TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)
Chương 86: Biểu muội

Cố Nhàn bị một vệ sĩ nhấc lên, không giãy dụa được, Cố Doanh Nặc đã hét toáng lên, thiếu nữ ở bên cạnh cô ta không nhịn được run rẩy: "Thả mẹ tôi ra, sức khỏe mẹ tôi không tốt, nếu như xảy ra chuyện gì, các người đền nổi sao!"

Trong tiếng thét chói tai, người Cố gia không tình không nguyện bị đuổi đi, cả người Ninh Vân Thành liền ngơ ngẩn, kể từ khi ba Ninh nói tặng Ninh gia cho Ninh Vân Hoan làm đồ cưới, hắn ta liền thất thần, đến khi bị đuổi ra khỏi biệt thự Ninh gia, mới lớn tiếng kêu lên: "Không được, ba, mẹ, sao các người lại đối xử với tôi như vậy, dựa vào cái gì mà tặng toàn bộ Ninh gia cho Ninh Vân Hoan, nó umm a............" Lời nói phía sau của Ninh Vân Thành biến thành tiếng rên, hiển nhiên là bị người ta đánh, hai người vệ sĩ Lan Lăng Yến phái đi theo Ninh Vân Hoan cũng không phải hạng bình thường, cả người đầy sát khí, không giống như vệ sĩ bình thường, rời khỏi tầm mắt của ba Ninh, nếu như Ninh Vân Thành vẫn còn náo loạn, khẳng định sẽ phải chịu khổ, lúc này Ninh Vân Hoan cũng không giải vây giúp hắn ta, chỉ giả vờ như chưa từng nghe thấy.

Mấy người này bị đuổi đi rồi, nhưng ba Ninh và mẹ Ninh vẫn rất tức giận, sau khi chị Vương giúp việc mang trà lên, ba Ninh liền bảo chị ta tới biệt thự Lam Sơn đổi khóa.

Biểu tình lúc này của ba Ninh vô cùng kiên quyết, hiển nhiên là bị Ninh Vân Thành đâm vào tận tim, lúc này cũng không thể quên đi dễ dàng như vậy, Ninh Vân Hoan cũng không khuyên, chỉ an ủi ba Ninh mấy câu, sau khi thu xếp ổn thỏa chuyện của ba mẹ, mới ra khỏi Ninh gia.

Lên xe rồi nhưng cô lại không có ý muốn trực tiếp trở về biệt thự trên núi, ngược lại suy nghĩ một chút liền nói với vệ sĩ: "Trực tiếp đưa tôi tới công ty Lan gia." Cô chuẩn bị đi tìm Lan Cửu để xin anh hai người tới trông coi Cố Thiếu Đào, cô sẽ không cho Cố Thiếu Đào một cơ hội nào để tới báo thù Ninh gia. Cho dù biết rằng chuyện của kiếp này rất có khả năng diễn ra y như kiếp trước, cho dù số mệnh của Cố Thiếu Đào định sẵn là người nổi bật, cô cũng muốn Cố Thiếu Đào không được sống yên ổn!

Hai người vệ sĩ tất nhiên là đáp ứng, mới sáng sớm Ninh Vân Hoan đã tới bệnh viện đón ba mẹ, lúc này lên xe liền chợp mắt một lúc, dường như cô vừa mới  nhắm mắt lại thôi, một người vệ sĩ đã cung kính nói: "Phu nhân, đã tới rồi."

Ninh Vân Hoan nói lời cảm ơn, lúc xuống xe lấy một chiếc áo choàng khoác lên người, hiện nay đã là cuối tháng mười rồi, thời tiết ở thủ đô vốn dĩ mát mẻ, trước khi lên xe còn nhìn thấy thời tiết sáng sủa, nhưng chỉ trong chốc lát, gió đã nổi lên mang tới từng đợt mưa nhỏ, hai người vệ sĩ mở ô che trên đầu cô, Ninh Vân Hoan kéo chặt áo choàng chạy thẳng vào tòa nhà làm việc mà Lan Lăng Yến tạm thời mở ra, rất nhiều người ở bốn phía vốn đang nói chuyện với nhau bất giác nhìn qua.

Trong đại sảnh sáng ngời rộng lớn, ngoài mười người tiếp tân ở trong sảnh, cùng với những chiếc ghế sô pha ở bên cạnh, có một vài người mặc âu phục thắt cà vạt đang nói chuyện với nhau, lúc mấy người Ninh Vân Hoan đi vào, ánh mắt của mọi người đều bị thu hút bởi tiếng cánh cửa xoay bị mở, ngay bên cạnh cửa là bảo vệ, sau khi bảo vệ cúi đầu chào một cái, Ninh Vân Hoan không đợi cô gái mặc bộ váy đen đi tới, đã trực tiếp đi vào thang máy.

"Tiểu thư, xin chào tiểu thư." Người phụ nữ nở nụ cười trên khuôn mặt, trên người mặc áo vest nữ màu đen, bên dưới là váy chữ A ngắn màu bạc, lại vội vàng chạy tới chỗ cô, sau khi thấy hai người vệ sĩ ngăn cản cô ta, sắc mặt liền có chút khó coi: "Tiểu thư, không biết cô muốn tìm ai? Có thể đăng ký một chút hay không?"

Trước đây Ninh Vân Hoan rất ít khi tới đây, mấy lần cô tới đây đều tới cùng Lan Lăng Yến, không ngờ lần đầu tiên cô tới đây một mình liền bị người ta giữ lại, cô ngơ ngác một lúc, mới cười nói: "Tôi lên tầng 35 tìm người, vậy không cần phải đăng ký nữa chứ?"

Tòa nhà này tổng cộng có 36 tầng, trong đó tầng cao nhất tất nhiên là văn phòng của người đứng đầu công ty Lan gia, tầng 36 lại là nơi nghỉ ngơi của Lan Lăng Yến, bên trong thứ gì cũng có, giống như một biệt thự nhỏ xa hoa, Ninh Vân Hoan nói muốn lên tầng 35, người phụ nữ kia liền hiểu ý cô, nhưng biểu tình có chút khó xử:

"Không bằng tôi gọi điện thoại hỏi trước có được không? Hiện nay Lan tiên sinh đang có khách ở................."

Không đợi cô ta nói hết câu, người vệ sĩ kia đã không kiên nhẫn đẩy cô ta ra, Ninh Vân Hoan chỉ nhìn thấy cô ta loạng choạng lùi về sau vài bước như sắp ngã, cửa thang máy đã đóng lại rồi, người vệ sĩ kia lấy ra một chiếc thẻ quẹt ở trong thang máy một cái, thang máy mới khởi động đi lên.

"Chủ tử đã từng dặn dò, phu nhân muốn tới, trực tiếp đi lên là được." Giống như đang giải thích cho hành động lúc nãy của mình. Ninh Vân Hoan ngơ ngác một chút, mới gật đầu không nói gì.

Rất nhanh liền tới tầng 35, những người làm việc trong tầng này đều là tinh anh trong tinh anh, mặc dù Ninh Vân Hoan chưa tới đây được mấy lần, nhưng lúc này mọi người vẫn nhận ra cô, tầng 35 vốn dĩ bận rộn không gì sánh bằng, nhất thời chỉ vì sự xuất hiện của Ninh Vân Hoan, mà yên tĩnh trong ba giây, Ninh Vân Hoan cau mày, một người phụ nữ yểu điệu chân đi gày cao gót vội vàng chạy tới:

"Ninh tiểu thư................"

"Lan tiên sinh đâu?" Nhất thời Ninh Vân Hoan cũng không biết xưng hô với Lan Lăng Yến như thế nào, chỉ là tùy tiện hỏi một câu, liền đi tới hướng phòng làm việc của Lan Lăng Yến, vốn cũng không phải lần đầu tiên tới đây, lại thêm vừa rồi vệ sĩ có nói nếu cô tới không cần thông báo, cô không đợi thư ký mở miệng, đã đi tới chỗ cửa phòng làm việc nửa trong suốt, người đẹp thư ký lúc này mồ hôi đầy đầu, đang muốn mở miệng nói chuyện, liền nhìn thấy Ninh Vân Hoan đẩy cửa phòng ra rồi.

Vừa rồi người bên ngoài không nhìn thấy tình cảnh bên trong phòng làm việc, cửa thủy tinh kia mặc dù nhìn trong suốt, nhưng thực ra chỉ có bên trong nhìn ra được, mà bên ngoài không thể nhìn vào, hơn nữa còn là cái gì cũng không nhìn thấy được. Ninh Vân Hoan vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy phòng làm việc xa hoa, áo khoác của Lan Lăng Yến đã móc trên giá áo, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi tơ tằm màu xám bạc, lúc này cổ áo còn có chút xốc xếch, một thân thể mặc chiếc váy màu hồng bị anh ấn xuống bàn, đứng từ góc độ của Ninh Vân Hoan thì thấy anh giống như gấp gáp không thể chờ đợi được mà ấn tay lên ngực người ta.

Ninh Vân Hoan nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng liền dâng lên sự tức giận.

Tiểu thư thư ký vừa mới đi tới sắc mặt có chút xấu hổ, cô bình tĩnh đóng cửa lại, hai người vệ sĩ đứng canh ở ngoài cửa, cô nghĩ cũng không nghĩ liền đi tới gần bàn, kéo Lan Lăng Yến ra vài bước.

Lan Lăng Yến thuận theo lực kéo của cô, mới buông người bị anh ấn xuống bàn ra, người kia ho vài tiếng, mặt trướng đỏ lúc này mới đứng dậy, mái tóc dài ngang lưng nhuộm màu cà chua có chút rối loạn, cô ta chỉnh sửa lại tóc, khóe mắt còn vương nước mắt, biểu tình có chút oán hận nhìn chằm chằm Lan Lăng Yến.

"Cô ta là ai?" Ninh Vân Hoan kéo người ra, mới không vui hỏi một câu. Trước đây cô chỉ biết thân phận lai lịch của Lan Cửu không tầm thường, sau khi cô ở cùng với Lan Lăng Yến đa phẫn đều nghĩ tới việc cô nên tránh né anh như thế nào, vẫn chưa từng nghĩ tới chuyện cô sẽ để ý tới anh sẽ thích anh, lúc này nhìn thấy anh cùng người khác lôi lôi kéo kéo, trong lòng Ninh Vân Hoan dần dần dâng lên một ngọn lửa tức giận, kéo Lan Lăng Yến một cái, cũng không thả anh ra, ngược lại ngẩng mặt lên vô cùng không vui hỏi anh.

Đối với việc Ninh Vân Hoan tức giận, trong lòng Lan Lăng Yến không chỉ không chán ghét, ngược lại còn có chút vui mừng, sát ý ở trong mắt cũng rút đi một chút, nhướng mày lên nhìn thiếu nữ đang ngồi trên bàn: "Nói với cô ấy, cô là ai."

"Anh họ, em chỉ là nói đùa với anh thôi, hung ác như vậy làm gì? Đợi đến khi cô trở về, em sẽ cáo trạng!" Người thiếu nữ kia nhuộm tóc đỏ hoe, làm nổi bật làn da tuyết trắng, cũng làm cho cô ta có chút trưởng thành, lúc này bĩu môi nói chuyện mới thể hiện ra một chút tính khí trẻ con.

Sau khi nghe thiếu nữ này gọi anh họ, trong lòng Ninh Vân Hoan mới thở phào một hơi.

Lan Lăng Yến cười lạnh hai tiếng, kéo Ninh Vân Hoan cùng anh ngồi xuống chiếc ghế bằng da ở phía sau, lúc này mới nói: "Tùy tiện, lúc này cô có thể trở về rồi."

Thiếu nữ này vừa đến liền bày ra bộ dáng mị hoặc ngồi trên bàn, lúc đó Lan Lăng Yến không nói hai lời liền đứng dậy trực tiếp bóp cổ cô ta ấn xuống bàn, vừa rồi suýt chút nữa bị Lan Lăng Yến bóp chết, lúc này lại thấy Lan Lăng Yến không sợ sự uy hiếp của cô ta, vẻ mặt ngổ ngáo của cô ta nhất thời liền mềm xuống, trong miệng lẩm bẩm vài câu, lúc này mới vuốt vuốt cổ nói: "Lâu rồi không gặp anh, vừa đến đã hung dữ với em như vậy."

"Không ai bảo cô tới." Lan Lăng Yến vừa nói, vừa vươn tay lấy bộ đàm ở trên bàn cho người vào đuổi thiếu nữ này đi, thiếu nữ kia vừa thấy không tốt, vội vàng chuyển động nhãn cầu, khi nhìn thấy Ninh Vân Hoan ngồi ở trong lòng Lan Lăng Yến, biểu tình vụt sáng, lúc này mới nói:

"Anh họ, đây là ai, anh còn chưa giới thiệu với em đâu."

"Người của tôi, còn cô nghĩ cô là ai, tôi không cần phải giới thiệu với cô làm gì." Lan Lăng Yến không kiên nhẫn nói lời xã giao với cô ta, vốn dĩ Ninh Vân Hoan khó có lần chủ động tới tìm anh như thế này, lúc này anh đang vui vẻ, ai có thời gian ở đây tám chuyện với cô ta, anh đang muốn đuổi người, thiếu nữ lại mặt dày mày dạn không chịu đi, đồng thời giơ tay ra với Ninh Vân Hoan: "Tôi tên Lâm Xuyến, cô có quan hệ gì với anh họ tôi?"

Vừa nghe thấy người ta họ Lâm, Ninh Vân Hoan nghĩ tới lần trước cô vô tình nghe Lan Lăng Yến nói hình như bên ngoại của anh cũng là họ Lâm, lại thêm thiếu nữ này luôn mồm luôn miệng gọi anh là anh họ, Ninh Vân Hoan tất nhiên có thể dễ dàng đoán ra cô ta là ai, người ‘cô’ trong miệng của thiếu nữ lúc vừa rồi, hẳn là mẹ của Lan Lăng Yến đi.

Nghĩ tới đây, trong lòng Ninh Vân Hoan nhẹ nhàng thở phào, chỉ là nghe thấy giọng điệu của thiếu nữ này, cô có chút không thoải mái, nhưng vẫn giơ tay ra: "Tôi tên Ninh Vân Hoan, tôi là.............."

Cô dừng một lát, Lan Lăng Yến liền ôm cô vào trong lòng: "Là vợ của tôi." Lan Lăng Yến vừa nói xong lời này, giọng nói kiên định, biểu tình lạnh nhạt, sự chần chờ của Ninh Vân Hoan lúc nãy làm cô cảm thấy có chút xấu hổ.

Mà lúc này người thiếu nữ tự xưng là Lâm Xuyên nghe thấy Lan Lăng Yến nói như vậy, liền cau mày lại, biểu tình có chút kích động hô lên: "Cái gì? Vợ của anh? Vậy chị Liễu Yên làm sao bây giờ?"

Đọc truyện chữ Full