Vì Mộc Hà có bầu nên cô rất thích ngủ, một ngày có thể ngủ đến 10 tiếng. Cho nên, khi cô tỉnh dậy thì đã thấy bên cạnh mình trống trơn, anh đã đi làm rồi chăng? Cô tự hỏi mình. Cô bước ra khỏi giường rồi vệ sinh cá nhân định ra ăn sáng thì đã thấy anh đeo tạp dề ở trong bếp nấu bữa sáng.
Nhìn anh cô lại càng thấy lòng mình ấm áp đến lạ. Thầm cảm ơn ông trời cho cô cơ hội được làm lại. Nếu không sao cô có thể hưởng thứ hạnh phúc bình dị thế này.
Nhìn thấy cô từ phòng ngủ đi ra, anh hướng về phía cô nở nụ cười thật tươi.
“Em dậy rồi à? Nào, đến ăn sáng đi. Anh nấu cháo sườn cho em đây!”
“Cám ơn anh!” Cô ngồi xuống chiếc ghế mà anh kéo ra sẵn cho mình.
Húp từng thìa cháo mà cô thấy hạnh phúc quá, sau hai tháng chung đụng với anh, cô càng ngày càng cảm thấy hạnh phúc khi bên anh. Trước là cô muốn lựa chọn một cuộc sống mới, báo đáp anh chứ chưa hẳn là yêu nhưng qua hai tháng này cô biết rằng anh chính là người đáng để cô dựa dẫm cả đời.
“Hôm nay… hôm nay anh có bận gì không?” Cô hỏi
“Không, em muốn đi đâu à?”
“Em định đi khám thai. Con cũng được ba tháng rồi… Anh có thể đi cùng em chứ?”
“Tất nhiên rồi. Cám ơn em!”
“Sao anh lại cám ơn em?”
“Cám ơn em giữ lại con, cám ơn em mở lòng với anh. Nhờ thế mà giờ đây anh mới có thể đưa em đi khám chứ.” Nói rồi anh ngồi xuống, đưa tay ra nắm lấy tay cô, nhìn cô với ánh mắt đầy ấm áp.
“Em cũng cám ơn anh vì đã tốt với em như vậy!” Cô nắm chặt lấy tay anh.
“Chúng ta sẽ xây dựng một gia đình hạnh phúc nhé!”
“Vâng!” Cô không ngần ngại gật đầu với anh. Cô đã quyết tâm từ kiếp trước rồi mà.
“Mộc Hà, anh đã kể chuyện của em cho gia đình rồi. Bố mẹ anh cũng là từ tay trắng làm nên sự nghiệp nên dù em có không phải tiểu thư Trình gia, hai người vẫn sẵn sàng tiếp nhận em. Nên lúc nào thích hợp anh sẽ đưa em về thăm bố mẹ nhé!”.
“Vâng, em hiểu rồi!”
“Mộc Hà, nếu em đã đồng ý về thăm nhà anh, lại giữ lại em bé của chúng ta… Vậy, chúng ta… chúng ta đi đăng kí kết hôn được không?” Anh dè dặt hỏi, anh không biết yêu cầu này có quá đáng không, có quá nhanh làm cô khó mà tiếp nhận không?
Mộc Hà trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng gật đầu cười với anh. Lúc nhận được cái gật đầu của cô, anh cảm thấy thế giới của mình như bừng sáng. Anh đứng bật dậy làm chiếc ghế anh vừa ngồi bị ngã xuống sàn, rồi anh bế bổng cô lên, anh cọ cọ mũi mình vào mặt cô. Nhìn anh vui vẻ khiến cho trái tim cô thấy như có một dòng suối ấm áp đang chảy nhè nhẹ. Cô cũng lấy hai tay mình quàng qua cổ anh, tận hưởng niềm vui với anh.
Bệnh viện phụ sản thành phố
Anh và cô ngồi trong phòng khám, bác sĩ nhìn chằm chằm bức ảnh siêu âm rồi nở nụ cười.
“Các cháu bé rất khỏe mạnh, anh chị cứ yên tâm!”
“Bác sĩ, các… các cháu bé là sao?”
“Chị nhà lần đầu siêu âm à? Vợ anh đang có mang thai ba nhóc đó. Chúc mừng hai người!”
Khi ra khỏi phòng khám, tay anh vẫn run run nắm chặt tay cô, rồi kéo cô một mạch ra xe. Khi đã ngồi trong xe anh rồi, anh vẫn nắm tay cô.
“Anh… anh sao thế?”
“Anh… anh không nằm mơ chứ? Ba… ba… đứa nhóc đang ở trong bụng em…”
“Anh không mơ đâu!” nói rồi cô kéo tay anh đặt lên bụng mình.
Nhẹ nhàng sờ bụng của cô, anh nhìn cô rồi nói: “Tin tưởng anh, Mộc Hà. Anh sẽ cho em một cuộc sống hạnh phúc hơn bất cứ ai. Cho các con một gia đình thật.. thật sự hạnh phúc!”
Nghe lời anh nói xong, cô thấy chỉ muốn khóc vì cảm động, cô vươn người về phía anh rồi dịu dàng hôn môi anh. Nụ hôn nhẹ nhàng của cô làm anh đứng hình, khi cô định rời đi, anh nhanh chóng lấy tay ghì chặt gáy cô rồi hôn đáp trả. Nụ hôn của anh thật mãnh liệt, như muốn chứng tỏ với cô anh yêu cô như thế nào. Mấy tháng nay anh kiềm chế như thế nào. Khi cô mềm nhũn tựa vào ngực anh, anh lấy tay vỗ nhẹ lưng cô rồi vuốt nhẹ mái tóc dài của cô.
Sau khi cả hai rời khỏi vòng tay nhau, anh nhấn ga trở về nhà chính của Triết gia. Anh nói là đợi đến lúc thích hơp nhưng giờ anh không đợi được nữa rồi. Anh phải đem cô về nhà mình, nhốt cô trong đôi cánh của anh mới được.
Đứng trước biệt thự lớn của Triết gia, cô cũng có chút run rẩy nhưng anh đứng bên nắm chặt lấy tay cô, cười nhẹ với cô rồi dẫn cô vào nhà. Trước đó anh đã gọi điện về nhà nên trong phòng khách hiện giờ là ông nội anh, bố mẹ của anh đang ngồi trên sofa.
Thấy mọi người ngồi nhìn chằm chằm vào cô, cô cũng hơi bối rối nhưng rồi cũng cúi đầu chào cả nhà.
“Cháu chào ông, chào bác trai bác gái ạ!”
Triết phu nhân là người vui mừng nhất vì giờ thằng con mặt than của bà đã dẫn người yêu về ra mắt nên đon đả chạy đến bên Mộc Hà, nắm tay cô kéo vào nhà.
“Chào cháu, cháu xinh quá! Nào.. vào đây, mọi người chờ hai con lâu lắm rồi!”
“Mẹ, mẹ đừng kéo cô ấy thế. Cô ấy đang có bầu mà!” Thiếu Hàn vội vàng lên tiếng.
“Ôi, con trai… con có cần phải khẩn trương như vậy không?” Bố anh lên tiếng.
“Sao lại không ạ? Trong bụng cô ấy là ba đứa con quý báu của con đấy!”
Anh vừa nói xong thì ba người kia ngẩn ra, ly trà trên tay Triết lão gia rơi xuống, mẹ anh thì run run còn bố anh thì đứng bật dậy.
“Con… con vừa nói gì?”
“Cháu… cháu có đùa không vậy?”
“Con nói là vợ con mang thai ba nhóc đó!” Thiếu Hàn chạy đến bên Mộc Hà giật tay mẹ anh ra rồi ôm lấy cô.
“Anh… anh làm sao thế? Kì quá đi?” Mộc Hà xấu hổ muốn chui xuống hố luôn vì Thiếu Hàn phản ứng hơi quá…
Nhưng ông nội Triết lại chạy đến đẩy anh ra rồi nắm lấy hai tay của cháu dâu mình cười cười nói nói:
“ai ui.. Chắt nội của ông, tận ba nhóc cơ à. Giỏi.. giỏi lắm! Đợt này phải đem khoe với mấy lão chiến hữu của ông rồi!”
“Đúng, đúng… bạn bè của mẹ cũng chưa ai có cháu đâu. Giờ nhà ta một lúc được ba đứa thế này quả là chuyện quá tuyệt vời!”
“Phải chăm sóc con dâu thật tốt mới được!”
Thế rồi cả ba trưởng bối lao vào bàn tán ầm ĩ, Mộc Hà và Thiếu hàn không
nói nên lời nên chỉ nhìn nhau cười, hai bàn tay hai người vẫn nắm chặt
vào nhau.
Trong bữa tối, cả nhà thi nhau gắp thức ăn cho Mộc
Hà, cô không nỡ từ chối nên cố ăn. Sau khi ăn xong thì mẹ Triết giữ lại
qua đêm nên cô và anh cùng lên phòng anh.
Vì no bụng quá nên cô hơi khó thở, anh thấy vậy thì dìu cô đến bên giường vuốt lưng cho cô.
“Mệt à em? Anh xin lỗi nhé!”
“Sao anh lại xin lỗi em!”
“Mọi người có vẻ hơi kích động quá”
“Không, em vui lắm. Em thấy gia đình anh thật ấm áp. Ngày trước còn là đại tiểu thư thì nhà em cũng vô cùng lạnh lẽo, chả ai quan tâm tới em cả!”
“Không phải gia đình anh!”
“ý anh là sao?”
“Gia đình của anh cũng là của em. Gia đình của chúng ta và các con!” Nói rồi anh véo mũi cô
“Cám ơn anh”. Cô hôn nhẹ lên môi anh
Anh cũng rất hưởng thụ nụ hôn của cô, khi cô rời đi vẫn không nỡ.
“Anh cho em mượn đồ mặc đi. Em muốn tắm một chút!”
“Ừ, chờ anh!”
Đợi cô đi vào nhà tắm xong, anh cũng nhanh chóng đi tắm ở một phòng khác. Khi anh quay lại thì đã thấy cô đang ngồi trên giường sấy tóc. Anh nhanh chóng đến bên cô cầm lấy máy sấy rồi sấy cho cô. Nhìn thấy cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của mình, bên trong hẳn là không mặc áo lót, cặp đùi trắng noãn lộ ra, anh thấy cổ họng mình khô nóng. Anh phải lắc đầu mấy cái rồi chuyên tâm vào việc sấy tóc, không thể làm cô sợ được.
Sấy tóc xong, anh ngồi tựa ở đầu giường rồi ôm cô vào lòng, mặt anh vùi trong mái tóc đen nhánh tỏa mùi hương dịu mát.
“Mộc Hà, anh vui quá!”
“Sao thế anh?”
“Anh vui vì có em ở bên, anh vui vì không thể ngờ ngày này có thể đến với anh. Lúc trước xảy ra chuyện trong bữa tiệc Trịnh lão gia anh thấy vui lắm vì có cớ để tiếp cận em, xin cưới em nhưng đáng tiếc là em không đồng ý.
Chuyện em không phải đại tiểu thư họ Trình, dù em buồn nhưng anh lại cám ơn chuyện đó. Không có nó sao anh có thể có em bên mình, em có thể nói anh ti tiện nhưng anh tin rằng tình cảm của mình sẽ sớm được em đón nhận”.
“Anh… Cái hôm em đi phá thai, anh cũng biết phải không?”
“Ừ, nhưng anh không dám làm gì cả. Nếu em quyết định như vậy thì anh …”
“Anh có biết tại sao em không phá nữa không?”
“Anh không biết, anh cũng không cần biết. Chỉ cần em và con ở đây là đủ!”
“Thiếu Hàn, hiện giờ em không thể nói cho anh biết bí mật của em. Nhưng nhất định một ngày nào đó em sẽ nói. Vì chuyện này rất khó tin. Nhưng xin anh tin em, từ cái ngày đó trong tim em vốn không còn yêu Tự Quân mà chỉ còn hận. Anh không thấy ngạc nhiên là tại sao trước khi bị đuổi khỏi Trình gia một ngày, em đã mua nhà và rút hết tiền à?”
“Anh cũng thắc mắc nhưng …”
“Chuyện đó cũng là bí mật của em. Nên chỉ cần anh tin em. Từ cái ngày đó em đã biết ai tốt với em, ai ác với em. Tình yêu của em ngày xưa giờ chỉ là thoáng qua mà thôi. Em không yêu anh ta nữa!”
“Vậy, vậy… em yêu ai?”
“Nếu nói… nói là anh thì anh có tin không?”
“Em…”
“Tin em, từ cái ngày em không phá thai ấy, người em yêu là anh!”
“Em… anh…Anh có thể thật sự tin tưởng chứ?”
“Em đã nói là bí mật mà. Đến lúc nào đó em sẽ nói cho anh biết!”
“Ừ, anh chờ em nói cho anh!” Nói rồi anh xoay mặt cô đối diện với anh rồi cúi đầu xuống hôn cô. CÔ nói cô yêu anh mà, nên giờ anh không có gì phải ngại cả. Cô cũng đáp lại anh, tay cô vòng qua cổ anh, môi lưỡi quấn quýt, anh đưa đầu lưỡi của mình vào trong miệng cô chỉ muốn quấn quýt mãi với cô mà thôi. Bàn tay anh vốn ôm lấy eo cô đã không biết từ lúc nào mà chui vào trong áo sơ mi,
đi lên nơi mềm mại đẫy đà của cô xoa nắn. Lần đầu tiên hai người bên
nhau là khi cả hai say mèm nên anh chả có cảm nhận gì. Hiện tại anh mới thấy cảm giác này thật sự quá tuyệt vời. Bị anh nắn bóp nơi đó, cô phát ra những tiếng rên rỉ mê hồn làm thân dưới của anh phản ứng, cái đó cứ chọc chọc vào nơi tư mật của cô làm cô khựng lại. Anh nhận ra điều đó thì xấu hổ đỏ mặt, cô đang mang thai nên anh vội rời cô ra rồi định chạy vào nhà tắm lần nữa thì cô kéo áo anh lại.
“Anh… em có bầu ba tháng rồi. Bác sĩ bảo… bảo được mà. Chỉ cần anh nhẹ nhàng chút thôi!”
“Em… em nói thật chứ?”
Mộc Hà xấu hổ không dám nói mà chỉ gật đầu. Chỉ đợi có thế, anh dìu cô nằm xuống, cởi từng cúc áo sơ mi ra, rồi nhè nhẹ hôn lên trán
cô, mí mắt, mũi rồi đôi môi đỏ mọng của cô. Bàn tay hư hỏng vẫn vân vê
chỗ đầy đặn của cô. Anh mừng đến phát điên lên mất. Khi anh nhẹ nhàng đưa căn cơ của mình vào trong cơ thể cô anh chỉ ước phút giây này là mãi mãi.
“Anh yêu em, Mộc Hà!”
“Em cũng yêu anh!”
Một đêm triền miên của hai người, nhẹ nhàng mà đầy hạnh phúc.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hạnh Phúc Vì Có Anh
Chương 3: Ấm áp
Chương 3: Ấm áp