Editor: Gà
"Dì của Bruce Green được gả cho một vị nguyên lão trong Mafia Italy, cả đời người dượng kia không có con, nên ông ta xem Bruce Green như con trai mình, đặc biệt ưu ái anh ta." Cũng vì như thế, tuy Bruce Green không có chân trong hắc đạo, nhưng thực ra địa vị của anh ta không hề thấp, đặc biệt vào năm năm trước vị nguyên lão kia xử lý lão đại rồi bản thân ngồi vào vị trí đó, đa số người dưới tay ông ta đều đối xử với Bruce Green như Thái Tử vậy, tuy rằng anh ta không tỏ vẻ sẽ đi vào giới hắc đạo, nhưng dượng anh ta từng nói, chỉ cần Bruce Green đồng ý, vị trí của ông ta vĩnh viễn sẽ để dành cho Bruce Green.
Ninh Vân Hoan lạnh nhạt gật đầu, Lan Lăng Yến cũng không cảm thấy bất ngờ, anh đã từng đoán được loại chuyện không đáng tin kia, cô biết xuất thân của Bruce Green, anh cũng không cảm thấy kỳ lạ, lại chọn một ít đặc điểm về gia tộc của Bruce Green nói cho cô nghe, về phần đen tối gì đó anh giảm bớt không nói ra, chuyện có thể nói với cô Lan Lăng Yến không giấu diếm, chuyện đáng sợ thì không thể nói với cô, để tự bản thân anh ra tay thôi.
Trong phòng khách, Bruce Green ôm Cố Doanh Tích trong lòng, Lan Bưu bắt chéo hai chân, thưởng thức điếu xì gà cầm trong tay, từ lần trước Cố Doanh Tích bị cưỡng chế đuổi đi, lúc này lại quang minh chính đại bước vào công ty Lan Ninh, tuy rằng ả luôn tự nhận bản thân không thù dai, nhưng lúc này vẫn nhịn không được sinh ra một cảm giác hãnh diện, càng cảm kích vị Bruce Green bên cạnh này, mà một ít động tác nhỏ thân mật của anh ta, không biết do thói quen, hay vì quá cảm kích anh ta, Cố Doanh Tích không hề cự tuyệt.
Đợi khi Lan Bưu tiếp điện thoại xong, đã đánh vỡ sự tĩnh lặng này, đứng dậy: "Ngài Bruce Green, ông chủ của tôi đã đến, ngài Bruce Green đợi một lát."
Anh ta vừa dứt lời, trong lòng Cố Doanh Tích khẽ giật mình, vừa rồi Lan Bưu tự giới thiệu mình họ Lan, không biết sao, trong lòng Cố Doanh Tích chỉ nghĩ ông chủ mà anh ta nói chính là Lan Lăng Yến, Cố Doanh Tích thật sự rất muốn gặp người trong lòng, vô thức vuốt lại tóc, rồi sờ sờ mặt, muốn lấy diện mạo tốt nhất để gặp Lan Lăng Yến.
Bruce Green bên cạnh nhìn thấy biến hóa rất nhỏ của ả, ánh mắt ả bỗng chốc phát sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn phổ thông đột nhiện sáng rỡ, bỗng trở nên vô cùng xinh đẹp, khi ả đối mặt với anh ta thì chưa từng lộ ra biểu cảm như vậy, trong lòng Bruce Green hơi bất mãn, ôm chặt Cố Doanh Tích hơn chút nữa.
Tiếng bước chân vang lên, dù chỉ nghe tiếng bước chân, dường như Cố Doanh Tích cũng có thể cảm giác được ai là Lan Lăng Yến, cô muốn đứng dậy nghênh đón. Không muốn Lan Lăng Yến nhìn thấy mình bị Bruce Green ôm vào lòng thế này, lúc này ngài Bruce Green lại không buông tay, ả hơi sốt ruột, nước mắt sắp chảy ra, nhỏ giọng nói: "Ngài Bruce Green, mau buông ra."
Giọng nói của ả nhu nhược, Bruce Green càng thêm không vui, không chỉ không thả, ngược lại ôm ả càng chặt hơn, lạnh giọng nói: "Không cần gấp, chỉ cần ngoan ngoãn ngồi là được."
Cố Doanh Tích muốn giãy dụa, thì lúc này Lan Lăng Yến đã nắm tay Ninh Vân Hoan bước vào. Dáng vẻ thân mật của hai người bỗng chốc khiến Cố Doanh Tích đỏ mắt, ánh mắt ả ai oán chăm chú nhìn vào cái nắm tay của hai người, rồi như thấy chiếc nhẫn của họ, rốt cục không thể nhịn nổi, phát ra một tiếng nức nở.
Ninh Vân Hoan thấy dáng vẻ ghen tỵ của ả, thật sự cạn lời: "Cố tiểu thư, chúng tôi vừa đến, cô làm vậy hình như có hơi thất lễ thì phải?" Bản thân ả còn đang ôm ôm ấp ấp người đàn ông khác, lúc này lại ghen tỵ với cô, thật sự cho rằng ả là nữ chủ à, hào quang chiếu khắp nơi được trái ôm phải ấp mới thỏa. Tất cả những người đàn ông đều phải thuộc về ả, phải thủ thân như ngọc vì ả sao?
Ăn loại dấm chua này thật khó hiểu, hơn nữa mình còn là vợ của Lan Lăng Yến, cô còn chưa ghen với Cố Doanh Tích vì ánh mắt ăn tươi nuốt sống khi nhìn Lan Lăng Yến của ả đâu.
Tuy Bruce Green bất mãn vì tình cảm của Cố Doanh Tích với Lan Lăng Yến, nhưng anh ta càng không đồng ý để người khác bắt nạt búp bê sứ của anh ta, bởi vậy giọng nói lạnh lùng không vui của anh ta vang lên: "Ninh tiểu thư, tôi biết Trung Quốc có câu ngạn ngữ, đã không muốn thì đừng làm với người khác, tôi nghĩ cô cũng sẽ không thích nghe lời nói chanh chua như vậy đâu, sao có thể đối xử với người yêu của tôi như vậy?"
"Người yêu của anh ư?" Ninh Vân Hoan cười, nhìn mặt gã đàn ông này, cô không có tí ti hảo cảm nào, nói chuyện đương nhiên còn khó nghe hơn anh ta, thẳng thừng đâm vào chỗ khó chịu nhất của anh ta: "Tôi còn tưởng rằng người yêu của cô ta là anh trai tôi chứ, hay nên nói, cô ta là người yêu của hầu hết mọi đàn ông nhỉ."
Cố Doanh Tích sớm đã đoán được cô sẽ nói cho Lan Lăng Yến biết chuyện ả và Tần Dật ở cùng nhau, lúc này vừa nghe cô nói ả như vậy, trong lòng lập tức nảy lên một ý nghĩ: Quả nhiên, cô ta đã không ngừng làm nhơ nhuốc hình tượng của ả ở trong lòng anh Cửu, cô ta cố ý, muốn hãm hại mình như vậy.
"Cô ngậm máu phun người!" Cố Doanh Tích bi phẫn nói.
"Câm miệng!" Đây là Bruce Green không vui ra lệnh.
Lan Lăng Yến cực kỳ không vui, nhìn Lan Bưu liếc mắt ra hiệu, thấy sau khi anh ta gật đầu rồi ra ngoài, rất nhanh đi vào cùng vài người trẻ tuổi, Bruce Green vừa định muốn nói tiếp, Lan Bưu đã cười hì hì cầm thứ gì đó để trên lưng Bruce Green:
"Ngài Bruce Green, hiện tại nên câm miệng chính là anh đấy."
"Tôi không thích thấy có người khiển trách phu nhân tôi ở trước mặt tôi, cô ấy muốn nói gì, là tôi để cô ấy nói, tôi hi vọng anh có thể tôn trọng cô ấy, lúc cô ấy nói, không được đánh gãy lời cô ấy, bằng không tôi thật sự sẽ rất không hài lòng." Lan Lăng Yến nhìn ánh mắt Bruce Green lộ ra âm ngoan, không khỏi nhếch môi, lộ ra nụ cười tao nhã mà lạnh nhạt.
"Các người đối xử với khách như vậy sao?" Bruce Green không ngờ Lan Lăng Yến to gan như vậy, dám ra tay trước mặt mọi người, trong lòng hơi tức giận: "Anh thật sự quyết định muốn trở thành kẻ thù của gia tộc Green sao?"
Người gia tộc Green kinh doanh mấy trăm năm, sớm đã che kín mạng lưới quan hệ khổng lồ, rất nhiều người muốn động vào bọn họ, cũng phải xem hộ khách của bọn họ có đồng ý không, hơn nữa còn phải xem dượng anh ta có vui lòng không, đây là vì Bruce Green tuổi còn trẻ, đã nắm giữ gia tộc Green, vững vàng ngồi ổn vị trí người thừa kế, khiến người người sợ hãi.
"Nếu anh đến làm khách, đương nhiên tôi sẽ tiếp đón anh thật chu đáo." Lan Lăng Yến nói đến đây, trực tiếp ra lệnh cho Lan Bưu: "Ngài Bruce Green là khách của chúng ta, anh ấy muốn quảng cáo rượu Green trên Đài truyền hình của chúng ta, chúng ta phải hoan nghênh, bây giờ đi làm hợp đồng mau, lập tức đưa cho ngài Bruce Green đây ký vào."
Lan Bưu nở nụ cười, rất nhanh có thêm vài nòng súng đặt phía sau lưng Bruce Green, khiến anh ta không dám nhúc nhích, Lan Bưu đóng dấu hợp đồng xong, Bruce Green xanh mặt lật xem hai lần, giống hệt như Bạch Minh Ngọc lúc trước, suýt nữa đã không nhịn nổi ném hợp đồng này xuống đất.
"Anh khinh người quá đáng!" Điều kiện bên trong không chỉ hà khắc, quan trọng là tiền quảng cáo gần bằng thu nhập hai năm của rượu Green, con số này không thể dùng hai từ khổng lồ để hình dung, quả thực có thể nói là giá trên trời, cũng mệt cho Lan Lăng Yến dám có mặt mũi nói ra, gân xanh trên trán Bruce Green đều nhảy dựng lên, Cố Doanh Tích bị anh ta ôm vào lòng vòng eo bị siết chặt như sắp gãy, lại không dám hé răng, lúc này trước mặt anh Lan Cửu ả bị Ninh Vân Hoan nói bản thân ả ai cũng có thể làm chồng, lại bị Bruce Green ôm, ả đã rất sợ anh Lan Cửu sẽ chú ý thấy hiện giờ ả đang trong tình trạng xấu hổ, không muốn bị anh nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của ả, trong lòng nhìn thấy ngài Bruce Green được mình xem như vương tử lại bị anh Lan Cửu mạnh mẽ trấn áp như vậy, quả thật ả hơi cảm thấy vui vẻ thay cho anh Lan Cửu, cũng bị loại phong thái này của anh hấp dẫn.
Ả không dám hé răng, rất sợ làm hỏng chuyện tốt của anh Lan Cửu, đương nhiên cũng hi vọng anh có thể chú ý đến bản thân ả đang nhẫn nại vì anh, giải cứu bản thân khỏi hoàn cảnh xấu hổ hiện tại.
"Để xem ngài Bruce Green muốn uống rượu mời, hay uống rượu phạt đây." Lan Lăng Yến cười cười, đưa tay sờ tóc Ninh Vân Hoan, động tác thân mật này của anh khiến Cố Doanh Tích không chịu nổi, vừa muốn nhúc nhích, cánh tay đang đặt trên eo ả bỗng siết chặt, mặt Bruce Green âm trầm: "Nếu tôi muốn uống rượu mời, thì thế nào, nếu tôi muốn uống rượu phạt, thì anh sẽ làm gì?"
"Rượu mời thì chúng tôi sẽ tiễn ngài Bruce Green đây vào thang máy, rượu phạt thì có lẽ ngay cả cơ hội vào thang máy của ngài đây cũng không có rồi." Đây là uy hiếp trắng trợn, bản thân Bruce Green cũng không phải là người sạch sẽ gì, rượu của gia tộc Green có thể mấy trăm năm không ngã, không nhất định toàn bộ đều được mua bán sạch sẽ, bằng không sao dì của Bruce Green lại được gả cho người của Mafia Italy.
"Anh Lan không để tôi suy nghĩ một chút sao?" Vốn hôm nay Bruce Green đến để trút giận cho Cố Doanh Tích, hơn nữa trải qua điều tra trong sáng ngoài tối, Cố Doanh Tích cuồng dại Lan Cửu không phải là bí mật gì, sao anh ta không thể tra ra, cô bé Trung Quốc trân quý đáng yêu trong cảm nhận của anh ta lại thầm mến một người đàn ông lâu như vậy, trước kia anh ta chỉ muốn thấy Cố Doanh Tích hạnh phúc đã đủ, nhưng bây giờ đám đàn ông này không trân quý ả, nên anh ta quyết định muốn ra mặt bảo vệ búp bê sứ này, đối với người đàn ông dám từ chối ả, đương nhiên trong lòng anh ta khó chịu.
Dù sao ngay cả anh ta cũng không thể kháng cự sức quyến rũ của ả, nếu người đàn ông khác được Cố Doanh Tích thích mà ả lại không chiếm được, chẳng phải đã chứng minh tự bản thân đưa lên cửa không bằng người đó sao? Cho nên hôm nay anh ta đến để tìm thể hiện về cho Cố Doanh Tích, cũng muốn cho ả mở to mắt nhìn xem, trong số đàn ông mà ả có, anh ta mới là người thích hợp với ả nhất.
Hành vi đơn giản này của Bruce Green chính là so bì, vốn thân phận của anh ta không nên gây ra chuyện ngây thơ như vậy, nhưng ai ngờ sức quyến rũ của Cố Doanh Tích quá lớn, anh ta không thể chống cự được, vẫn tạo ra chuyện khiến anh ta mất hết thể diện và phong độ. Nếu chuyện này thành công thì không sao, nhưng bây giờ anh ta lại bị Lan Lăng Yến áp chế gắt gao, lúc này Bruce Green không thèm nhìn sắc mặt Cố Doanh Tích, thấy ả giãy dụa rồi nhìn Lan Lăng Yến không chớp mắt, chỉ biết bản thân anh ta hôm nay mất mặt cỡ nào
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)
Chương 159: Quảng cáo
Chương 159: Quảng cáo