Do nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, tôi chẳng còn hứng thú để học nữa.Tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm chim,chợt thấy tiếng kêu ở phía dưới, hình như là tiếng thầy hiệu trưởng:
""Con chim khôn kiếp, có mù không mà láo toét ị vào đầu ông, hừ...Hôm nay ngày gì mà xui thế không biết""Ổng vừa lẩm bẩm, vừa rút khăn tay mày hồng lau đi phân chim dính trên cái đầu hói sáng bóng.
Tôi khẽ phì cười, cả lớp đang chú ý nghe giảng chợt quay ra nhìn tôi với ánh mắt kì lạ.Họ rủ rỉ tai nhau, lần đầu tiên nhìn thấy tôi cười tươi như vậy, này, tôi không khó tính, lạnh lùng như các người nói đấy chứ.
Mấy nữ sinh nhìn tôi say đắm, thỉnh thoảng có cô còn quay ra nháy mắt,làm duyên, khiến nụ cười của tôi cứng lại trên môi trông thật gượng gạo.Được rồi, với tình cảnh này muốn tôi cười nữa cũng không được.Khẽ ho nhẹ, quay trở lại trạng thái nghiêm túc bình thường thì giáo viên môn tiếng anh nào có tha cho tôi,ông ấy khá khó chịu vì có người không chú ý nghe giảng:
""Cậu kia...Đúng,cậu đó, đứng lên làm bài trên bảng cho tôi""
Tay ổng khẽ gạt mắt kính mạ vàng,dường như rất tự tin với bài tập tiếng anh nâng cao mà ông ấy tìm được trong quyển sách tuyển tập đề thi học sinh giỏi.Dù sao bài dạng này tôi cũng làm qua nhiều rồi,tự tin đứng dậy đọc rõ ràng câu trả lời với phát âm chuẩn không cần chỉnh:
""....Workers and others who seek advancement in their careers attend educational institutions which are open till late in the night. Hundreds of them sit for various examinations every year. The facilities and opportunities that the people in the city have to further their studies and increase their knowledge of human affairs are indeed many. As a result, the people of the city are usually better informed than those of the village, where even a newspaper is sometimes difficult to get.""
Đọc xong tôi quay ra nhìn thầy, thấy ổng đang ngơ ngác giở trang lời giải ra xem có đúng không.Một lúc sau,thầy quay ra hắng giọng, ấp úng kêu tôi ngồi xuống:
""Được rồi, em ngồi xuống đi...Lần sau nhớ chú ý nghe giảng""
Học sinh trong lớp nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ,tôi chẳng thèm quan tâm...Lúc này, Hách Thông Minh quay xuống nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh:
""Uây, siêu thế, tôi tưởng cậu chỉ được cái mã chứ...Mà này, giỏi vậy lần sau nhớ nhắc anh em đấy""
Được Thông Minh khen, tôi hơi phổng mũi,lần đầu tiên tôi tự hào vì mình học giỏi đến vậy, trước đây, dù học có giỏi thế nào chăng nữa, tôi cũng không được mọi người thừa nhận...Nghĩ lại, tôi cười xót xa....
Tan học, vớ lấy cặp dưới ngăn bàn, tay tôi chạm phải tờ giấy gì đó.Lôi ra thì thấy hoá ra là một phong thư, bên ngoài có dán hình trái tim.Cả lớp lúc này đã về hết,chỉ có thông mình đứng ngoài cửa đang í ới gọi tôi về chung,tôi kêu cô nàng về trước, ai dè cô nàng tí tởn về thật. Tôi quay vào mở phong thư ra, trong thư viết:
""Chào cậu,
Mình thích cậu từ lần đầu gặp cậu.Có thể nói đó là định mệnh cho mình gặp cậu chăng...Chắc cậu không biết mình là ai đâu nhỉ, vì ngoài kia có bao người thích cậu mà, mình chỉ là một trong số đó thôi.Chỉ ngắm nhìn cậu hằng ngày thôi cũng khiến mình hạnh phúc rồi,mỗi lần thấy cậu chơi bóng rổ, tim mình cứ thổn thức không yên mà thôi.Dù sao hôm nay viết thư cho cậu, mình đã lấy hết can đảm để nói ra.Thay vì nói những câu sáo rỗng tán tỉnh cậu như người khác, mình chỉ muốn gặp riêng cậu ở sau toà nhà B, gốc cây thứ 6 vào chiều thứ 6 này.Đến lúc đó cậu sẽ biết mình là ai,lúc đó mong cậu sẽ trả lời mình, rằng cậu có đồng ý làm bạn trai mình không? Mình rất mong chờ đó""
~~Moon~~""
Gấp thư lại, cảm xúc tôi lúc này không ổn chút nào? Lần đầu được tỏ tình như vậy, khiến mặt tôi hơi đỏ? Chắc đó là một cô gái rồi, chữ khá đẹp và nắn nót.An à, mày còn trông mong có chàng trai nào đó thích mày trong thân phận này ư?? Tôi cười tự giễu, xách cặp ra về.Thứ 6 ư,vậy là đúng hôm đội bóng chúng thôi tham gia giải đấu với trường Rianna.Cô gái này cũng biết chọn ngày quá chứ,chắc đó chỉ là sự trùng hợp thôi.
Càng sát ngày thi đấu, đội bóng rổ tập luyện càng ác liệt, bởi đối thủ lần này vô cùng khó nhằn.Từ xa đã nghe thấy giọng thét chanh chua của Bùi đội trưởng:
""Cậu kia..chạy thêm vòng nữa...Số 05 tư thế chuyền bóng quá cao, thấp xuống một chút..Đúng, như thế""Những kẻ bị nhắc nhở kia không vì bị quát mắng mà quay ra cười chảy cả nước mắt, những người bên cạnh cũng lăn ra cười:
""Tôi nói này Bùi Lực,giọng của cậu..ừm, không trầm cho lắm, lần sau chớ hét như thế, nghe chua lắm,tôi nói thật đấy""Tôi cố giữ vẻ mặt đồng tình khẽ vô vãi cậu ta, nhưng cũng không nhịn được mà cười phụt ra tiếng.
Tên kia nghe vậy, khuôn mặt đen thui đỏ bừng vì tức giận,cố lấy tông giọng thấp nhất có thể, gằn nhả ra từng chữ:
""VẬY..CÁC..CẬU..LÀM..ƠN..TẬP.. HẲN HOI..CHO TÔI!!!!""Thôi rồi, đội trưởng tức giận, mau chóng xoa dịu kẻo ông ấy điên lên bắt cả đội luyện chế độ địa ngục thì chết.
May mắn, lúc này vị cứu tinh của cả đội chạy đến,Tiêu Mạnh Thành sửa lại gọng kính,đập bóng chạy đến,lôi kéo sự chú ý của Bùi Lực sang hướng khác:
""À, chuyện cậu nhờ tôi...Tôi tìm được người phù hợp làm quản lý của đội bóng rồi, em ấy ở bên kia...""Theo tay hắn chỉ, thấy một cô bé nhỏ nhắn, vô cùng nhỏ nhắn, nhìn như học sinh cấp 2 vậy.Hoá ra là một tiểu loli với mái tóc xoăn nhẹ,hơi vàng,ánh mắt vô cùng tinh ranh nghịch ngợm.Cái gì? Đội bóng thiếu thốn người từ bao giờ mà phải tuyển trẻ con làm thế??
Tiêu Mạnh Thành vẫy cố bé kia, ra ý cô tiến lại đây.Nhóc con nhanh chóng tiến lại,cổ còn đeo chuông, khi chạy phát tiếng ""đinh đang ""nghe rất vui tai.
Từ lúc chạy lại gần, ánh mắt cô bé không kiêng dè mà cứ nhìn tôi chằm chằm, khiến tôi không khỏi nghi hoặc, liệu trên mặt mình dính gì sao?
""Chào các anh, em xin tự giới thiệu..Em tên Bạch Tiểu Nguyệt,sau này sẽ làm quản lý đội bóng rổ trường mình,rất mong được các anh giúp đỡ""Cô bé cười tươi tắn, lộ ra hai chiếc răng nanh trông đáng yêu vô cùng.Mấy bé loli ai mà không thích phải không, trước đây tôi cũng là kẻ cuồng loli đó:3
Thấy cô bé vươn tay ra phía tôi, ra vẻ muốn bắt tay, tôi cũng lịch sự đáp lại,quay ra hỏi Tiêu Mạnh Thành:
""Này, em ấy học cấp 2 à? Mà nghe tên Bạch Tiểu Nguyệt sao thấy quen quen??""Tôi nhíu mày suy nghĩ, hình như tên này nghe qua ở đâu rồi thì phải?
""Em gì mà em,em ấy bằng tuổi cậu đấy, học lớp 10D1.Còn cậu thấy quen cũng phải, ngày nào Bạch Cẩn Minh chẳng lải nhải bên tai đầu độc chúng ta bằng câu chuyện về em gái.Theo tôi thấy, cậu ta hẳn là một tên cuồng em gái""
Lúc này, kẻ đáng thương bị cho ra rìa, không ai thèm quan tâm để ý kia, bỗng nổi dậy đấu tranh:
""Này, mấy người thật quá đáng, định bơ tôi hả? Nên nhớ tôi mới là đội trưởng đội bóng đấy, quyền quyết định là ở tôi, ok?""
""Vậy đội trưởng đồng ý cho em làm quản lý nhé? em đã tìm hiểu rất nhiều về bộ môn này, còn sưu tầm nhiều tài liệu nữa, em rất mong muốn làm việc trong môi trường mình yêu thích""Nói xong, cô bé còn nháy mắt với Bùi Lực, khiến tên kia đỏ mặt trông thực hài hước,đương nhiên tên kia làm sao từ chối được, khẽ ho hắng làm tan sự bối rồi:
""Được, nếu em thích đến vậy.Tất cả nghe rõ đây, từ nay Tiểu Nguyệt sẽ là quản lý của chúng ta, cấm các cậu được bắt nạt em ấy, rõ chưa?""Có vẻ Bùi Lực lần đầu được trải nghiệm cảm giác ra oai trước mặt người đẹp, giọng nói cũng oai hùng hơn cả thường ngày.
""Rõ, thưa cụ tổng...hì hì""
""Được rồi, để chúc mừng chúng ta có quản lý mới, cũng như ăn mừng Kỳ Phong ra viện, tôi tuyên bố chúng ta giải tán sớm, cùng đi đập phá nào...""
""Điiiiiiiiiii....""Cả đám đồng thanh hô to, khoác vai nhau ra ngoài,Bùi Lực cũng khoác vai tôi, nhưng bị tôi đẩy ra một cách phũ phàng:
""Người hôi, cấm động vào tôi""
""Người cậu thơm tôi mới dính vào chứ""Thấy hắn định lao vào bám tôi lần nữa,Đình Hạo Nam bước đến đẩy tay hắn ra, nắm lấy tay tôi,10 ngón tay đan chặt vào nhau, không nói không rằng kéo lên trước,khiến mặt tôi đang cúi xuống chạm vào ngực anh ấy.Bàn tay anh ấy vừa to, lại ấm áp vô cùng,người Hạo Nam cũng có mồ hôi sau một hồi tập luyện, xong tôi lại không thấy ghét, còn thấy hơi thinh thích mùi này nữa.
""Ý, nhìn kìa, hai anh đẹp trai dắt tay nhau, trông tình cảm thế""Một cô gái qua đường nói.
""Mày không biết à, giờ âm X Nam đang là mốt đó.Mày nhìn đi, tao chắc chắn anh thấp hơn kia là ngạo kiều thụ,.Còn anh bên cạnh hẳn là ôn như công...Bla Bla""
""Mẹ ơi, hai anh kia là người yêu của nhau ạ??""Đưa bé ngây thơ hồn nhiên quay ra hỏi mẹ,chỉ thấy mẹ cậu kia không nói gì, kéo đứa trẻ đi.
Đằng sau chỉ nghe tiếng vọng của Bùi Lực:
""Này..hai người đàn ông các cậu, nắm tay nhau trên đường còn ra thể thống gì nữa""
Xung quanh cũng nhiều lời bàn tán xôn xao:
Chỉ thấy Hạo Nam mặc kệ ánh mắt của thành viên trong đội lẫn người đi đường,quay lại nói:
""Tôi thích thế đấy, có làm sao không?""Này,này, anh đừng phát biểu những câu mờ ám gây shock thế chứ.Mặt tôi đỏ như quả táo chín, đầu càng cúi thấp hơn,giờ cho tiền tôi cũng không dám ngẩng lên nữa.....
Cả đội đi một đoạn thì tới quán ăn, Bùi Lực cầm menu đưa cho tôi cùng Tiểu Nguyệt, to mồm nói hôm nay cậu ta đãi.Thì ra muốn lấy le với gái đây mà, đã vậy chị cho chú biết tay, trả thù vụ lúc nãy.Tôi gọi la liệt món, lại gọi thêm két bia và nước ngọt,quyết tiêu diệt sạch khiến cậu ta viêm màng túi luôn cho bõ tức, thỉnh thoảng lại gọi:
""Chủ quán.. Cho thêm...2 đĩa sườn xào,3 đĩa đậu hủ cay...2 gà nướng...Thêm 30 chả xiên,10 chai bia nữa, mực nướng 10 con..Còn gì nữa nhỉ...??""Thấy Bùi Lực đang cầm vạt áo lên cắn cắn, ảnh mắt ra vẻ cún con tội nghiệp, tôi tạm thời tha cho hắn.
""Vậy thôi..cảm ơn""chủ quán ghi xong món, vội vàng chạy vào kêu đầu bếp chuẩn bị.Đến lúc này, Bùi Lực mới thở phào, còn Tiểu Nguyệt thì khúc khích cười.]
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xấu Nữ Thành Hotboy
Chương 9: Giải đấu bóng rổ
Chương 9: Giải đấu bóng rổ