“Đội trưởng, ta có chuyện muốn nói với ngươi”
Mộng Hồng Nhan thanh âm truyền tới.
Hôm nay là ngày diễn ra vòng thi đấu thứ hai của hạng mục song đấu và đơn đấu. Cả đám Vân Chính Thiên từ sáng đã ngồi sẵn ở chờ chiến khu vực. Mộng Hồng Nhan lúc này đột nhiên lên tiếng khiến Vân Chính Thiên không khỏi sửng sốt, bởi vì thanh âm của nàng có vẻ rất nặng nề.
“Ta đang nghe đây, Hồng Nhan ngươi cứ nói”
Mộng Hồng Nhan trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Vân Chính Thiên, nàng tính cách trước giờ bộc trực thẳng thắn, có gì nói đó nhưng hiện tại lại e dè một cách kỳ lạ, Vân Chính Thiên cảm giác có chuyện chẳng lành.
“Chính Thiên, ta không muốn thi đấu nữa”
Mộng Hồng Nhan nhẹ nhàng từng chữ rơi xuống. Vân Chính Thiên ngồi sát bên nên nghe rõ mồn một từng lời nàng nói, hắn trong lòng vô cùng bất ngờ, nhất thời không biết nói gì, chỉ ngước lên nhìn nàng một thoáng, thấy trong đôi mắt đẹp đẽ kia là sự cố chấp kiên định.
Nàng đăng ký thi đấu chỉ có hai hạng mục, đơn đấu hôm qua đã bị loại cho nên cái mà nàng vừa nói không muốn thi đấu nữa chính là Song đấu hạng mục hiện đang ghép cặp với Vân Chính Thiên. Mà nàng không thi đấu nữa đồng nghĩa tiểu tổ này phải giải tán, Vân Chính Thiên cũng vì vậy mà mất đi tư cách tiếp tục tham gia.
Mộng Hồng Nhan hôm qua trằn trọc suy nghĩ suốt một đêm, có nên vì bản thân ích kỷ mà vô tình ảnh hưởng đến Vân Chính Thiên hay không, dù sao đây cũng là nam nhân nàng có cảm tình nhất, là người giúp đỡ nàng tinh lọc võ hồn và hắn cũng đã từng cứu mạng nàng.
Như vậy trả ơn cho hắn bằng cách từ chối tiếp tục thi đấu có quá đáng hay không.
Một đêm không ngủ, trong lòng đã có quyết định, bản thân nàng cũng sẵn sàng đón nhận cơn thịnh nộ của Vân Chính Thiên, cho dù hắn có làm gì nàng cũng cam chịu.
“Mộng Hồng Nhan, ngươi đừng có quá đáng như vậy”
Vân Chính Thiên chưa kịp lên tiếng thì Mã Thiên Hoa gần đó đã không nhịn được la lên, nàng giọng điệu vô cùng tức giận. Trong quá khứ Vân Chính Thiên từng giúp đỡ cho Mộng Hồng Nhan những cái gì, nàng cũng biết rõ. Bây giờ nhìn thấy Mộng Hồng Nhan đối xử với Vân Chính Thiên như vậy, thực không chịu được.
Bất quá Vân Chính Thiên lại giơ tay lên ngăn cản Mã Thiên Hoa nói tiếp.
Hắn đứng thẳng lên nhìn Mộng Hồng Nhan, hỏi
“Ngươi có thể cho ta biết lý do hay không?”
Hắn không có nổi giận?
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Mộng Hồng Nhan, vốn dĩ nàng đang chuẩn bị đón nhận cơn lửa giận của hắn, nhưng Vân Chính Thiên đối với chuyện này chỉ nhẹ nhàng buông ra một câu hỏi.
Mộng Hồng Nhan ngẩng mặt lên nói
“Không giấu gì các ngươi, hôm qua ta đã đáp ứng gia tộc là sẽ trở về với bọn họ, cho nên không thể tiếp tục cùng với các ngươi ở trong quân đoàn nữa”
Vừa nói hết câu, tất cả thành viên đều kinh ngạc nhìn Mộng Hồng Nhan. Nhất là Can Hữu Long lại có vẻ thất thần nói
“Bọn họ tới tìm ngươi?”
Mộng Hồng Nhan lắc đầu nói
“Là ta chủ động tìm bọn họ”
Mộng Hồng Nhan gia tộc vốn tọa lạc tại một tòa thành cách xa Long Thần thành, nơi đó nằm ở cực Nam của Nhân Vực, gọi là Hỏa Thần thành. Mộng gia ở đó có địa vị siêu nhiên, bất quá Mộng Hồng Nhan từ nhỏ không thích bị ràng buộc, sống dưới sự bảo hộ của trưởng bối, cho nên năm sáu tuổi nàng đã lựa chọn rời đi tới Long Thần thành một mình rồi sau đó gia nhập Bàn Long môn.
Từ đó đến nay nàng đều không có trở về nhà lấy một lần, mà người thân của nàng cũng tôn trọng quyết định rời đi của nàng, năm năm qua cũng không có liên lạc.
Tuy nhiên trận thua ngày hôm qua đã cho nàng thoáng ngộ ra nhiều điều, từ trước đến giờ nàng không có mạnh mẽ như vẻ bề ngoài như vậy, thiên phú của nàng không cao như Vân Chính Thiên, ngộ tính lại không bằng Lương Thế Nhân, võ hồn cũng không có mạnh mẽ như Mã Thiên Hoa.
Nàng suy nghĩ rất nhiều cho nên đêm hôm qua đã quyết định liên lạc lại với gia tộc, trở về nhà nàng sẽ được gia tộc bồi dưỡng, thực lực sẽ nhanh chóng tăng lên. Bởi vì nàng biết rằng, bây giờ có cố chấp ở lại cũng sẽ trở thành gánh nặng cho bọn hắn mà thôi.
Sau này trở nên cường đại hơn, nàng sẽ có đủ tự tin cùng thực lực trở về gặp bọn hắn.
Suy nghĩ này của nàng, thoạt nhìn qua có vẻ ích kỷ, vì bản thân mà bỏ rơi mọi người, nhưng thực ra người đau đớn lúc này, không ai khác ngoài Mộng Hồng Nhan.
Mộng Hồng Nhan đem nguyên nhân nói ra một lần, Vân Chính Thiên chăm chú lắng nghe từ đầu đến cuối. Khi nàng dừng lại, thanh âm có chút nghẹn ngào. Hắn không do dự tiến lại gần nàng, đem cả người nàng ôm trọn vào bên trong. Mộng Hồng Nhan gương mặt tỏ vẻ bất ngờ, hai má nóng bừng, bất giác muốn giãy ra nhưng cơ thể bỗng nhiên mềm nhũn, để mặt cho Vân Chính Thiên ôm lấy.
“Ta hiểu rồi ngươi không cần nói nữa. Song đấu hạng mục thành tích cao nhất ta cũng không cần, chỉ hy vọng ngươi sẽ thực hiện được lời ngươi vừa nói, sau này gặp lại sẽ không còn là Mộng Hồng Nhan hay tỏ vẻ cứng rắn nữa, khi mệt mỏi cứ dựa vào mọi người. Chúng ta mãi là gia đình. Được chứ?”
Vân Chính Thiên thanh âm nhẹ nhàng rót vào một bên tai của nàng. Mộng Hồng Nhan không nhịn được mà khóc nấc lên, úp mặt vào trong người hắn mà khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống như vơi đi nỗi niềm trong lòng nàng.
Mộng Hồng Nhan theo Vân Chính Thiên gia nhập quân đoàn thời gian không ngắn, những ngày này cũng là những ngày áp lực nhất của nàng. Vì để không bị đồng bọn bỏ xa, nàng đã cố gắng hơn rất nhiều, áp lực không để đâu cho hết, cũng không biết thổ lộ với ai, nàng bề ngoài chỉ đang tỏ vẻ mạnh mẽ, bên trong vẫn là một cô bé yếu đuối a.
Bây giờ nàng bỗng nhớ nhà, nhớ phụ mẫu cho nên đã có quyết định như hôm nay.
Mộng Hồng Nhan lựa chọn, không nghi ngờ gì là một lựa chọn rất đúng đắn. Thiên phú của nàng không phải không cao, nhưng so với Vân Chính Thiên bọn hắn vẫn có chênh lệch, áp lực mà bọn hắn mang lại không phải lúc nào cũng tốt. Để cho nàng trở về thực ra sẽ tốt hơn rất nhiều.
Mộng Hồng Nhan rời đi khiến cho mọi người vô cùng tiếc nuối, nhưng vì tốt cho nàng, cũng không có ai cản lại. Từ bây giờ Hoàng Thập Nhất bọn họ chỉ còn lại năm người.
Đại hội thi đấu tiếp tục, Vân Chính Thiên cũng hướng lên thống lĩnh thông báo từ bỏ tư cách tham gia song đấu. Liễu Trấn Sơn nghe qua cũng hơi kinh ngạc những cũng không có hỏi lý do. Hoàng Thập Nhất hiện tại tham gia thi đấu chỉ còn vỏn vẹn chỉ còn đơn đấu và tam đấu. Liễu Trấn Sơn cũng có nhắc nhở, nếu như lại từ bỏ tư cách thi đấu hạng mục khác, sẽ bị kỷ luật.
Vân Chính Thiên hai mắt trầm xuống, gật đầu đáp ứng.
Đến giữa trưa đến lượt tam đấu hạng mục diễn ra. Đối thủ của Vân Chính Thiên tiểu tổ lại chính là một chi tiểu tổ của Hoàng Tam đội, trong đó lại có Hoàng Tam đội đội trưởng, người sở hữu võ hồn Ảnh Hổ đã chiến thắng Can Hữu Long hôm qua.
“A Long, hôm qua chiến đâu với hắn ngươi thấy thế nào?”
Lương Thế Nhân đột nhiên hỏi.
Can Hữu Long nhớ lại một chút sau đó bắt đầu trả lời
“Ta chỉ nhớ một điều là hắn tốc độ cực nhanh, ta thua một phần vì không thể theo kịp tốc độ của hắn, thứ hai là tu vi của ta và hắn chênh lệch quá lớn”
Ảnh Hổ chính là một võ hồn thuộc mẫn công hệ, am hiểu nhất chính là tốc độ cùng kỹ năng chiến đầu linh hoạt và độ chính xác cao. Can Hữu Long hôm qua đối mặt với người này chưa tới mười phút liền bị đánh bại.
Đội trưởng của Hoàng Tam tên là Viễn Dương Thuần, hắn năm nay hai mươi tuổi, thiên phú cùng tu vi không tệ, hiện tại đã tiếp cận bình cảnh Hồn Tông. Chỉ cần một chút nữa thôi liền có tư cách nếm thử đột phá.
Đồng đội của hắn là một nam và một nữ binh sĩ. Bọn họ dao động hồn lực cũng tương đối cường hãn, đều là Hồn Tôn cấp bậc.
Như vậy đây chính là tiểu tổ có thực lực mạnh nhất trong những đối thủ mà Vân Chính Thiên từng đối mặt, ba tên Hồn Tôn, trong đó có một tên tiếp cận Hồn Tông. So với Vân Chính Thiên tiểu tổ chỉ có hai Hồn Tôn và một Đại Hồn Sư, chênh lệch rất đáng kể.
Hai tiểu tổ đối mặt với nhau trên võ đài, Viễn Dương Thuần nhìn Can Hữu Long một cách sâu sắc, cứ như muốn nuốt trọn hắn vậy. Hôm qua dễ dàng đánh bại Can Hữu Long làm lòng tin của Viễn Dương Thuần tăng lên đáng kể.
“Hoàng Thập Nhất, Vân Chính Thiên”
“Lương Thế Nhân”
“Can Hữu Long”
“Hoàng Tam, Viễn Dương Thuần”
“Bạch Từ Linh”
“Hoàng Tôn Vọng”
Ngắn ngọn phương thức báo danh, cả hai đội đều trong tư thế sẵn sàng giao chiến.
Vân Chính Thiên tiểu tổ vẫn thủy chung sử dụng đội hình tam giác ngược, còn Viễn Dương Thuần bên kia cả ba người sánh vai đứng ngang hàng với nhau.
“Ba, hai, một, bắt đầu”
Thanh âm bắt đầu vừa vang lên, Vân Chính Thiên ba người lập tức làm động tác thủ thế, đối phương tu vi cao hơn hẳn, trong lúc chưa nắm bắt rõ năng lực tuyệt đối không nên gấp công.
Vân Chính Thiên đầu tiên sử dụng vẫn là thanh Hắc Kiếm quen thuộc, Hắc Kiếm xuất hiện làm Viễn Dương Thuần không tự chủ hít sâu một hơi mạnh. Vân Chính Thiên cùng với thanh kiếm này để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bọn hắn.
Lương Thế Nhân cũng rất nhanh phóng thích Lôi Ảnh Quang Minh Kích, nắm chặt trường kích trên tay, vô số đạo lôi quang dần dần ngưng tụ. Bên cạnh Can Hữu Long vẩy rồng cũng xuất hiện kèm theo tiếng long ngâm trầm thấp, bất quá trong tiếng ngâm này có một chút yếu ớt dấu hiệu. Đó là do đối thủ trước mặt Can Hữu Long hôm nay chính là người hôm qua đánh bại hắn.
Đối diện bọn hắn, Viễn Dương Thuần ba người cũng bắt đầu hành động.
Bản thân Viễn Dương Thuần lóe lên một cái, cơ thể lập tức có lông vàng mọc ra, một đôi hổ trảo theo đó xuất hiện, trầm thấp tiếng hổ gầm vang vọng mà ra. Ở bên cạnh hắn, Bạch Từ Linh bàn tay khẽ nhấc lên, một cây quạt màu lam xuất hiện nơ tay nàng, ngay sau đó không khí dường như lạnh đi một chút.
Nữ binh sĩ này, không ngờ lại là băng nguyên tố người sở hữu. Võ hồn của nàng chính là Băng Phiến, một loại khí võ hồn có lực công kích cùng khống chế mạnh mẽ. Cuối cùng nam binh sĩ tên Hoàng Tôn Vọng kia, võ hồn của hắn gần như tương tự với Viễn Dương Thuần, đồng dạng là thú hệ võ hồn, chỉ có điều thể trạng của hắn nhỏ hơn, đồng thời một lớp lông đen tuyền bao phủ cơ thể người hắn.
Hắc Báo võ hồn, lại là mẫn công hệ võ hồn.
Vân Chính Thiên thấy vậy con ngươi cũng khẽ co rút lên. Đội hình này của Hoàng Tam đích xác khủng bố. Hai tên mẫn công hệ, một tên khống chế hệ. Tất cả đều là ba hoàn Hồn Tôn, phiền toái lớn a.
................
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục
Chương 85: Từ biệt Mộng Hồng Nhan
Chương 85: Từ biệt Mộng Hồng Nhan