"Hỏa Viêm Kình Thiên Trụ."
Mộng Cảnh Chân trầm thấp thanh âm vang lên, tức thì một đoàn hỏa diễm quang trụ ngưng tụ tại vị trí hạch tâm hoa văn vòng sáng bên dưới Vân Chính Thiên, trong nháy mắt hướng lên phía trên phát động công kích.
Vân Chính Thiên thân thể đang ở trên không, liền không thể tránh thoát được, hỏa diễm bộc phát nuốt chửng hắn vào bên trong.
"Hắc hắc." Mộng Cảnh Chân một tay che mắt ngửa mặt cười.
Hỏa Viêm Kình Thiên Trụ, là đệ tam hồn hoàn của Mộng Cảnh Chân, uy lực cực kỳ mạnh mẽ. Năm xưa hắn từng dùng một đòn này nướng chín một đầu năm ngàn năm hồn thú thành tro bụi.
Mộng Cảnh Chân kỳ thực là một người cực kỳ háo thắng, lại ưa thích khinh thường người khác. Cũng vì vậy mà Mộng Hồng Nhan đối với vị huynh trưởng này cũng không mấy hảo cảm cho lắm.
"A Thiên không sao chứ." Mộng Hồng Nhan mang theo vài phần lo lắng, mở miệng nói.
Can Hữu Long vừa đánh bay một đoàn Hỏa Cầu của nàng, bực tức đáp:
"Ngươi còn thời gian lo lắng cho lão đại sao."
"Ngươi..." Mộng Hồng Nhan nhất thời cứng họng, lại đem một đoàn Hỏa Cầu không lồ đánh Can Hữu Long chật vật văng ra xa.
"U oa, nàng làm sao mạnh như vậy, Thiên Long Hộ Thể muốn chịu không nổi rồi."
Can Hữu Long nghiến răng nói, trên người hắn hắc quang thập phần ảm đạm, thể lực tiêu hao không ít.
Hắn Thiên Long hắc vẩy bị hỏa diễm của nàng thiêu đốt đến ngu người, cho dù Long tộc thể trạng của hắn vốn không yếu, nhưng cứ tiếp tục như vậy không phải là cách tốt.
"Hít." Can Hữu Long hít sâu một ngụm dương khí, chân phải giẫm mạnh xuống đất, tức thì một cỗ chấn động lực xới tung mặt võ đài, thẳng tới Mộng Hồng Nhan bên kia.
"A." Mộng Hồng Nhan hai tay đang điều khiển Thất Thải Quyền Trượng, đột nhiên trong đầu có một tia đau đớn xuất hiện, ảnh hưởng đến khả năng chưởng khống công kích của nàng.
Thiên Long Hám Địa, ngoài khả năng tạo ra xung lực chấn động, còn trực tiếp công kích vào tinh thần đối thủ. Mộng Hồng Nhan mặc dù là Hồn Vương cấp bậc, nhưng tinh thần lực của nàng không thể so với Can Hữu Long mạnh hơn chút nào.
Thiên Long Hám Địa trực tiếp làm nàng đau đớn, khiến Thất Thải Quyền Trượng đang tỏa ra hỏa sắc hào quang lập tức ảm đạm theo.
"Lão đại." Can Hữu Long gầm vang một tiếng.
Đột nhiên, Vân Chính Thiên vốn đang bị Hỏa Viêm Kình Thiên Trụ của Mộng Cảnh Chân vây khốn, lập tức phá kén mà ra.
Trên tay hắn Băng Đế Kiếm xuất hiện, nhiệt độ trên diện rộng cấp tốc hạ xuống.
Vốn dĩ hắn không định sử dụng Băng Đế Kiếm quá sớm, nhưng đối mặt với Mộng Cảnh Chân năng lực khống chế mạnh như vậy, nếu không nhanh chóng đem hắn chế ngự, Can Hữu Long bên kia không cầm cự được với Mộng Hồng Nhan lâu nữa.
Mà Hắc Kiếm trong tình huống này, coi như không có tác dụng với cấp bậc cường giả như Mộng Cảnh Chân, rốt cuộc phải đem Băng Đế Kiếm triệu hồi.
Hưu!
Mộng Cảnh Chân lần nữa trông thấy Vân Chính Thiên từ bên trong phá toái hồn kỹ khống chế của hắn mà ra, hai mắt không giấu được sự kinh hãi. Phải biết đệ tam hồn kỹ, Hỏa Viêm Kình Thiên Trụ tương đương cường hãn nhất hồn kỹ khống chế, nhưng như vậy vẫn không đủ đem Vân Chính Thiên giam giữ năm phút đồng hồ.
Ngang trái hơn, khi Vân Chính Thiên bên trong Hỏa Viêm phá toái mà ra, Mộng Cảnh Chân hồn lực vận chuyển trong thể nội như bị bóp nghẹt lại, cảm nhận băng hàn khí tức phủ xuống, Hỏa Tinh Quyền Trượng hào quang không còn sáng lạn như trước.
"Không thể nào." Mộng Cảnh Chân nói.
"Tại sao lại không thể. Người mạnh hơn ngươi, ở trời đất này vốn không ít, để ta cho ngươi biết chân chính thiên tài là như thế nào."
Vân Chính Thiên mỉm cười nói, ngay sau đó hắn Băng Đế Kiếm sau lưng vốn ngưng tụ ra vô tận lam sắc, hướng bên dưới võ đài một kiếm chém ra.
Can Hữu Long đã quá quen thuộc với công kích của lão đại hắn, ngay khi Vân Chính Thiên vừa xông lên trời, hắn lập tức thoát ly vị trí công kích.
Thiên Hạ Băng Cực Vô Song của Vân Chính Thiên, chính là một trong những hồn kỹ quần thể công kích cường đại nhất của Long Thần thành tiểu đội. Nương theo độ tinh thuần Băng thuộc tính tăng lên, phạm vi công kích đã vượt qua trăm mét trái phải.
Huynh muội Mộng gia vừa trông thấy một kích này, gương mặt lập tức ngưng trọng.
Mộng Hồng Nhan đối với hồn kỹ này của hắn cũng tương đối quen thuộc, bất quá bây giờ nàng có cảm giác như thần kỹ giáng xuống, uy lực so với năm xưa mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Thất Thải Quyền Trượng lập tức huyền phù ở trước mặt nàng, Thất Thải Quang Sắc hóa thành một dòng suối bảy máu, đem thân thể nàng bao phủ vào bên trong.
Can Hữu Long ở bên ngoài, nhìn thấy dòng suối bảy màu, hắn có chút kinh ngạc nói:
"Hồng Nhan, nàng lại có tới hai hồn kỹ phòng ngự, thật khác người."
Can Hữu Long kinh ngạc là có lý do, bởi vì hết thảy hồn sư hiện nay, không ai nguyện ý sở hữu nhiều hơn một loại hồn kỹ mang đến khả năng phòng ngự, mà chủ yếu bọn hắn sẽ chủ yếu lựa chọn hồn kỹ có khả năng công kích.
Bất quá loại dòng suối bảy màu này, thật giống như đến từ thiên phú võ hồn của nàng sau khi biến dị mà ra. Vân Chính Thiên ở trên không, cũng cảm thấy có chút nhìn không thấu loại năng lực kỳ lạ này.
Mộng Cảnh Chân so với muội muội của hắn thì lúng túng hơn một chút, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn chứng kiến đại hồn kỹ băng hệ của Vân Chính Thiên. Vốn dĩ vài giây trước, hắn còn nghĩ Vân Chính Thiên chỉ đơn thuần sở hữu võ hồn Hắc Kiếm, vậy mà không những liên tiếp đem hai hồn kỹ khống chế của hắn phá toái, mà trong nháy mắt lại bộc phát cường hãn băng hệ hồn kỹ như vậy, làm hắn nội tâm cao ngạo không khỏi dâng lên một tia hoảng sợ.
Hỏa Tinh Quyền Trượng của hắn biến ra trước mặt, đệ nhất cùng đệ nhị hồn hoàn lóe lên, tức thì một con Hỏa Viêm Cự Mãng lại ngưng tụ. Nhưng lần này nó không có công kích về phía Vân Chính Thiên, mà lại đem thân thể của hắn bao phủ lại.
Mộng Cảnh Chân đối với công kích này của Vân Chính Thiên, tất nhiên hoảng sợ mà tập trung phòng thủ. Ngay cả khi đạt tới thực lực Hồn Vương, hắn cũng không dám chân chính ngạnh kháng.
Băng Đế Kiếm, Thiên Hạ Băng Cực Vô Song.
"ẦM."
Một đạo băng tuyết cự sơn từ trên cao rơi xuống, đem Mộng gia huynh muội thân thể nhấn chìm vào bên trong vô tận băng tuyết. Loại năng lực tiếp cận cực hạn tầng thứ như vậy, Can Hữu Long cách đó khá xa cũng không khỏi tỏ vẻ hoảng sợ.
"NGANG."
Thất Thải Quang Trụ từ bên trong đống băng tuyết đột nhiên xuyên thẳng lên trời, ngay từ vị trí lỗ thủng đó, Mộng Hồng Nhan lăng không mà lên, xung quanh nàng được bao bọc Thất thải Quang Sắc. Xem ra một kích của Vân Chính Thiên vừa nãy không mảy may ảnh hưởng nàng lấy một chút.
"Quả nhiên không làm gì được nàng." Vân Chính Thiên trong lòng tán thưởng, hắn thân thể lập tức đáp xuống bên cạnh Can Hữu Long.
"Lão đại, hồn kỹ của nàng rốt cuộc như thế nào, làm sao đối mặt với Thiên Hạ Băng Cực Vô Song vẫn không chút hề hấn."
Can Hữu Long thất kinh nói.
Vân Chính Thiên hai mắt trầm xuống, lộ rõ vẻ suy tư nói:
"Theo ta đoán, loại năng lực này tương tự với lĩnh vực, chứ không phải là hồn kỹ đơn thuần. Xem ra võ hồn của nàng sau khi biến dị, đạt tới một cấp số tương đương không tầm thường."
Can Hữu Long nghe vậy, trong lòng thoáng run rẩy. Võ hồn xuất hiện lĩnh vực, tuyệt đối là kinh hỷ nhất sự tình tồn tại.
Lĩnh vực trong hồn sư giới phân chia thành hai loại. Một là lĩnh vực thiên phú, xuất hiện do hồn sư đối với võ hồn của bản thân am hiểu tới một mức độ nhất định phẩm chất càng cao, lĩnh vực sinh ra cũng đồng dạng như vậy.
Loại thứ hai, chính là lĩnh vực tự nghĩ ra. Loại này chỉ cần tập trung nghiên cứu tu luyện liền có thể sở hữu, nhưng so với lĩnh vực thiên phú, một trời một vực.
Mộng Hồng Nhan trên người xuất hiện, rõ ràng là lĩnh vực thiên ph. Vì vậy hứng chịu một kích kinh khủng của Vân Chính Thiên, bản thân tình huống vẫn vô cùng tốt, chỉ thấy nàng sắc mặt không còn thoải mái như lúc đầu mà thôi, ngoài ra không bị một chút tổn thương nào.
Bất quá, Mộng Cảnh Chân lại không tốt được như vậy, dưới uy lực một kích của Vân Chính Thiên, trực tiếp đem hắn đả thương.
Hiện tại Vân Chính Thiên có cảm giác, Mộng Cảnh Chân chỉ là tấm bình phong đội trưởng a. Chân chính mạnh nhất vẫn là Mộng Thiên Hoa nàng.
"Khụ."
Ho khan ra một ngụm máu tươi, Mộng Cảnh Chân gương mặt tái nhợt, hắn thân thể bị một mảng băng vụ bám vào. Tức giận nhìn về phía Vân Chính Thiên, bàn tay siết lại liền băng vụ kia đốt thành bọt nước, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Khốn kiếp."
Mộng Cảnh Chân thẹn quá hóa giận, sau lưng hắn Hỏa Tinh Quyền Trường đại phát hỏa quang, thẳng đến hai người Vân Chính Thiên bên kia mà công kích.
Can Hữu Long thấy vậy, Long Trảo trực tiếp đưa lên, một trảo như muốn xé rách không gian đem Hỏa Tinh Quyền Trượng của Mộng Cảnh Chân cản lại.
"KHANH."
"Tôm tép, cút cho ta." Mộng Cảnh Chân tức giận gầm lên, tức thì Hỏa Viêm Cự Mãng lần nữa xuất hiện, há miệng rắn cắn tới Can Hữu Long.
Mà Can Hữu Long hai mắt lúc này lóe lên một tia hắc quang, thân thể giống như hóa thành một khối sáng bóng vẩy đen, dưới công kích của Mộng Cảnh Chân hoàn toàn không có ý định tránh né.
Vân Chính Thiên thấy Can Hữu Long không hoảng sợ, bình tĩnh đại triển thần uy, trong lòng mỉm cười, sau đó thân thể điểm nhẹ, trực tiếp xuất hiện trước mặt Mộng Hồng Nhan.
"A Thiên, đã lâu không gặp."
Mộng Hồng Nhan thản nhiên nói, sau đó Thất Thải Quyền Trượng sáng lên liên hồi, đem thất thải quang sắc bao phủ nàng tróc ra, hóa thành vô số mũi tên, bắn tới Vân Chính Thiên thân thể.
"Ta thật dúng đắn vì năm đó để ngươi rời đội trở về với gia tộc a. Thực lực ngươi như vậy, đủ để uy hiếp đến bước tiến của chúng ta."
Vân Chính Thiên thản nhiên nói, đối với nàng không có một chút trách móc, càng có vài phần hưng phấn.
Hình ảnh Vạn Tiễn Thất Thải trong mắt hắn cấp tốc phóng lớn, Vân Chính Thiên trên tay Băng Đế Kiếm khẽ huy động. Tức thì vô tận băng tuyết theo kiếm của hắn mà nhảy múa.
Cảnh tượng không thể kinh diễm hơn xuất hiện trong thiên địa. Vân Chính Thiên hành động, giống như đang tại một không gian tràn đầy băng tuyết, hắn nhẹ nhàng thi triển tinh diệu kiếm pháp, mặc kệ mọi thứ đang diễn ra xung quanh.
Thật lộng lẫy, thật xinh đẹp, dễ dàng lay động lòng người.
Vân Chính Thiên tóc trắng tung bay trong gió, bàn tay uyển chuyển đưa kiếm qua lại. Tất cả đều đọng lại trong mắt của Mộng Hồng Nhan hình ảnh một tên nam thần, bất quá, nàng thoáng lắc đầu mấy cái ổn định lại tinh thần, trong mắt liền dâng lên một trận sục sôi hỏa diễm:
"Ngươi rất mạnh, nhưng trận này, chúng ta không thể thua được."
Mộng Hồng Nhan quát lớn, Vạn Tiễn Thất Thải càng tỏa ra hào quang mãnh liệt, che kín bầu trời bắn xuống Vân Chính Thiên.
Vù Vù!
Mộng Hồng Nhan ánh mắt vô cùng kiên quyết. Dường như toàn bộ nguồn sống của nàng, bỗng chốc hóa thành kết quả của trận đấu này.
Nàng từ nhỏ, cùng thiên phú của mình đã trở thành đối tượng được bồi dưỡng trọng yếu của gia tộc. Nhưng vì nàng vốn dĩ không thích cuộc sống tu luyện nhàm chán, cho nên đã phụ lại ủy thác của mọi người, dứt áo rời khỏi gia tộc, đi tới một mảnh xa lạ thành phố.
Tại Bàn Long môn, nàng thoải mái sinh hoạt, sống một cuộc sống bình thường, tu luyện có chừng mực. Nhưng từ khi hắn xuất hiện trong cuộc đời của nàng, sự yên tĩnh đó nhanh chóng bị khuấy động.
Nhìn hắn cùng bạn bè từng bước trưởng thành lên, nàng trong lòng có một chút ủy khuất, rốt cuộc suy nghĩ mấy đêm đã quyết định trở về gia tộc. Cam tâm tình nguyện hạ mình nhận lỗi với trưởng bối, để một lần nữa lại có thể dựa vào tài nguyên của gia tộc mà tăng lên tự thân lực lượng.
Mộng Hồng Nhan tính cách mạnh mẽ, so với Mã Thiên Hoa thì hơn không kém. Vì vậy trước tình địch quá mạnh như Mã Thiên Hoa, nàng không còn cách nào khác ngoài việc truy cầu sức mạnh.
Để khi nàng gặp lại hắn, có thể đường đường chính chính mà theo đuổi hắn.
Trận thi đấu này, nàng nhất định phải thắng. Một phần vì đã nhận ủy thác kỳ vọng từ gia tộc, một phần vì muốn chứng minh với hắn rằng, nàng không còn là một thiếu nữ yếu đuối năm nào cần đến sự bảo hộ của hắn.
Vân Chính Thiên hội không biết tâm tình phức tạp của Mộng Hồng Nhan, hắn chỉ nhận thấy sự quyết tâm mãnh liệt trong mắt nàng, vì vậy không do dự mà đem toàn lực ra ứng phó, cũng coi như là tôn trọng người bằng hữu cũ.
Ngay khi khoảng cách với Vạn Tiễn Thất Thải còn không đầy năm mươi mét, Vân Chính Thiên thân thể bắt đầu có sự biến hóa. Đệ tứ hồn hoàn sáng lên, một đạo Phượng Hoàng hư ảnh sau lưng hắn bắn thẳng lên trời. Bốn cánh giang rộng, mãnh liệt khí tức viễn cổ tràn ngập trong thiên địa.
Chân Phượng Thiên Mệnh tăng phúc, Vân Chính Thiên hồn lực nháy mắt khôi phục lại đỉnh phong trạng thái, tinh thần hải một lần nữa tràn đầy.
Băng Đế Kiếm vào lúc này đột nhiên biến mất, một cỗ nóng rực khí tức lập tức tràn ra, Hỏa Phượng Kiếm ngưng hình, sau đó không do dự chém vào khoảng không trước mặt.
Bàng bạc hỏa diễm ngưng tụ thành một đầu Hỏa Phượng Hoàng, thẳng đến ma trận Vạn Tiễn Thất Thải ở trên không trung.
Hỏa Phượng Hoàng không chút do dự chấn nát hơn một nữa ma trận, tựa như như sói lạc đàn dê, đem thế công của Mộng Hồng Nhan hung hăng chặn lại.
..............
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục
Chương 187: Thất Thải Lĩnh Vực
Chương 187: Thất Thải Lĩnh Vực