TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cách Tuần Phủ Lừa Thê
Chương 11-2

Nếu hắn biết đấy là thủ đoạn của Hồng Tuyết Bình lợi dụng hắn để đạt được thứ mình muốn từ tay tiểu Lỗ thị thì không biết hắn còn cảm thấy nàng ta xinh đẹp khả ái, hồn nhiên thiện lương nữa hay không?

"Đi đi đi, sao vẫn còn thiếu mấy thứ nhỏ nhặt này sao? Hi nhi, con đưa biểu muội con đến Trâu Bảo Trai chọn mấy thứ đừng để người khác dèm pha, biểu tiểu thư Đinh phủ chúng ta ta sao có thể ngay cả cái trâm chân châu cũng không có chứ." Ha ha, bà cả người đều là cẩm y hoa phục, khí chất làm sao có thể thua các phu nhân xuất thân quan gia chứ.

Tiểu Lỗ thị thích so bì cùng người khác, biết được vài chữ đã tự nhận mình không phải là vợ thương gia, mà là phu nhân nhà quan cả người đầy quý khí, hành xử nhất định phải là khí thế của phu nhân nhà quan, thích nhất là nghe người khác nịnh hót.

Hồng Tuyết Bình nắm được nhược điểm này liền hết sức nâng bà ta thật cao, dù sao nói cũng không mất tiền, tiểu Lỗ thị thích nghe thì nàng sẽ nói hùa vào, nói một hồi tiểu Lỗ thị liền vui vẻ đến mức choáng váng, cảm giác đi đường giống như đang bay.

"Vậy ai sẽ trả tiền?" Tiền tiêu vặt của hắn cũng không còn nhiều lắm, đưa tay muốn xin mẫu thân bạc.

Đinh Lập Hi cũng không thấy hành vi của một nam tử hai mươi tuổi đã thành thân một lần lại vẫn lấy tiền của mẹ ruột là xấu hổ, dù sao thì sớm muộn cũng là của hắn.

Tiểu Lỗ thị vừa nghe, có phần tức giận vì hắn không có tiền đồ. "Lấy từ chỗ của ta, không cần quan tâm, thích cái nào thì lấy cái đó, Bình nhi nhà chúng ta chính là phúc tinh, có phúc lớn, nó vừa đến, lão gia nhà chúng ta liền được thăng quan rồi."

Từ tri huyện chuyển lên làm tri châu, nhảy một bậc, trượng phu thăng quan thì đường tài lộ cũng lên thao, làm thê tử sao có thể không vui chứ, dù sao không ai ghét làm quan lớn.

"Thật rộng lượng, nương chính là bồ tát sống, nhi tử con là thần tài qua cửa, đưa bạc đến tay tiểu biểu muội." Không nghĩ tới nương hắn vẫn luôn keo kiệt lại có thể không chớp mắt mà lấy ra kim nguyên bảo như vậy.

Bà phi một tiếng, "Đi mau đi, đừng ở đây chướng mắt ta, một lúc nữa ta đổi ý, con một đồng cũng không lấy đước đâu."

Trong lòng tiểu Lỗ thị được Hồng Tuyết Bình dỗ ngon dỗ ngọt, càng nhìn càng thấy thuận mắt, cả người đều hướng về phía nàng ta.

Mua vài đồ trang sức thì có là gì? Cũng không phải không mua nổi, thể diện của cháu gái cũng là thể diện của bà, sau này đi ra ngoài, ai dám cười sau lưng rằng bà không phóng khoáng, không đủ khéo, một đứa cháu gái này cũng đủ thắng mười phu nhân nhà quan khác.

"Vậy chúng con đi đây, nương đừng đau lòng nha."

Đinh Lập Hi cầm bạc cùng Hồng Tuyết Bình ra ngoài, bọn họ đi xe ngựa của nhà, không cố kỵ nam nữ bất đồng, bởi vì bọn họ rất vui lòng, biểu ca buổi muội vừa lúc nhìn trộm, ngươi liếc nhìn ta, ta nhìn ngươi một cái nhìn đi nhìn lại, mặt mày đều là ý cười.

Xe ngựa đi khoảng một phút rồi rẽ trái, đi đến tây thành nơi nhộn nhịp nhất, con đường này được gọi là phố hoàng kim, cửa hàng san sát nhau, tất cả đều là các loại hàng hóa tinh xảo, từ tơ lụa Tứ Xuyên đến mỹ phẩm, ngọc thạch mã não đến dược liệu quý hiếm, "Thải nghê phường" là cửa hàng y phục vô cùng nổi tiếng, "Nguyệt quế cư" là hàng rượu thơm nhất,...Ngươi muốn mua gì thì có cái đó.

Xe ngựa dừng trước một cửa hàng màu vàng rực rỡ, bảng hiệu của cửa là thiếp vàng, gỗ tử đàn quý hiếm, phía trên viết "Trân Bảo Trai."

Hai người đi vào, hai mắt Hồng Tuyết Bình lập tức sáng lên, hứng phân chọn đi chọn lại.

"Biểu ca, cái vòng ngọc phù dung khảm tơ vàng này có được hay không, có phải cổ tay muội quá trắng không hợp với ngọc sáng không?" Nói xong, nàng ta thuận tay đeo vòng vào, lắc lắc cổ tay khoe.

"Đẹp, ngọc đẹp càng tôn thêm làn da trắng, băng cơ dương ngọc thạch." Hắn sờ soạng cổ tay nàng ta, ngón trỏ khẽ móc kéo ngón út của nàng ta.

Nàng ta hơn dỗi nhăn mày, "Biểu ca lại chế giễu người ta, cũng không phải là không biết cơ thể ta yếu đuối, là do dưỡng bệnh, cả người đều gầy yếu, đâu ra băng cơ tuyết phù."

Thật ra Hồng Tuyết Bình vô cùng đắc ý da thịt cả người đều vô cùng mịn màng, trắng mềm gần như có thể nhéo ra nước, đây chính là công sức nàng ta bỏ nhiều năm ra tìm, dùng sữa dê để tắm, hơn nữa còn có mùi hương.

"Gầy là tốt, vừa thấy đã thương, khiến người ta vừa nhìn đã thấy thương tiếc không thôi, muốn ôm vào trong lòng để an ủi."

Hồng Tuyết Bình mị nhãn nhìn qua, che miệng cười khanh khách, "Vậy biểu ca có nguyện ý yêu thương biểu muội không, cho biểu muội một cây trâm vàng khảm thạch hồng bảo?"

"Trâm vàng khảm ngọc bảo thạch..." Có vẻ rất quý.

"Sao thế, biểu ca không nỡ?" Ngón ngút của nàng ta khẽ lướt qua tay hắn, ánh mắt lưu chuyển, thiên ngôn vạn ngữ.

"Mua! Biểu muội thích, biểu ca sẽ thỏa mãn tâm ý của muội." Sắc đẹp trước mắt, Đinh Lập Hi lập tức nghĩ đến cảnh cơ thể mềm mại của tiểu biểu muội trần như nhộng, cả người đều ngây ngốc.

"A! Cây trâm hoa cúc này cũng rất đẹp, tiểu thư nhà ta thích nhất là cây hoa cúc cao thượng." Thạch lựu vừa thấy tiểu thư nháy mắt, vội vàng đem cây trâm hoa cúc đeo lên cho tiểu thư, nhìn xung quanh một chút rồi lớn tiếng ca ngợi.

"Có trâm cài thì phải ghép với khuyên tai, đôi khuyên bướm vàng này rất hợp..." Ngọc quế tay chân nhanh nhẹn tháo đôi cũ của chủ tư xuống, thay đôi mới.

Chủ tớ ba người quả thật không chút khách khí, chọn toàn trang sức nạm vàng mang ngọc quý giá, cầm lấy trâm phượng bảo ngọc, tay trái là vòng mã não, tay phải là một chuỗi ngọc hồng bảo thượng hạng, trâm dương chi bạch ngọc cài lên rồi thì không tháo xuống nữa.

Thật sự là phối hợp khăng khít, để người ta nhìn thế là đủ rồi, không tới một nén nhang, Hồng Tuyết Bình đã chọn được ba cây trâm vàng, còn có khuyên tai, vòng cổ, tiêu gần hết số tiền Đinh Lập Hi mang đến, khiến cho chưởng quầy của Trân Bảo Trai cười không ngậm được miệng.

Chẳng qua là thân thể này của Hồng Tuyết Bình thật sự không dùng được, từ khi sinh ra đã thiếu máu có không ít bệnh, nàng ta vừa mới đứng một lúc đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nàng ta để cho biểu ca đi tính tiền, cũng người làm để trang sức vào hộp, còn mình thì để nha hoàn đỡ đi ra ngoài Trân Bảo Trai hít thở không khí.

Không biết có phải là đạt được nhiều nữ trang quý giá mà vui vẻ đến mức choáng váng hay không, hay là do thân thể thật sự suy yếu, nàng ta vừa mới đi ra ngoài tiệm để hít thở, đột nhiên không hiểu sao hai mắt hoa hết cả lên, vừa lúc nha hoàn của nàng ta cho rằng nàng ta đứng vững được mà buông tay, cơ thể nàng ta lung lay ngã xuống, một chiếc xe ngựa vừa lúc chạy đến...

"Cô nương, cẩn thận..."

Tiếng nam tử khẽ hô vang từ xa đến gần, một bóng dáng xanh ngọc vút tới, thân hình tinh tráng đứng lại bên cạnh, đưa tay vừa lúc cứu lấy.

Hồng Tuyết Bình cho rằng sẽ bị xe ngựa va phải rơi vào trong ngực một nam tử, mặt nàng ta trắng bệch, sợ hãi toát cả mồ hôi, giây phút suýt chết khiến nàng ta sợ hãi, cả lưng ướt đẫm mồ hôi, mùi hương trên quần áo cùng mồ hôi thấm ra, một mùi hương mê hương lập tức phiêu tán bốn phía.

Nàng ta sợ chết, càng sợ không chết mà thành tàn phế, ưu thế lớn nhất hiện giờ của nàng ta là xinh đẹp, cùng với thân hình nảy nở, nàng ta có thể không có gia thế hay trí tài trí thông minh, nhưng cũng có thể ngạo nghễ so bì với không ít nữ nhân.

"Cô nương, cô không sao chứ? Không có việc gì rồi, cô có thể mở mắt, không cần sợ hãi, tôi đã cứu cô, cô không bị thương."

Giọng nói dễ nghe của nam tử khiến cho Hồng Tuyết Bình đang sợ hãi chậm rãi mở mắt, lúc này mới phát hiện mình còn không biết xấu hổ mà bám lấy người ta, đôi tay bạch ngọc gắt gao nắm chặt vạt áo thêu xích mãng không buông, hai má lập tức đỏ bừng.

Đọc truyện chữ Full