Vân Quốc vào ngày mười lăm tháng tư năm 654.
Đôi mắt Hạ Uyển Thanh lúc này giống như đáy của giếng nước sâu thẳm, không có một tia gợn sóng.
Đôi môi trắng bạch làm tôn lên miệng vết thương dữ tợn.
Nàng không có phát ra bất kỳ thanh âm gì, con mắt nhìn chằm chằm vào nhà trên, trong mắt tràn ngập hận ý, nhưng mà đành nuốt sâu vào trong bụng.
Mình bây giờ bị treo ở nhánh cây trên vách núi cheo leo, có thể cảm giác được xương sườn gãy ra thành vài đoạn, cũng có thể cảm nhận rõ ràng được loài bò sát ở trên mặt, trên thân chúng bò qua lại ngọ nguậy.
Đau nhức kinh hãiđ qua đi, chỉ có oán hận thật sâu.
Một thân kiều diễm với váy dài đỏ tươi bị mặc ổ mỏn đá trên vách núi, gió thổi vào váy tạo ra những tiếng tư lạp tư lạp.
“Ba...” Âm thanh nhánh cây rạn nứt lọt vào tai vang lên một cách rõ ràng.
Hạ Uyển Thanh khóe môi mỉm cười thê lương vì sắp được giải thoát, lúc này lại hiện nên ký ức người kia.
Ngày mười bốn tháng tư Hạ Uyển Thanh mặc váy trắng dài, khuân mặt được khăn che đi một nửa từ trong phòng cũ rách đi ra. Trán nàng hiện đầy mồ hôi, dưới khăn che mặt sắc mặt cũng có chút mệt mỏi.
Tháng tư tuy ấm áp nhưng vẫn còn lạnh, vạn vật hồi phục đã đâm chồi nảy lộc là thời kỳ trăm hoa đua nở khoe sắc, nhưng cũng mang đến ốm đau giày vò.
Vì vậy mà ở phía tây ngoại ô có nhiều gia đình đã lây nhiễm chứng phong hàn, tốc độ lan truyền cực nhanh.
“Tiểu thư, đại nhân mời người hồi phủ.” Thị nữ nhỏ nhắn xinh xắn nhẹ mỉm cười với Hạ Uyển Thanh nói, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vài tia khinh thường.
Hạ Uyển Thanh cũng không thèm để ý những thứ này, nàng là người tùy ý, chỉ theo bản tính của chính mình, sẽ không coi trọng người khác nghĩ gì.
Nghĩ tới người kia đang đợi nàng, sắc mặt mệt mỏi cũng có chút hòa hoãn:
“Ta thu thập xong đồ liền đi.” Đối vối hai vợ chồng gia đình nghèo dặn dò vài câu, liền đi theo thị nữ, thị nữ trông thấy nàng, bĩu môi đỡ nàng lên xe ngựa.
Chỉ một lát đã đến giữa đường, Tố Uyển trong xe ngựa nghe thấy tiếng cầu cứu của một cô gái, mặc dù rất nhỏ rất xa, nhưng mà đúng là nàng có nghe thấy được. Hạ Uyển Thanh không xác định nhìn thoáng qua bên cạnh thị nữ.
“Thạch Lựu, hình như có người đang cầu cứu, ngươi có nghe thấy không?“
“Có lẽ là tiểu thư nghe lầm, chúng ta đi ra thôn trang phía tây, xung quanh đây cũng không có người, tiểu thư nhất định là mệt mỏi, nghỉ ngơi một lát đi.”
Hạ Uyển Thanh tâm không hiểu sao nhảy lên không yên, hô hấp trở nên không tốt, nàng mở rèm cửa sổ nhin bên ngoài núi xanh biếc cũng không nhìn thấy vật gì khác.
Ảo não quả thật là do mình mệt mỏi? Nhưng thanh âm kia lọt vào tai rõ ràng.
Hạ Uyển Thanh nhìn cái hộp bên cạnh mình ấy ra một mảnh lá bạc hà, Thạch Lựu xem nàng nuốt vào, trong thần sắc cũng trở nên tươi cười.
Không lâu sau, bọn họ đã đi tới Cố phủ.
Xuyên qua lối nhỏ vào hành lang vắng vẻ, ngửi thấy được mùi hương thoang thoảng của hoa đào, trông thấy một nam tử mặc bào lam đứng ở phòng hướng mình nhìn ôn nhu, tâm tư tự nhiên nhảy lên.
“Cảnh Phạm, có chuyện gì mà gấp gáp như vậy.” Hạ Uyển Thanh xem Cố Cảnh Phạm lông mày khẽ nhăn, trong lòng căng thẳng cẩn thận hỏi.
“Do dịch bệnh gần đây, đã có nhiều gia đình bị nhiễm. Uyển Thanh, ta cứ sợ nàng cũng bị nhiễm bệnh.” Cố Cảnh Phạm cầm tay Hạ Uyển Thanh ôn nhu nói.
Nhìn miệng vết thương trên tay Uyên Thanh, Cố Cảnh Phạm nhíu mày, sắc mặt ôn nhu cung lạnh xuống.
“Nàng thế nào lại bị thương?”
“Không có gì đáng ngại, buổi sáng đi ra phía đông ngoại thành hái thuốc nhất thời bị người khác đả thương thôi.”
Nói đến chuyện này, Hạ Uyển Thanh sắc mặt có chút ít cổ quái.
Buổi sáng đi đến phía đông ngoại thành, có nữ tử sợ hãi bám lấy nàng hô cứu mạng, nhưng không biết rõ vì cái gì, thời điểm nàng muốn hỏi thăm, nữ tử lại cuống quít chạy đi, tay cũng vào lúc đó bị đả thương.
Kỳ quái hơn là, nàng hái xong thảo dược đang trên đường trở về, có thầy bói ngang qua nàng, nhìn nàng rồi cảm thán, nói:
“Phúc họa tương y, sinh tử tướng đổi.”
Tám chữ, lại làm cho nàng tâm thần không yên. Nàng tiến lên định hỏi, ông ta chỉ là khẽ mỉm cười, ngón tay chỉ bầu trời, lắc đầu liền đi.
Trong lúc nhất thời, Hạ Uyển Thanh cảm thấy ngực hết sức khó chịu, không thở nổi, tay âm thầm khoác lên mạch đập thượng, nhưng lại nhìn không ra cái gì.
“Ta biết rõ ngươi để ý bệnh của mình, ta cũng vậy đau lòng cho nàng, không bằng nàng đem Phương Hoa Y Lục giao cho ta, ta mời lưu thầy thuốc đi học tập, như vậy có thể có nhiều người hơn được cứu, chỉ một mình ngươi không làm được nhiều như vậy, ngươi xem... Gần đây ngươi đã gầy đi không ít.” Cố Cảnh Phạm ôn nhu nói, hơn nữa bàn tay to lớn xoa trên mặt có chút gầy yếu của Uyển Thanh.Uyển Thanh nghe Cảnh Phạm nói như vậy cất tiếng phản bác.
“Không được, Phương Hoa Y Lục là sư phụ giao cho ta, để cho ta bảo quản tốt.” Lại ngẩng đầu nhìn vào mắt Cố Cảnh Phạm, mất tự nhiên mềm lòng nhỏ giọng nói ra:
“ Phúc hoạ nhớ y, sống chết có số.”
“Nếu như ta nói, ngươi giao ra đây, ta có thể cùng ngươi hành y cứu người theo ý ngươi thì sao?” Cố Cảnh Phạm khẽ mỉm cười, đau lòng đem Hạ Uyển Thanh kéo vào trong ngực, nhìn đôi mắt sáng rực, trong trẻo của Uyển Thanh.
Hạ Uyển Thanh không tin ngẩng đầu nhìn Cố Cảnh Phạm, cảm thấy do dự.Phương Hoa Y Lục là một quyển y thuật cổ xưa đã mất tích, trên mặt ghi các vấn đề linh tinh của các bệnh, kinh mạch châm pháp, cách dùng thảo dược, độc dược độc vật.
Nếu rơi vào tay kẻ xấu, học được cách chế độc, hoặc là hạ sai châm, dùng sai dược, sẽ dẫn tới đại họa.
“Ngươi không tin ta?” trong con ngươi Cố Cảnh Phạm chợt lóe qua một tia ánh sáng, xem Hạ Uyển Thanh do dự, lại nói.
“Không..., ta, ta tin ngươi... Ta đi lấy đưa cho ngươi ngay.”
Hạ Uyển Thanh nghĩ, nếu như là giao cho đại phu sẽ không phải gặp chuyện không may, mà Phương Hoa Y Lục có thể cứu được nhiều người, không nên ích kỷ.
Nàng xoay người trở về phòng lại không quay đầu lại trong nháy mắt người kia vẻ mặt đầy đắc ý.
Thời điểm nàng cầm lấy Phương Hoa Y Lục giao cho Cố Cảnh Phạm, Cố Cảnh Phạm đã không còn là ấm áp ôn tư thái, mà là có chút lạnh, lạnh làm cho nàng có chút ít kinh hãi.
“Ngươi chờ ta.”
Nhàn nhạt một câu nói có chút ít xa cách, không hiểu làm cho Hạ Uyển Thanh có chút bất an, cuối cùng trông thấy Cố Cảnh Phạm trong mắt vội vàng, Hạ Uyển Thanh thầm nghĩ chính mình suy nghĩ quá nhiều.
Bất an, mong đợi cùng với ánh mắt xa cách khiến Hạ Uyển Thanh một đêm khó ngủ, nàng đang có chút bối rối dần dần ngủ, một thanh âm vội vàng hô.
“Hạ cô nương gặp chuyện không may, Hạ cô nương đã xảy ra chuyện, phía tây ngoại ô kia vài gia đình đã chếtl, ngài mau đi xem một chút.” Thị nữ thanh âm dồn dập làm cho Hạ Uyển Thanh trong nháy mắt thanh tỉnh, nàng vội vàng ngồi dậy lại phát hiện đầu có chút ít hôn mê.
“Hạ cô nương, đây là nước bạc hà đại nhân sợ ngài thân thể chịu không nổi, đặc biệt muốn nô tỳ chuẩn bị.” Nha hoàn kia giải thích, nha hoàn ngẩng đầu nhìn nàng vài lần, cho đến khi nàng uống hết, mới tính thở phào nhẹ nhõm, lại đi xem Hạ Uyển Thanh, ít nhiều có chút thương cảm.
Hạ Uyển Thanh uống qua nước, vội vàng mặc vào quần áo cầm lấy cái hòm thuốc, ngồi lên xe ngựa.
Khi đi tới nam giao kia vài gia đình, phát hiện tất cả mọi người xa xa vây xem, nàng chui vào, mở ra ngân châm sẽ phải đâm vào trong kinh mạch huyệt vị lúc, phát hiện bệnh nhân sắc mặt biến đen, đây là dấu hiệu trúng độc.
“Tỷ tỷ, phụ thân uống dược này mới bị co giật.” Một hài tử nhỏ gầy nâng dược nói ra.
Hạ Uyển Thanh tiếp nhận thuốc ngửi được hương vị tinh tế bên trong, kinh sợ, bên trong có hạ thêm vài loại dược.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Y Kiều Nữ
Chương 1: Hãm hại
Chương 1: Hãm hại