Nương theo bản thân cảm giác quen thuộc đối với hắc ám thuộc tính, Vân Chính Thiên nắm trên tay Thiên Tru Thần Kiếm chậm rãi xâm nhập vào sâu bên trong Tà Ma Hạt Giống khu vực gieo trồng.
Bốn phía xung quanh, không khí tràn ngập hắc khí lượn lờ che khuất tầm mắt, cảnh vật mờ mờ ảo ảo, hư hư thực thực không rõ ràng. Nếu không phải tinh thần lực đạt tới Linh Vực cảnh trình độ, Vân Chính Thiên còn tưởng mình lạc vào mộng cảnh a.
Tiến vào càng sâu bên trong, dĩ vãng vị trí tiếng đánh nhau thanh âm truyền lại càng nhỏ dần, cho đến khi hoàn toàn biến mất, hắn phản phất tiến vào một cái thế giới hoàn toàn khác.
Một cái tăm tối thế giới, bóng đêm trải dài vô tận, cảm xúc khái niệm không hền tồn tại, chỉ còn loại một tia oán niệm, ý chí sinh tồn cùng mong muốn loại bỏ.
Thế nhưng màn đêm tối này không phải thứ làm Vân Chính Thiên lo lắng nhất.
Kể từ khi tiến vào sâu bên trong, hắn đã ý thức được loại hắc khí tồn tại trong không khí kia bắt đầu bị cơ thể hắn hấp dẫn. Loại này tình trạng giống như một đám u linh lâu ngày không thấy sinh mệnh sống mà tiến tới hân hoan.
Quỉ dị như vậy sự tình, Vân Chính Thiên vẫn là lần đầu gặp phải. Hắn khẽ đem Thiên Tru Thần Kiếm vung vẫy xung quanh, những hắc khí kia lập tức bị đánh tan đi, nhưng rất nhanh sau đó lại ngưng tụ như cũ.
Vân Chính Thiên không khỏi lo lắng, những thứ hắc khí này tuy không mang đến lực sát thương, thế nhưng để bọn chúng bám vào người quá lâu rất có thể sẽ sinh ra cái gì đó ảnh hưởng xấu.
Rất nhanh, thực tế đã chứng minh suy đoán của hắn là chính xác. Vân Chính Thiên đi thêm được một đoạn, cơ thể bắt đầu lạnh, bởi vì thân nhiệt rơi xuống mà lạnh.
Hắn bị lạnh? Chuyện này vốn là không có khả năng xảy ra đấy!
Vân Chính Thiên bản thân sở hữu cực hạn chi băng, trừ phi nhiệt độ rơi xuống độ không tuyệt đối, hắn làm có thể cảm thấy lạnh được.
Trong mắt tràn ngập kinh sợ chi sắc, chuyện này rõ ràng cùng đám hắc khí bám trên người có liên quan. Bất quá hắn thực sự không biết làm sao để xua đuổi được những thứ bám dai như đỉa này.
“A.” Đột nhiên Vân Chính Thiên không nhịn được mà reo lên, tức thì hắn trong mắt khẽ phun ra một đạo kim quang.
Tại trong bóng tối sâu thẳm, đột nhiên có một vị trí được thắp sáng lên. Lại gần nhìn cho rõ, thì vị trí đó là nằm ngay giữa ngực của Vân Chính Thiên, hơi chếch về bên trái một tí.
Đúng là vị trí trái tim của hắn!
Như được khai thông đầu óc, Vân Chính Thiên tự trách bản thân lại quên đi mấu chốt quan trọng của vấn đề.
Hắc ám sợ nhất là cái gì, đó chính là quang minh.
Vân Chính Thiên có sở hữu quang minh chi lực? Tất nhiên là có, mà hơn nữa hắn còn có thần thánh lực lượng. Cụ thể là kim sắc vòng xoáy nơi trái tim kia.
Bên trong thể nội của hắn, kim sắc vòng xoáy được Vân Chính Thiên lấy tinh thần lực dẫn động, nó cấp tốc xoay tròn, tốc độ mỗi lúc một nhanh. Rốt cuộc từng đoàn kim sắc chất lỏng cũng xuất hiện.
Kim sắc chất lỏng này trước tiên đem Vân Chính Thiên trái tim phủ lên một lớp kim tuyến, khiến cho nó tại trong bóng tối phát ra kim quang. Sau đó nương theo Dịch Cân Kinh lộ tuyến vận chuyển, kim sắc chất lỏng bắt đầu chảy vào kinh mạch, đi tới tứ chi bách hải khắp nơi trong cơ thể.
Nếu như lúc này có người đứng ở gần đó nhìn, sẽ có thể trông thấy Vân Chính Thiên từng sợi kinh mạch ẩn dưới lớp da bắt đầu phát sáng. Cả người hắn tựa như có kim sắc đồ văn lạc trên, mà những thứ đồ văn này đi đến đâu, hắc khí bám trên cơ thể hắn không nhịn mà tán loạn bay đi đến đó.
Thân nhiệt dần dần trở lại bình thường, một cỗ không thể diễn tả hết bằng lời cảm giác ấm áp lan truyền khắp cơ thể.
Vân Chính Thiên trong miệng thở ra một ngụm trọc khí, tay lại nắm chặt Thiên Tru Thần Kiếm, vững vàng đi tới.
Kim sắc vòng xoáy nơi trái tim kích phát ra một loại tương đương thần thánh lực lượng đem hắc khí kia hoàn toàn áp chế đi, những cái này khí tức không thể đối với Vân Chính Thiên tiếp tục tạo thành cái gì uy hiếp nữa.
Lấy Thiên Tru Thần Kiếm cảm ứng chỗ phát ra ba động hắc ám nguyên tố nhất, Vân Chính Thiên thẳng một đường xông lên.
“Tìm thấy.”
Cẩn thận di chuyển thêm năm phút, hắn rốt cuộc cũng tìm ra chỗ phát ra ba động nguyên tố mãnh liệt nhất. Đó là vị trí một cây đại cổ thụ.
Đại cổ thụ chiều cao vượt khỏi tầm mắt của hắn, bởi vì không gian xung quanh tối đen như mực, cộng thêm thảm thực vật, cây cối dày đặc làm hắn không thể phán đoán chuẩn xác cho được.
Bất quá từ thân cây cổ thụ truyền ra chính là vô tận hắc ám chi khí. Vân Chính Thiên mới xác nhận cái này cổ thụ chính là từ Tà Ma Hạt Giống gieo trồng mà lớn lên.
Cái này, chính là Hắc Ám Cổ Thụ.
Vân Chính Thiên vạn lần không có nghĩ tới, Tà Ma Hạt Giống tiêu tốn ngàn năm uẩn dưỡng mới có thể hình thành trên Hắc Ám Cổ Thụ. Sau đó tà hồn sư đem nó gieo xuống đất lại mọc lên thêm một cái Hắc Ám Cổ Thụ khác.
Và những thế hệ Hắc Ám Cổ Thụ này có lẽ cũng có khả năng uẩn dưỡng Tà Ma Hạt Giống như vậy. Chẳng trách ngắn ngủi mấy ngàn năm mà hắc ám lãnh thổ mở rộng một cách không thể tưởng tượng nỗi, hiện tại đã muốn lấn sang Nhân Vực.
Vân Chính Thiên sau khi xác nhận mục tiêu chính xác, hắn toàn bộ tinh thần lực đều được sử dụng để khóa chặt Hắc Ám Cổ Thụ, thân thể chớp động đã tiếp cận thân cây chỉ còn hơn ba mét.
Gần như ngay lập tức hắn cảm nhận được có một mùi tanh tưởi tà khí sộc lên tới mũi, kèm theo đó là một chút cảm giác mụ mị không biết từ đâu chạy thẳng vào óc, làm Vân Chính Thiên có phần hoảng hốt kinh sợ.
Tà hồn lực chỗ này giống như có linh tính.
Hắn đột nhiên nhớ lại thời điểm mười vạn năm hồn thú xuất hiện, trên người hắn có hắc khí vần vũ bao quanh, chính thứ đồ vật này đã làm Nhạc Liên Thành lẫn hắn không cách nào phát hiện xung quanh có hồn thú mai phục. Mà phần này năng lực chắc chắn không phải tự thân hồn thú lực lượng.
Nguyên lai tất cả đều có liên quan đến tà hồn lực có linh tính này.
“Khốn kiếp!” Vân Chính Thiên hừ lạnh, trên tay Thiên Tru Thần Kiếm vung ra, chém vào trên thân Hắc Ám Cổ Thụ.
Xào xạc tiếng lá rơi xuống, chỉ thấy thân cây vẫn bình chân như vại, không có dấu hiệu gì đã bị tổn thương, cứng cáp vô cùng.
Vân Chính Thiên cũng không có sốt sắng, hắn trên tay Thiên Tru Thần Kiếm thu lại, sau lưng bốn cánh mở ra, hừng hực hỏa nguyên tố trong nháy mắt bộc phát.
Ngoại phụ hồn cốt, Hỏa Phượng Dực.
Hỏa Phượng Dục xuất hiện lúc, Vân Chính Thiên đệ nhị cùng đệ tứ hồn hoàn hào quang lóe lên. Hỏa Phượng Kiếm cùng Chân Phượng Thiên Mệnh.
Vù, vù ——!
Mặc dù hỏa nguyên tố đối với hắc ám nguyên tố không mang lại năng lực khắc chế quá lớn, bất quá dưới tình huống không thể thôi động được Quang Minh Thánh Kiếm, hắn chỉ thể dốc sức mà thôi.
Cùng một lúc triển khai ngoại phụ hồn cốt cùng Chân Phượng Thiên Mệnh hồn kỹ, Vân Chính Thiên muốn một kiếm này chém nát Hắc Ám Cổ Thụ a.
Dù nó là Hắc Ám Cổ Thụ đi chăng nữa, nó vẫn thuộc phạm trù một cái cây đấy. Mà cây thì chắc chắn phải sợ lửa.
Còn một nguyên nhân khiến cho Vân Chính Thiên không tiếc tiêu hao mà phải dốc hết sức, đó là vì đầu mười vạn năm hồn thú kia.
Vân Chính Thiên ở sát gần bên Hắc Ám Cổ Thụ phát ra mãnh liệt ba động năng lương như vậy, nó không lý gì không cảm nhận được. Có lẽ bây giờ trong lòng nó vô cùng chấn động, điên cuồng tìm cách quay trở về thủ hộ.
Chiến đấu với cấp bậc này hồn thú, Vân Chính Thiên với tu vi hiện giờ của mình là quá mức miễn cưỡng. Cho nên hắn chỉ có thể cấp tốc giải quyết cái này cổ thụ sau đó nhanh chóng lặn đi mà thôi.
Hỏa diễm trường kiếm tỏa ra một loại hỏa diễm hào quang đẹp đẽ, lấp lánh hồng sắc kim tuyến tại trong không trung bay lượn, làm cho thế giới tăm tối nhất thời sáng tỏ lên.
Một đạo thân ảnh trắng muốt từ trong mi tâm hắn lượn ra, nàng sau lưng sáu cánh chụp động, lặng lẽ đứng ở bên cạnh Vân Chính Thiên.
Tiểu Phượng sau khi đạt tới vạn năm cấp bậc, nàng bản thể Tứ dực đã hóa thành Lục dực, điều này làm cho Vân Chính Thiên sở hữu hỏa nguyên tố trực tiếp thăng hoa. Nàng ánh mắt xinh đẹp nhìn hắn, khẽ gật đầu.
Tức thì Vân Chính Thiên trong mắt phun ra một đạo hồng quang. Sau lưng hắn, duy nhất tỏa ra kim ngân lưỡng sắc hào quang, đệ thất hồn hoàn kế tục phát sáng lên.
Thất Diện Kiếm võ hồn chân thân hình thái!
Uy!
Lục thải hào quang nở rộ, trong tíc tắc hóa thành một đạo nam nhân quang ảnh, người này diện mạo cùng Vân Chính Thiên giống nhau như đúc. Lục thải đường vân trường bào nương theo nguyên tố phần tử trong không khí rót vào mà cổ động lên, hắn trên mặt nét tươi cười tự tin phản phất chưa từng mất đi.
Xùy ——!
Vân Chính Thiên khí thế phút chốc tăng mạnh, lúc này tinh thần lực huy động, lục đạo kiếm linh sau lưng bồng bềnh lơ lững, lục thải hào quang vòng tròn từ trong người hắn bắt đầu lan tỏa ra.
Võ hồn chân thân sinh ra thiên phú lĩnh vực, nguyên tố lĩnh vực!
Phốc!
Hắc Ám Cổ Thụ bên kia rơi vào lĩnh vực phạm vi, nguyên bản đen kịt một màu to lớn cổ thụ đã hóa thành hỗn độn chi sắc. Liền sau đó một cảnh tượng kỳ dị xảy ra.
Hắc khí cấu tạo từ tà hồn lực kia quả thực có linh tính, nó dường như cảm nhận được hỗn độn hào quang này mang tới uy hiếp chi lực. Những thứ này khí lưu trực tiếp tập trung lại với nhau, cấp cho Hắc Ám Cổ Thụ kia một tấm màn phòng hộ ở bên ngoài, trực tiếp ngăn cản lại hỗn độn hào quang trên người Vân Chính Thiên bắn tới.
“Vùng vẫy sao?”
Vân Chính Thiên thấy vậy chỉ cười nhạt một tiếng, Hỏa Phượng Kiếm liền chuyển qua nắm ở một tay, tay còn lại vừa nhấc lên, tức thì hắc quang lóe lên, Thiên Tru Thần Kiếm lần nữa xuất hiện.
Nương theo đệ thất hồn hoàn mang đến võ hồn chân thân, Vân Chính Thiên đối với bản thân nắm giữ nguyên tố lực lượng càng hiểu rõ. Hiện tại đa nguyên tố chưởng khống cũng không phải điều có thể làm khó dễ được hắn. Mà cái này Hỏa Phượng Kiếm cùng Thiên Tru Thần Kiếm, không phải hắn đem tinh thần lực phân ra chưởng khống một loại, mà đây là chân chính cùng lúc đem hai loại tiến hành song song sử dụng.
Thiên Tru Thần Kiếm hàn quang lóe lên, cực hạn hắc ám nguyên tố khí tức bộc phát ra, nhất thời tạo thành một cỗ lực lượng có tính dẫn dụ, đem hắc khí tà hồn lực bên kia đưa tới hấp dẫn lôi kéo.
Giờ phút này ý đồ của hắn quá rõ ràng, bản thân nắm giữ cực hạn hắc ám, một khi đem hơi thở hắc ám toàn bộ thả ra ngoài, cho dù là tà hồn lực có linh tính đi chăng nữa cũng bất đắc dĩ bị hắn làm cho chú ý.
Xì xì ——!
Màn phòng hộ cấu thành từ hắc khí tà hồn lực kia rốt cuộc mất đi sự liên kết, bọn chúng không còn giữ được nguyên vẹn trạng thái ban đầu. Sau đó nguyên tố lĩnh vực chớp lấy cơ hội này mà đánh sâu vào, hỗn độn hào quang đem hắc khí đánh cho một trận tan tác.
Ngay vào lúc này, Thiên Tru Thần Kiếm trên tay Vân Chính Thiên đột nhiên tiêu thất, một thanh ám hắc trường kiếm lập tức hiện ra thay thế. Là Thôn Thiên Phệ Ma Kiếm.
Tại thời điểm hắn tế ra quỉ dị bậc nhất trường kiếm này, vô số hắc động sau lưng cũng nhất nhất sinh ra.
Nguyên Tố Tróc Ra hồn kỹ lập tức khởi động.
Phần này tróc ra, chính là hắc ám nguyên tố tồn tại bên trong tà hồn lực!
Hưu, hưu, hưu ——!
Từng đoàn gió lốc màu đen bất chợt nổi lên, sau đó liền bị hắc động sau lưng Vân Chính Thiên một hơi hút sạch sẽ.
Mất đi nguyên tố trung tâm, hắc khí màn phòng hộ đã không còn khả năng cùng Vân Chính Thiên chống lại.
Có thể nói ngay từ đầu, Hắc Ám Cổ Thụ chính là giẫy chết. Tại bên trong nguyên tố lĩnh vực, hắn chính là chúa tể, hết thảy nguyên tố đều phải đối với hắn cuối đầu qui phục. Vân Chính Thiên thản nhiên vận dụng từng cái từng cái năng lực hồn kỹ của mình, không một chút vội vã, nắm chắc từng thời điểm, không hề xuất hiện một tia sai sót.
Đây chính là sự cường đại thật sự của Vân Chính Thiên. Là chân chính nguyên tố chi chúa tể.
Làm xong tất cả công tác chuẩn bị, Vân Chính Thiên trong mắt sát phạt chi khí bắt đầu dâng lên, Hỏa Phượng Kiếm súc lực đã lâu, hậu tích bạc phát.
Thanh này trường kiếm quen thuộc nhất hồn kỹ, Thiên Hỏa Đốt Thương Khung một kiếm chém ra. Dưới sự tăng phúc đến từ Hỏa Phượng Dực và Chân Phượng Thiên Mệnh, hỏa nguyên tố của hắn gọi là nữa bước cực hạn cũng không phải nói quá.
...
Cầu kim đậu, cầu nguyệt phiếu chống đỡ.
Thoải mái chỉnh sửa góp ý cho mình nhé!
Banhbaothit
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục
Chương 466: Hắc ám cổ thụ
Chương 466: Hắc ám cổ thụ