Editor: demcodon
Có người thương con mình Tiểu Hoa đương nhiên rất vui mừng, nhưng mà con bị người nuông chiều Tiểu Hoa lại cảm thấy mình hẳn là ngăn cản. Con tuyệt đối không thể nuông chiều, may mà Cao Giang Cảnh cũng rất đồng ý với quan niệm của Tiểu Hoa. Cho nên bây giờ người khác dùng sức nuông chiều con thì Tiểu Hoa và Cao Giang Cảnh dùng sức đả kích bọn nó, chẳng qua là mức độ Tiểu Hoa đả kích không quá lớn, Cao Giang Cảnh chỉ là một con cọp giấy. Anh cảm thấy mình tương đối bận rộn không có nhiều thời gian ở bên bọn nhỏ cho nên có chút khoan dung.
Kể từ khi có con Tiểu Hoa cảm thấy cuộc sống của mình đã hoàn toàn bị hai tên quỷ nhỏ trói buộc gắt gao, hơn nữa bây giờ ở chung với mình dường như đều là bác gái và chị lớn. Điều này làm chuyện cười rất là buồn rầu, đặc biệt là chuyện Lý Hạo Nam và Hạ Đồng sắp tổ chức hôn lễ. Tiểu Hoa lật tủ quần áo nhưng phát hiện mình đã nhiều năm không có mua váy và giày cao gót, còn có đồ trang điểm, trong tủ quần áo đều là quần áo thoải mái.
Tiểu Hoa nhìn hai tên nhóc nhỏ sôi nổi lắc đầu một cái, có được tất có mất nhỉ? Ít nhất mình không có cảm thấy không thỏa đáng! Bất quá xác thật cũng nên ra ngoài mua thêm một ít quần áo.
Thừa dịp mẹ chồng nhìn thấy Tiểu Hoa có vẻ bận rộn nên chủ động yêu cầu mang cháu đi chơi với ba chồng. Tiểu Hoa vội vàng tìm bạn bè cùng mình đi dạo phố.
Tiểu Hoa tìm Lưu Dao cùng đi dạo phố với mình. Bây giờ Lưu Dao đã hoàn toàn nhìn không ra cô sinh viên ngây ngô lúc mới học đại học, hoàn toàn biến thành hình tượng người đẹp của thành phố, giọng nói cũng là tiếng phổ thông rất tiêu chuẩn, không có giọng nói quê hương "tôi đây tới", "tôi đi".
"Giang Hiểu Hoa? Chậc chậc... sao cậu lại mặc đồ phong kiến như vậy? Hiện tại cô gái 20 tuổi cũng không còn cả ngày mặc đồ thể thao như thế đâu." Lưu Dao vừa thấy Tiểu Hoa lắc đầu hỏi.
Tiểu Hoa thở dài liếc nhìn cô bạn một cái, không tiếng tức giận nói: "Tớ không phải là kết hôn rồi sinh con hay sao?"
Lưu Dao nhìn từ trên xuống dưới mấy lần rồi mở miệng nói: "Vậy cũng có dáng vẻ của mẹ người ta chứ? Cậu có dáng người tốt như vậy, lại nói cho dù cậu không muốn làm mẹ người ta thì tốt xấu cũng giống phụ nữ chứ? Tóc? Một sợi thun tùy tiện buộc lên, thất bại! Gương mặt? Dáng dấp không tệ nhưng mà hoàn toàn không có chăm sóc, lãng phí! Quần áo? Thoạt nhìn giống như học sinh cấp 3 mặc, nhìn không ra bất kỳ đường cong gì, giả vờ ngây thơ! Giầy?..."
Tiểu Hoa vội ngăn cản lôi kéo Lưu Dao nói: "Được rồi, được rồi, đừng nói nữa! Tớ không phải tính thay đổi mới đến tìm cậu ư? Đừng nói nữa, chúng ta xuất phát đi! Xong rồi tớ mời cậu ngon một bữa!"
Lúc Tiểu Hoa lật tủ quần áo của mình thì phát hiện vấn đề này cho nên cũng thừa nhận mình đã mấy năm có chút sơ sót với hình tượng nên vốn là tính thay đổi một chút. Nhưng mà nghe được bị người phê bình như vậy Tiểu Hoa vẫn là cảm thấy hơi đỏ mặt. Nhớ lúc trước đến trường đại học thì mình còn nói cho người khác biết: ‘không có con gái xấu, chỉ có con gái lười’. Bây giờ lại...
Lưu Dao đi dạo suốt một ngày với Tiểu Hoa mới tính là vừa lòng với dáng vẻ của Tiểu Hoa hiện tai: trên mặt trang điểm nhẹ nhàng tươi mát tự nhiên, một mái tóc dài xõa tới thắt lưng, cắt tóc mái trở lại hình dạng rồi chăm sóc một hồi. Vốn là rất mềm mại thẳng tắp cho nên không cần lại xử lý thêm, hoặc xõa hoặc cột lên thoạt nhìn cũng không tệ. Trên người mặc một cái đầm kết hợp với một đôi giày không phải rất cao. Lưu Dao cười nói: "Cậu nhìn xem mình ăn mặc bây giờ một chút đi, rõ ràng là tốt hơn nhiều phải không?"
Tiểu Hoa vừa cầm một đôi bông tai mang lên trên lỗ tai vừa nói: "Vậy còn phải nói ư? Nếu không chẳng phải uổng phí một đống tiền này sao?"
"Vẫn là chồng cậu tốt, vừa thoáng vừa thu nhập cũng không tệ. Cậu đó, về sau đừng nữa lãng phí tấm lòng của chồng cậu nữa!" Lưu Dao chọc trán Tiểu Hoa nói.
Tiểu Hoa gật đầu một cái nói: "Đúng vậy! Không vì cái gì khác, vì suy nghĩ đến thể diện của hai con sau này đến trường tớ cũng phải chăm sóc cho mình đẹp một chút!"
"Miệng đều là con, chồng cậu đâu?" Lưu Dao hỏi.
Tiểu Hoa nghiêng đầu suy tư một hồi nói: "Ảnh? Phỏng đoán ở trong mắt ảnh tớ có mặc thế nào cũng đều là một dáng vẻ thôi!"
"Cậu cứ khoe khoang đi! Dùng sức mà khoe khoang!" Lưu Dao nhịn không được nói, Cao Giang Cảnh đối với Giang Hiểu Hoa thế nào mấy năm nay mọi người đều có thể nhìn thấy, quả thật không phản đối.
Hai người một đường vừa nói vừa cười đi vào một nhà hàng. Lúc vừa mới tiến vào bàn thì đột nhiên có người đàn ông đến chào hỏi Lưu Dao. Người tới dáng vẻ khoảng 30 tuổi, mang mắt kính, cao hơn 1 mét 8, nhìn như thuộc gia đình nhà văn chương.
"Đây là một anh hàng xóm gần nhà ba tớ, tên là Đường Triết. Đây là Giang Hiểu Hoa bạn chung phòng đại học với em, hai người làm quen một chút đi!" Lưu Dao chào hỏi với hắn xong thì giới thiệu lẫn nhau một hồi.
Người đàn ông ở đây Tiểu Hoa tự nhiên không cần mời khách. Lúc ăn cơm Tiểu Hoa vốn là rất ngại ngùng, nhưng mà biết được Đường Triết còn là tiến sỹ vừa mới tốt nghiệp ngành Vậy lý Địa cầu, bây giờ còn đang muốn làm nghiên cứu động đất. Tiểu Hoa cũng cảm thấy rất hứng thú, thuận tiện hỏi rất nhiều vấn đề chuyên nghiệp.
"Hiểu Hoa, sao cậu lại cảm thấy hứng thú với những vấn đề khô khan như vậy?" Lưu Dao nhìn bọn họ càng tán gẫu càng hợp nhau thì cười hỏi.
Tiểu Hoa lấy lại tinh thần nói: "Không phải là vừa vặn tiểu thuyết của tớ có miêu tả một trận động đất. Vì thế tớ có tham khảo một chút, cho nên hiểu biết một ít da lông. Bây giờ có một vị chuyên gia đứng trước mặt tớ như vậy, tớ tự nhiên muốn cố vấn kỹ một chút chứ sao?"
Bởi vì nói về đề tài mấy người càng nói rất hợp nhau, trải qua xâm nhập vào cuộc nói chuyện với nhau Tiểu Hoa biết được Đường Triết là vì động đất vùng núi mà mồ côi. Lúc hắn 2 tuổi thì động đất vùng núi đoạt đi sinh mạng của ba mẹ hắn. Sau đó hắn được ông ngoại mang về vùng Đông Bắc nuôi nấng, từ nhỏ nghe được đều là mọi người thương hại. Cho nên hắn vẫn còn có một nguyện vọng, hắn muốn biết về động đất từ đó có dự phòng hiệu quả, làm cho ít người giống như hắn... Tiểu Hoa sau khi biết rất là thông cảm. Nếu là có người có thể dự đoán trước động đất xảy ra ở tỉnh Vấn Xuyên, như vậy có bao nhiêu người sẽ bởi vì vậy được cứu trợ chứ?
Bất quá Tiểu Hoa cũng biết thân phận của mình. Vì tránh cho phiền toái không cần thiết nên lúc nói chuyện với Đường Triết nói chuyện vẫn là đưa ra chiếc nhẫn kết hôn trên tay. Cơm ăn vừa xong hai bên trao đổi số điện thoại. Sau khi Tiểu Hoa trở về quân đội quyết định phải suy nghĩ kỹ một chút vấn đề này.
* * *
Cao Giang Cảnh về nhà nhìn thấy dáng vẻ vợ ăn mặc tỉ mỉ rất là kinh ngạc vì xinh đẹp. Bất quá đối với quần áo Tiểu Hoa mua vẫn là soi mói một hồi, cuối cùng ra kết luận ở quân đội Tiểu Hoa vẫn là giữ vững dáng vẻ lúc trước là được. Về nhà họ Cao có thể mặc thích hợp một chút, chẳng qua là lộ, khêu gợi, quá mức bó sát người tốt nhất cũng không cần mặc.
Tiểu Hoa vừa thấy quần áo của mình dường như bị Cao Giang Cảnh ghét bỏ. Sau khi rửa tay rửa mặt xong hai tay khoát lên trên vai Cao Giang Cảnh, mặt đối mặt với anh làm nũng nói: "Ông xã, anh lại chọn tới chọn lui, em vốn là không có quần áo mặc, tất cả đều mua mới đó." Sau đó nhìn thấy Cao Giang Cảnh có chút lúng túng, Tiểu Hoa nhón mũi chân hôn lên môi của anh, vừa hôn vừa nói: "Em có chừng mực, anh không cần lo lắng!"
Cao Giang Cảnh nhìn vợ nhỏ nhà mình chủ động dâng hiến nụ hôn thì cúi đầu một tay đỡ eo của cô, một tay đỡ đầu cô thì thầm: "Bà xã, em thật đẹp!"
Không có phụ nữ nào không thích chồng mình khích lệ và say mê mình. Vì vậy Tiểu Hoa thêm say mê vào trong nụ hôn của cả hai, trong chốc lát hai người đã lăn lên trên giường.
Triền miên qua đi, Tiểu Hoa nằm ở trong lòng Cao Giang Cảnh hỏi: "Ông xã, anh nói hai con có nhớ chúng ta không?"
Cao Giang Cảnh một tay ôm Tiểu Hoa, một tay cầm cây quạt giúp Tiểu Hoa đuổi muỗi, lơ đãng nói: "Vừa rồi mẹ gọi điện thoại mẹ nói hai đứa đang chơi ở bên ngoài."
"Ba nhìn nghiêm túc một chút nghe nói cũng rất lợi hại, em chỉ hy vọng ba trông nom hai tên nhóc kia chặt một chút." Tiểu Hoa có chút cảm khái, con nhà mình quả thật làm cho mình đau đầu mà!
Cao Giang Cảnh có chút bất đắc dĩ nói: "Lúc còn trẻ tuổi thì rất lợi hại, sớm hai năm cũng được. Nhưng mà kể từ lần trước mẹ bị bệnh một trận, từ sau đó đến nay giống như cây bông chuyện gì cũng nghe mẹ nói. Cho nên, bà xã à, nguyện vọng của em rất tốt! Khả năng thực hiện cũng không cao! Bất quá ba mẹ vẫn có chừng mực, em cứ yên tâm đi! Lại nói mọi người mặc dù nuông chiều bọn nó nhưng đều có mức độ, em không cần lo lắng."
Tiểu Hoa bĩu môi nói: "Bây giờ miệng em đều là con, mọi người đều nói em giống như bác gái vậy. Họ nói cho mình không có việc gì không có việc gì, nhưng vẫn là không ngừng lo lắng. Anh nói em có phải là biểu hiện trước khi đi vào thời kỳ mãn kinh hay không?"
Cao Giang Cảnh buồn cười bún vào cái trán của cô một cái nói: "Không được nói bậy, em mới mấy tuổi chứ? Lại nói nào có mẹ không quan tâm con chứ? Em quan tâm con như vậy chứng minh em là người mẹ tốt. Anh thích em như vậy."
"Ha ha! Ông xã, em nói cho anh biết chuyện này. Hôm nay em còn gặp soái ca đó, người ta chính là không tin em đã kết hôn, có con." Tiểu Hoa đảo mắt đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cao Giang Cảnh.
Quả nhiên mặt Cao Giang Cảnh cứng đờ, có chút mất tự nhiên hỏi: "Còn nói chuyện phiếm?"
"Ừ! Còn cùng nhau ăn cơm nữa! Người ta nhìn thấy nhẫn trên tay em còn nhắc nhở em ngón áp út không thể tùy tiện mang nhẫn. Em nói đây là nhẫn cưới, hắn còn cảm khái trẻ tuổi như vậy sao đã kết hôn rồi? Ha ha, em lại nói cho hắn biết, con em cũng sinh hai đứa rồi! Hắn nghe xong giật mình hoảng sợ." Tiểu Hoa có chút đắc ý nói ra biểu hiện hôm nay khi Đường Triết biết mình đã kết hôn sinh con. Mặc dù tính toán để cho Đường Triết hỗ trợ nhưng mà có chút chuyện vẫn là trước tiên nói rõ, tránh cho sau này xảy ra hiểu lầm không cần thiết.
Cao Giang Cảnh trừng mắt nhìn Tiểu Hoa nói: "Mới gặp mặt lại cùng nhau ăn cơm, bà xã, cách làm của em không quá thỏa đáng rồi."
"Ha ha!" Tiểu Hoa xoay người nằm sấp rồi chống tay lên vách, nhìn Cao Giang Cảnh nói: "Ghen hả? Em thích nhìn dáng vẻ anh ghen, hắc hắc!"
Đôi mắt của Cao Giang Cảnh tối sầm lại, ôm cô lại nói: "Đây là vấn đề nguyên tắc, về sau kiên quyết không thể tái phạm, biết không?"
"Không được!" Tiểu Hoa nhếch miệng từ chối: "Người ta muốn làm nghiên cứu động đất, gần đây em muốn viết sách rất nhiều điều phải cố vấn hắn, về sau còn phải thường xuyên liên lạc nữa!" Bất quá nhìn thấy Cao Giang Cảnh híp mắt Tiểu Hoa vẫn là thỏa hiệp, lại bỏ thêm câu: "Hắn là bạn của Lưu Dao, em chỉ gọi điện thoại cố vấn thôi."
Cao Giang Cảnh không đợi cô nói xong đã chặn miệng cô lại, nửa ngày mới nói: "Không cho phép gặp mặt!"
"Yes!" Tiểu Hoa đồng ý! Thỉnh thoảng ghen có thể xúc tiến tình cảm vợ chồng, quá mức thì có thể không tốt, mình vẫn là tự mình hiểu lấy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc
Chương 48: Ghen
Chương 48: Ghen