Lãnh Hoàng vội vàng
hoàn thành xong công việc để trở về nhà. Từ sau khi tất cả người hầu bỏ
đi, kể cả bác quản gia, anh phải đi tìm những người hầu mới, may sao bác quản gia nhà Thi Thi đc kêu sang để chăm sóc cho cô ấy nhưng vì có
nhiều người hầu mới vẫn chưa quen với phong cách của anh nên anh thường
xuyên phải về nhà sớm để quản lý mọi chuyện, còn bà quản gia kia thì chỉ có mỗi việc đó là chăm sóc cho cô tiểu thư nhà mình nên mọi việc anh
đều phải làm cả. Ngay cả công việc ở công ty anh cũng thường xuyên phải
mang về nhà để làm thâu đêm.
''Giờ chúng ta quay về biệt thự sao thiếu gia?''
'' Ừ, quay về''.
Mệt mỏi đáp lại, đã mấy ngày rồi anh ko đc ngủ ngon giấc, công việc chồng
chất làm cho anh muốn nghẹt thở. Nhìn sang hai bên đường, ko hiểu tại
sao trái tim cứ có cảm giác trống trải mà anh ko thể lý giải nổi, thỉnh
thoảng mệt mỏi chợp mắt nhưng rồi lại thức dậy. Trong giấc mơ anh thấy
chính tay mình hại chết Thi Thi, ánh mắt lạnh lẽo ko một tia ấm áp. Mặc
cho em ấy có khóc lóc van xin bao nhiêu, anh vẫn nở nụ cười lạnh lùng,
tự cầm khẩu súng mình thích nhất bắn chết người phụ nữ của mình.
Bây
giờ nhớ lại nó là một cơn ác mộng khủng khiếp, nhưng tại sao những lúc
như vậy trái tim anh lại ko có bất cứ phản ứng gì vậy. Thậm chí trong
giấc mơ anh còn ko tìm cách để cứu Thi Thi. Nhìn phong cảnh ngoài đường, bỗng dưng anh thấy một bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc, mái tóc dài khẽ
bay trong gió.
''Dừng xe lại''Anh hô lên
Mở cửa bước ra
nhưng ngoài đó lại chẳng có ai cả. Cười khổ một cái, Lãnh Hoàng anh đã
quên mất rằng chính anh là người đã đứng nhìn cô chết trong đau đớn, ánh mắt khi ấy của cô ánh lên tia đau đớn tột cùng.
Ko hiểu tại sao
mấy ngày nay thỉnh thoảng làm việc anh lan thấy bóng dáng của cô đứng
đó. Bóng lăng cô nhìn hiu quạnh khiến anh chỉ muốn chạy ra ôm cô, an ủi
cô.
Nhưng cô đã chết rồi. Người con gái tên Phạm Hàn Băng ấy đã
chết rồi. Tự nhủ với mình như vậy, sờ vào nơi trái tim mình, nó đang
nhói đau.
Tại sao vậy? Anh tự hỏi với chính mình. Tại sao đã có
người con gái mình yêu thương rồi mà trái tim vẫn tư tưởng tới một cô
gái khác. Mà người con gái ấy đã nhiều lần muốn anh phải rời bỏ Thi Thi.
Nhìn lên bầu trời, lúc này bầu trời đã sắp tối, những rặng mây bao phủ cả bầu trời. Chắc trời sắp mưa rồi.
'' Thiếu gia trời hình như chuẩn bị mưa, nghe nói hôm nay có bão đổ bộ vào, chúng ta mau về thôi'' Tài xế gọi anh
'' Được rồi''
Trước khi bước vào trong xe, anh ko kiềm chế đc quay đầu lại nhìn nơi mình
vừa nhìn thấy Hàn Băng, ko có bất cứ ai. Bước vào trong xe, kêu tài xế
chạy xe, anh ko biết rằng ánh mắt mình khi nhìn về hướng đó có chờ mong, sau đó là thất vọng, đau khổ.
Bước vào nhà, ko thấy Thi Thi đâu. Bỗng nhìn thấy bà quản gia anh liền hỏi:
'' Thi Thi đâu rồi? ''
'' Dạ tiểu thư hiện tại đang ở trên phòng''
''Thưa thiếu gia... ''
'' Có việc gì bà nói đi''
''... Dạ thôi ko có gì đâu. Tôi chỉ muốn hỏi rằng cậu muốn ăn tối món gì để tôi chuẩn bị''
Lãnh Hoàng cười: '' Ko quan trọng, bà nấu món gì tôi cũng ăn được''
'' Vâng ''
Nhìn bóng dáng Lãnh Hoàng đi lên lầu, bà thở dài. Cậu ấy là một người tài
năng, nhưng lại ko ko vs tiểu thư nha. Cậu ấy ko biết rằng tiểu thư nhà
bà ko đáng yêu, nhu nhược như mỗi lần cậu ở bên cạnh. Chỉ cần ko có vẫn
ấy bên cạnh một lát, cô chủ cũng sẽ thay đổi tính tình của mình. Trở
thành một người đanh đá, ko tài nào nói nổi. Chỉ cần mở mồm nói một câu
là sẽ bị chửi rủa, mắng chiếc. Từ nhỉ đã vậy, ko tài nào chịu nổi. Nếu
ko phải vì nợ gia đình này, thì bà đã xin nghỉ từ lâu rồi. Thở dài đi
vào bếp
____________Ta là dải phân cách đáng yêu_______
Lãnh Hoàng đi lên phòng tính đi tìm Thi Thi hỏi han cô một chút. Chưa kịp gõ cửa đã nghe thấy một tiếng cười như qủy phát ra, nghe như là giọng Thi
Thi vậy. Nhưng Thi Thi làm gì cười như vậy. Khẽ mở một lỗ nhỏ trên cánh
cửa, anh lắng tai nghe
'' Haha cư nhiên là con gái của mẹ là giỏi nhất rồi. Ko ai có thể giành đc thứ gì mà Lưu Thi Thi này có. À mà mẹ
còn nhớ con nhỏ Phạm Hàn Băng nhà nghèo kia ko? Thật ra nó cũng ko nghèo đâu nha. Nó là chủ tịch của công ty đá quý Phạm thị đó nha. Nhưng mà
cuối cùng thì sao, công ty sau một tuần đang đứng top 10 thế giới tự
nhiên biến mất ko một chút lý do. Mẹ có biết gì ko, nó đã dùng công ty
của mình, bán tất cả cổ phần để giúp cho Hoàng nhưng lại bị con cướp hết công. Haha vui thật. Mà con nhỉ đó con thật ghét nó, con nhà quê mà
xinh đẹp như thiên kim tiểu thư vậy. Thật đáng ghét, nên con đã hại con
bé đó. Con nhỏ đáng thương đo dám yêu Hoàng nên con đã tìm mọi cách hạ
thấp nó trước mặt anh ta. Nó còn chưa kịp đụng vào con thì con đã tem
ngã rồi. Con nhỏ đó tưởng mình đẹp thì ai cũng sẽ yêu nó chắc. Mà con bé đó rất thông minh nha, nó cho người theo dõi con rồi chụp lại hình con
đi với đám người khác a. Nếu ko phải vì anh ta ko thể thỏa mãn nhu cầu
của con thù con đâu phải việc làm vậy. Anh ta còn ko biết rằng con cho
anh ta đeo sừng.''
'' Nhưng hiện tại thì tôi biết rồi, cô tính sao đây hả Lưu tiểu thư?''
Lưu Thi Thi đang nói điện thoại thì một giọng nói lãnh khốc vang lên. Cô
hoảng sợ đánh rơi cả điện thoại. Quay lại thấy Lãnh Hoàng đang đứng ngay cửa. Anh dần tiến về phía cô.
'' Anh về rồi sao?''
Đứng trước mặt cô, bên ngoài trời đã mưa to, sấm sét nổ vang trời. Anh bình tĩnh đứng trước mặt cô ta.
Cười lạnh một cái
'' Bốp''
Một tiếng vang to trong căn phòng, Lưu Thi Thi đầu đập mạnh vào tường rồi ngất lịm đi.
Cầm điện thoại bấm một dãy số '' Tiêu Lâm, cậu tới đây mang Lưu Thi Thi ra
khỏi nhà của tôi nhanh lên. Mang cô ta về Huyết bang''
Nói xong tắt điện thoại, anh bước nhanh ra khỏi phòng
Ngay trong hôm đó Lưu gia sập đổ, vợ chồng Lưu gia biến mất ko một tí thông
tin. Tập đoàn Lưu gia nhanh chóngsụp đổ. Còn về Lưu Thi Thi hiện tay
cô ta đang trong một căn phòng hôi hám. Tiếng rên ái muội lan khắp căn
phòng. Cô ta hiện tai đang làm tình với 10 người đàn ông. Một lúc sau ko còn lấy một tiếng kêu, đám người trong phòng đều đã uống thuốc kích dục cực mạnh, ko còn trong trắng sẽ chết trong cơn hoan ái.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chúng Ta Có Quen Biết Nhau Sao
Chương 2-3: Ngoại truyện: Sự hối hận muộn màng (P2)
Chương 2-3: Ngoại truyện: Sự hối hận muộn màng (P2)