“Cái này bán thế nào?”
“Hai đồng một cái, mua thử đi cô bé. Chắc chắn cháu sẽ thích, nhà bác
làm món này hoàn toàn thủ công, đảm bảo không ngọt như mấy loại đường
hoá học trong siêu thị.”
“Vậy lấy cháu hai cái đi.”
“Đây, tất cả bốn đồng. Cháu là người từ đâu tới, nhìn cháu xinh đẹp như vậy chắc là con lai phải không?”
“À, vâng.” Cầm lấy tiền thừa từ tay bà chủ, Phỉ Nhược hàm hồ trả lời,
cô thật sự không quen tiếp xúc với những người chất phác, niềm nở như
vậy. Sinh hoạt tại Yêu giới chỉ có lừa lọc cùng tranh đoạt, những lần
hiếm hoi cô trốn xuống Nhân giới cũng không tốt đẹp là bao.
Không bị tiên nhân đuổi giết thì cũng bị người đời xua đuổi, thật ra con người chỉ là sợ kẻ mạnh, sợ hãi những thứ không thể nắm trong tay.
Nhìn cảnh tượng phồn hoa trước mắt, Phỉ Nhược bỗng thấy trống trải
trong lòng, cô cũng từng muốn sống một cuộc sống bình thản, ấm áp đến
hết đời. Thành phố này sau khi trải qua lễ rửa tội, không biết sẽ còn
lại bao nhiêu người tốt có thể sống sót, kết cục của sự lương thiện chỉ
có chết sớm hơn mà thôi. Cô đã có một kiếp để rút ra bài học, không hiểu nổi sao cứ phải sầu não về nhân sinh, thật sự điên rồi!
Nhìn
hai cái kén sâu nhỏ trong tay, Phỉ Nhược phấn chấn trở lại, cắn một cái
nhấm nháp. Hừm, mùi vị rất hợp khẩu vị của cô, bên trong vừng hoà với
đậu thật thơm, béo béo, thoảng qua một chút hương dừa. Đường mạch nha
được kéo thành những sợi tơ bao bọc bên ngoài tạo ra lớp vỏ mỏng ngọt
ngào nhìn từ xa giống như một cái kén tằm, Phỉ Nhược chốc lát đã giải
quyết sạch sẽ chỗ kẹo râu rồng. Tâm trạng thật tốt, đã gần bốn giờ chiều nên trở về nhà nấu cơm.
Sau sự kiện tại phòng ăn kia Phỉ Nhược
không bước chân đến đó lần nào nữa. Phát hiện sau khi ăn thân thể có
điểm tốt hơn, cô bắt đầu quá trình hoà mình vào cuộc sống của một nhân
loại, từ việc học tập tất cả những việc cơ bản nhất, dần dần cũng làm
quen được với thân thể.
Tuy mạt thế tình trạng cơ sở vật chất
bị phá huỷ, mạng lưới điện cùng giao thông trì trệ, hư hỏng nhưng không
có nghĩa cô sẽ bỏ qua việc tìm hiểu chúng. Điều đầu tiên cô làm khi từ
phòng ăn trở về, là trả phòng khách sạn, chuyển sang thuê một căn hộ
cách xa nơi đó. Sẽ có một ít chuyện phiền toái phải giải quyết nếu ở
lại, chuyển đi là tiện nhất.
Cô mua một chiếc ô tô phổ thông
cho việc di chuyển, học sử dụng các thiết bị điện tử, lên mạng theo dõi
tất cả thông tin đại chúng, chỉ vẻn vẹn một tuần cô đã hoàn toàn tiếp
thu hết tri thức cần thiết. Bây giờ thả cô ở bất cứ chỗ nào, cô cũng có
thể tự mình xoay xở được. Thân phận hiện tại của Phỉ Nhược là một cô gái vừa từ nước ngoài du học trở về, chưa có công ăn việc làm. Năm nay cô
đã hai mươi hai, mọi người đều bị vẻ ngoài nữ sinh của Phỉ Nhược lừa gạt triệt để.
Cô chậm rãi xách thức ăn cất vào cốp xe, trở về tiểu
khu. So với món bít tết lần trước Phỉ Nhược thấy tự thân vận động tốt
hơn nhiều, cảm giác nếm thử những hương vị mà bản thân chưa từng biết
đến, nhất là các món ngọt, cứ như vừa mở ra một lục địa mới vậy.
Tay nghề nấu ăn đều từ sách vở mà ra, để đảm bảo khẩu vị của bản thân không khác người, mỗi khi làm được một món mới Phỉ Nhược đều mang đi mời hàng xóm, thật may mắn là không ai ghét bỏ, từ đó trong tiểu khu đều cho
rằng Phỉ Nhược là một thục nữ hiền lành chính hiệu, cô lại không hề hay
biết.
Khi chưa lấy lại được pháp quyết để tu luyện, cô vẫn phải
sinh hoạt như một nhân loại bình thường, đi đứng ăn mặc đều cần chuẩn
bị, dù có chút phiền toái nhưng cũng rất thú vị, tiêu chí hưởng thụ cuộc sống được đặt lên hành đầu.
Tiểu khu Đông Dương là một tiểu khu cao cấp, cách trung tâm thành phố 20 phút đi xe nhưng bù lại được xây
tại trung tâm của các khu thương mại, cùng các dịch vụ giải trí, gần đó
có hai trường đại học loại tốt và các tòa biệt thự lớn nhỏ. An ninh luôn được đảm bảo, vậy mà hiện giờ ngay trước cửa chính có vài xe cảnh sát,
người dân tụ tập bít mất lối vào.
Phỉ Nhược phát giác xung quanh có thêm vài người bận vest đen, tất cả đều là tinh anh, thân thủ khí
chất đều sắc bén, bọn họ có vẻ sốt ruột giống đang tìm kiếm thứ gì đó.
Cô chậm rãi đi tới lập tức bắt gặp dì Mai ở căn hộ dưới lầu chạy tới,
thần sắc nhẹ nhõm nắm lấy tay cô:“Tiểu Nhược! Cháu đã đi đâu? Không thấy cháu làm dì sợ hết hồn.”
“Cháu đi mua đồ ăn mà! Dì làm sao phải
hoảng hốt như vậy, dì đây là sợ cháu bị người ta bắt cóc đem bán hả?”
Phỉ Nhược biểu tình kì quái hỏi, cô ra ngoài một chút thì có sao.
“Bắt cóc là còn đỡ! Vừa có người báo cảnh sát, phát hiện có người mang theo
súng bên trong chung cư. Còn có người nghe thấy tiếng ồn lạ, ngay tại
lầu của cháu đấy, dì cứ sợ cháu gặp chuyện gì rồi.” Dì Mai vừa vỗ ngực
thở ra, vừa tạ ơn trời đất phù hộ.
Súng? Thứ này cô rất có hứng
thú, Phỉ Nhược từ khi thấy trên mạng về các loại vũ khí nóng, cô đã phấn khởi muốn mua thử, lại bi ai phát hiện mấy đồ chơi này rất khó đến tay
một công dân như cô. Hiện tại lại có người cầm nó đi dạo xung quanh, cả
bọn cảnh sát cũng treo một khẩu trên người, cô nhìn đến ngứa tay.
Bảo vệ chung cư nói chuyện cùng cảnh sát đôi câu, thông báo cho mọi người
là đã kiểm tra xong, hiện tại bọn họ có thể trở vào. Kẻ tình nghi đã bị
bắt, chỉ là một tên trộm từng có tiền án, hiện đang trong cơn nghiện,
lực lượng cảnh sát đã tìm thấy hắn ở khu phía Tây.
Mọi người đều thở dài nhẹ nhỏm, một số người dự định chuyển chỗ ở, bọn họ bắt đầu
nghi ngờ an ninh ở đây không đảm bảo, ai biết được có ngày đi trên hành
lang bị một phát súng cướp mạng. Người dân đôi co cùng quản lí và bảo
vệ, cảnh sát cũng bị kéo vào chỉ trích thiếu trách nhiệm, hiện trường
còn ầm ĩ hơn khi nãy.
Không ai chú ý đến những người vest đen
lặng im di chuyển từ cửa sau chung cư, bọn họ khiêng theo một bọc đen to bằng người quăng vô chiếc xe đậu sẵn ở đó. Phỉ Nhược không dấu vết di
chuyển tầm mắt, đến khi chiếc xe đó đi xa thì cô mới nâng mắt nhìn xung
quanh.
Ban đầu cô nghi ngờ kẻ tình nghi kia tìm đến cô, nhưng
xem ra mớ phiền toái này là do người khác kéo đến, cô chỉ là người qua
đường thôi. Cảnh sát có nghĩa vụ và trách nhiệm bảo vệ mạng sống, an
toàn của người dân? Hừm, cô lại thấy bọn họ hỗ trợ huỷ thi diệt tích,
cái bọc to kia huyết khi vây quanh một tầng, là xác người không sai. Một khi có người chết thì phải phong tỏa khu này lại mới đúng, bọn họ lại
ém nhẹm đi, cô còn phát hiện xung quanh ẩn nấp không ít kẻ theo dõi, xem ra phiền toái còn chưa chấm dứt, miễn nó không dây lên người cô là được rồi.
Không tham gia vào cuộc xung đột giành quyền lợi của người dân, Phỉ Nhược thong thả trở về căn hộ ở lầu ba của mình, như mọi ngày
nấu cơm, xem truyền hình, không hề để tâm đến người đã chết kia. Có
người nếu thấy chuyện như vậy sẽ làm ầm ĩ lên hoặc thông báo cho người
khác, họ sẽ làm một việc gì đó để tìm hiểu, Phỉ Nhược là ngoại lệ.
Cô có thể mỉm cười thân thiện với mọi người, kiên nhẫn nói chuyện cùng
hàng xóm, cư xử như một cô gái nhỏ đáng mến. Đó chỉ là một vỏ bọc hoàn
hảo để Phỉ Nhược hưởng thụ cuộc sống, chỉ cần không ai chọc đến cô,
không có thứ gì khiêu chiến giới hạn của cô thì cô vẫn mãi đáng mến như
vậy. Nếu có người hấp hối nằm trước mắt, vung tay một cái là có thể cứu, Phỉ Nhược nhất định sẽ cười ngại ngùng nói rằng cô không rảnh! Đối với
cô bây giờ đeo theo một cái mặt nạ hoà lẫn với con người như một trò
chơi vậy, còn chơi thật vui vẻ.
Sau khi lăn lộn trong bếp hoàn
thành bữa tối với gà sốt hạnh nhân, chả tôm hấp bông cải, cùng món mới
nhất cô vừa học canh đậu sườn non, Phỉ Nhược quyết định tắm rửa một chút trước khi ăn, mùi dầu mỡ ám khắp người thật khó chịu. Nằm trong bồn
tắm, tay vân vê quyển nhật kí nhỏ, Phỉ Nhược suy nghĩ sâu xa.
Quyển sổ này chính là di vật của cha mẹ ‘Phỉ Nhược’ để lại, trước giờ cô luôn không hiểu tại sao thời điểm thức tỉnh lại ở khách sạn một mình, trước
đó ‘Phỉ Nhược’ đã ở đâu, làm gì? Nhất là hoàn cảnh nào lại nuôi dưỡng ra một đứa nhỏ ngây thơ, tin người như vậy, nếu như dùng từ ngữ dân mạng
thường nói chính là thể loại thánh mẫu bạch liên hoa, khi nhìn thấy cụm
từ đầy mỉa mai này Phỉ Nhược tràn đầy hắc tuyến. Cô chính là một bông
hoa sen đấy, Tử Tuyết Liên đạo hạnh đều vượt trên chúng yêu vạn năm để
thành hình, có chỗ nào yếu đuối, nhu nhược. Có thì do bề ngoài tương đối mềm mại thôi mà, ừ thì tương đối nhỏ nhắn, túm lại không giống nha đầu
‘Phỉ Nhược’, con bé đó là trắng từ trong ra ngoài, tâm tính không khác
gì trẻ lên ba, thánh mẫu đến ngu ngốc.
Quyển sổ trong tay đã giải đáp thắc mắc trong lòng Phỉ Nhược, thì ra ba mẹ cô là bị ám sát mà
chết, ông ngoại đã tìm thấy cô còn trong tả lót được mẹ giấu tại nhà
kho, lúc đó Phỉ Nhược còn chưa đầy hai tháng tuổi. Cô mang nửa dòng máu Ý từ mẹ – tiểu thư Maline Ronver. Một gia tộc Mafia có tiếng tăm không
nhỏ, ba cô vì năng lực sát phạt, khát máu đã được bồi dưỡng làm tay phải của Fenido Ronver- chủ gia tộc, cũng là ông ngoại của Phỉ Nhược. Lúc
biến cố xảy ra ngài Fenido đã một đường truy sát, nhấn chìm kẻ thù trong biển máu, sự kiện oanh động bởi một gia tộc bị diệt chỉ trong một đêm.
‘Phỉ Nhược’ dưới sự che chắn cùng bảo hộ quá mức từ ông ngoại lớn lên,
từ đó sinh ra một bông sen trắng không thể trắng hơn được nữa, nếu thời
thế không thay đổi có thể con nhóc sẽ được hạnh phúc đến hết đời, vận
mệnh khó lường không thể đoán trước.
‘Phỉ Nhược’ sống 22 năm
trong lồng kính, đến khi Fenido nằm xuống, nội đảng tranh đấu, cô bé còn ai để có thể dựa vào, một thân một mình cầm lấy di vật cùng đồ mà ông
ngoại giao trốn về B quốc. Trong nước có người có thể che chở cô, Phỉ
Nhược nghĩ đến chìa khóa phòng 301 nằm trong tay mà ảo não, cái phòng đó ai ngờ lại là một trong mười phòng VIP kim cương của Hoa Diêu chứ.
Người bạn già ông ngoại viết trong này đích thị là Cẩn lão gia, đồng
nghĩa với một cái phiền phức cực kì lớn đó.
Phỉ Nhược chỉ lấy
thân xác chứ không muốn nhận thân thích, càng không cần giúp đỡ, ngặt
nỗi muốn vào buổi đấu giá phải có thiếp mời, thứ đó cô không có. Chỉ có
cách dùng cái thẻ mà người người đỏ mắt kia để vào thôi, như vậy sẽ thu
hút sự chú ý từ Cẩn gia, cô ghét rắc rối nhưng Tử Liên giới chỉ nằm ở đó thì dù biển lửa cũng phải liều.
Tiền trong ngân hàng Thụy Sĩ
toàn bộ đã chuyển về trong nước, cô vung tiền không cần kiêng dè, dù gì
số tài sản khổng lồ này mạt thế đến chỉ là giấy vụn. Lần này Phỉ Nhược
đã quyết tranh đồ về bằng mọi giá, ai cản cô nhất định kết cục chỉ có
chết.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bạch Liên Hoa Hoành Hành Mạt Thế
Chương 5: Thân phận
Chương 5: Thân phận