TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)
Chương 145: Báo thù

Editor: Gà

"Mẫn Nhiên, trước kia dì không nhìn lầm con, con là người tốt, Nặc Nặc gặp được con, thật sự là may mắn của nó, đáng tiếc nó mệnh mỏng, hiện giờ gặp phải chuyện như vậy, cũng may con không ghét bỏ nó." Cố Nhàn nghe Tống Mẫn Nhiên nói xong, trong lòng mềm nhũn, cảm thấy con gái thật may mắn, nhưng nhớ đến cô ta bị mất một chân, trong lòng đau như bị đao khoét.

Trên giường bệnh, sắc mặt Cố Doanh Nặc trắng bệch, đáy mắt trầm lặng.

Cô ta bị tai nạn xe cộ, vì đã xảy ra chuyện như vậy, cho nên người khác đều cho rằng đó là lý do cô ta dần trở nên sa sút, hoàn toàn không hoài nghi nguyên nhân bên trong, ngay cả hai người Tống Mẫn Nhiên và Cố Doanh Tích cũng chưa phát hiện sự khác thường của cô ta, lúc này Tống Mẫn Nhiên thâm tình thổ lộ không hề khiến Cố Doanh Nặc rung động, ngược lại làm cô ta liên tục cười lạnh.

"Anh Mẫn Nhiên, hiện tại em đã như vậy rồi, sao em có thể liên lụy đến anh chứ?" Cố Doanh Nặc nhịn oán độc trong lòng xuống, rủ mắt, lẩm bẩm: "Anh yên tâm, em sẽ không trách anh, cũng không níu kéo anh, anh nên tìm kiếm hạnh phúc khác cho bản thân đi."

Tống Mẫn Nhiên vừa thấy cô gái mình yêu hiện giờ sắc mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh, môi không còn huyết sắc, hơn một nửa đùi phải lộ ra ngoài chăn, lòng như dao cắt, vừa nghe cô ta muốn mình buông tay, thì không ngừng lắc đầu, nắm chặt tay Cố Doanh Nặc, vừa đặt dưới cằm, vừa thâm tình nói: "Nặc Nặc, anh không cho em nói như vậy, anh không buông tay, sao em có thể buông tay chứ?"

Lúc này Cố Doanh Nặc hận không thể tát vào mặt cậu ta, trước đây vì quá yêu nên không nhìn rõ, hiện tại càng nhìn càng cảm thấy ghê tởm, ả đàn bà Cố Doanh Tích kia không biết xấu hổ, đã có nhiều đàn ông bên cạnh như vậy, còn thông đồng với bạn trai của cô ta, tuyệt đối cô ta sẽ không bỏ qua cho đôi nam nữ chó má này!

Đang trong lúc nói chuyện, Cố Doanh Tích đã mang cơm vào, gần đây cô ta đã gầy đi một vòng, ban ngày ở nhà nấu thức ăn cho Cố Doanh Nặc, buổi tối phải đến quán ăn đêm quảng cáo rượu, hơn nữa ả lại đang mang thai. Lúc này cả người đều đã tiều tụy rất nhiều. Tuy nhiên Cố Doanh Nặc không hề áy náy, ngược lại thấy ả như vậy, trong lòng tràn ngập sảng khoái.

Cô ta biết Cố Doanh Tích chột dạ, trước kia không biết chuyện ả và Tống Mẫn Nhiên, Cố Doanh Nặc nhìn thấy chị yêu thương mình như thế e rằng sẽ đau lòng và thương tiếc, nhưng sau khi biết chuyện hai người kia, cô ta càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, gần đây Cố Doanh Tích luôn mang dáng vẻ chột dạ nhìn cô ta, vậy đã chứng minh đôi nam nữ này đã thông đồng với nhau không chỉ mới một hai ngày rồi.

"Nặc Nặc khỏe không?" Sắc mặt Cố Doanh Tích hơi trắng bệch, khi bước vào thì miễn cưỡng cười với em gái nhưng không dám nhìn mặt cô ta, vừa chống xuống giường bệnh, vừa run rẩy muốn ngồi xuống.

Cố Doanh Nặc vừa thấy dáng vẻ nhu nhược đó của ả thì hận không thể đâm cho ả hai dao, nhưng lúc này thấy Cố Nhàn yêu thương nhìn Cố Doanh Tích, cô ta cười lạnh hai tiếng: "Vẫn chưa chết được."

"Nặc Nặc, sao con dám nói chuyện với chị như vậy?" Ở đây bọn họ đều nghe ra sự oán hận trong lời nói của Cố Doanh Nặc. Cố Nhàn cau mày, nhìn thấy sắc mặt con gái lớn trắng bệch, trong lòng mềm xuống. Gần đây tính tình Cố Doanh Nặc trở nên rất xấu, động một tí sẽ sai bảo chị cô ta, Cố Nhàn nhìn thấy mà đau lòng, lúc này tuy cảm thấy con gái nhỏ rất đáng thương, nhưng nhìn dáng vẻ con gái lớn, vẫn nhịn không được khiển trách:

"Bây giờ chị con mang thai còn phải phục vụ con, sao con lại nói chuyện với chị như thế? Chúng ta đều biết về sau con sẽ rất khổ sở, nhưng ai mà không có nỗi khổ chứ? Lần này con nằm viện, nhưng vẫn chưa tìm được người lái xe hôm đó, tiền con nằm viện phẫu thuật cũng do chị con nghĩ cách đó..."

Nếu trước đây Cố Doanh Nặc nghe nói thế thì sẽ vô cùng cảm kích, nhưng lúc này không những không cảm kích, ngược lại trong lòng cực kỳ oán hận: "Nói vậy, con rơi vào tình trạng hiện giờ, vẫn phải cảm tạ chị ấy sao?"

"Nặc Nặc!" Tống Mẫn Nhiên nghe thế thì chân mày cau lại, tuy cậu ta thích Cố Doanh Nặc, nhưng hai ngày nay Cố Doanh Tích vội vàng giúp cậu ta chăm sóc bảo bối cậu ta vẫn thấy, hơn nữa một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, tốt xấu gì cậu ta và Cố Doanh Tích đã từng có quan hệ thân mật như vậy, cộng thêm hiện giờ Cố Doanh Tích đang mang thai con cậu ta, lúc này nhìn vẻ mặt Cố Doanh Tích trắng bệch và ẩn nhẫn, trong lòng Tống Mẫn Nhiên cũng hơi thương xót, Cố Doanh Nặc xảy ra tai nạn xe cộ thì cả người đều trở nên u ám, vài ngày nay cậu ta cũng có chút mệt mỏi, lúc này giận dữ nói:

"Dù sao cũng là chị của em, sao em nói thế hả?"

Nếu Cố Nhàn đến khuyên Cố Doanh Nặc nói không chừng cô ta sẽ cố tạm thời nhịn xuống, về sau sẽ tính sổ với Cố Doanh Tích, nhưng lúc này người nói chuyện lại là Tống Mẫn Nhiên, Cố Doanh Nặc hoàn toàn không nhịn được, hét lên một tiếng cố nén đau đớn ngồi dậy, cô ta tháo hết ống kim trên người mình, không thèm quan tâm mu bàn tay có chảy máu không, cho dù đám người Doanh Tích vội vàng trấn an cô ta, nhưng cô giật lấy hộp giữ nhiệt trên tay Cố Doanh Tích, mở ra rồi hắt lên người Cố Doanh Tích!

Tống Mẫn Nhiên vừa thấy không ổn, vội vàng đứng lên, canh gà kia vẫn còn rất nóng, lúc này toàn bộ đều xối trên người cậu ta, quần áo mỏng manh bị canh gà hắt vào thì dính sát vào người, đau đến mức khiến sắc mặt cậu ta biến đổi.

Cố Doanh Tích phía sau bị dọa đến cả người run rẩy, lúc này Cố Nhàn cũng thấy Cố Doanh Nặc không hiểu chuyện, sắc mặt Tống Mẫn Nhiên xanh mét, hất tay Cố Doanh Nặc, đẩy cô ta ngã về giường bệnh, thấy cô ta bị đâm đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt, tóc tai hỗn độn xỏa tung trên tấm chăn trắng toát, trong nháy mắt cậu ta cảm thấy thương tiếc, nhưng cố nén, lớn tiếng hỏi:

"Em quậy đủ chưa?"

Nước mắt Cố Doanh Nặc chảy xuống, trong lòng Tống Mẫn Nhiên nhũn ra, vội vàng đưa tay giúp cô ta sửa lại mái tóc rối loạn, điều chỉnh lại vẻ mặt, rồi định nói tiếp, nhưng Cố Doanh Nặc đã vươn tay, sử dụng hết sức lực, tát vào mặt cậu ta.

Một tiếng "bốp" vang lên, lần này Cố Doanh Nặc sử dụng hết sức lực, hơn nữa còn hàm chứa oán hận, Tống Mẫn Nhiên bị đánh quay đầu đi, cả kính mắt cũng rơi xuống đất, Cố Doanh Nặc sợ bản thân không còn cơ hội đánh thêm lần nữa, lại quăng thêm một cái tát, khiến mặt bên kia của Tống Mẫn Nhiên tê liệt!

"Làm gì vậy hả?" Cố Nhàn vừa thấy quậy thành như thế, trong lòng hơi hốt hoảng, vội vàng bước lên, thoáng nhìn thấy ánh mắt Tống Mẫn Nhiên lộ ra nguy hiểm, nhất thời giật thót, cơ thể đều run cầm cập.

Đương nhiên Cố Doanh Nặc cũng thấy sát ý trong mắt Tống Mẫn Nhiên, cô ta biết người đàn ông này tâm cao khí ngạo, tự tôn khí phách của cậu ta cao hơn Ninh Vân Thành nhiều, chưa có ai dám đối xử với cậu ta như vậy, sau khi cô ta tát cậu ta hai cái, e rằng lúc này cậu ta đã muốn giận điên rồi, cô ta cười lạnh trong lòng, cố gắng di chuyển cái chân bị thương, nơi đó vừa bị cắt, chỉ vừa cử động một chút đã đau đến chết lặng, lúc này cô ta di chuyển, nước mắt cũng tràn ra.

Tống Mẫn Nhiên tức giận đến phát điên, đang muốn chế phục cô ta, thì nhìn thấy Cố Doanh Nặc rơi lệ, cả người đều ngây dại, lửa giận dần rút đi, cậu ta bất đắc dĩ khom lưng nhặt kính mắt lên, thở dài:

"Nặc Nặc, em nổi nóng xong chưa?"

"Vì sao chứ? Lúc tôi ở bệnh viện, rõ ràng bác sĩ nói chân tôi còn có thể giữ được, nhưng bọn họ gọi rất nhiều cuộc điện thoại, các người không tiếp, chân tôi vốn có thể giữ được mà, nhưng vì các người không nhận điện thoại, cho nên không ai ký tên, dẫn đến việc chân tôi phải bị cắt." Cố Doanh Nặc giả đáng thương tội nghiệp kêu to, cô ta càng hét thì càng hận, vốn chỉ giả vờ, nhưng lúc này vẻ oán độc trong mắt càng đậm hơn.

Cô ta biết tại sao đôi nam nữ không bằng chó này không nghe điện thoại, e rằng đang quá say sưa, hoàn toàn không nghe được tiếng điện thoại.

Cô ta thật sự hiểu rất rõ Tống Mẫn Nhiên, chỉ cần trên lưng cậu ta mang thêm cái này, cộng với việc cậu ta thích mình, Cố Doanh Nặc muốn cả đời cậu ta phải sống trong đau khổ.

Còn Cố Doanh Tích, cô ta quay đầu nhìn, quả nhiên thấy cả người Cố Doanh Tích khẽ run rẩy, suýt nữa ngã ngồi xuống đất, nhưng Tống Mẫn Nhiên đã nhanh tay lẹ mắt ôm lấy ả. Nhớ đến bản thân nghe được trong bụng Cố Doanh Tích có cốt nhục của Tống Mẫn Nhiên, Cố Doanh Nặc cười lạnh, cô ta thừa dịp bọn họ đang áy náy và kinh ngạc đến ngây người khi nghe được tin tức này, vội vàng lập tức chống giường ngồi dậy, xông đến phía sau Tống Mẫn Nhiên.

Tống Mẫn Nhiên máu lạnh vô tình không biết xấu hổ, cuối cùng vẫn xem trọng Cố Doanh Tích, khóe môi Cố Doanh Nặc cười càng sâu, bắt lấy Cố Doanh Tích, nhìn thấy bên cạnh là chiếc bàn cao bằng nửa người, cô ta lộ ra vẻ hung tàn, đụng vào người Cố Doanh Tích, nhìn thấy ả đàn bà đó theo bản năng muốn xoay người chạy trốn, cả người cô ta đều đã bám vào người Cố Doanh Tích.

Vốn đã tính toán xong, dù Cố Doanh Tích không trúng vào góc bàn thấp, cũng sẽ bị Cố Doanh Nặc vọt đến.

Một tiếng "thình thịch" đau đớn vang lên, Cố Doanh Tích kêu thảm thiết, bụng cô ta vừa vặn đụng vào góc bàn, còn bị Cố Doanh Nặc va phải, ả lập tức ngất đi.

Mọi chuyện xảy ra nhanh như chớp, hai người Tống Mẫn Nhiên và Cố Nhàn đều sợ ngây người, Cố Doanh Nặc rớt xuống khỏi người Cố Doanh Tích, chân sau đứng không vững, nên ngã xuống đất, chân bị thương đặt trên người Cố Doanh Tích, cũng yếu ớt rớt xuống, vốn vừa cầm máu không lâu nên vết thương nứt ra, máu nhanh chóng phun trào, hai người Tống Mẫn Nhiên nhìn thấy thảm trạng của cô ta, cũng không dám trách cứ cô ta nữa, đưa cô ta lên giường bệnh.

Đợi khi bác sĩ đến, đứa bé trong bụng Cố Doanh Tích đã không còn nữa.

Lần này sinh non là do sau khi bị va chạm, Cố Doanh Tích vẫn chưa kịp thống khổ, các bác sĩ đã giúp ả lấy ra, còn ả thì đau đớn hơn cả một lần sinh con.

Đọc truyện chữ Full