Cứ như vậy, dưới sự trợ giúp của Tiểu Hoa thì Hạ Đồng tiến bộ từng chút từng chút. Thi giữa kỳ cô còn đang xếp hạng 20 thì cuối kỳ đã nhảy một cái đến hạng 5. Lý Hạo Nam hạng 3, cao hơn cô 2 hạng như Hạ Đồng cũng không có tức giận như trước đây.
“Hoa Hoa à! Ba tớ nói tớ lần này thi tốt nên phải cảm ơn cậu thật tốt đó.” Hạ Đồng nằm lên trên bàn nhìn sổ liên lạc của mình nói.
Tiểu Hoa nhún nhún vai, hỏi: “Cám ơn tớ làm gì? Cậu nếu như không cố gắng thì tớ dù có lại thúc giục thế nào cậu cũng không thể tiến bộ nhanh như vậy à! Bất quá cậu còn có chút sơ ý, cái đề kia rõ ràng biết nhưng lại ra đáp sai rồi. Nếu cậu trả lời đúng thì sẽ kéo hạng 3 của Lý Hạo Nam xuống dưới, tự mình ngồi trên.”
Hạ Đồng cũng cảm động lây nói: “Đúng vậy, đúng vậy, đều do tớ, nếu như thật sự nghiêm túc một chút thì tốt rồi... ai... đáng tiếc!”
Tiểu Hoa cười nhẹ, nguyên nhân bởi vì ở chung một chỗ, còn bằng tuổi cho nên Hạ Đồng xác thật không ít bị người khác so sánh với Lý Hạo Nam. Vì vậy dưỡng thành cô không giây phút nào không có tâm tư nghĩ muốn vượt qua Lý Hạo Nam.
“Giang Tiểu Hoa, nghỉ đông tớ có thể đến học tập chung với các cậu được không?” Lý Hạo Nam đột nhiên nói.
Tiểu Hoa còn chưa có phản ứng lại thì Hạ Đồng vội lắc đầu nói: “Không rảnh, không rảnh, chúng ta không rảnh học với cậu, hơn nữa cậu là một cậu chủ lớn, đi theo phía sau cô gái chúng tớ làm cái gì?”
“Là ai 3 tuổi không nhìn thấy tớ thì khóc lớn? Là ai buổi tối không nên... ưm...” Lý Hạo Nam nói đến một nửa đã bị Hạ Đồng che miệng lại.
Tiểu Hoa nghi ngờ liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, Hạ Đồng vội nịnh nọt nói: “Tiểu Hoa, nhìn dáng vẻ đáng thương của cậu ấy như vậy, ba tớ từ nhỏ để cho tớ chăm sóc cậu ấy, cậu xem có thể mang theo cậu ấy được hay không?”
Tiểu Hoa liếc mắt nhìn Lý Hạo Nam nói: “Thức ăn nhà chúng tớ không được tốt, đều ăn chay.”
“Ha ha...” Hạ Đồng cười không kềm chế được.
Lý Hạo Nam cũng bó tay, mình thích ăn thịt nhất định là Hạ Đồng truyền bá đi ra ngoài. Cho là có chút ngượng ngùng nói: “Cái đó... tớ tự chuẩn bị thức ăn được không?”
Tiểu Hoa nhún nhún vai, suy nghĩ đến tiểu Hổ suốt ngày ở chung một chỗ với mình có chút không thỏa đáng. Bây giờ có anh trai đến, nói vậy sẽ thật cao hứng đây! Vì thế nói: “Được đó, chỉ cần hai người có thể bảo đảm không quấy rầy việc học tập của tớ thì tớ không sao cả.”
* * *
Ngày họp phụ huynh, ba Giang và ba Hạ ngồi chung một chỗ, ba Hạ lại nói ra ý cảm ơn ba Giang…. Ba Hạ là kỹ sư trong xưởng coi như là người chức vụ cao, cho nên ba Giang tự nhiên là biết ông.
“Tôi không có giúp đỡ cái gì, đều là công sức của đứa nhỏ tự mình bỏ ra. Hạ Đồng nhà anh rất hiểu chuyện, còn giúp nhà chúng tôi quét sân, chăm sóc con trai nhỏ của tôi nữa. Thật là một đứa trẻ tốt, cũng là do anh dạy dỗ tốt.” Ba Giang khiêm tốn một hồi rồi khen ngợi Hạ Đồng.
Ba Hạ cười nói: “Hạ Đồng nhà tôi thế nào tôi đã biết, đến đó làm cho tính tình nó yên tĩnh lại, cậu xem hiện tại về nhà nó còn giúp mẹ nó làm việc nhà. Thành tích học tập cũng tăng lên rồi, còn chữ tôi nhìn nó viết cũng đẹp hơn nhiều. Những thứ này đều là công lao của Tiểu Hoa nhà cậu đấy! Tôi và mẹ nó mỗi ngày đều vội vàng đi làm vẫn không có thời gian chăm sóc con gái. Bây giờ Tiểu Hoa không chỉ có tự mình học tập tốt còn theo giúp Hạ Đồng, là một đứa nhỏ thông minh lại hiểu chuyện đó!”
Ba Giang có chút tự hào, mặc dù con gái nhà mình trải qua chuyện đặc biệt nhưng không có ai không thích người khác khen ngợi con của mình, ngoài miệng lại nói: “Anh quá khen!” Đột nhiên ba Giang bật cười nói với ba Hạ: “Chúng ta cũng đừng khen ngợi lẫn nhau nữa!”
Ba Hạ cũng cười gật đầu một cái.
“Anh Hạ, người này chính là ba của Giang Tiểu Hoa phải không?” Ba của Lý Hạo Nam xếp ngồi sau vỗ bả vai ba Hạ nói.
Ba Hạ gật đầu một cái nói: “Chính là cậu ấy.”
“Ai... một học kỳ này Hạ Đồng nhà anh cũng không tới nhà của em tìm thằng nhóc nhà em đó, làm cho thằng nhóc nhà em không được vui. Hai đứa nhỏ là lớn lên cùng nhau, Hạ Đồng cũng giống như là con gái ruột của em vậy, bây giờ đứa nhỏ trưởng thành cũng có bạn của mình. Thằng nhóc nhà em lại nói, muốn nghỉ đông đến học tập cùng Hạ Đồng và Giang Tiểu Hoa. Thầy Giang, anh cũng đừng để ý nha!” Ba Lý Hạo Nam có chút sảng khoái nói.
Ba Giang vội nói không ngại, không ngại...
Sổ liên lạc vừa phát xuống 3 người ba đều là rất hài lòng. Tiểu Hoa xếp hạng nhất cả lớp, Lý Hạo Nam xếp hạng 3 cả lớp, năm trước xếp hạng 7. Hạ Đồng xếp hạng 5 cả lớp, năm trước xếp ở mức trung bình là hạng 10.
Cô Trần trước cường điệu khen ngợi vài tên, cũng phát ra giấy khen và phần thưởng. Phần thưởng cho hạng thứ nhất là một hộp bút máy Hero, coi như tương đối tốt. Ba Giang không biết nhưng biết tặng cái hộp này hẳn là không tệ. Lý Hạo Nam là máy tính bỏ túi. Hạ Đồng cũng bởi vì năm trước hạng 10 nên được một cái máy tính bỏ túi chất lượng kém một chút và thưởng một hộp bút máy vì tiến bộ.
* * *
Về đến nhà, Hạ Đồng bởi vì lần đầu tiên nhận được giấy khen và phần thưởng nên vui vẻ đến điên. Ba Hạ nói lúc mình ở trên lớp họp thì được người khác khen ngợi rất nhiều. Mẹ Hạ có chút hối hận, mình vì sao lại đẩy cho ba đứa nhỏ đi họp chứ? Lại trừng mắt nhìn Hạ Đồng một cái, đứa nhỏ này mình đi họp cho nó nhiều lần rồi mà cũng không thấy nó cho mình mặt mũi. Bây giờ ba nó mới đi một lần thì...
“Tiểu Hoa, Tiểu Hoa... ba tớ câu rất nhiều cá, mẹ tớ cũng không biết làm nên tớ mang hết lại cho cậu nè!” Lúc chạng vạng, Hạ Đồng chỉ huy Lý Hạo Nam mang theo một bao cá lớn đến cửa nhà Tiểu Hoa thì kêu to.
Khóe miệng của Tiểu Hoa giật giật, vừa thấy thì biết không ít, lớn nhỏ cũng rất nhiều nhưng tại sao không thể lấy nước nuôi cho tốt, không nên... Bây giờ thì tốt rồi, toàn bộ đã chết.... Tiểu Hoa ngại dơ sân nên trực tiếp để cho Lý Hạo Nam đứng ở cửa, kêu Hạ Đồng và tiểu Hổ cầm hai cái chậu, còn mình cầm kéo và dao nhỏ, mấy người cùng nhau chạy đến vòi nước công cộng trong thôn. Dọc theo đường đi 4 đứa nhỏ và một bao cá lớn dẫn đến sự chú ý của mọi người. Tiểu Hoa chỉ có thể không ngừng chào hỏi chú thím bác trai bác gái chung quanh nhưng cũng không dám chia, dù sao có nhiều hơn nữa cũng không thể chia!
Đến bên cạnh vòi nước, Tiểu Hoa lanh lợi lựa ra cá nhỏ lớn cỡ bàn tay, làm sạch cạo vẫy... Lập tức xử lý xong cá nhỏ, nhìn mấy con cá lớn kia đại khái có hơn 7 – 8 con. Tiểu Hoa làm xong một con cá lớn nhất để cho tiểu Hổ mang đưa cho thầy. Sau đó làm sạch hết cá, có chỉ huy mấy người này về nhà.
“Lý Hạo Nam bào tỏi, Hạ Đồng rửa hành gọt gừng... Tiểu Hổ nhìn là được rồi, chị làm cá kho cho em ăn!” Vừa về nhà thì Tiểu Hoa phân công việc cho mọi người, còn mình thì nhẹ nhàng ướp một lớp muối quanh thân cá.
Dầu nóng rồi thả cá... Tiểu Hoa phải làm 3 nồi mới kho hết những con cá nhỏ này. Cô vừa quay đầu nhìn lại thì một nồi đã ăn gần xong, đây là cũng ăn cơm xong rồi sao? Cô cầm cái đĩa chia cá cho Hạ Đồng và Lý Hạo Nam mỗi một nhà một đĩa mang về, cũng hẹn xong ngày mai cho bọn họ đến uống canh cá, ăn cá... sau đó đưa bọn họ rời đi.
* * *
Hôm sau, Tiểu Hoa hâm canh cá xong chia một chút cho hàng xóm. Sau đó lại lấy một con làm thành cá xào cải thìa, xào khoai tây sợi và cải trắng chua cay. Nấu xong thì kêu Hạ Đồng và Lý Hạo Nam ăn một bữa thật ngon, lúc đi thì lại đóng gói canh cá cho bọn họ mang về.
Kết quả Tiểu Hoa làm cá giống như rất được người 2 nhà Hạ - Lý hoan nghênh, đương nhiên ba Giang cũng rất thích. Trải qua hôm họp phụ huynh bồi dưỡng tình cảm thì quan hệ hiện tại của 3 người ba đã rất tốt, vì thế ba Giang cũng bị hai người bọn họ kéo chạy đi câu cá vài lần.
Vừa mới bắt đầu Tiểu Hoa còn thay đổi nhiều cách làm cá cho mọi người ăn, thậm chí còn mời người 2 nhà Hạ - Lý đến nhà mình ăn một bữa tiệc toàn cá. Nhưng sau khi Tiểu Hoa đi nghe thầy giảng y lý thì thầy hỏi Tiểu Hoa về sau có thể không cần đưa cá cho nhà ông nữa hay không ... làm cho Tiểu Hoa ngẩn người ra; nói thật ra mình cũng lười làm lười ăn, chẳng qua là nhìn thấy ba Giang rất vui vẻ cho nên cô cũng vẫn dung túng.
Quay đầu lại sau khi hỏi qua tiểu Hổ thì Tiểu Hoa lần đầu tiên tỏ vẻ bất mãn với hành vi câu cá của bọn họ. Kết quả mọi người làm theo chính là chỉ câu cá vừa, bắt được con quá nhỏ thì phải phóng sinh, lớn giữ lại tặng cho người khác. Một lần ba Lý câu được một con rùa lớn, suy nghĩ không có người biết làm lại đưa tới cho Tiểu Hoa.
“Con này tốt đó! Đại bổ à, về sau mọi người câu nhiều một chút...” Tiểu Hoa cầm con rùa nói.
Ba Giang nhìn 4 chân con rùa rút hết vào mai nói với con gái: “Con này ăn tốt, con cũng biết làm hả?”
Tiểu Hoa nhìn nghiên cứu một hồi nói: “Biết biết biết! Kho tàu, hấp, nấu canh, mọi người muốn ăn kiểu nào?”
“Tuyệt ! Con bé này thật sự là tuyệt, cái gì cũng biết, chú đi cắt chút thịt ăn chung ở nhà mọi người nha!” Ba Lý vừa nghe thì vội vàng cười nói.
Ba Hạ nhìn ông cũng nói: “Ăn nhiều món như vậy cũng phải cống hiến một chút nhỏ. Con gái, đi với ba mua đồ uống đi, chú Giang của con không thể uống rượu được thì ba uống nước ngọt vậy!” Ba Hạ kể từ khi biết được bệnh tình của ba Giang thì đối với chị em Tiểu Hoa hiểu chuyện lại càng thêm thương tiếc, hận không thể mang về tự mình nuôi. Cũng theo tâm tư của Tiểu Hoa, thường tìm việc giải trí cùng với ba Giang.
Ba Giang cũng không có ngăn cản, không để cho bọn họ mang đến chút gì thì bọn họ cũng thật là ngượng ngùng đến ăn. Lại để cho Lý Hạo Nam đi gọi mẹ Hạ và mẹ Lý, còn Tiểu Hoa bắt đầu sắp xếp.
Lúc mẹ Hạ, mẹ Lý đến thì cũng không có đi tay không, một người mang trái cây, một người mang gạo, dầu. Tiểu Hoa cũng đều nhận lấy, suy nghĩ nhất định là Hạ Đồng nhìn thấy nhà mình sắp hết gạo và dầu cho nên về nhà nói. Mặc dù có chút ngượng ngùng nhưng mẹ Hạ cũng không thích từ chối cho nên nhận đồ của hai mẹ mang đến trong lòng Tiểu Hoa tràn đầy cảm xúc.
Có hai mẹ giúp một tay cho nên một bàn đồ ăn rất nhanh thì chuẩn bị xong. Tiểu Hổ nghe theo đi mời thầy của Tiểu Hoa là ông Triệu và bà Triệu đến, hai ông bà vốn không muốn đến nhưng bị tiểu Hổ quấn quýt mè nheo nên không có cách nào cũng phải tới. Bà Triệu cám ơn cho ba Giang bằng cách làm áo bông, giày vải bông cho Tiểu Hoa và tiểu Hổ. Tiểu Hoa còn thay ngay tại chỗ, còn cười nói rất ấm áp rất thoải mái, làm cho bà Triệu vui mừng đến cười híp mắt thành một sợi chỉ.
“Hoa Hoa, giày vải bông kia thật sự mang rất thoải mái hả? Rất khó coi!” Hạ Đồng thừa dịp người khác không chú ý lặng lẽ ghé vào bên tai Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa gật đầu một cái nói: “Mang giày mua bên ngoài thì tớ sẽ bị lạnh đông chân lại, còn mang giày này sẽ không bị, hơn nữa còn siêu cấp thoải mái, cảm giác giống như chân đi trên cây bông vậy đó.”
Hạ Đồng nghe xong mãnh mẽ yêu cầu Tiểu Hoa cởi giày, rồi vội vàng mang vào chân mình đi thử: “Thật sự rất ấm áp đó!” Đi được hai bước Hạ Đồng kêu lên: “Mẹ, con cũng muốn!”
Mẹ Hạ không nói gì vì mình cũng không biết làm, có chút khó xử nhìn con gái khiển trách: “Hạ Đồng, đừng rộn chuyện!”
“Bà làm cho cháu, hiện tại giày da, giày bông vải gì cũng không có thoải mái như chúng ta tự mình làm giày vải lõm xuống, đừng nhìn thấy khó coi nhưng là không lạnh nha! Cháu gái, bà làm cho cháu.” Bà Triệu cười nói.
“Sao lại không biết xấu hổ chứ, đứa nhỏ này bình thường đã gây cho mọi người thêm không ít phiền toái, lần trước chú còn cho nó thêm cái bồn thuốc tắm, chỗ nào có thể để cho hai người lại thêm tiêu pha phung phí như thế chứ?” Mẹ Hạ vội vàng ngăn cản, bà từ trước tới nay không thích chiếm tiện nghi của người khác. Nếu như không phải thấy nhà Tiểu Hoa đối xử tốt với Hạ Đồng thì bà cũng sẽ không thường đến quấy rầy như vậy.
Bà Triệu không thèm để ý nói: “Có cái gì mà phiền toái chứ, thím với chú cháu bình thường cũng không có chuyện gì, con thì ở cách khá xa, cháu trai cũng không thường gặp. Bây giờ có bệnh viện lớn như vậy, chú của cháu cũng không có bận rộn như trước kia, hai ông bà già chúng ta ở nhà vốn là chuyện rất nhàm chán, còn làm phiền mấy đứa nhỏ này không có việc gì thì đi theo giúp người già chúng ta. Bọn họ đó, cứ giống như chái trai cháu gái ruột của thím vậy.”
Nói xong lại cười khẽ kéo tay Hạ Đồng nói: “Tiểu Hoa nói hai gò má của mình đỏ như trứng khó coi, nên muốn thầy nó nghĩ biện pháp giúp nó, còn nói muốn dược liệu làm cho da vừa trắng vừa đẹp, một cái là cho, hai cái cũng là cho. Hạ Đồng của chúng ta cũng là cô gái xinh đẹp, chính là trang điểm kém hơn Tiểu Hoa một chút. Đứa nhỏ lại hiểu chuyện, không có việc gì thì quét sân cho thím nữa!”
“Chị Đồng cũng có quét sân cho nhà chúng cháu nữa.” Tiểu Hổ ở một bên cũng nói.
Hạ Đồng đắc ý nhìn mẹ mình, đầu ngẩng cao cao rất là kiêu ngạo.
“Nhưng mà anh Hạo Nam nói chị Đồng chỉ biết quét rác, cho nên không làm được những việc khác!” Tiểu Hổ còn nói.
“Lý Hạo Nam, cậu chính là tên khốn kiếp, không có việc sao lại đi phá hoại danh dự của bản cô nương. Hôm nay không đánh cậu thì tớ sẽ không mang họ Hạ!” Hạ Đồng vừa nghe thì không để ý tới cởi giày ra trả lại cho Tiểu Hoa mà bỏ chạy đuổi theo Lý Hạo Nam. Hai người bắt đầu một đuổi một chạy, điên khùng ầm ĩ khắp sân.
Ai biết lúc này tiểu Hổ đột nhiên lại nói thêm một câu: “Chị nói quả nhiên không có sai, quan hệ của chị Đồng và anh Hạo Nam thật tốt! Nhưng mà chị Đồng không mang họ Hạ thì muốn mang họ gì chứ?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc
Chương 14: Cuộc sống hạnh phúc không buồn không lo
Chương 14: Cuộc sống hạnh phúc không buồn không lo