Editor: Gà
Ninh Vân Hoan nhấp trà, mí mắt rũ xuống: “Hiệu trưởng, muốn hỏi gần đây ông ngoại có ở Trung Hoa không, thầy không nên đến hỏi em mới đúng.” Cô nói đến đây, thì dừng một lát: “Hiệu trưởng cũng biết, lần trước lúc ở trường học em suýt nữa bị một thế lực nước ngoài đánh lén, không biết những người này là ai, từ đó về sau chồng em cũng không cho em ra ngoài nữa...”
Dù không ngoài ra, không lẽ cũng không gọi điện thoại, hình như Tô Doanh không vừa lòng với câu trả lời của cô, nhưng đang muốn hỏi tiếp, thì Lan Tứ bên cạnh đã tiếp khay, phía trên có đĩa bánh bích quy nướng nhỏ thơm nức, cười với Tô Doanh, ngắt lời ông ta sắp nói: “Tô tiên sinh có muốn dùng một ít bánh không?”
Tô Doanh miễn cưỡng lắc đầu: “Không cần, Hoan Hoan...”
“Phu nhân có muốn dùng bánh không ạ?” Lan Tứ không đợi Tô Doanh dứt lời, lại quay đầu cười với Ninh Vân Hoan. Ninh Vân Hoan thấy sắc mặt Tô Doanh khó nhìn, nhịn cười ngẩng đầu cười với Lan Tứ: “Cảm ơn chú Lan.”
Ban đầu Lan Tứ đi theo ba Lan, tuy sau này đi theo Lan Lăng Yến làm quản gia, nhưng Ninh Vân Hoan vẫn rất tôn trọng ông, lúc này Lan Tứ nở nụ cười thỏa đáng với Ninh Vân Hoan: “Phu nhân, đây là bổn phận của tôi.” Thấy hai người đối đáp, sắc mặt Tô Doanh cứng nhắc, ánh mắt lóe lên: “Hoan Hoan, hiện giờ Lâm lão chắc không ở trong nước hả? Dù sao bây giờ thời tiết Trung Hoa khá nóng, chú nghe nói trước đó Lan tiên sinh có mời Lâm lão xuất ngoại du lịch...”
Lúc này ông ta thẳng thắn đặt câu hỏi, khiến Lan Tứ cau mày, không đợi Ninh Vân Hoan, đã nói thẳng: “Tô tiên sinh, chủ tử của chúng tôi còn không biết hành tung của Lâm lão, phu nhân là vãn bối, sao cô ấy có thể quản chuyện của trưởng bối được.” Lan Tứ nói giúp để giữ gìn bổn phận cho Ninh Vân Hoan, Ninh Vân Hoan cười với Lan Tứ, Lan Tứ dứt khoát nhìn chằm chằm Tô Doanh: “Tô tiên sinh nên nói chuyện với chủ tử, phu nhân không tham dự vào, chỉ sợ Tô tiên sinh ngài không biết rõ gia huấn của nhà họ Lan, rằng không thể nhúng tay vào sự nghiệp của nhà họ Lan, ngay cả vợ, cũng không thể gánh nổi trọng trách này.” Mặc kệ việc này là phúc hay họa, nhà họ Lan hưng thịnh thì phụ nữ đương nhiên có thể cẩm y ngọc thực [1]. Nhưng phụ nữ không thể can dự vào quyền thế chân chính, đương nhiên, chuyện nguy hiểm cũng không liên quan đến phụ nữ, tựa như hiểm họa không thể so được với vợ con, người hắc đạo không có điều ác nào không làm, nhưng loại tín điều này là tôn thủ của đa số mọi người, chiếu theo quy củ như vậy để nói, Ninh Vân Hoan không biết việc của nhà họ Lan và Lâm Mậu Sơn, là điều thiên kinh địa nghĩa [2].
[1] cẩm y ngọc thực: chỉ cuộc sống giàu sang
[2] thiên kinh địa nghĩa: nói cái đạo thường như trời đất không thể di dịch được
Tô Doanh xanh mặt, trừng mắt nhìn Lan Tứ. Lan Tứ nhẹ nhàng cười cũng không sợ ông ta, mắt đối mắt, Tô Doanh cũng hiểu rằng hôm nay bản thân đã đến mà không tìm hiểu trước, tuy rằng trong lòng ông ta đã rất tức giận, nhưng ông ta vẫn cố nén lại, chỉ bình tĩnh cười: “Đã vậy thì không tiện nhiều lời, tôi cũng không thể ở lại lâu, tạm biệt vậy, bạn học Ninh hãy cố giữ gìn sức khỏe, trường học thật sự rất chờ mong em quay lại.”
Lúc này tất cả mọi người đều nói toạc ra hết, Tô Doanh cũng không còn thân cận như lúc nãy, Ninh Vân Hoan biết lập trường của ông ta. Cười gật đầu, không vì ông ta đột nhiên thân cận mà tìm không ra đường đi, đương nhiên càng không thể vì ông ta quay lại thái độ xa lạ mà cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Tuy rằng Tô Doanh không tìm hiểu được tin gì từ chỗ Ninh Vân Hoan, nhưng không có nghĩa ông ta sẽ bỏ qua, ông ta và nhà họ Tô cùng vinh cùng hại. Bây giờ Lâm Mậu Sơn đã tỏ rõ thái độ bất mãn với ông Tô, tâm tư ông Tô, Tô Doanh hiểu rất rõ, đơn giản chỉ muốn tìm kẻ thấp hơn, giao ra vị trí trong tay mình vào nhiệm kỳ mới, đợi sau này lý lịch trong trường của Tô Doanh đã đủ thì lại lấy trở về, ông ta muốn noi theo nhà họ Lâm, muốn nhà họ Tô không chỉ huy hoàng nhất thời, mà phải huy hoàng cả đời.
Vì vị trí này rất hấp dẫn, dù Tô Doanh là người đọc sách, nhưng lúc này cũng không thể thờ ơ với danh lợi, hiện giờ học trò của ông ta ở khắp nơi, làm hiệu trưởng ở đại học Đế Đô đã vài năm, thái độ làm người đều được người khác xem trọng, đã giúp ông ta gia tăng không ít danh vọng, càng về sau chỉ cần đơn giản tạo ra xu thế, nhà họ Tô có thể nắm chắc sau này vị trí nguyên thủ sẽ rơi vào tay Tô Doanh.
Nhưng lúc này không hiểu sao dường như Lâm Mậu Sơn đã biết được tính toán của nhà họ Tô, lúc này không muốn gặp ông ta nữa rồi. Tuy nói thanh danh làm hiệu trưởng của Tô Doanh trong hai năm qua đều dựa vào năng lực, nhưng danh vọng của ông ta tăng lên kể từ năm hai mươi tuổi đến ba mươi tuổi, mà trong lúc đó, do chính Lâm Mậu Sơn nắm giữ, khiến toàn bộ Trung Hoa đều biết đến ông, không chỉ người trẻ tuổi biết nguyên thủ đã về hưu này, hơn nữa rất nhiều bô lão vẫn nói đến vị nguyên thủ này, đều rất sùng bái, huống hồ thế hệ mới nhà họ Lâm xuất hiện tầng tầng lớp lớp, tích lũy nhiều nhân mạch, nhà họ Tô thật sự không dám khinh thường.
Càng quan trọng hơn, là tuy Lâm Mậu Sơn đã không còn giữ chức nguyên thủ, nhưng hiện giờ trong quân đội ông lại có danh nghĩa Nguyên soái, lúc này mỗi năm đều đổi nguyên thủ, nhưng ông Tô đã nhậm chức hơn bốn gần năm năm, nhưng lại không thể đụng đến một chút quyền lợi trong quân, đều bị nhà họ Lâm gắt gao túm trong tay, điều này càng khiến ông Tô hơi khủng hoảng, lần này muốn phản bội nhà họ Lâm, cũng là kết quả ông ta đã suy nghĩ rất lâu.
Gần đây nhà họ Tô bôn ba suy nghĩ muốn tìm người tạo ra thế lực, mấy năm nay ông Tô cầm quyền, quả thật có không ít người nghiêng về ông Tô, nhà họ Lâm khiêm tốn đã lâu, trừ một số đại lão đứng đầu có thể biết địa vị thật sự của Lâm Mậu Sơn ra, thì rất nhiều thế hệ quan viên mới chỉ quen thuộc ông Tô, bởi vậy có khá nhiều người đứng về phía ông Tô.
Đang lúc toàn bộ Trung Hoa đều trong trạng thái kéo căng, rất nhiều nhân vật cấp cao khẩn trương, thì ông Tô đã bắt đầu ra tay, ông ta bắt đầu khơi mào đào ra lỗi của phe Lâm, trong lúc nhất thời lấy đủ lý do để kéo người ta xuống, đương nhiên phe Lâm không cam lòng chờ chết, bắt đầu phản kích, người dân Trung Hoa vốn suốt ngày thích xem tin tức giải trí, phải biết rằng quốc gia đại sự, chỉ có thể biết nếu theo dõi tin tức mỗi ngày, lúc này lại nhìn thấy các nguyên thủ quốc gia liên tiếp xuất hiện, còn dùng các loại thủ đoạn sấm sét đả kích không ít người, điều này khiến người dân khá khó hiểu, đồng thời, còn cho rằng ông Tô nhậm chức vài năm, quả thật danh bất hư truyền.
Mọi người chỉ biết xem chuyện trước mắt, thấy nguyên thủ tỏ thái độ, thì khen nhà họ Tô không dứt, trong lúc đó các đại lão đều cảm thấy lần này Lâm Mậu Sơn có thể đã nhìn nhầm người rồi, dưỡng ra một kẻ trung sơn lang [3], tất cả mọi người đang đợi nhà họ Lâm thất bại, Lan Lăng Yến đã chờ lâu như vậy, rốt cục cơ hội đã chín muồi rồi.
[3] trung sơn lang: người lấy oán trả ơn; vong ân bội nghĩa; bạc tình bạc nghĩa; kẻ vô lương tâm (Theo truyện Ngụ ngôn, Triệu Giản Tử đi săn trong rừng, một con sói bị trúng tên tháo chạy, Triệu liền đuổi theo. Đông Quách tiên sinh đi qua đó, con sói xin ông ấy cứu mạng. Đông Quách tiên sinh động lòng thương, bèn giấu nó trong túi sách vở, lừa gạt Triệu Giản Tử. Con sói sau khi được cứu mạng lại muốn ăn thịt ân nhân cứu mạng mình là Đông Quách tiên sinh. Ví với những người lấy oán báo ân, không có lương tâm.)
Bên cạnh đó, phòng thí nghiệm đại học Đế Đô bùng nổ sự kiện chế tạo ra hàm lượng lớn ma túy khiến đất trời rung chuyển. Lúc đội đặc biệt của Trung Hoa xông vào phòng thí nghiệm, tìm ra hơn hai nghìn kg ma túy, tàng trữ trong phòng thí nghiệm, tin tức kinh hoàng này truyền ra, cả nước khiếp sợ!
Ninh Vân Hoan ngồi trong phòng khách, xem tin tức về phòng thí nghiệm, thấy vẻ mặt đám người trong đó ngạc nhiên và sợ hãi, lại bị một nhóm đặc công võ trang che mặt giải đi, trong đó có một bóng dáng quen thuộc cũng bị xen lẫn vào, lúc này Tống Mẫn Nhiên sớm đã không còn tao nhã như ngày thường, anh ta có vẻ vô cùng hoảng loạn, mắt kính đã bị lệch sang một bên, lúc này mặt đỏ giọng khàn nói gì đó, nhưng người ở hiện trường rất nhiều, dường như đám chó săn nhạy bén nghe được tin tức đã sớm chờ ở ngoài, "tách tách tách" chụp ảnh liên tục không dứt, tiếng khóc bốn phía kêu la rung trời, ngay cả giọng nói của nữ phóng viên cầm microphone hầu như đã không thể nghe rõ nữa rồi.
“... Cảnh sát đã sớm nhận được tin tức, lần này chọn bí mật hành động, rốt cục một lần diệt trừ cả tổ.” Nữ phóng viên cố gắng nói xong lời này, máy chụp ảnh đã chuyển đến hàng loạt nhóm binh lính mặc quần áo ngụy trang mang súng dài nhảy từ xe tải xuống, từng chiếc xe Pika[4] xanh đã dàn đầy cả đường không thấy điểm cuối, binh lính vây dày đặc chặt chẽ phòng thí nghiệm của đại học Đế Đô đến nước cũng không thấm qua được.
“... Người đưa tin của nhật báo Trung Hoa...” Nữ phóng viên vừa nói xong câu cuối cùng, một sĩ quan đã không khách khí đẩy cô ấy ra, hình ảnh tiếp theo chuyển thành trong studio, sự ồn ào náo động vừa nãy nháy mắt đã biến mất, thế giới hoàn toàn yên tĩnh.
Ninh Vân Hoan xem đến hơi ngẩn người, quản gia Lan Tứ đã giúp cô cầm giày và áo khoác đến: “Phu nhân, chủ tử đã gọi điện thoại, khoảng mười lăm phút sau sẽ đến dưới núi.”
Lúc nguy cấp thế này, Lan Lăng Yến lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, vừa nghe đến hai ngàn kg ma túy này, cả người Ninh Vân Hoan đều nổi da gà, mấy thứ này bằng cả một chiếc xe tải lớn, không biết sao Lan Lăng Yến có thể thần không biết quỷ không hay đưa nó tiến vào Trung Hoa, chẳng những qua mặt được cơ sở ngầm của ông Tô không nói, còn trong lúc Tô Doanh không biết giấu vào phòng thí nghiệm, người đàn ông này trước kia Ninh Vân Hoan nghĩ đến đã sợ, lúc này nghĩ đến lại càng sợ hãi thêm thôi.
Nhất cử lưỡng tiện đã diệt trừ Tống Mẫn Nhiên, giúp mình hả giận báo thù không nói, việc này kinh động thật lớn, dù Tống Mẫn Nhiên có năng lực thông thiên cũng khó thể lại xoay người, là một thành viên của phòng thí nghiệm, anh ta chết chắc rồi. Hơn nữa Lan Lăng Yến còn mượn chuyện này cho nhà họ Tô một đả kích trầm trọng, ông Tô chi cho trường học của Tô Doanh để nghiên cứu một hạng mục trong phòng thí nghiệm, bản tin trước đây đã đề cập đến chuyện này, mà lúc này gây ra một gièm pha như vậy, cho dù ông Tô chạy thế nào, thì ông ta cũng đừng mong trốn thoát khỏi chuyện này, có lẽ sẽ nghi ngờ rằng ông ta âm mưu với con trai để ăn tiền bất chính, còn có thiên vị, thân là nguyên thủ biết pháp phạm pháp làm ra loại chuyện hại người này.
Mặc kệ là loại nào, đều đủ để kiếp chính trị của ông Tô xong đời, cũng có thể khiến nửa đời sau của ông ta phải trả giá nghiêm trọng cho việc này, mà cho dù ông ta có thể rửa sạch nghi ngờ về vụ chế tạo độc dược, nhưng chuyện này gây ra gièm pha, một tội quản lý không nghiêm đã đủ để ông ta ở tù chung thân.
Còn Tô Doanh thì tệ hơn, trước kia đôi cha con này nổi tiếng, có nhiều danh vọng bao nhiêu, chuyện lần này sẽ khiến bọn họ thảm hại gấp bội. Sự việc này xảy ra trong địa bàn của Tô Doanh, nên ông ta còn phải trả giá nhiều hơn cả ông Tô, dù thế nào ông ta cũng không thể trốn thoát khỏi tội thất trách nghiêm trọng, lần này số lượng ma túy quá nhiều, chờ đợi Tô Doanh, nếu không tồi, chỉ sợ cuối cùng chỉ là cái chết.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)
Chương 169: Tranh đấu
Chương 169: Tranh đấu