văn Thanh dùng điểm tâm, mấy người bọn họ vui vẻ trò chuyện, bầu không khí vô cùng hài hòa êm ả.
Mặt khác Liễu ma ma ra ngoài đình thấy hết thảy đều bình thường, vả
lại nghĩ Cẩm Sắt ở ngay trong đình, bà chỉ cần liếc mắt là thấy ngay, vì thế mới thoáng yên tâm. Lần du ngoạn này, Liễu ma ma cũng đã tự chuẩn
bị đồ ăn thức uống đầy đủ cho cả ba người, có điều Khương ma ma niềm nở
mời mọc quá mức nên bà đành phải ăn một miếng bánh linh lăng*.
*Bánh linh lăng: Bánh có chứa cỏ linh lăng.
Trong đình, trên chiếc bàn nhỏ bày những chiếc bánh ngọt làm từ
nguyên liệu hoa mai, có chiếc bánh hoa mai tươi xốp giòn, có chiếc lại
làm từ hoa mai phơi khô, còn có cả những chiếc bánh được tạo thành hình
các loại hoa mai nữa.
Bánh được chế biến rất tỉ mỉ, xinh xắn nhỏ nhắn, những chiếc bánh xếp thành hình hoa mai nở rộ đặt trong bát sứ men xanh khảm mai hồng bên
ngoài, khảm cánh mai ở giữa. Ngồi trong sơn cốc giữa rừng hương mai quấn quít, nơi cảnh sắc và hương hoa tô điểm lẫn nhau, khiến con người ta
chợt nổi hứng thèm ăn.
Cẩm Sắt ăn hai chiếc bánh xốp liền ngừng lại, mải mê ngắm nghía dãy
núi phương xa đến ngây ngẩn, Vạn thị thấy vậy thì mỉm cười cầm một chiếc bình đựng canh khắc hoa cỏ nạm vàng tới trước mặt Cẩm Sắt, vừa cười vừa nói: “Đây là món canh bồ câu hầm hương quế mà dì đích thân sai người
nấu riêng cho con, món này phải chế biến trong 7-8 canh giờ liền, có tác dụng xua tan khí lạnh, lợi gan bổ máu, con mau uống nhân lúc còn nóng.”
Tạ Thiếu Văn thấy Vạn thị chăm lo cho Cẩm Sắt đến vậy thì vô cùng
thích chí, lập tức tiếp lời: “Mẫu thân có Cẩm Sắt muội muội rồi liền
quên ngay con trai. Món canh bồ câu hầm hương quế thơm ngát như vậy, mẫu thân dù không cho, con với Văn Thanh vẫn phải mặt dày xin một chén
đấy.”
Vạn thị nhoẻn cười vờ trách Tạ Thiếu Văn: “Bát canh này dù có thơm
đến mấy thì con và Văn Thanh cũng không thể uống được. Thực liệu* có
nghĩa là trong quá trình nấu nướng, chế biến các loại thuốc thêm vào món ăn. Món canh bồ câu hầm quế này để dành riêng cho nữ nhi, con và Văn
Thanh dù thèm đến mấy mẹ cũng không thể cho phép được.” Nàng ta dứt lời
liền quay sang Cẩm Sắt: “Con uống nhanh lên, bát canh này dì đặc biệt
dặn người bọc lại bằng túi vải dầy, lót ngoài bằng tấm da chồn đấy, nếu
để lạnh thì uống vào còn có tác dụng gì nữa.”
*Thực liệu, còn gọi là thực trị (dietetic therapy), là phương pháp
căn cứ theo lý luận của y học cổ truyền tiến hành lựa chọn các thực phẩm phù hợp (đơn thuần hoặc phối ngũ với các vị thuốc) để gia công chế biến thành các đồ ăn thức uống, hướng dẫn rèn luyện thói quen và nếp vệ sinh ăn uống hợp lý nhằm mục đích phòng chống bệnh tật, bảo vệ và nâng cao
sức khỏe.
Cẩm Sắt nghe vậy tỏ ra cảm động, vội tạ ơn rồi cầm bát canh lên, mở
nắp ra quả nhiên thấy một làn hơi nóng quyện hương thơm phả ra. Còn Tạ
Thiếu Văn nghe Vạn thị nói vậy thì lập tức nghĩ rằng bát canh này chắc
là có tác dụng bổ âm điều trị kinh nguyệt, mẫu thân giúp Cẩm Sắt bồi bổ
thân thể, đương nhiên vì tương lai để nàng gả vào Hầu phủ sẽ nhanh chóng sinh con nối dõi cho mình rồi, Tạ Thiếu Văn bỗng chốc đỏ mặt, sau đó
dùng ánh mắt sáng quắc nhìn sang Cẩm Sắt, dường như ngắm nàng uống canh
là chuyện cực kỳ vui sướng hạnh phúc đối với hắn vậy.
Cẩm Sắt múc một thìa canh đưa lên trước miệng, thấy Tạ Thiếu Văn chăm chú nhìn sang thì đôi gò má chợt ửng hồng như thể vô cùng ngượng ngùng, sau đó nàng chớp mắt, xoay người sang một bên, nâng tay áo che mặt rồi
đổ hết chén canh xuống.
Đến khi nàng xoay người lại, trong bát canh chỉ còn lại non nửa, Cẩm
Sắt đặt chén canh lên bàn, hai gò má đỏ rực, nàng cầm chiếc khăn lau nhẹ khóe môi rồi không đụng đến nữa.
Vạn thị thấy Cẩm Sắt tỏ ra xấu hổ, lại thấy con bé dù không ăn thịt
chim bồ câu nhưng đã uống hơn nửa già bát canh thì cũng yên tâm, sau đó
cười nói với Tạ Thiếu Văn: “Thằng bé này, không thấy muội muội con đương ngại ngùng sao! Thôi được rồi, mẫu thân nghe nói trong sơn cốc cũng có
một ngôi đền thờ Văn Đế*, tuy đã lâu chưa được tu sửa lại, ít người cúng bái, nhưng Văn Đế là vị thần chủ quản công danh phúc lộc của kẻ sĩ, hai con đã đến đây rồi thì cũng nên tới bái lạy mới tốt. Con và Văn Thanh
đừng ngồi đây nữa, tới chỗ Văn Đế thắp nén nhang đi. Thu Bình, ngươi tới hầu hạ thế tử và Diêu thiếu gia, phải chú tâm vào đấy.”
*Văn Đế: Viết tắt của cụm danh từ Văn Xương Đế Quân.
Tạ Thiếu Văn biết mẹ mình là người mê tín, nghe bà nói vậy đành phải
vâng lời, hắn đứng lên cung kính đáp: “Con trai xin vâng.” Sau đó ngoắc
Văn Thanh: “Đi thôi Văn Thanh, thắp hương lễ bái cho thật thành tâm,
sang năm em tham gia thi cử có khi đỗ Tú tài* ngay ấy chứ.”
*Tú tài: Người thi hương đậu dưới hàng cử nhân.
Diêu Văn Thanh liếc nhìn Cẩm Sắt rồi đứng dậy hành lễ cáo lui với Vạn thị, Cẩm Sắt bước lên vừa chỉnh trang lại chiếc áo choàng màu tím viền
bạc thêu hoa văn Tường Vân màu xám cho Văn Thanh vừa cười giục giã: “Em
mau đi đi.”
Sau khi hai người họ đi xa, đám nha hoàn mới bước vào đình thu dọn đồ ăn cho vào hộp, Cẩm Sắt ngồi hàn huyên với Vạn thị một lúc, bỗng chốc
Liễu ma ma tự dưng cả người mềm nhũn ngã quỵ, may mà có Bạch Chỉ nhanh
tay nhanh mắt đỡ lại. Mấy đứa nha hoàn tiến lên trước đỡ bà ngồi vào ghế đá, thấy Liễu ma ma sắc mặt tái nhợt, có vẻ cực kỳ yếu ớt, Cẩm Sắt tức
thì trở nên lo lắng, Vạn thị lập tức nói: “Liễu ma ma dù sao cũng lớn
tuổi rồi, có khi vì hôm qua tới nghe ngóng tình hình Bình Nhạc Quận chúa sinh con nên chưa được nghỉ ngơi tốt, hôm nay leo núi mệt nhọc, các
ngươi đỡ bà ấy xuống núi nghỉ ngơi một lát đi.”
Cẩm Sắt trong lòng mỉa mai, ngoài mặt vẫn làm bộ vội vàng nghe theo
lời Vạn thị, dặn Bạch Chỉ và Bạch Hạc đưa Liễu ma ma xuống núi nghỉ
ngơi, Vạn thị thấy vậy thì tiếp lời: “Con cũng đừng lo quá, để bà ấy
nghỉ một lát, sau đó tìm đại phu kê một đơn thuốc bổ điều dưỡng thật tốt là được. Nào đi thôi, đi dạo với dì một lúc nữa, vừa nãy dì còn thấy
bên kia có hai cây mai Chiếu Thủy nở rộ cực kỳ đẹp mắt.”
*Mai Chiếu Thủy: Mai Chiếu Thủy là một loại hoa mai được trồng chủ
yếu ở tỉnh Vân Nam, phân bố rộng rãi ở các huyện Đằng Xung, Lệ Giang,
Hạc Khánh, Kiếm Xuyên. Trong đó Đằng Xung là nơi mai Chiếu Thủy sinh
trưởng tốt nhất. Thân cây cứng cáp, tán rộng, nhiều cánh. Đối với các
loại hoa thì lá chính là bộ phận cánh hoa. Cánh to, dày, tròn dài, có
viền răng cưa, màu sáng, gồm 5 cánh một tầng. Đài hoa có 5 cánh. Nhụy
màu đỏ tím, cành cây màu xanh sẫm hoặc nâu tím. Quả nhỏ, có thể dùng để
thu hoạch.
Nàng ta dứt lời liền để Khương ma ma đỡ tay bước lên bậc thang, Cẩm
Sắt lo lắng ngoảnh đầu nhìn qua Liễu ma ma, sau đó mới nhanh chóng đuổi
theo, hai người họ dạo bước rừng mai hết khoảng thời gian một chén trà,
Cẩm Sắt tự dưng nghe thấy phía sau vẳng tới tiếng bước chân hỗn loạn,
ngay sau đó vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Tiểu thư, tiểu thư, không xong rồi, tiểu thiếu gia gặp nạn!”
Vạn thị tức thì ánh mắt sáng quắc, Cẩm Sắt quay lại nhìn thì thấy gã
sai vặt bên người Văn Thanh tên Bạch Dịch và Đại nha hoàn Thu Bình mà
Vạn thị vừa sai sử để ý Văn Thanh đang hối hả chạy tới, trên mặt bọn
chúng lộ vẻ lo lắng bối rối, người cất giọng đầu tiên lại chính là Bạch
Dịch.
Lại nói, bên cạnh Diêu Văn Thanh có bốn gã sai vặt tên Bạch Sơn, Bạch Ngọc, Bạch Dịch và Bạch Trúc. Bạch Sơn và Bạch Trúc là nô tài mà Ngô
thị sai tới hầu hạ hai chị em Cẩm Sắt khi bọn họ tới Giang Châu, còn
Bạch Ngọc và Bạch Dịch là hai đứa nô tài vẫn đi theo Diêu Văn Thanh từ
khi còn ở kinh thành.
Hôm lễ mừng thọ Diêu lão thái thái hai kẻ tôi tớ đi cùng Diêu Văn
Thanh tới hiệu thuốc Trầm Ký chính là Bạch Dịch và Bạch Sơn, Bạch Dịch
trung thành bảo vệ chủ, nhưng Bạch Sơn lại là kẻ một lòng một dạ theo
sát Diêu Văn Mẫn để hỗ trợ giở trò xấu xa. Ngô thị sai Bạch Sơn và Bạch
Trúc giám sát Văn Thanh, Cẩm Sắt đương nhiên biết, nhưng nói đến hai
người Bạch Ngọc và Bạch Dịch, Bạch Ngọc thì Cẩm Sắt không dám khẳng
định, nhưng Bạch Dịch tuyệt đối là kẻ trung thành.
Bởi mẹ đẻ của Bạch Dịch là nhũ mẫu Quách ma ma của Văn Thanh, Quách
ma ma mất sớm, Bach Dịch chỉ nhỏ hơn Văn Thanh có nửa tuổi, vì thế cho
nên thằng bé trưởng thành cùng với Văn Thanh, hai đứa nó tuy mang danh
chủ tớ, nhưng rất quý trọng nhau, kiếp trước Văn Thanh mất mạng trong
cuộc nổi loạn Kim Châu, chính Bạch Dịch đầy mình thương tích khiêng xác
Văn Thanh về với Cẩm Sắt, sau khi Văn Thanh được an táng, hai ngày sau
Bạch Dịch cũng tự vẫn theo.
Bởi vậy những gã sai vặt bên người Văn Thanh, Cẩm Sắt chỉ tin tưởng
mình Bạch Dịch, bây giờ thấy Bạch Dịch tới báo tin dữ, Cẩm Sắt không
khỏi khen thầm Vạn thị mưu tính thật kỹ càng. Bạch Dịch tới báo tin có
thể không khiến nàng trở nên hoảng hốt lo sợ ư?
Nàng lảo đảo chực ngã, làm bộ hoảng hốt, Bạch Chỉ tức thì đỡ lấy
nàng, Cẩm Sắt đứng vững lại rồi vội bước nhanh tới đón, gấp gáp hỏi:
“Ngươi nói từ từ cho ta nghe, Văn Thanh rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Bạch Dich còn đương thở hổn hển lấy lại hơi, ngược lại Thu Bình lập
tức quỳ phịch xuống nức nở kêu với Cẩm Sắt và Vạn thị: “Đều tại nô tỳ,
phu nhân bảo nô tỳ đi theo để ý thế tử và Diêu thiếu gia, vì nô tỳ không chú tâm cẩn thận cho nên mới khiến Diêu thiếu gia sơ ý trượt chân ngã
xuống núi.”
Cẩm Sắt nghe vậy lại nghiêng ngả chực ngã, Bạch Chỉ đứng sau lưng nàng tức thì mặt mày tái mét.
Lần này đến phiên Bạch Dịch trả lời: “Thiếu gia rơi xuống chỗ cũng
không dốc lắm, vả lại người lăn vài cái liền tóm được tảng đá nhô ra,
cho nên không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà… Chân của thiếu gia hình như bị thương, có lẽ tổn thương đến gân cốt… Bây giờ thế tử gia đang
trông chừng thiếu gia, đám nô tài đã khiêng thiếu gia xuống núi rồi.”
Cẩm Sắt tức thì rơm rớm nước mắt, Vạn thị vội vàng nói: “Đứng ngây ra đấy làm gì, ngươi tên là Bạch Dịch hả? Còn không mau chạy về chùa mời
Đại sư tới xem qua cho Thanh Nhi đi.”
Mấy gã sai vặt đều đã đi theo Tạ Thiếu Văn và Diêu Văn Thanh, hiện
giờ ở đây chỉ còn lại đám nha hoàn bà vú, chuyện đi mời Đại sư đương
nhiên phải nhờ đến Bạch Dịch, thằng bé nghe vậy nhìn về phía Cẩm Sắt,
Cẩm Sắt run rẩy sai nó, trong khi đó Vạn thị thì cất tiếng: “Không biết
Thanh Nhi rốt cuộc ra sao nữa, con cũng mau cùng Thu Bình đi xem xem,
chờ đến khi thu xếp ổn thỏa chuyện của Thanh Nhi, dì nhất định phải đánh chết đám nô tài hầu hạ để trút giận cho thằng bé.”
Thu Bình đứng dậy, bước lên đỡ Cẩm Sắt rồi nói: “Tiểu thư mau đi theo nô tỳ.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Danh Gia Vọng Tộc
Chương 54
Chương 54